Thâm Tỉnh Băng
Chương 41: Người quen cũ

Thái giám của ngự mã giám sắc mặt xám ngoét, thầm nghĩ nếu lần này thực sự để Hoàng thượng bị thương, thì mình nhất định khó giữ được đầu.

Thái giám kia liều mạng chen lên phía trước, chẳng dễ dàng gì lách qua mũi đao của thị vệ, đang muốn kéo ngựa, lại thấy một người thân hình cao lớn cầm đao tiến lên, rút đao đoạn hầu, dứt khoát lưu loát.

Hoàng thượng bị người nọ lôi sang một bên, tuy mặt hơi nhợt nhạt quá nhưng nhìn chung cũng bình tĩnh.

Chỉ là mặt Hỉ công công thực tình không cách nào nhìn nổi, bị máu ngựa phun đầy lên, trước mắt lão đang đưa tay lau mí mắt, hung tợn nhìn sang chỗ này.

Ngự mã giám quỳ thụp xuống đất, cuống quýt dập đầu, “Nô tài đáng chết… nô tài đáng chết… Hoàng thượng tha mạng.”

Nhưng Hoàng thượng giống như không nghe thấy, đôi mắt phượng lạnh lẽo nhìn người bên cạnh.

Thị vệ nhanh nhẹn lôi con ngựa chết đi, phi tần hoa dung thất sắc cũng được cõng lên kiệu đưa về cung.

Hỉ Liên chẳng màng lau sạch mặt, quay người nhìn Hoàng thượng trước, “Nô tài đáng chết… hộ giá bất lực… mong Hoàng thượng tha tội…”

Nguyên Kinh bị câu này của Hỉ Liên gọi hồn quay lại, y đẩy Hoài Hoài ra, giọng điệu hờ hững, “Hồi cung.”

Hỉ Liên vâng một tiếng, lại tiếp: “Hoàng thượng, thế thái giám này…”

Nguyên Kinh vung tay, “Lôi xuống.”

Hỉ Liên nghe vậy, quay đầu lên giọng, “Người đâu – đưa thái giám này vào bạo thất, chờ xử lý.”

Hoài Hoài vô thức giơ tay muốn kéo Nguyên Kinh, nhưng cuối cùng vẫn thả xuống, sau đó bị Xuân Bảo giữ chặt.

“Hoài Hoài, sao ngươi không nhận lời, ngươi thu ta làm đồ đệ đi mà.”

Hoài Hoài nhìn Nguyên Kinh được hộ tống vào cung điện kế bên, mở miệng lại nói một nẻo, “Đó là nơi nào?”

Xuân Bảo cẩn thận quan sát một hồi lâu, “Ngự thư phòng, là nơi Hoàng thượng cả ngày triệu kiến đại thần, phê duyệt tấu chương.”

Hoài Hoài nói: “Lại gần Vị Ương cung đến thế.”

Xuân Bảo nói: “Đúng vậy, trèo tường qua rất tiện.”

Hoài Hoài nói: “Không bằng đêm nay chúng ta trèo qua đi?”

Xuân Bảo kéo Hoài Hoài đi về, “Giờ ta với ngươi trở về chuẩn bị.”

Hoài Hoài không muốn về, liên tục ngoái lại, “Chuẩn bị cái gì?”

Xuân Bảo nhíu mày nói: “Ngươi nghĩ thị vệ bên cạnh Hoàng thượng đều húp cháo hết? Trèo tường qua bên Hoàng thượng, chính là giẫm mũi đao leo lên, sơ sẩy là rơi đầu, nhất định phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới được.”

Hoài Hoài cũng cảm thấy có lý, lại hỏi: “Vậy chúng ta nên chuẩn bị những gì?”

Xuân Bảo dừng chân, nhưng cũng chẳng nghĩ được gì, lúng túng nói: “Tóm lại, chuẩn bị vài thứ nhất định là không sai…”

Hoài Hoài đứng thẳng người, liếc nhìn Xuân Bảo, “Không phải ngươi cũng không có chủ ý chứ?”

Xuân Bảo rất sợ Hoài Hoài xem thường mình, liền nói: “Trèo tường qua bên Hoàng thượng, nhất định phải chuẩn bị một cây gậy.”

Hoài Hoài suy tư hồi lâu, “Tại sao phải chuẩn bị gậy, chẳng lẽ là dùng lúc xông vào?”

Xuân Bảo ra vẻ thần bí, nhưng cũng chẳng chắc ăn, “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

***

Vào đêm.

Nến chiếu nửa lồng kim phỉ thúy, đàn hương nhè nhẹ thêu giao long.

Nguyên Kinh ngồi sau long án, cầm bút chấm mực đỏ, cầm một bản tấu lên, chữ tiểu Khải nắn nót sống động trên giấy.

Chữ son kia nhuộm thấu tờ giấy mỏng, đỏ tươi.

Hỉ Liên lẳng lặng đứng hầu, thấy tổng quản nội giám từ đằng xa bưng khay đi tới, đứng ở ngoại điện nhìn mình chằm chằm.

Lại đưa mắt nhìn Hoàng thượng bên cạnh.

Mày đen tựa mực, lệ khí lan tràn, như thể đóng băng.

Hỉ Liên hơi do dự, song vẫn gật đầu với nội giám kia, ngầm đồng ý cho hắn vào điện.

Tổng quản nội giám thấy thế, giơ khay qua đầu, lưng khom thấp, “Hoàng thượng, nương nương thị tẩm đêm nay…”

Nguyên Kinh không ngẩng đầu lên, đáy mắt lạnh hơn, “Không cần thị tẩm.”

Tổng quản nội giám nghe vậy vâng một tiếng, cung kính lui xuống.

Hỉ Liên cụp mắt, nghĩ hẳn là tình hình quốc gia lại không tốt, Hoàng thượng mới nôn nóng như vậy, chẳng dễ gì được vài ngày thanh nhàn, xem chừng lại phải thức mấy đêm rồi.

Đang suy nghĩ điều này, Hỉ Liên bỗng nghe bên cạnh vang lên giọng nói lạnh nhạt, “Đi, gọi Binh bộ Thượng thư Điền Sùng Quang tới.”

“Nô tài tuân chỉ.” Cung kính đáp một tiếng, Hỉ Liên vội vàng quay ra sai tiểu thái giám bên ngoài đi truyền thánh dụ.

Tiểu thái giám kia mặc dù vẻ mặt đã hơi mệt mỏi, song cũng không dám lề mề, kéo chặt xiêm y chạy ra ngoài, tìm một thớt khoái mã, dẫn mấy thái giám xuất cung đến phủ Binh bộ Thượng thư truyền chỉ.

Để tiện cho Hoàng thượng triệu kiến, phủ đại thần phàm là nhị phẩm trở lên đều dựng gần hoàng cung, chuyến này cũng không cần bao lâu, độ một nén nhang người đã tới.

Canh hai, tuyết nhẹ phất phơ, sóc phong lạnh buốt.

Hai bóng đen trong tuyết địa, để tránh bị phát hiện, ngay cả đèn cũng không cầm, nhẹ giọng khẽ chân hướng đến cung điện cách đó không xa.

Hoài Hoài trợn to mắt, “Xuân Bảo, đêm nay trời âm u không trăng, tối lửa tắt đèn, làm sao tìm được chỗ?”

Xuân Bảo rụt cổ, hai tay co vào tay áo, “Hai ta đi trèo tường, ngươi còn muốn xách đèn lồng chiếu sáng, ngươi tưởng là đang dạo chơi hoa viên chắc?”

Hoài Hoài gật đầu, “Cũng phải, nhưng tối quá, ngươi có nhớ đường không?”

Xuân Bảo không nói gì, rảo bước về phía trước, “Mau lên, nếu đi muộn là không kịp đâu.”

Hoài Hoài cột trường côn cao hơn đỉnh đầu dư ba thước ở sau lưng, “Xuân Bảo, gậy này dài quá à?”

Xuân Bảo không quay đầu lại, “Lần trước làm cờ còn dư, may mà ngự thiện phòng chưa dùng làm củi, bằng không chúng ta chỉ có thể đi tay không.”

Hoài Hoài không nói gì, đi theo sau Xuân Bảo một lúc lâu, ánh mắt mới hơi thích ứng, chăm chú nhìn cung điện cách không xa, lại cứ cảm thấy có chút không thích hợp lắm.

Xung quanh một thị vệ cũng không có, chỉ có một lão thái giám đẩy cửa đi ra, hắt một chậu nước canh lên đá phiến trước điện, bốc lên hơi nóng như sương mù.

Hoài Hoài nhíu mày, dòm tấm biển của cung điện kia, “Xuân Bảo, đây là ngự thiện phòng, không phải ngự thư phòng.”

Xuân Bảo nói: “Cũng không khác quá nhiều.”

Hoài Hoài khá tức giận, kéo Xuân Bảo quay về, “Tuy tên chỉ khác một chữ nhưng hai chỗ xa nhau lắm. Ngươi nghĩ xem, ngự thiện phòng này nào có Hoàng thượng tới? Lần này chúng ta chịu lạnh ra đây, còn không phải là vì gặp mặt Hoàng thượng?”

Xuân Bảo bị Hoài Hoài xách cổ áo, thấp giọng lẩm bẩm, “Uổng công đi một đoạn đường dài.”

Hoài Hoài đeo trường côn trên lưng rất khó chịu, “Còn không phải do ngươi dẫn đường.”

Xuân Bảo nói: “Không vội, dù sao đi trèo tường ngự thư phòng cũng phải đợi đến lúc đêm khuya người vắng thị vệ đều mệt rồi mới trèo được.”

Hoài Hoài bước nhanh hơn, “Giờ sắp canh ba rồi, nếu đêm nay chúng ta muộn hơn nữa, sợ là trời sáng mất.”

Nói xong, liền vác gậy chạy đi, Xuân Bảo phía sau thấy thế bĩu môi, nhưng cũng không nói gì, vung tay áo đuổi theo sau.

Hai người chạy một lúc lâu, cuối cùng đã tới ngự thư phòng, từ xa thấy thị vệ thành đoàn, liền dừng lại dựa vào chân tường cung nghỉ giải lao.

Hoài Hoài nhìn những thị vệ đó, hạ thấp giọng, “Nhiều binh như vậy chúng ta làm sao qua được?”

Xuân Bảo nói: “Có lẽ đều là ngủ đứng đó thôi.”

Hoài Hoài ngắm hồi lâu, “Đều mở mắt mà.”

“Như thế… thì không dễ xử lý…” Xuân Bảo ngẩng đầu nhìn bức tường cung bên cạnh, “Không bằng trèo tường này đi, không có ai hết.”

Mặt Hoài Hoài giật giật, “Xuân Bảo, bức tường này xa ngự thư phòng lắm.”

Xuân Bảo suy tư một lúc lâu, “Không bằng chúng ta đi vòng ra đằng sau, ở đó hẳn không có thị vệ đâu.”

Hoài Hoài gật đầu, đang toan đi cùng Xuân Bảo, lại thấy một đội người từ xa xách đèn lồng đến.

Nam nhân dẫn đầu vận thường phục huyền sắc, trâm ngọc đai sừng tê, ánh nến mờ nhạt chiếu lên mặt, lại có chút hãi người.

Điền Sùng Quang cau mày, nghĩ lần này Hoàng đế triệu kiến giữa đêm, hẳn lại là vì việc Đông Nam giặc cỏ thế như chẻ tre, hạ hai thành liền.

Thân là Binh bộ Thượng thư, Điền Sùng Quang đã rất lâu rồi không được ngủ ngon giấc, cả ngày bận đến toác đầu vì ngoại tặc nội loạn, xách đầu qua lại triều đình, ứng đối quốc quân, lần này hắn trái lại hi vọng Hoàng thượng cách chức mình luôn cho thanh nhàn.

Đang suy nghĩ chuyện này, lại trông thấy hai thái giám đứng bên tường cung, phía sau có vật dựng thẳng lên một cách nổi bật, rất là quái dị.

Điền Sùng Quang không khỏi ngó một cái.

Nhưng một ánh nhìn này quả thực đòi mạng hắn.

Tiểu thái giám dẫn đường đi vài bước, phát giác hắn không đi theo, liền dừng chân, khom lưng quay đầu lại, “Điền đại nhân…”

Điền Sùng Quang không nhúc nhích, sững sờ nhìn bóng đen cao hơn, lặng im một lúc lâu mới vẫy tay, “Cầm đèn đến đây-“

Hoài Hoài cả người cứng ngắc, mím môi, phun tí chút âm thanh qua kẽ răng, “Xuân Bảo… hỏng rồi…”

Xuân Bảo cúi đầu, giọng cực thấp, “Câm miệng…”

Thái giám giơ cao đèn lồng, chiếu mặt người nọ, tuy là mắt cụp xuống, lại giấu không được sự cương nghị tàn nhẫn.

Điền Sùng Quang trợn mắt nhìn, trán lập tức rịn mồ hôi lạnh, “Bỏ xuống!”

Hoài Hoài nghe vậy vội vàng ném cây gậy sau lưng xuống đất, ngẩng lên nhìn Điền Sùng Quang, “Bỏ xuống rồi.”

Điền Sùng Quang lui về sau vài bước, mặt mày xám ngoét, như nhìn thấy chuyện gì khủng khiếp lắm, run run chỉ thái giám kia, “Đèn… bỏ đèn xuống, đừng soi nữa.”

Tiểu thái giám tiến lên đỡ Điền Sùng Quang, “Đại nhân sao vậy?”

Điền Sùng Quang lau mồ hôi lạnh trên mặt, ngậm miệng không nói gì, quay người vội vàng đi tới ngự thư phòng.

Trong lòng lại nghĩ hẳn là mình đã gặp quỷ sống.

Năm đó Hoàng thượng hạ chỉ ban tử cho Hà Yến, mình chính tai nghe, mà sau khi Hà Yến uống rượu độc, thi thể khiêng ra triều đình, cũng là mọi người đều thấy.

Sao mới một năm, hắn lại xuất hiện trong thâm cung này, còn ăn vận kiểu thái giám?

Chẳng lẽ đã thành cô quỷ oan hồn, tìm đến đòi mạng Hoàng thượng?

Nhưng ban nãy nhìn thấy kẻ đó sắc mặt hồng hào, sống sờ sờ, hoàn toàn không giống người chết, khói trắng thở ra khi nói chuyện đều chân thật.

Nếu thật là như thế, vậy Hoàng thượng phen này…

Điền Sùng Quang càng nghĩ càng sợ, đến mức Hỉ Liên đi ra tuyên vào điện gặp thánh cũng không hề phát hiện.

Hỉ Liên lại gọi một tiếng nữa, “Điền đại nhân?”

Điền Sùng Quang tử khí đầy mặt bấy giờ mới hoàn hồn, “Công công?”

Hỉ Liên hơi khom lưng, “Hoàng thượng gọi ngài vào.”

Điền Sùng Quang định thần hít sâu, lúc này mới lại nói: “Phiền công công dẫn đường.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương