Editor: Chymteo
Đặt nhẹ chiếc bút máy ghi âm màu trắng lên bàn, Vu Ca đưa mắt hỏi ý người đàn ông, sau khi thấy đối phương gật đầu mới nhấn nút ghi âm.
"Tôi muốn nói rõ trước, tôi sẽ liệt kê thông tin và mối quan hệ logic ở cuối, nhưng tôi không thể đảm bảo kết luận rút ra sẽ phù hợp với suy nghĩ của anh."
Người đàn ông chống khuỷu tay lên đầu gối, vùi mặt vào lòng bàn tay thở dài, giọng nói bị đè nén đáng sợ, "Tôi sẽ phân xử."
Vu Ca tháo nắp cây bút đen xuống, nhẹ giọng hỏi: "Cho phép tôi hỏi, anh Chu, anh có phải là nhà văn không?"
"Đúng vậy..." Anh ta hơi bối rối ngẩng đầu lên, lấy từ túi áo khoác ra một tập giấy nhỏ cỡ lòng bàn tay, trong đó ghi lại ngắn gọn những cảm hứng trong cuộc sống hàng ngày.
Ngón tay cái xoa xoa tờ giấy ghi chép một cách vô thức, anh ta hỏi: "Làm sao cậu biết được..."
Theo tầm mắt của Vu Ca, anh ta vặn cổ tay lật ngược cuốn sổ ghi chú lại.

Bốn ngón tay của anh ta nằm ở phía trên, có thể nhìn thấy rõ phần nhô ra ở mặt trong của khớp ngón trỏ và ngón giữa của tay phải, đây là thói quen sáng tác viết bằng bút máy, sau nhiều năm thì lưu lại vết chai cứng ngắc.
Vu Ca bắt gặp ánh mắt của anh ta, hơi quay mặt lại, khoa tay xoa má một hồi rồi nói thêm, "Chắc là anh ngồi viết bên cửa sổ hướng nam đã lâu nên màu da của anh có chút khác biệt."
"Là như thế này." Anh Chu thở một hơi, trong lúc kinh ngạc vẫn không quên trực tiếp dẫn vào đề tài chính, "Vợ chồng tôi nên duyên cũng bởi vì sách."
Đầu bút đen ghi trên tờ giấy sột soạt theo lời kể của người đàn ông.
"Tôi thích khám phá những hiệu sách nằm khuất trong góc thành phố hơn.

Một năm trước, tôi gặp vợ tôi trong một tiệm sách cũ ở ngoại ô.

Cô ấy là quản lý thư viện ở đó, tên là Hứa Yến Yến."
"Tôi thích cảm giác một mình lật giở những cuốn sách cũ, nhưng trong lúc vô tình tôi bị những quan điểm vững vàng của vợ tôi thu hút, tôi muốn dành nhiều thời gian ở với cô ấy."
Nhắc đến vợ, đôi mắt anh Chu sáng lên, những đường nét căng thẳng trên khuôn mặt của anh ta cũng dịu lại, "Tôi thường lái xe đi tìm cô ấy, sau đó chúng tôi yêu nhau."
"Hai tháng sau, cô ấy dọn đến ở với tôi.

Vì tâm hồn đồng điệu nên từ lâu chúng tôi đã rơi vào bể tình.


Ngay sau đó, cô ấy đề nghị chuyện về quê, muốn bàn bạc với ba mẹ về chuyện cưới xin trong tương lai".
"Trong thời gian đó tôi khá bận, vợ tôi có vài việc khác nên làm xong tiện đường về quê nên tôi ở lại trung tâm thành phố một mình."
Vu Ca chọn thời gian quan trọng ghi ra.
Anh Chu ngậm ngùi nói: "Sau đó được tôi giới thiệu, cô ấy đi làm biên tập viên.

Cho đến khi tôi tình cờ phát hiện ra cô ấy đang dùng thuốc estrogen..."
Nói đến đây, vẻ mặt anh Chu phức tạp nhìn Vu Ca, mím môi như chờ phản hồi.
Nam giới sau khi chuyển đổi giới hoàn toàn cũng cần nâng cao hàm lượng estrogen trong cơ thể, đồng thời phải uống thuốc thường xuyên.
Chuyển đổi giới tính hoàn toàn làm giảm tuổi thọ, hiếm muộn, phải chịu đựng sự khó chịu về thể chất và tinh thần do sử dụng thuốc liên tục.

Dù không có khúc mắc với thân phận chuyển giới của vợ nhưng cũng không cách nào tránh khỏi những ánh mắt soi mói ác ý của những người khác.
"Cô ấy rất dũng cảm." Vu Ca trả lời chắc nịch.
"Phải." Không nhận được ánh mắt khác thường, anh Chu thở phào nhẹ nhõm, "Chúng tôi không cãi nhau, tôi cũng không để ý chút nào, tôi nguyện ý ở bên cô ấy mọi lúc."
"Sự việc đó chỉ như một khúc nhạc dạo trong cuộc sống.

Giữa chúng tôi không có chút ngăn cách nào.

Kể từ đó, tôi càng quan tâm đến cô ấy nhiều hơn, vợ tôi cũng sống một cách tích cực hơn."
Nói về mối tình một năm với vợ, mắt anh Chu đỏ hoe, cho đến khi nghẹn ngào kể lại hình ảnh cuối cùng khi thấy vợ: "Cái chết của cô ấy quá đột ngột.

Trước khi đi làm chúng tôi còn ôm hôn nhau, thậm chí còn hẹn nhau cuối tuần đi chèo thuyền..."
Vu Ca cau mày, ghi vào sổ tay mấy chữ cuối cùng, "Trước khi vụ việc xảy ra cô ấy không liên lạc với gia đình, bạn bè gì sao?"

"Không có, đều không có." Anh Chu nhụt chí lắc đầu.
"Trạng thái tinh thần thì sao?"
"Yến Yến không có chướng ngại về tinh thần, luôn rất lạc quan." Anh Chu lắc đầu tuyệt vọng, "Trước khi chết cũng vậy."
Vì cảnh sát nhận định đây là tự sát, có nói rõ ngoài phản ứng nuốt một lượng lớn thuốc ngủ, trên người không có vết thương nào khác, hiện trường sau khi điều tra cũng không có gì bất thường, cũng không có gì khác lạ với những người đã giao tiếp gần đây.
Sẽ có một khoảng thời gian bước đệm cho việc tự sát, trong khoảng thời gian này hành vi của Hứa Yến Yến chắc chắn sẽ không bình thường.

Nhưng theo những gì anh Chu nói, Hứa Yến Yến rất bình thường.
Ngoài ra, thuốc ngủ là loại thuốc kê đơn, Hứa Yến Yến cần thời gian chuẩn bị để đạt được mục tiêu "tự sát bằng thuốc ngủ".
Trong hai trường hợp, một là cố ý tự sát, Hứa Yến Yến bị áp lực mà anh Chu không hề hay biết, cộng với ảnh hưởng của thuốc estrogen, cô trở nên lo lắng, cáu kỉnh, không còn thời gian bận tâm đến gia đình và bạn bè, trong lòng chỉ muốn tìm chết, ẩn giấu chờ thời cơ đến.
Đối với loại thứ hai...
Vu Ca đóng cuốn sổ lại, nhìn vào mắt anh Chu, "Mọi thứ đều không có điềm báo trước nào, vì vậy anh tin chắc là bị sát hại."
Anh Chu căng thẳng, nặng nề ừ một tiếng.
"Tôi cần một số thông tin từ vợ anh, cả xã giao trên mạng xã hội nữa.

Ngoài ra, tôi có thể qua nhà anh được không?"
"Đương nhiên, hiện tại có thể.

Sau khi cảnh sát thu thập chứng cứ, tôi không động tới phòng ngủ nữa, vì sợ dấu vết của kẻ sát nhân sẽ vô tình bị xóa mất."
Vu Ca đứng dậy rót một cốc nước khác cho anh ta, dáng vẻ anh Chu cứ như thể rất tin tưởng vào sự tồn tại của kẻ sát nhân vậy.
Mặc dù cảm thấy tiếc nuối cho tình yêu của họ, nhưng đồng thời cũng lo lắng sẽ không thể tìm ra sự thật.
"Đi ngay bây giờ đi."
Bỏ đồ nghề vào ba lô, cả hai cùng nhau đến nơi ở của anh Chu.

Dẫn Vu Ca vào trong tòa nhà, anh Chu giải thích cặn kẽ cho cậu, "Yến Yến đi từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều về, làm việc hai giờ các ngày trong tuần, ngoài giờ làm việc thì sẽ ở nhà."
Các tòa nhà trong khu phố nằm rải rác, môi trường sống rất yên tĩnh.

Hai người bước trên con đường đá, Vu Ca chỉ yên lặng lắng nghe.
"Cuối tuần cô ấy thỉnh thoảng đi quanh khu phố, nhưng vì tính cách hướng nội nên từ khi chuyển tới đây cô ấy chưa kết bạn với ai, vì vậy lúc được nghỉ tôi thường đưa cô ấy đi dạo xung quanh."
Vào phòng, Vu Ca mang dép vào, nhìn quanh phòng khách, "Xin phép."
Phong cách nội thất chủ yếu là đơn giản, trên bàn cà phê có đặt vài tấm ảnh chụp chung của hai người.
Người phụ nữ trong bức ảnh tuy hơi cao nhưng đường nét khuôn mặt mềm mại, cô ấy cười ngượng ngùng trong vòng tay của anh Chu, hoàn toàn không thấy được khác biệt nào.
"Nội thất trong nhà đều do vợ anh trang trí à?"
Anh Chu đi đến bên cạnh bật điều hòa, gật đầu, "Đều là cô ấy làm."
Vu Ca dừng lại ở giữa phòng khách, cậu vẫn luôn có cảm giác không khỏe.
Có một vài món đồ nữ tính trong phòng khách, chẳng hạn như dép hoạt hình đi trong nhà, đệm màu hồng trên ghế sô pha, lại như cốc mèo.
Trên thực tế, có không ít cô gái thích phong cách này, nhưng sự lựa chọn của Hứa Yến Yến có chút mùi vị cực đoan.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, mùi bụi bặm xộc vào mặt.
Anh Chu dựa vào khung cửa che miệng, như thể không muốn đối mặt với tất cả những chuyện này, quay mặt đi nói: "Cậu cứ thoải mái xem đi."
Chăn ga gối đệm lộn xộn, có thể thấy rõ hình ảnh Hứa Yến Yến nằm ở trên giường này, cảm thụ nỗi đau bụng và dạ dày quặn thắt chết trong đau đớn.
Vu Ca lấy máy ảnh trong hộp ra, đeo găng tay chụp ảnh bốn góc phòng ngủ.

Cẩn thận mở từng ngăn kéo của bàn đầu giường, tầng dưới có mấy tấm ảnh dày cộp, không ngoại lệ, trong tấm hình đều có mặt của anh Chu.
Hứa Yến Yến rõ ràng là rất quan tâm đến anh ta.
Không có vật phẩm đặc biệt nào trong các ngăn tủ còn lại.
Trên bàn cạnh giường ngủ có một hộp trong suốt đựng đầy thuốc.

Ngoài thuốc estrogen thì chỉ còn lại nửa lọ thuốc ngủ và một ít thuốc cảm lạnh.
Vu Ca mở nhẹ hộp thuốc đã có dấu vết mở ra.

Sau khi lấy mỗi viên ra, Hứa Yến Yến sẽ xé sạch giấy bạc trên đó.

Xem qua tất cả các hộp thuốc, chỉ có một hộp morphin(*) là khác biệt.
(*) Thuốc giảm đau thuộc họ thuốc phiện được tìm thấy trong tự nhiên trong một số thực vật và động vật.
Hô hấp Vu Ca dừng lại, cậu lướt ngón tay cái qua rãnh của viên thuốc, nơi đó giấy bạc hơi nhô ra, rõ ràng là Hứa Yến Yến sốt ruột lấy ra rồi nuốt vào, nên cô không rảnh bận tâm đến việc xé giấy bạc ra.
Dùng thuốc ngủ lẫn morphin cùng nhau để tự sát...
Kẻ sát nhân đủ tri kỷ để lo cho cảm thụ của nạn nhân sao?
Vu Ca đứng dậy, bình tĩnh nhìn vẻ mặt đau khổ của anh Chu, cũng không có biểu lộ nghi hoặc.
Chụp ảnh dưới gầm giường, tủ quần áo, mép cửa sổ và những phần nhô ra bên ngoài cửa sổ, xong xuôi Vu Ca tháo găng tay ra, nói: "Anh Chu, tôi hy vọng anh có thể gửi thông tin mà anh nhận được cho tôi càng sớm càng tốt, ủy thác của anh tôi nhận."
Lau mũi bừa bãi, anh Chu ngửa đầu kiềm nước mắt nói cảm ơn.
Trở lại văn phòng, tâm trạng Vu Ca vẫn còn nặng nề.
Nghiêm Từ Vân vốn dễ trêu đùa, hai ngày nay bị nhóm tóc đỏ đùa giỡn, cho nên cậu mới thả lỏng thoải mái một chút, suýt chút nữa quên mất cảm giác đề phòng lo lắng khi làm nhiệm vụ.
Hứa Yến Yến tự mình đi theo người yêu lên thành phố, theo miêu tả thì cô là người không tranh không cướp, ngoại trừ đi làm thì cũng chỉ ở nhà với anh Chu, nên cũng không thân thiết gì với hàng xóm hay sếp.
Cho dù là chịu áp lực tự sát, hay bị người ghi hận nên sát hại thì cũng là chuyện không thể tưởng tượng được.
Mà cán cân thiên bình trong lòng Vu Ca nghiêng về khả năng Hứa Yến Yến tự sát nhiều hơn.
"Thật đáng tiếc..." Cắm chìa khóa vào ổ khóa, cửa sắt phòng làm việc kêu "leng keng" một tiếng rồi mở ra.
Cậu dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, vén phần tóc mái còn hơi ẩm sang một bên rồi bước vào phòng làm việc.
Vừa mới đi một bước, chân Vu Ca đột nhiên dừng lại.
Cậu từ từ nhấc chân lên, sàn gỗ không còn chịu áp lực của bàn chân trở lại hình dạng ban đầu, phát ra tiếng kẽo kẹt nhẹ.
Gió mùa hè xuyên qua khung cửa sổ, lăn dọc theo sàn nhà đến tận chân Vu Ca, nơi đó có một sợi tóc dài nằm lặng lẽ, như muốn bay đi theo gió.
Nếu như không quen thuộc với chuyện luôn đánh giá hoàn cảnh xung quanh, thứ này sợ là có thể sẽ âm thầm bay ra ngoài.
Vu Ca dùng bàn chân đè vào góc tóc, cúi người cầm sợi tóc trong lòng bàn tay, tim cậu bắt đầu đập loạn xạ không kiểm soát được.
Giờ phút này, văn phòng thám tử dường như cách biệt với thế giới, nhịp sống hối hả của phố ăn vặt cũng dần trôi đi, chỉ còn lại tiếng tim đập như tiếng trống.
Mồ hôi chảy dài trên thái dương, Vu Ca quay người sang bên, từ từ nhẹ nhàng bước chân vào phòng, đi hai bước không quên quay lại một lần để đảm bảo không có ai đang trốn trong phòng.
Đôi mắt hoa đào luôn giấu ý cười giờ phút này thận trọng quan sát xung quanh, cuối cùng cậu dừng lại bên chiếc tủ đặt quần áo phụ nữ, so sánh sợi tóc trong lòng bàn tay với bộ tóc giả màu cây đay.
Độ dài hoàn toàn khác nhau.
"Có người đến đây." Vu Ca nói nhỏ, đột nhiên nắm chặt tóc.
Không giống như lần trước quên khóa cửa nên Kỳ Giang Hàn mới dễ dàng đi vào, lần này là có người lẻn vào văn phòng thám tử..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương