Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái
-
Chương 4
Editor: DenDen
Nhìn thấy tên cặn bã trố mắt vì bị ăn quả đắng, trong lòng Vu Ca cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, động tác lăn lộn trên sàn cũng trở nên trơn tru hơn, cậu vẫn tiếp tục rầm rì kêu khát.
Nghiêm Từ Vân bình tĩnh ngửi một chút, đúng là bữa trưa hắn có ăn tôm hùm, chỉ là lời này sao nghe có vẻ rất kì lạ?
Đặc biệt là hành động chạy tới cửa giả vờ choáng váng xin nước này rõ ràng là cố tình.
Hắn gõ đầu ngón tay lên ly nước, liếc mắt nhìn về phía vị khách không mời mà đến kia.
"Mùa hè có rất nhiều côn trùng, chúng rất thích ngọ nguậy."
Côn trùng? Ngọ nguậy? Đây là đang âm thầm mỉa mai?
Vu Ca khựng lại, không dám tin ngoáy lỗ tai, sau đó bóp bóp cổ họng, giọng khàn khàn như cá khô bị phơi nắng giữa sa mạc: "Côn trùng chỉ sinh sôi ở nơi dơ bẩn, nơi này sạch sẽ như vậy thì làm sao có được cơ chứ?"
"Ai cũng phải nỗ lực phấn đấu để vươn lên." Hắn nói.
Trong lòng cậu thầm muốn ném đồ tồi này xuống đá lên đá xuống vài vòng, Vu Ca chế nhạo nói: "Nỗ lực phấn đấu bơi vào nhà anh làm quái gì, ngay cả một ly nước cũng không đưa cho người ta được."
Nghiêm Từ Vân nhướng mày, thoải mái đưa ly nước tới: "Trong nhà thì không cần đeo kính râm đó chứ?"
"Tôi bị bệnh đỏ mắt." Cậu trở mình ngồi dậy, cầm ly nước uống hai hơi đã cạn sạch, Vu Ca cười thâm hiểm, để hắn thấy mặt thì làm sao có thể lừa tình lừa tiền được nữa?
Tên cặn bã mỉa mai cậu giả vờ, vì vậy cậu cố ý làm ê mặt tên cặn bã giàu có này, tiền trong túi có bao nhiêu phân lượng, tự bản thân người trong cuộc hiểu rõ điều này.
"Được rồi, để phòng lây nhiễm, cái ly này dành riêng cho cậu." Âm giọng của tên cặn bã này rất hay, hắn phun ra từng chữ với giọng điệu rất sâu lắng và dễ nghe.
"Haha, sao anh không lột sàn nhà ra luôn thể đi." Vu Ca chế nhạo.
Nghiêm Từ Vân hơi nghiêng người sang, nhìn Vu Ca đang cười toe toét, sau đó ra hiệu cho con robot quét nhà dưới chân bàn.
Khi khóe môi của cậu nhếch lên thì sẽ hơi lộ chiếc răng nanh giảo hoạt và thu hút, ánh mắt của Nghiêm Từ Vân vô thức rơi vào đó.
Buổi sáng chạy bộ thì gặp phải tên ăn vạ, về tới nhà thì gặp hai người biên tập cầm bản thảo tới, giờ khắc này gặp một người vô lại dang rộng tay chân nằm lăn lộn dưới sàn, nỗi căm tức len lỏi trong lòng không biết nguyên do vơi đi một chút.
"Cái đó..." Nam sinh khó hiểu nhìn Nghiêm Từ Vân, sợ cả hai lại bắt đầu nháo loạn cho nên cậu ta đánh gãy cuộc nói chuyện ấu trĩ này: "Để tôi đưa khăn ướt, anh lau người chút đi!"
Thường ngày Nghiêm Từ Vân độc mồm độc miệng quen rồi nhưng không phải là không có điểm dừng.
"Không cần, cảm ơn cậu." Vu Ca đứng dậy, lúc này cậu mới phát hiện tên cặn bã này cao ngang ngửa mình, cậu thản nhiên tung tung cái ly trong lòng bàn tay, đè thấp mũ lưỡi trai đầy khiêu khích nói: "Mang đi đây."
"Đi thong thả."
"Này? Này?" Lúc nãy chàng trai còn chật vật lăn lộn dưới mặt đất, bây giờ lại sải từng bước vô cùng dứt khoát, lập tức đã biến mất khỏi tầm mắt, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến nam sinh kia không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Này cái gì? Cầm bản thảo rồi còn không đi?" Bất thình lình bị hỏi ngược lại, cậu ta rụt cổ, vội gật đầu.
Trên đường về, Vu Ca liên tục liên lạc với "nạn nhân", người ủy thác nước mắt nước mũi giàn giụa, chửi tên cặn bã kia tìm vui bên bóng hồng khác.
Sau khi trao đổi với người ủy thác, cả hai vẫn chưa ký kết hợp đồng, cuối cùng thì vẫn không biết định nghĩa phi vụ lần này như thế nào.
Về phần tiền đặt cọc thì đã được chuyển vào thẻ của Vu Ca, cho dù bây giờ tạm thời không thể đụng tới số tiền đó, để phòng khi nhiệm vụ thất bại thì cậu phải trả lại số tiền nhưng chỉ cần nhìn con số đó thôi cũng đủ khiến cậu mỉm cười.
Vu Ca đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh bại tên cặn bã kia, vì vậy cậu vui vẻ mua hai phần thịt đầy ắp trước khi trở về văn phòng.
Lúc dì Vương cầm dưa hấu lên, dì nhìn thấy Vu Ca đang ngồi quay lưng về phía mình, đôi chân dài thẳng tắp của cậu gác lên bàn, không biết đang nghĩ gì mà liên tục nhịp chân.
"Con đang làm gì vậy?" Dì Vương đặt đĩa dưa hấu xuống bàn, sau đó chủ động dùng keo hai mặt dán giấy khen lên tường.
Từ giấy khen học sinh giỏi cấp 3 đến giấy khen thưởng giải nhất môn nhảy cao trong đại hội thể dục thể thao toàn trường, theo lời Vu Ca, mỗi giấy khen đều là bằng chứng nhận những cột mốc rực rỡ trong cuộc đời cậu, mỗi tờ giấy, mỗi món đồ lưu niệm đều được lưu giữ cẩn thận.
Cậu cẩn thận xem xét đôi chân, tuy rằng trắng nõn nà nhưng vì thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng nên làn da có hơi thô ráp, Vu Ca cầm dao cạo lên, phủi sạch phần lông đã cạo vào thùng rác, cậu tự hỏi có cần phải dưỡng da cho tốt lên hay không.
Trong phim truyền hình, những tên cặn bã mập mạp luôn thích làm chuyện xấu xa dưới bàn ăn, thích dùng móng heo tốc váy phụ nữ ngồi đối diện để xơi "đậu hủ".
Nếu có một ngày hai người va chạm trên bàn ăn, mặc dù đối phương không chạm vào lông tay hay lông chân nhưng nếu sờ vào làn da thiếu mịn màng thì danh tính của cậu sẽ bị bại lộ.
Vu Ca sầu não.
"Dì Vương, thường ngày dì chăm sóc da như thế nào vậy ạ?"
Dì Vương trêu ghẹo: "Cháu thích cô gái nào rồi à? Muốn mua quà tặng người ta?"
"Nào có ạ, là con muốn dưỡng da," Việc thích liên hệ với tên cặn bã kia khiến cậu cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi bọ vậy, "Con muốn loại dễ dùng nhất!"
"Để dì xuống lấy cho con hai lọ Đại bảo." Dì Vương vui vẻ xoa đầu cậu rồi đi xuống lầu, vừa đi vừa ngâm nga hát ca.
Kể từ ngày Vu Ca chuyển đến tầng trên, dì Vương đã rất yêu mến chàng thanh niên đẹp trai, tính tình cởi mở như ánh mặt trời này, biết điều kiện gia đình cậu không tồi nên bà chỉ có thể âm thầm lo cho cậu, nhất là khi một mình cậu điều hành công việc, chỉ là chưa gọi một tiếng con nuôi mà thôi.
"Dì Vương thật tốt!"
Kế hoạch của Vu Ca là cải trang thành phụ nữ để thu phục tên đểu cáng kia, cậu phải khiến cho hắn mê mình như điếu đổ, nói về lí do tại sao phải cải trang thành phụ nữ, thứ nhất, mặc dù tên cặn bã kia nam nữ đều chơi nhưng trong tiềm thức của Vu Ca thì so với đàn ông, phụ nữ vẫn có sức hấp dẫn to lớn hơn, giả nữ cũng xem như bí danh.
Nghĩ đến việc tên đàn ông cặn bã thèm muốn đè cậu vào tường để giở trò đồ bại nhưng không may chạm vào thứ to lớn kia khiến Vu Ca không thể kiềm được mà cười sung sướng.
Bước đầu tiên là làm thế nào để âm thầm tiếp cận cuộc sống của hắn ta dưới thân phận là phụ nữ.
Khung cửa sổ ngăn cách tiếng ve sầu kêu ở bên ngoài, không khí mát mẻ tràn ngập khắp phòng, cuối cùng Vu Ca cũng làm bóng loáng đôi chân, vui vẻ mở TV xem, định nghe một chút hài kịch rồi lại tiếp tục công việc.
Chiếc TV cũ kỹ nằm trên kệ, trên màn hình dính đầy bụi bặm, Vu Ca vỗ hai phát thì nó mới ngoan ngoãn lên hình.
"Hôm nào mua cái mới thôi..." Cậu đang lẩm bẩm thì TV lại lên cơn thần kinh.
Lúc này Vu Ca mới nhớ ra, một nam diễn viên nào đó đã bị cậu ném vào góc xó nào đó mà quên mất.
Đó cũng là một phi vụ cách đây nửa tháng, theo lời kể của người đại diện mặt ủ mày chau thì nhân vật tên tuổi này bị nghiện game.
Chuyện này vốn dĩ không nên nói ra ngoài, người đại diện luôn tìm cách giấu nhẹm nhưng đều thất bại nên tìm đến văn phòng thám tử để thử vận may.
Miễn là có thể giải quyết vấn đề nghiện game của nam diễn kia là được, còn việc giải quyết như thế nào thì người đại diện không quan tâm, Vu Ca đối với chuyện này không dám gật bừa, cậu quyết tâm sẽ tìm ra bí mật của nam diễn viên kia sau đó giải quyết vấn đề thấu đáo.
Do đó, cậu muốn tìm hiểu về trò chơi mà nam diễn viên này đang nghiện, vì thế cậu có ý định thâm nhập vào trận địa của địch ở trong game để tìm hiểu và tiếp cận đối phương, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, Vu Ca là một tay chơi game rất cừ nên chỉ trong vòng một tuần, hai người họ đã thường xuyên hẹn nhau đi đánh trận.
Chỉ là...!gần đây có quá nhiều chuyện nên cậu quên mất chuyện của nam diễn viên nghiện game kia.
"Hỏng rồi..." Cậu nhanh chóng đăng nhập vào tài khoản game thì phát hiện bản thân mình đã bị đuổi ra khỏi hội, đồng thời đổi tên nhóm thành [Cùng bồ câu cá chết lưới rách(*)].
(*) - Bồ câu: từ lóng chỉ người thất hứa/cho leo cây
- Cá chết lưới rách: hai bên đấu tranh cuối cùng mất cả chì lẫn chài.
"...!Có ẩn ý." Vu Ca khóc không ra nước mắt, lặng lẽ bấm đăng kí gia nhập hội.
Ngay lập tức, cậu chuyển giao diện điện thoại sang wechat, cậu đem ảnh tên cặn bạ đã được đánh dấu hình ngôi sao ra trước điện thoại, quả nhiên cậu tìm thấy một tài khoản, tài khoản này không để ảnh đại diện, nickname chỉ vỏn vẹn một chữ: Nghiêm.
"Tích đức đi."
Đầu tiên là ngó xem nhưng không có thông tin hay danh sách bạn bè nào cả, Vu Ca bĩu môi gõ "Xin chào." Gửi lời mời kết bạn mà bên kia không hồi đáp.
"Làm quen nhé.", "Có thể kết bạn không?", "Anh có ở đó không?" Vẫn không hồi âm, không biết là đối phương không nhìn điện thoại hay là cố ý phớt lờ.
Vu Ca không cam lòng, lập tức đổi ảnh đại diện thành hình ảnh mặc định của web, ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng gõ: "Chào anh trai, gửi cho em gái xem video đang tắm đi nào."
"Mình không tin người này có thể bình tĩnh đến vậy."
Vài giây sau, tên cặn bã lập tức đồng ý lời mời kết bạn của cậu.
- ?
Vu Ca giận tím người, hít một hơi sâu để kìm chế ý định đánh cho tên cặn bã phải khóc lóc kêu cha gọi mẹ, cậu run rẩy ngón tay gõ:
- Anh trai phát lì xì, em gái sẽ gửi video đang tắm cho anh xem nhé.
Nửa phút sau...!
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc phong bì nhỏ màu đỏ, Vu Ca, người luôn dùng tiền để quên đi mọi muộn phiền lại tỏ ra tức giận thầm mắng tên đàn ông chó này! Được người yêu giúp đỡ, có cả tình lẫn tiền mà vẫn không thỏa mãn.
Cậu cười lạnh, lại sờ vào đôi chân mảnh khảnh của mình, chỉ muốn nhanh chóng ấn mặt của tên cặn bã kia xuống, ra sức chà xát dưới đất.
Bấm vào phong bao đỏ, số tiền không lớn nhưng có thể thấy được thành ý, cậu gửi video mà bố mẹ đang tắm cho chó cưng qua cũng nhẹ nhàng nói với tên cặn bã "em gái" chính là chú chó trong video.
- ...!
Không may là cho dù sau đó Vu Ca có líu ríu nói gì đi nữa thì tên cặn bã vẫn không thèm đáp lại.
"Trọng trách thì nặng mà đường thì xa, cứ đợi đi tên đàn ông chó chết."
Cả buổi chiều cậu dành thời gian để vạch ra kế hoạch mê hoặc tên cặn bã.
Vu Ca khoanh tay đứng trước cửa sổ nhìn về phía xa, một lát lại sờ vào cờ hiệu một chút để tìm cảm hứng, một lúc sau lại thực hiện một vài động tác hít đất để tăng cường sức lực.
Xế chiều mùa hè cũng không quá nóng nực và oi bức, những đám mây nhuốm màu đỏ rực cháy cả một góc trời, mặt trời lặn nhưng vẫn vươn lại tia sáng, chiếu loang lổ lên tòa nhà.
Xuống dưới lầu rồi rẽ hướng sẽ thấy một khu phố ăn vặt rất nhộn nhịp.
Bình thường nếu lười nấu nướng, Vu Ca sẽ lao vào đó để khám phá đồ ăn.
Sau một ngày bận rộn thì đói bụng rất nhanh, Vu Ca bỏ vài chục tệ ra mua vài xâu mực nướng nóng hổi.
Đút một tay vào túi quần, cậu định tiếp tục khám phá ẩm thực thì khóe mắt cậu lại lướt thấy một người nhìn rất quen.
Chính là cậu sinh viên ngày hôm nọ trong trường đại học thích làm ra vẻ, câu ta đang ngồi co ro khúm núm vào trong góc của quán trà, dưới ánh đèn nhạt làn da trắng của cậu ta trông có vẻ tái nhợt, cậu ta có vẻ đang căng thẳng bất an, động tác khó chịu vân vê góc áo, thỉnh thoảng ngó nghiêng nhìn xung quanh.
Vu Ca nuốt mực nướng thơm phức xuống bụng, cậu không nhịn được rón rén rời khỏi đám đông lén trốn phía sau cậu nam sinh, cùng cậu ta ngó chỗ này chỗ nọ.
Ở đằng xa đoàn người tấp nập đi trên đường trong số đó có một người ngược sáng đi tới, người đó mặc một bộ âu phục gọn gàng sang trọng.
Y nhịp nhàng bước về phía trước, đôi giày da đi trên mặt đường rất tinh tế, động tác gọn gàng phóng khoáng, cho dù không thấy rõ mặt nhưng vẫn cảm nhận được khí chất này hoàn toàn khác biệt với đám đông.
Vu Ca không khỏi sờ lên mặt, cậu cảm thấy dạo gần đây xuất hiện hơi nhiều mấy anh chàng đẹp trai?
Miệng đang nhai bỗng khựng lại, khớp hàm giống như bị đơ, cậu nhanh chóng từ trong túi lấy ra một bức ảnh.
Cậu dùng đầu ngón tay vuốt thẳng tấm ảnh, nhìn kĩ một chút rồi chậm rãi rời đi, bộ quần áo trong ảnh hoàn toàn trùng khớp với người đàn ông đang đi tới.
"Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?"
Kế hoạch tiếp cận tên cặn bã vẫn chưa thể thực hiện, nam diễn viên thì chưa cho cậu vào hội nhóm, phi vụ làm ăn khác còn chưa tính tới, lần thứ hai liếc mắt tới cậu nam sinh đang xấu hổ kia, Vu Ca nhụt chí cắn miếng mực, "Anh trai này lại từ đâu chui ra nữa?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook