Thẩm Tổng, Tôi Không Muốn Làm Thể Thân Cho Bạch Nguyệt Quang Của Anh
-
Chương 49: HIỂU VÌ SAO ANH LẠI THÍCH CÔ
Thẩm Từ Sinh cũng không muốn làm khó cô nên đưa cô đến đi chỗ khác, trên đường đi thu hút rất nhiều ánh mắt.
Hứa Thư đột nhiên nhớ đến những gì Triệu Niên Niên nói, "Đây là dịp mà anh muốn công khai cô."
Cô vô thức nhìn chằm chằm vào mặt anh, ý muốn nhìn thấy biểu cảm khác thường trên mặt anh.
"Có chuyện gì à?"
“Không có.” Bị bắt tại trận, cô chỉ có thể lúng túng quay mặt đi, nhìn xung quanh hỏi: “Anh Thẩm, anh dẫn tôi đi đâu vậy?”
Hai người đã rời khỏi sảnh chính, bên ngoài cũng rất náo nhiệt nhưng không bằng bên trong.
“Đưa em đi chỗ khác chơi một lát.” anh nói, “So với trong sảnh chính còn thú vị hơn.”
Hứa Thư cũng không biết hôm nay anh đưa cô đến đây là có mục đích gì, nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau Thẩm Từ Sinh.
Tình huống này hình như từ lúc hai người quen nhau đẫ như vậy.
Anh chỉ cần nói vài lời thì mọi việc đã đâu vào đấy.
“A, nhị thiếu gia tới rồi.” Cánh cửa trước mặt mở ra, Lục Nghiêu từ bên trong thò nửa cái đầu ra, “Ân, cô Hứa cũng đến.”
Thẩm Từ Sinh đi trước cô vài bước, tìm một chỗ ngồi xuống.
Ở đây khá ít người, hầu như ai cũng có người đẹp ăn mặc nóng bỏng ôm trong lòng.
“Vào chơi đi.” Lục Nghiêu cười đẩy cô vào, “Cô Hứa yên tâm, bọn họ đều là người đàng hoàng.”
Ánh đèn đổi màu liên tục, Hứa Thư lẳng lặng ngồi bên cạnh Thẩm Từ Sinh.
“Nhị thiếu gia, anh không muốn giới thiệu chút sao?” Có tiếng từ trong góc phát ra.
Nhiều người có mặt đều bên cạnh anh có một người phụ nữ, nhưng họ không biết cô ấy tên là Hứa Thư.
Dưới ánh đèn, ánh mắt anh như lưu lại trên gương mặt góc nghiêng của cô vài giây, rồi chỉ cười nhẹ.
Lúc này trên màn hình đang phát một bài hát tiếng Quảng Đông, hình ảnh trong MV là cảnh nam nữ chính ôm nhau dưới mưa.
“Được rồi, được rồi.” Lục Nghiêu nâng cằm mỹ nữ trong ngực, cười gian, “Làm gì mà ngồi buôn dưa lê như đàn bà thế, muốn buôn chuyện thì phải chọn đúng người, Nhị thiếu gia của chúng ta không phải là người mà mọi người có thể đem ra bàn tán."
Nhiều người cũng cười theo.
Thẩm Từ Sinh nghiêng người hỏi nhỏ vào tai Hứa Thư, "Muốn hát không?"
“Không.” Cô cố nén cười giải thích, “Tôi không biết hát.”
"Vậy em muốn nghe bài gì, tôi bảo bọn họ hát cho em nghe."
Cô chớp mắt, trong mắt có chút ánh sáng, "Anh Thẩm sẽ hát cho tôi nghe chứ?"
“Hả?” Thẩm Từ Sinh không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu với anh.
Lục Nghiêu không biết vì chuyện gì đi tới phía trước, cầm lấy micro bắt đầu hát tình ca.
Vừa vặn phục vụ bưng đĩa trái cây đi vào, có lẽ là vì Lục Nghiêu quá đẹp trai, lại chặn cửa không cho bọn họ ra ngoài.
Có một cô gái bị kẹt trong góc, đầu rũ xuống như một bông hoa đang nở.
Bài hát tiếp tục hát, lúc Lục Nghiêu lên cao giọng, đôi mắt cô ấy tràn đầy tình cảm.
Hứa Thư quan sát trên cương vị là một người ngoài cuộc.
Hóa ra tình cảm thật sự cũng có thể giả tạo.
“Anh Thẩm.” Âm thanh có chút lớn, giọng cô nói hơi to nhưng vẫn rất nhẹ nhàng.
Thẩm Từ Sinh "Hử".
"Thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi, rốt cuộc anh Thẩm thích tôi ở điểm nào?"
Nụ cười hiện ra trong ánh mắt.
Thẩm Từ Sinh nói: "Đặc biệt"
Khi Thẩm Từ Sinh nói ra hai từ này, như có một lực hút cực mạnh hút cô vào đó.
Cô chợt nhớ ra Tự Kiều từng nói với cô.
"Một người khiêm tốn là khi nghe anh khen bạn, nhưng bạn vẫn cố tỏ ra không sao cả."
Nhưng Hứa Thư không phải người khiêm tốn.
“Sao vậy?” Thẩm Từ Sinh nghi hoặc hỏi cô.
Hứa Thư điều chỉnh tâm trạng, cười với anh nói: "Tôi rất vui."
Thẩm Từ Sinh nhớ lại tối nay, anh đột nhiên nhận ra.
Cô gái này hình như đã cho anh một cơ hội.
Không biết hôm đó bữa tiệc kết thúc lúc nào, Thẩm Từ Sinh có việc phải về sớm, nên trước khi đi đã giao cô cho Lục Nghiêu.
Trong số những con cáo già này, anh chỉ tin tưởng một mình Lục Nghiêu.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hứa Thư.
Lục Nghiêu gọi một ly nước trái cây, rồi đẩy tới trước mặt cô, giọng điệu nịnh nọt: "Tôi biết cô Hứa không uống rượu, cho nên đây là tôi gọi riêng cho cô."
Hứa Thư máy móc nói "Cảm ơn", im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Cậu vẫn luôn như vậy sao?"
“Như nào?” Lục Nghiêu khó hiểu.
"Như bây giờ."
Đèn hoa yến tiệc linh đình, cao sang xa hoa, rượu đẹp mỹ nhân vây quanh.
"Thường là như vậy." Lục Nghiêu nói, "Nhưng chúng tôi rất ít tới nơi này, bình thường đều tới chỗ của tôi, rộng rãi lại thoải mái."
Biết ý cậu ta nói, cô gật đầu như đã hiểu.
"Nhưng mà cô Hứa, nhị thiếu gia rất vô tội, chúng tôi có lòng tốt giới thiệu mỹ nhân cho anh ấy, đừng nói là nói chuyện, ngay cả nhìn anh ấy cũng không thèm nhìn."
“Vậy sao.” Hứa Thư mỉm cười, có chút mất tập trung.
“Dù sao ở chỗ tôi thì không có.” Lục Nghiêu nói tiếp, “Nhưng ở nơi khác thì tôi không đảm bảo.”
“Tôi hiểu rồi.” Cô gật đầu.
Những người xung quanh chơi xúc xắc, không ai chú ý đến cuộc trò chuyện của họ.
"Cậu quen anh Thẩm lâu chưa?"
Lục Nghiêu suy nghĩ một chút, nói: "Ba của chúng tôi có quan hệ làm ăn, nhưng tôi với Nhị thiếu gia chỉ mới quen biết mấy năm nay thôi, anh ấy so với tôi tốt hơn rất nhiều, lúc đó tôi gặp khó khăn anh ấy còn giúp tôi xin ba tôi cho tôi tiền tiêu vặt, điều kiện là để ông Thẩm hợp tác với ba tôi."
“Ông Thẩm?” Hứa Thư cau mày hỏi.
“Đúng vậy, là ba của nhị thiếu gia, Thẩm Vi Thành, cô từng nghe nói qua chưa?”
Mắt cô rơi xuống mặt bàn, cô lắc đầu.
"Xem ra nhị thiếu gia rất ít nhắc tới chuyện gia đình với cô."
"Ừm, Thẩm tiên sinh không có lý do gì nhắc đến chuyện gia đình với tôi." Hứa Thư ôn nhu cười nói.
"Cô cũng không tò mò sao?"
“Không tò mò,” cô nói.
Lục Nghiêu lại nói: "Xem ra tôi biết lý do tại sao Nhị thiếu gia lại thích cô như vậy rồi."
*
Sau khi Thẩm Từ Sinh ra ngoài, anh đi đến sảnh chính, mọi người đã ra về gần hết.
"Chú," anh gọi.
“Ừ.” Người ngồi trên sô pha mỉm cười, trong tay cầm gậy trúc, giả vờ trách cứ hỏi: “Sao con lại tới đây?”
“Gặp mấy người bạn.” Thẩm Từ Sinh vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống.
“Ninh Ý trở về rồi à?”
Thẩm Từ Sinh không hiểu, cười hỏi: "Sao chú lại hỏi như vậy?”
"Hôm nay ta nhìn thấy con mang người đến, con còn muốn giấu ta?"
Anh cười: “Con không muốn giấu chú, cô gái đó tên là Hứa Thư.”
"Hứa Thư? Không phải Ninh Ý sao?"
Thẩm Từ Sinh gật đầu.
"Vậy quan hệ giữa con bé và Ninh Ý là gì?"
“Không là gì cả.” Thẩm Từ Sinh cụp mắt chỉnh lại dây đồng hồ trên cổ tay, thản nhiên nói: “Trùng hợp giống nhau thôi.”
"Những việc con làm lần trước là vì cô gái đó sao?"
Lúc này có chút yên tĩnh, ánh đèn nhàn nhạt chiếu xuống tấm thảm đỏ thẫm.
“Vì Thẩm gia.” Anh cười nhạt, “Cũng là vì con.”
"Con hiếm khi làm chuyện gì đó cho mình."
Sau đó, hai người trò chuyện về những chuyện khác, họ đề cập đến bệnh của Thẩm Vi Thành đã trở nặng hơn, mà chuyện này Tần Dung và Mạc Tuần cũng không thoát khỏi liên can.
Nhưng trước khi đi, ông ấy còn nói với Thẩm Từ Sinh một câu.
"Người thông minh, đừng tự lấy lồng giam mình."
Khi Thẩm Từ Sinh ra ngoài, anh tình cờ gặp Lục Nghiêu đang ngậm điếu thuốc đi tới.
“Hứa Thư đâu?” anh trước hỏi.
"Cô Hứa à, tôi kêu tài xế đưa cô ấy về rồi, cô ấy nói ký túc xá có kiểm soát giờ ra vào, vậy nên cô vội về nên cũng không đợi anh được."
Hứa Thư đột nhiên nhớ đến những gì Triệu Niên Niên nói, "Đây là dịp mà anh muốn công khai cô."
Cô vô thức nhìn chằm chằm vào mặt anh, ý muốn nhìn thấy biểu cảm khác thường trên mặt anh.
"Có chuyện gì à?"
“Không có.” Bị bắt tại trận, cô chỉ có thể lúng túng quay mặt đi, nhìn xung quanh hỏi: “Anh Thẩm, anh dẫn tôi đi đâu vậy?”
Hai người đã rời khỏi sảnh chính, bên ngoài cũng rất náo nhiệt nhưng không bằng bên trong.
“Đưa em đi chỗ khác chơi một lát.” anh nói, “So với trong sảnh chính còn thú vị hơn.”
Hứa Thư cũng không biết hôm nay anh đưa cô đến đây là có mục đích gì, nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau Thẩm Từ Sinh.
Tình huống này hình như từ lúc hai người quen nhau đẫ như vậy.
Anh chỉ cần nói vài lời thì mọi việc đã đâu vào đấy.
“A, nhị thiếu gia tới rồi.” Cánh cửa trước mặt mở ra, Lục Nghiêu từ bên trong thò nửa cái đầu ra, “Ân, cô Hứa cũng đến.”
Thẩm Từ Sinh đi trước cô vài bước, tìm một chỗ ngồi xuống.
Ở đây khá ít người, hầu như ai cũng có người đẹp ăn mặc nóng bỏng ôm trong lòng.
“Vào chơi đi.” Lục Nghiêu cười đẩy cô vào, “Cô Hứa yên tâm, bọn họ đều là người đàng hoàng.”
Ánh đèn đổi màu liên tục, Hứa Thư lẳng lặng ngồi bên cạnh Thẩm Từ Sinh.
“Nhị thiếu gia, anh không muốn giới thiệu chút sao?” Có tiếng từ trong góc phát ra.
Nhiều người có mặt đều bên cạnh anh có một người phụ nữ, nhưng họ không biết cô ấy tên là Hứa Thư.
Dưới ánh đèn, ánh mắt anh như lưu lại trên gương mặt góc nghiêng của cô vài giây, rồi chỉ cười nhẹ.
Lúc này trên màn hình đang phát một bài hát tiếng Quảng Đông, hình ảnh trong MV là cảnh nam nữ chính ôm nhau dưới mưa.
“Được rồi, được rồi.” Lục Nghiêu nâng cằm mỹ nữ trong ngực, cười gian, “Làm gì mà ngồi buôn dưa lê như đàn bà thế, muốn buôn chuyện thì phải chọn đúng người, Nhị thiếu gia của chúng ta không phải là người mà mọi người có thể đem ra bàn tán."
Nhiều người cũng cười theo.
Thẩm Từ Sinh nghiêng người hỏi nhỏ vào tai Hứa Thư, "Muốn hát không?"
“Không.” Cô cố nén cười giải thích, “Tôi không biết hát.”
"Vậy em muốn nghe bài gì, tôi bảo bọn họ hát cho em nghe."
Cô chớp mắt, trong mắt có chút ánh sáng, "Anh Thẩm sẽ hát cho tôi nghe chứ?"
“Hả?” Thẩm Từ Sinh không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu với anh.
Lục Nghiêu không biết vì chuyện gì đi tới phía trước, cầm lấy micro bắt đầu hát tình ca.
Vừa vặn phục vụ bưng đĩa trái cây đi vào, có lẽ là vì Lục Nghiêu quá đẹp trai, lại chặn cửa không cho bọn họ ra ngoài.
Có một cô gái bị kẹt trong góc, đầu rũ xuống như một bông hoa đang nở.
Bài hát tiếp tục hát, lúc Lục Nghiêu lên cao giọng, đôi mắt cô ấy tràn đầy tình cảm.
Hứa Thư quan sát trên cương vị là một người ngoài cuộc.
Hóa ra tình cảm thật sự cũng có thể giả tạo.
“Anh Thẩm.” Âm thanh có chút lớn, giọng cô nói hơi to nhưng vẫn rất nhẹ nhàng.
Thẩm Từ Sinh "Hử".
"Thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi, rốt cuộc anh Thẩm thích tôi ở điểm nào?"
Nụ cười hiện ra trong ánh mắt.
Thẩm Từ Sinh nói: "Đặc biệt"
Khi Thẩm Từ Sinh nói ra hai từ này, như có một lực hút cực mạnh hút cô vào đó.
Cô chợt nhớ ra Tự Kiều từng nói với cô.
"Một người khiêm tốn là khi nghe anh khen bạn, nhưng bạn vẫn cố tỏ ra không sao cả."
Nhưng Hứa Thư không phải người khiêm tốn.
“Sao vậy?” Thẩm Từ Sinh nghi hoặc hỏi cô.
Hứa Thư điều chỉnh tâm trạng, cười với anh nói: "Tôi rất vui."
Thẩm Từ Sinh nhớ lại tối nay, anh đột nhiên nhận ra.
Cô gái này hình như đã cho anh một cơ hội.
Không biết hôm đó bữa tiệc kết thúc lúc nào, Thẩm Từ Sinh có việc phải về sớm, nên trước khi đi đã giao cô cho Lục Nghiêu.
Trong số những con cáo già này, anh chỉ tin tưởng một mình Lục Nghiêu.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hứa Thư.
Lục Nghiêu gọi một ly nước trái cây, rồi đẩy tới trước mặt cô, giọng điệu nịnh nọt: "Tôi biết cô Hứa không uống rượu, cho nên đây là tôi gọi riêng cho cô."
Hứa Thư máy móc nói "Cảm ơn", im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Cậu vẫn luôn như vậy sao?"
“Như nào?” Lục Nghiêu khó hiểu.
"Như bây giờ."
Đèn hoa yến tiệc linh đình, cao sang xa hoa, rượu đẹp mỹ nhân vây quanh.
"Thường là như vậy." Lục Nghiêu nói, "Nhưng chúng tôi rất ít tới nơi này, bình thường đều tới chỗ của tôi, rộng rãi lại thoải mái."
Biết ý cậu ta nói, cô gật đầu như đã hiểu.
"Nhưng mà cô Hứa, nhị thiếu gia rất vô tội, chúng tôi có lòng tốt giới thiệu mỹ nhân cho anh ấy, đừng nói là nói chuyện, ngay cả nhìn anh ấy cũng không thèm nhìn."
“Vậy sao.” Hứa Thư mỉm cười, có chút mất tập trung.
“Dù sao ở chỗ tôi thì không có.” Lục Nghiêu nói tiếp, “Nhưng ở nơi khác thì tôi không đảm bảo.”
“Tôi hiểu rồi.” Cô gật đầu.
Những người xung quanh chơi xúc xắc, không ai chú ý đến cuộc trò chuyện của họ.
"Cậu quen anh Thẩm lâu chưa?"
Lục Nghiêu suy nghĩ một chút, nói: "Ba của chúng tôi có quan hệ làm ăn, nhưng tôi với Nhị thiếu gia chỉ mới quen biết mấy năm nay thôi, anh ấy so với tôi tốt hơn rất nhiều, lúc đó tôi gặp khó khăn anh ấy còn giúp tôi xin ba tôi cho tôi tiền tiêu vặt, điều kiện là để ông Thẩm hợp tác với ba tôi."
“Ông Thẩm?” Hứa Thư cau mày hỏi.
“Đúng vậy, là ba của nhị thiếu gia, Thẩm Vi Thành, cô từng nghe nói qua chưa?”
Mắt cô rơi xuống mặt bàn, cô lắc đầu.
"Xem ra nhị thiếu gia rất ít nhắc tới chuyện gia đình với cô."
"Ừm, Thẩm tiên sinh không có lý do gì nhắc đến chuyện gia đình với tôi." Hứa Thư ôn nhu cười nói.
"Cô cũng không tò mò sao?"
“Không tò mò,” cô nói.
Lục Nghiêu lại nói: "Xem ra tôi biết lý do tại sao Nhị thiếu gia lại thích cô như vậy rồi."
*
Sau khi Thẩm Từ Sinh ra ngoài, anh đi đến sảnh chính, mọi người đã ra về gần hết.
"Chú," anh gọi.
“Ừ.” Người ngồi trên sô pha mỉm cười, trong tay cầm gậy trúc, giả vờ trách cứ hỏi: “Sao con lại tới đây?”
“Gặp mấy người bạn.” Thẩm Từ Sinh vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống.
“Ninh Ý trở về rồi à?”
Thẩm Từ Sinh không hiểu, cười hỏi: "Sao chú lại hỏi như vậy?”
"Hôm nay ta nhìn thấy con mang người đến, con còn muốn giấu ta?"
Anh cười: “Con không muốn giấu chú, cô gái đó tên là Hứa Thư.”
"Hứa Thư? Không phải Ninh Ý sao?"
Thẩm Từ Sinh gật đầu.
"Vậy quan hệ giữa con bé và Ninh Ý là gì?"
“Không là gì cả.” Thẩm Từ Sinh cụp mắt chỉnh lại dây đồng hồ trên cổ tay, thản nhiên nói: “Trùng hợp giống nhau thôi.”
"Những việc con làm lần trước là vì cô gái đó sao?"
Lúc này có chút yên tĩnh, ánh đèn nhàn nhạt chiếu xuống tấm thảm đỏ thẫm.
“Vì Thẩm gia.” Anh cười nhạt, “Cũng là vì con.”
"Con hiếm khi làm chuyện gì đó cho mình."
Sau đó, hai người trò chuyện về những chuyện khác, họ đề cập đến bệnh của Thẩm Vi Thành đã trở nặng hơn, mà chuyện này Tần Dung và Mạc Tuần cũng không thoát khỏi liên can.
Nhưng trước khi đi, ông ấy còn nói với Thẩm Từ Sinh một câu.
"Người thông minh, đừng tự lấy lồng giam mình."
Khi Thẩm Từ Sinh ra ngoài, anh tình cờ gặp Lục Nghiêu đang ngậm điếu thuốc đi tới.
“Hứa Thư đâu?” anh trước hỏi.
"Cô Hứa à, tôi kêu tài xế đưa cô ấy về rồi, cô ấy nói ký túc xá có kiểm soát giờ ra vào, vậy nên cô vội về nên cũng không đợi anh được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook