Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái
-
Chương 7
Editor: Chymteo
Đoạn Thu ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhìn hai người giằng co không xong cũng hoảng loạn theo.
Nhưng người anh ta lo lắng không phải Nghiêm Từ Vân mà là chàng trai kia.
Hai người có chiều cao tương đương nhau, chàng thanh niên có vẻ vô cùng tức giận, cậu dùng tất cả sức mạnh của mình để kìm chặt Nghiêm Từ Vân, trong khi người đứng trước chỉ hơi nghiêng đầu, đây là lần đầu tiên hắn không quan tâm đến việc mình bị áp chế.
Cổ tay hắn bị Vu Ca ấn chặt gập về phía sau, thậm chí không biết vì sao hắn còn thả lỏng tay ra.
Tay của Nghiêm Từ Vân chỉ cần đặt xuống bàn thôi cũng đã thu hút ánh mắt của người khác rồi.
Lòng bàn tay khô ráo, rộng lớn lại mỏng, ngón tay thon dài, đốt ngón tay thì rõ ràng nổi bật, móng tay được cắt tỉa tròn trịa và sạch sẽ.
Khi hắn cầm bút vẽ, các đường gân trên mu bàn tay sẽ thẳng ra, những đường gân xanh thoáng ẩn hiện phía dưới.
Có lẽ người hâm mộ khó tưởng tượng ra được họa sĩ mà họ phát cuồng lại không phải là người yêu chuộng hòa bình và hạnh phúc như trong tác phẩm của hắn.
Ngày thường đi đứng uể oải, nhắm mắt cũng không chút biến sắc, nhưng chỉ cần ai đó xúc động đến dây thần kinh của hắn thì giây tiếp theo hắn đột ngột đè kẻ đó xuống đất, sau đó bị nắm đấm tàn nhẫn của hắn áp chế không thể chống trả nỗi.
Cuối cùng, hắn bình tĩnh sửa sang lại quần áo rồi rời đi.
Những người đã từng ghẹo gan hắn cũng chỉ biết ngấm ngầm phỉ nhổ, chửi thầm một câu "đồ bệnh hoạn".
Lúc này trông Nghiêm Từ Vân có vẻ bình tĩnh và thoải mái, còn Đoạn Thu thì sợ hắn sẽ đột nhiên không kìm chế nữa mà xô xát với chàng trai kia.
Vu Ca làm sao có thể biết được lo lắng trong lòng của Đoạn Thu chứ, vừa rồi đột nhiên đụng phải đồ cặn bã, đầu nóng lên bắt đầu nổi điên, chỉ muốn ngăn chặn hành vi bẩn thỉu của đối phương.
Bây giờ cơn giận của cậu đã nguôi ngoai, cậu bắt đầu lo lắng sẽ làm lộ bí danh.
Sức nóng cơ thể từ vai của Nghiêm Từ Vân truyền đến, ánh mắt Vu Ca thoáng qua, hiện tại cậu không đeo kính râm, chỉ cần bị hắn nhìn thấy khuôn mặt thì dù có giả nữ cũng không thể lừa đối phương được.
Trong lòng cậu đang đấu tranh tư tưởng, người dưới thân cậu lạnh lùng lên tiếng: "Mắt em còn đau không?"
Giọng điệu không mặn không nhạt khiến hơi thở của Vu Ca hơi ngưng lại.
Ngày đó té ngã vào nhà tên cặn bã, cậu đã bịa ra chuyện "đau mắt đỏ".
Tên cặn bã nhận ra cậu ư?
Bây giờ mà rối loạn trận tuyến thì chỉ có thể chứng thực phỏng đoán của tên cặn bã thôi, Vu Ca vẫn giữ bình tĩnh, siết chặt cổ tay Nghiêm Từ Vân, dùng vai đẩy hắn vào tường, nói nhỏ vào tai hắn: "Mắt tôi khỏe rồi mới có thể nhìn thấy tên biến thái là anh đó."
Gò má Nghiêm Từ Vân bị bức tường gạch thô mài đau, hắn cười hỏi: "Tại sao tôi lại là biến thái?"
"Anh còn dám hỏi?!" Vu Ca nghiến răng nghiến lợi.
Cậu phát ra âm thanh dồn dập khiến hơi thở truyền thẳng vào tai Nghiêm Từ Vân.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, nhớ tới bức ảnh ngày hôm qua, hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề hơn.
"Bằng thực lực của em mà muốn bắt biến thái?"
Vu Ca thoáng sửng sốt, nghĩ người vừa nói câu đó đang bị mình trừng trị ngoan ngoãn đây thây, cậu cười nói: "Không bắt được à?"
"Cẩn thận một ngày nào đó tên biến thái sẽ lật ngược thế cờ ăn thịt em." Nghiêm Từ Vân cử động cổ tay, có thể cảm thấy lòng bàn tay đối phương đang chảy mồ hôi.
"Anh bớt nói nhảm!"
Nghiêm Từ Vân mê muội khẽ ngửi, lần đầu gặp mặt hắn đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người thanh niên.
Nó giống như một chậu nước đặt dưới bóng râm vào mùa hè nóng nực, cúi người đưa đầu mũi xuống sát mặt nước, khi làn gió thổi nhẹ qua dòng nước sẽ mang theo một mùi hương sảng khoái.
Thoáng mát và sạch sẽ.
Có thể đi theo xoang mũi vào đại não, để mọi đầu dây thần kinh được thư giãn.
Hắn không cách nào hình dung được tâm trạng này là gì, nhưng khi biết mùi vị rồi thì không thể nào dừng được nữa.
Đoạn Thu đứng yên tại chỗ như khúc gỗ, sững sờ nhìn thằng bạn mình ngoan ngoãn dựa vào tường, không ngừng mở miệng trêu chọc chàng trai kia.
"Nói cho tôi biết, tôi biến thái ở chỗ nào?"
"Anh đang ở trong công viên..." Vu Ca nói được nửa câu quay đầu lại nhìn chằm chằm Đoạn Thu, thấy trên mặt anh ta không có biểu hiện gì khác lạ, lúc này cậu mới ý thức được đây thật ra là hiểu lầm.
Nhìn thấy tên cặn bã có xu thế quay đầu lại, Vu Ca nhanh chóng rút một tay ra ép khuôn mặt của hắn trở lại, "Anh..."
Nói quanh co cả buổi cũng không nói ra được nguyên do, Vu Ca bất chấp giả bộ xấu xa, âm dương quái dị nói: "Tôi nhìn anh thấy ngứa mắt!"
"Tôi chọc gì tới em?" Thấy cậu ngang ngược không nói lý, tâm trạng của Nghiêm Từ Vân tốt lên.
Vu Ca nhe răng trợn mắt suýt chút đã để lộ chuyện hắn lừa tiền lừa tình phụ nữ ra rồi, nói đi nói lại nãy giờ đề tài cũng chệch đi hướng nào.
Cậu thầm nói tên cặn bã thật sự khó đối phó, chuyện quan trọng là bảo vệ bí danh nên giờ cậu không cần thiết phải ở lại nữa.
Cậu nhéo mạnh thắt lưng của tên cặn bã thêm lần nữa, sau đó thừa dịp hai người kia chưa kịp định thần, cậu quay đầu chạy đi như một con thỏ.
Tay Đoạn Thu dừng lại ở trên không, trong nháy mắt đã không thấy bóng người kia đâu, thở dài nói: "Nhanh...!ghê..."
Đoạn Thu quay đầu nhìn Nghiêm Từ Vân, trong lòng anh ta giật thót một cái, vội vàng đi tới quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"
Xung quanh yên tĩnh, Nghiêm Từ Vân cũng im lặng không nói, bên má phải của hắn đã đỏ ửng lên.
Hắn tựa trán vào tường, mái tóc không che được vành tai nóng đến đỏ bừng.
Đôi tay được giải thoát khỏi gông cùm từ từ tuột khỏi lưng, cánh tay bị vặn đến đau nhức, ê ẩm.
Một tay hắn chống vào tường, đầu ngón tay dần dần siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay hằn lên, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ, "Em ấy trêu chọc tôi."
Đoạn Thu do dự khuyên can hắn, "Có thể có chút hiểu lầm gì đó, đừng đánh người ta sưng mặt sưng mũi...!xã hội do pháp luật cai trị cậu, tôi và cậu ấy."
Giọng nói dễ nghe dường như vẫn còn văng vẳng bên tai hắn, đôi mắt luôn bình tĩnh của Nghiêm Từ Vân lóe lên, hắn mím môi cảm nhận được sự xao động dâng lên từ cơ thể, một lúc sau tàn nhẫn nói: "Tôi muốn làm em ấy."
Nghe đi, một người áo mũ chỉnh tề mà mở miệng là nói mấy lời này hả?
Đoạn Thu run rẩy nổi da gà khắp người, sau đó mới nhận ra ai là thủ phạm khiến bạn tốt của anh ta thay đổi, anh ta cao giọng nhấn mạnh: "Xã hội pháp trị, nhớ kỹ đấy..."
°°°
Trong phòng tắm sương trắng mịt mờ, lớp kính phủ hơi nước mờ mờ phản chiếu thân hình cân đối dưới vòi hoa sen.
Vu Ca nhắm nghiền đôi mắt hoa đào, sổ tay trong đầu ghi lại quá trình hoàn thành nhiệm vụ một cách rõ ràng trật tự.
Sau khi kết thúc hai ủy thác lớn là lấy đi năm món đồ cá nhân của Thẩm Quý Trầm và dạy dỗ tên cặn bã Nghiêm Từ Vân, Vu Ca chỉ có thể rảnh rỗi nhận một ít ủy thác nhỏ khác, chẳng hạn như tìm chó mèo đi lạc.
Cơ mà hai ủy thác này không diễn ra tốt đẹp cho lắm.
Thẩm Quý Trầm trông có vẻ kiên nghị trầm ổn, cư xử lịch thiệp hào phóng, nhưng trên thực tế lại tạo cảm giác xa cách, không chắc chắn.
Cuộc gặp gỡ hôm nay chỉ có thể nói là thất bại hoàn toàn, Vu Ca có hơi hối hận lúc đó không lấy luôn năm món đồ cá nhân cho xong, trực tiếp hoàn thành ủy thác.
Nhưng trong lòng cậu luôn có chút nghi ngờ.
Thẩm Quý Trầm có vẻ không phải là một người thích ăn vặt, bên trong phòng làm việc không có quá nhiều vật dụng cá nhân, càng không có gì liên quan đến trẻ con.
Vậy bánh ngọt đó mua cho ai?
Ngoài ra trái bóng kia cũng làm cho người ta không thể hiểu nổi.
Không phải cậu tọc mạch chuyện không đâu mà là người ủy thác trông có vẻ còn nhỏ tuổi, trong khi Thẩm Quý Trầm đã ngoài bốn mươi, tuổi tác hai người cách biệt quá lớn cho nên trong lòng cậu không khỏi lo lắng.
Vu Ca bôi xà bông lên người, cả người trơn tuột, "Ngày mai đi thêm lần nữa."
Còn với ủy thác khác thì--
Vu Ca đã tìm mua rất nhiều quần áo và tóc giả của phụ nữ ở trên mạng.
Trước khi đi ngủ cậu với đám bạn thân lập nhóm chơi game, chưa chơi được hai trận cơn buồn ngủ dần nổi lên, cậu chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, một lúc sau trong phòng chỉ còn lại tiếng thở đều đặn.
Vu Ca chép miệng một cái, trong giấc mơ cậu trở về thành nhóc con mười tuổi ngầu lòi ở trên sân bóng đổ mồ hôi, còn chưa cảm nhận được gì thì điện thoại bên cạnh gối đã hiện lên mấy cái tin nhắn.
Ngày hôm sau, cậu mới vừa rửa mặt xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa phòng làm việc.
"Đến liền!" Vu Ca lau đi nước mắt sinh lý trên khóe mắt, uể oải bước tới mở khóa cửa.
Ở bên ngoài văn phòng có một chàng trai đứng thẳng người, tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc bộ quần áo thể thao chỉnh tề, trông trẻ trung tỏa nắng.
"Xin chào, tôi tới đây là muốn xin lỗi chuyện của Thẩm Quý Trầm." Thanh niên mỉm cười xin lỗi, cũng có răng nanh nhỏ như cậu, nói thêm: "Ông ấy luôn như vậy, tôi thực xin lỗi."
Người này hình như là người ngày hôm qua cậu đụng phải ở văn phòng Thẩm Quý Trầm? Sao cậu ta tìm được tới đây?
Vu Ca hắt xì nghĩ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook