Thẩm Tổng, Tôi Không Muốn Làm Thể Thân Cho Bạch Nguyệt Quang Của Anh
-
Chương 54: ANH CHƯA TỪNG BỎ MẶC CÔ
Buổi chiều Hứa Thư cùng Triệu Niên Niên ra ngoài.
Hai người ra cổng trường bắt taxi, đi thẳng đến chỗ của Lục Nghiêu.
“Này, Hứa Thư.” Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, Triệu Niên Niên tò mò hỏi: “Cậu và Thẩm tổng, thật sự tới một nơi thế này ăn cơm à?”
Nơi này quá hẻo lánh, nhìn giống như một con hẻm cổ trong rừng, một cảnh vật hiếm thấy ở Nam Chiếu đầy náo nhiệt.
Hứa Thư hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của Triệu Niên Niên.
“Ừ.” Hứa Thư cười nói: “Mùi vị ở đây rất ngon.”
Cô gái hoài nghi nhìn xung quanh, nhưng cũng không nói gì thêm.
Xe dừng lại trước cửa quán.
Mỗi lần Hứa Thư cùng Thẩm Từ Sinh đến đây, đều thấy Lục Nghiêu cung kính đứng ở cửa, mỉm cười chào đón như một hình nhân.
Lần này lại không thấy, Hứa Thư cảm thấy tự nhiên hơn rất nhiều.
"Làm sao vậy?" Cô hỏi Triệu Niên Niên.
"Oa." Triệu Niên Niên kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Hứa Thư nói: "Có chỗ thế này sao? Đúng là giấu đủ xâu."
Người bên trong hình như đã nghe thấy động tỉnh bên ngoài, cánh cửa lập tức mở ra.
Bởi vì khoảng cách quá gần, khiến Triệu Niên Niên sợ hãi lui về phía sau hai bước.
"Chào buổi tối."
Hứa Thư chưa từng gặp người này bao giờ.
“Xin chào.” Triệu Niên Niên lấy lại tinh thần, “Chúng tôi tới đây ăn cơm.”
"Hai vị có hẹn trước không ạ?"
“Hẹn trước?” Cô ấy quay đầu chớp mắt nhìn Hứa Thư, thấp giọng nói: “Tình huống này là thế nào, sao còn cần phải hẹn trước?”
Hứa Thư cũng cảm thấy bất ngờ.
Cô nhớ mỗi lần cô đến đây, rõ ràng là không có ai cả.
Triệu Niên Niên không tiếp tục đứng ở cửa nữa, cười với nhân viên phục vụ rồi kéo cô đi.
"Xem ra chúng ta không thể ăn ở đây rồi."
Thấy cô nàng ủ rũ, Hứa Thư an ủi cô ấy nói: "Không sao, chúng ta đi ăn cái khác."
Triệu Niên Niên nhìn vào bên trong, "Thật sự có nhiều người đến đây ăn vậy sao?"
Vừa hỏi xong xòn chưa đợi được câu trả lời, đã bị Lục Nghiêu đột nhiên xuất hiện cắt ngang.
“Cô Hứa?” Cậu ta lảo đảo từ bên trong đi ra, “Thật sự là cô à, tôi còn tưởng mình uống nhiều quá nên bị ảo giác.”
“Là tôi.” Hứa Thư cười nói.
"Đến ăn cơm sao?"
Hứa Thư gật đầu, "Tôi đến đây với bạn."
Lục Nghiêu lại hỏi: "Nhị thiếu gia không đi cùng cô à."
"Hai ngày nay anh ấy bận việc."
"Vậy à, vào trong trước đi."
Triệu Niên Niên cùng Hứa Thư đi vào trong, trong lòng không khỏi xúc động.
Quá cao cấp, quá sang trọng.
Một số phòng riêng đã đầy, Lục Nghiêu ra lệnh cho người bên dưới trực tiếp đưa họ đến phòng riêng dành riêng cho Thẩm Từ Sinh.
Cửa mở ra rồi đóng lại, Hứa Thư đẩy thực đơn đến cho người đối diện.
Triệu Niên Niên sau khi gọi món xong thì nhìn xung quanh, "Mình thấy ngồi đây như ngồi trên mây vậy."
“Sao lại nói vậy?” Cô bật cười.
"Đây là nơi Thẩm tổng ăn cơm, nếu nói theo cách khác, là chúng ta với Thẩm tổng đang cùng nhau ăn cơm."
“Có lý.” Hứa Thư nói.
"Nhưng Hứa Thư cậu yên tâm đi." Triệu Niên Niên vẻ mặt nghiêm túc nhấn mạnh, "Mình chỉ là sùng bái Thẩm tổng mà thôi, hoàn toàn không có ý nghĩ khác, ngài ấy không phải gu của mình."
"Vậy gu của cậu là gì?"
"Cao, tỏa sáng như nắng, quan trọng nhất là phải đẹp trai."
Vì một số lý do, Hứa Thư đã tự động đưa khuôn mặt của Phó Văn Đông vào mẫu người lý tưởng của Triệu Niên Niên.
Cậu ta cao mà cũng được coi là tỏa sáng như nắng...
"Giống như Phó Văn Đông à?" Hứa Thư nói thẳng.
“Rõ ràng vậy sao?” Triệu Niên Niên che mặt, “Mình cũng cảm thấy lời mình nói rất khó hiểu.”
Thực sự rất khó hiểu.
Nếu không phải hôm nay đột nhiên nhắc tới chuyện này, Hứa Thư căn bản sẽ không chú ý tới.
"Vậy cậu định làm gì tiếp?"
Triệu Niên Niên cười nói: "Mình cái gì cũng không có, hơn nữa trong lòng cậu ấy cũng không có mình."
Không gian yên tỉnh vài giây.
“Niên Niên.” Hứa Thư khẽ thở dài, “Mình có thể cam đoan với cậu, mình vĩnh viễn sẽ không thích cậu ta, cậu hiểu không?”
"Mình hiểu mà, dù sao cũng không ai có thể từ chối được sức hút của Thẩm tổng."
Cô nàng tích thú nói.
"Nhưng Hứa Thư, có đôi khi mình thực sự rất ghen tị với cậu."
"Ghen tị với mình?"
Triệu Niên Niên gật đầu: "Cậu nhìn xem, cậu không chỉ học giỏi mà dung mạo cũng rất được, không phải rất tốt sao?"
“Cậu cũng không tồi mà.” Hứa Thư nói.
Triệu Niên Niên cười nói: "Nhưng cậu tốt hơn, có rất nhiều người trên thế giới này không thể có được người họ thích, chẳng hạn như mình, Phó Văn Đông hay nhiều người khác nữa, nhưng riêng cậu thì lại khác, những thứ cậu muốn cậu đều có được."
Có được những gì mình muốn.
Hứa Thư cúi đầu cố nặn ra một nụ cười, lông mi cô khẽ run lên.
Có lẽthậm chí cô cũng không biết cô muốn thứ gì.
Tại sao cô ở lại Nam Chiếu không quan trọng, thậm chí Thẩm Từ Sinh... cũng không phải lý do.
Đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn rung lên.
Là Thẩm Từ Sinh gửi ảnh đến.
Xem ra bữa tối của anh, một chiếc bàn xoay, bên trên còn để rượu vang.
Ông Thẩm: [Em ăn chưa?]
Hứa Thư: [Chuẩn bị ăn, còn đang chờ phục vụ mang thức ăn lên.]
Ông Thẩm: [Ăn bên ngoài?]
Cô không nói với anh là cô đến chỗ Lục Nghiêu, [Ăn bên ngoài, với Niên Niên.]
Ông Thẩm: [ Lát nữa anh kêu Trương Hàng đưa em về trường.]
Cô nhìn tin nhắn mà không thể nhịn cười.
Nhiều lúc cô cảm thấy anh đối xử với cô như một đứa bé.
Đôi khi Hứa Thư cũng rất cảm động.
Mặc dù lúc đó anh không yêu cô, nhưng anh cũng không bỏ mặc cô.
Hứa Thư: [Không cần lo, rất gần, bọn em bắt taxi về là được, anh Thẩm hôm nay nhất định phải uống rượu, để Trương Hàng đưa anh về thì thích hợp hơn.]
Có người nâng ly chúc rượu Thẩm Từ Sinh, anh thờ ơ liếc nhìn, cũng không có đứng lên đáp lại.
Điều anh quan tâm là cô quan sát rất tốt.
Ông Thẩm: [Anh không cần uống.]
Anh không chỉ có Trương Hàng là tài xế, cũng không phải chỉ có một chiếc xe.
Hơn nữa, nếu anh thật sự uống quá nhiều, tất cả những con cáo già đang ngồi ở đây nhất định sẽ tranh giành để đưa anh về.
Phục vụ đã mang thức ăn lên, Triệu Niên Niên cũng thích thú ăn.
"Cậu đang xem gì đó?"
Cô lắc đầu, tắt điện thoại rồi bắt đầu ăn.
"Không có gì."
Triệu Niên Niên nhếch miệng cười: "Còn giả bộ, nhất định là Thẩm tổng."
“Là anh ấy.” Hứa Thư bình tĩnh nói.
"Có để người ta sống không vậy, còn chưa ở bên nhau đã ngọt chết người như vậy, sau này nếu ở bên nhau, chẳng phải mỗi ngày đều rắc thức ăn cho chó sao?"
Cô không trả lời, ngược lại hỏi: " Niên Niên, cậu thật sự cho rằng mình sẽ ở bên anh ấy sao?"
"Tại sao không?" Người đối diện thể hiện tài suy luận của thám tử nói, "Mình hiểu rồi, cậu lo lắng sau này sẽ xảy ra ân oán giữa các gia tộc giàu có phải không?"
Chuyện này ... Hứa Thư thật sự không nghĩ tới.
“Đừng lo quá.” Triệu Niên Niên vung chiếc đũa trong tay, “Chỉ cần cậu đi theo Thẩm tổng, anh ấy nhất định sẽ đối xử tốt với cậu.”
Cô không nói gì, giống như đang chìm trong suy nghĩ của cuộc sống về sau.
Hai người ra cổng trường bắt taxi, đi thẳng đến chỗ của Lục Nghiêu.
“Này, Hứa Thư.” Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, Triệu Niên Niên tò mò hỏi: “Cậu và Thẩm tổng, thật sự tới một nơi thế này ăn cơm à?”
Nơi này quá hẻo lánh, nhìn giống như một con hẻm cổ trong rừng, một cảnh vật hiếm thấy ở Nam Chiếu đầy náo nhiệt.
Hứa Thư hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của Triệu Niên Niên.
“Ừ.” Hứa Thư cười nói: “Mùi vị ở đây rất ngon.”
Cô gái hoài nghi nhìn xung quanh, nhưng cũng không nói gì thêm.
Xe dừng lại trước cửa quán.
Mỗi lần Hứa Thư cùng Thẩm Từ Sinh đến đây, đều thấy Lục Nghiêu cung kính đứng ở cửa, mỉm cười chào đón như một hình nhân.
Lần này lại không thấy, Hứa Thư cảm thấy tự nhiên hơn rất nhiều.
"Làm sao vậy?" Cô hỏi Triệu Niên Niên.
"Oa." Triệu Niên Niên kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Hứa Thư nói: "Có chỗ thế này sao? Đúng là giấu đủ xâu."
Người bên trong hình như đã nghe thấy động tỉnh bên ngoài, cánh cửa lập tức mở ra.
Bởi vì khoảng cách quá gần, khiến Triệu Niên Niên sợ hãi lui về phía sau hai bước.
"Chào buổi tối."
Hứa Thư chưa từng gặp người này bao giờ.
“Xin chào.” Triệu Niên Niên lấy lại tinh thần, “Chúng tôi tới đây ăn cơm.”
"Hai vị có hẹn trước không ạ?"
“Hẹn trước?” Cô ấy quay đầu chớp mắt nhìn Hứa Thư, thấp giọng nói: “Tình huống này là thế nào, sao còn cần phải hẹn trước?”
Hứa Thư cũng cảm thấy bất ngờ.
Cô nhớ mỗi lần cô đến đây, rõ ràng là không có ai cả.
Triệu Niên Niên không tiếp tục đứng ở cửa nữa, cười với nhân viên phục vụ rồi kéo cô đi.
"Xem ra chúng ta không thể ăn ở đây rồi."
Thấy cô nàng ủ rũ, Hứa Thư an ủi cô ấy nói: "Không sao, chúng ta đi ăn cái khác."
Triệu Niên Niên nhìn vào bên trong, "Thật sự có nhiều người đến đây ăn vậy sao?"
Vừa hỏi xong xòn chưa đợi được câu trả lời, đã bị Lục Nghiêu đột nhiên xuất hiện cắt ngang.
“Cô Hứa?” Cậu ta lảo đảo từ bên trong đi ra, “Thật sự là cô à, tôi còn tưởng mình uống nhiều quá nên bị ảo giác.”
“Là tôi.” Hứa Thư cười nói.
"Đến ăn cơm sao?"
Hứa Thư gật đầu, "Tôi đến đây với bạn."
Lục Nghiêu lại hỏi: "Nhị thiếu gia không đi cùng cô à."
"Hai ngày nay anh ấy bận việc."
"Vậy à, vào trong trước đi."
Triệu Niên Niên cùng Hứa Thư đi vào trong, trong lòng không khỏi xúc động.
Quá cao cấp, quá sang trọng.
Một số phòng riêng đã đầy, Lục Nghiêu ra lệnh cho người bên dưới trực tiếp đưa họ đến phòng riêng dành riêng cho Thẩm Từ Sinh.
Cửa mở ra rồi đóng lại, Hứa Thư đẩy thực đơn đến cho người đối diện.
Triệu Niên Niên sau khi gọi món xong thì nhìn xung quanh, "Mình thấy ngồi đây như ngồi trên mây vậy."
“Sao lại nói vậy?” Cô bật cười.
"Đây là nơi Thẩm tổng ăn cơm, nếu nói theo cách khác, là chúng ta với Thẩm tổng đang cùng nhau ăn cơm."
“Có lý.” Hứa Thư nói.
"Nhưng Hứa Thư cậu yên tâm đi." Triệu Niên Niên vẻ mặt nghiêm túc nhấn mạnh, "Mình chỉ là sùng bái Thẩm tổng mà thôi, hoàn toàn không có ý nghĩ khác, ngài ấy không phải gu của mình."
"Vậy gu của cậu là gì?"
"Cao, tỏa sáng như nắng, quan trọng nhất là phải đẹp trai."
Vì một số lý do, Hứa Thư đã tự động đưa khuôn mặt của Phó Văn Đông vào mẫu người lý tưởng của Triệu Niên Niên.
Cậu ta cao mà cũng được coi là tỏa sáng như nắng...
"Giống như Phó Văn Đông à?" Hứa Thư nói thẳng.
“Rõ ràng vậy sao?” Triệu Niên Niên che mặt, “Mình cũng cảm thấy lời mình nói rất khó hiểu.”
Thực sự rất khó hiểu.
Nếu không phải hôm nay đột nhiên nhắc tới chuyện này, Hứa Thư căn bản sẽ không chú ý tới.
"Vậy cậu định làm gì tiếp?"
Triệu Niên Niên cười nói: "Mình cái gì cũng không có, hơn nữa trong lòng cậu ấy cũng không có mình."
Không gian yên tỉnh vài giây.
“Niên Niên.” Hứa Thư khẽ thở dài, “Mình có thể cam đoan với cậu, mình vĩnh viễn sẽ không thích cậu ta, cậu hiểu không?”
"Mình hiểu mà, dù sao cũng không ai có thể từ chối được sức hút của Thẩm tổng."
Cô nàng tích thú nói.
"Nhưng Hứa Thư, có đôi khi mình thực sự rất ghen tị với cậu."
"Ghen tị với mình?"
Triệu Niên Niên gật đầu: "Cậu nhìn xem, cậu không chỉ học giỏi mà dung mạo cũng rất được, không phải rất tốt sao?"
“Cậu cũng không tồi mà.” Hứa Thư nói.
Triệu Niên Niên cười nói: "Nhưng cậu tốt hơn, có rất nhiều người trên thế giới này không thể có được người họ thích, chẳng hạn như mình, Phó Văn Đông hay nhiều người khác nữa, nhưng riêng cậu thì lại khác, những thứ cậu muốn cậu đều có được."
Có được những gì mình muốn.
Hứa Thư cúi đầu cố nặn ra một nụ cười, lông mi cô khẽ run lên.
Có lẽthậm chí cô cũng không biết cô muốn thứ gì.
Tại sao cô ở lại Nam Chiếu không quan trọng, thậm chí Thẩm Từ Sinh... cũng không phải lý do.
Đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn rung lên.
Là Thẩm Từ Sinh gửi ảnh đến.
Xem ra bữa tối của anh, một chiếc bàn xoay, bên trên còn để rượu vang.
Ông Thẩm: [Em ăn chưa?]
Hứa Thư: [Chuẩn bị ăn, còn đang chờ phục vụ mang thức ăn lên.]
Ông Thẩm: [Ăn bên ngoài?]
Cô không nói với anh là cô đến chỗ Lục Nghiêu, [Ăn bên ngoài, với Niên Niên.]
Ông Thẩm: [ Lát nữa anh kêu Trương Hàng đưa em về trường.]
Cô nhìn tin nhắn mà không thể nhịn cười.
Nhiều lúc cô cảm thấy anh đối xử với cô như một đứa bé.
Đôi khi Hứa Thư cũng rất cảm động.
Mặc dù lúc đó anh không yêu cô, nhưng anh cũng không bỏ mặc cô.
Hứa Thư: [Không cần lo, rất gần, bọn em bắt taxi về là được, anh Thẩm hôm nay nhất định phải uống rượu, để Trương Hàng đưa anh về thì thích hợp hơn.]
Có người nâng ly chúc rượu Thẩm Từ Sinh, anh thờ ơ liếc nhìn, cũng không có đứng lên đáp lại.
Điều anh quan tâm là cô quan sát rất tốt.
Ông Thẩm: [Anh không cần uống.]
Anh không chỉ có Trương Hàng là tài xế, cũng không phải chỉ có một chiếc xe.
Hơn nữa, nếu anh thật sự uống quá nhiều, tất cả những con cáo già đang ngồi ở đây nhất định sẽ tranh giành để đưa anh về.
Phục vụ đã mang thức ăn lên, Triệu Niên Niên cũng thích thú ăn.
"Cậu đang xem gì đó?"
Cô lắc đầu, tắt điện thoại rồi bắt đầu ăn.
"Không có gì."
Triệu Niên Niên nhếch miệng cười: "Còn giả bộ, nhất định là Thẩm tổng."
“Là anh ấy.” Hứa Thư bình tĩnh nói.
"Có để người ta sống không vậy, còn chưa ở bên nhau đã ngọt chết người như vậy, sau này nếu ở bên nhau, chẳng phải mỗi ngày đều rắc thức ăn cho chó sao?"
Cô không trả lời, ngược lại hỏi: " Niên Niên, cậu thật sự cho rằng mình sẽ ở bên anh ấy sao?"
"Tại sao không?" Người đối diện thể hiện tài suy luận của thám tử nói, "Mình hiểu rồi, cậu lo lắng sau này sẽ xảy ra ân oán giữa các gia tộc giàu có phải không?"
Chuyện này ... Hứa Thư thật sự không nghĩ tới.
“Đừng lo quá.” Triệu Niên Niên vung chiếc đũa trong tay, “Chỉ cần cậu đi theo Thẩm tổng, anh ấy nhất định sẽ đối xử tốt với cậu.”
Cô không nói gì, giống như đang chìm trong suy nghĩ của cuộc sống về sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook