Thâm Tỉnh Băng
-
Chương 21: Phân liệt
Giọng người chết kia nghe khàn khàn, hắn kéo một cái Nguyên Kinh liền lộ nửa cánh tay, trắng lóa, trong bóng tối u ám này, rất là chói mắt.
Hoài Hoài nuốt nước bọt, đũng quần lại lần nữa phồng lên, căng đau khó nén.
Góc mặt nghiêng của người chết như lưỡi đao, hắn liếc nhìn Hoài Hoài một cái, rồi cúi xuống gặm cần cổ nhẵn nhụi kia.
Hoài Hoài kinh hãi há miệng, cổ họng như bị chặn kín, không nói ra nổi nửa câu.
Hắn ta nhìn chằm chằm Hoài Hoài, tựa như khiêu khích, thè đầu lưỡi hơi dài hơn người ta, liếm mút cổ Nguyên Kinh, chép chép thành tiếng, như là nhấm nháp một món cực ngon, không nỡ ăn, chỉ ra sức mút, bôi nước bọt của mình lên, sáng loáng, phả ra từng trận mùi tanh dâm mỹ, tựa hồ đang tuyên bố lãnh địa của chủ nhân.
Nguyên Kinh bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, chẳng có sức nghiêng người, mặc người chết kia thích làm gì thì làm, đổi các tư thế không thể tưởng tượng nổi.
Cho đến khi xiêm y còn sót lại ở nửa người trên đều bị cởi hết, lỏng lẻo dồn xuống hông, như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Hoài Hoài đăm đăm nhìn thân trên trần trụi của Nguyên Kinh, tay siết chặt, sắc mặt ửng hồng.
Bên ngoài gió Bắc chợt nổi lên, thổi cánh cửa đập rầm rầm, rung không thôi như có người đang gõ cửa dồn dập vậy.
Trên giá nến ngọn lửa màu xanh bập bùng dữ dội, chợt sáng chợt tối.
Tàn quang trùng điệp bao trùm lên bóng người ôm nhau.
Một người ôm một người khác, người hôn mê thoát lực ngửa cổ ra sau, nam nhân trước ngực đang ra sức mút hai điểm màu hồng, tiếp đó lại đè hạ thân xuống, quấn vào nhau một cách khó coi, hôn môi nhau.
Hơi thở ngày càng dồn dập, mặt nóng bừng lên.
Không biết là tim ai đập, thình thịch trong bóng tối.
Người chết kia nhếch môi cười, thả lỏng thân thể nửa trần, vạt áo viền màu đen lỏng ra, loáng thoáng để lộ cơ bắp cường tráng. Nhưng hắn ta cũng không vội cởi quần áo, chỉ cho tay vào vạt áo vuốt ve, thò vào từ chỗ bụng, như muốn móc ra cái gì.
Hoài Hoài túm tay hắn, ngăn cản động tác bước tiếp theo, “Không được.”
Tay người chết kia vẫn ra sức vuốt ve thân thể bên dưới, “Sao lại không được?”
Hoài Hoài cúi đầu, “Y… có lẽ không muốn…”
Đáy mắt người chết đầy trào phúng, “Người này rất hạ tiện, chỉ thích ta dùng sức mạnh, ngươi nói y không thích, đó là ngươi không biết y thôi. Y thích lắm đấy, tốt nhất là có dây thừng trói lại, nắm tóc y thúc vào thật lực, nếu mà chảy máu thì càng tuyệt hơn.”
Hoài Hoài bịt tai, “Câm miệng!”
“Sao thế, thất vọng à? Biết y là quái nhân như vậy, thích không nổi à?”
Hoài Hoài lắc đầu, “Là con người thì đều sợ đau, y nhất định không phải như ngươi nói, nghe ngươi đối xử với y như thế, ta đau lòng.”
Khóe môi người chết kia càng châm chọc hơn, “Là giả thôi, ngươi sẽ chỉ lún vào đây.”
Hoài Hoài bật lại, “Đó là ngươi.”
Người chết kia như băng sương, nhìn Hoài Hoài, ánh mắt lạnh lẽo.
Hoài Hoài cũng nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi là ai? Tại sao cứ ở lì trong phòng ta?”
Tên kia ném người trần truồng qua một bên, quay người thẳng lại, nhìn Hoài Hoài, giống như hắn mới là món đồ chơi mình thích nhất, “Ta tên Hà Yến, ngươi phải nhớ kỹ cái tên này.”
“Hà Yến…”
Hoài Hoài lặp lại cái tên này, ra khỏi môi răng, xa lạ, rồi lại quen thuộc như vậy.
Đáy mắt Hà Yến có bại huyết dơ bẩn, “Nhớ rồi?”
Hoài Hoài gật đầu, “Nhớ rồi, Hà huynh đệ, có câu tu trăm năm mới được ngủ chung gối, hai ta cũng xem như có duyên phận, tuy người này có chút khúc mắc với ngươi, nhưng cũng là người trong lòng tiểu đệ, ngươi có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho y một lần không?”
Hà Yến híp mắt lại, “Tha cho y một lần? Ngươi còn chưa biết… người này ác độc hơn ngươi… ngươi tha cho y, y cũng không tha cho ngươi…”
Hoài Hoài nói: “Không sao, ta thích y, cho dù bị đánh, chẳng qua là vết thương ngoài da thôi.”
Hà Yến lạnh lùng nói: “Vết thương ngoài da? Suy cho cùng vẫn là một tên ngốc, y cho ngươi, há là vết thương ngoài da.”
Hoài Hoài không hiểu mấy, “Ý ngươi là gì?”
Đáy mắt Hà Yến lạnh buốt, hắn lẩm bẩm một mình như trúng ma chướng, “Người này, đã lừa ta, ta vốn muốn thay đổi, nhưng ngay cả cơ hội y cũng không cho ta, y lại hận ta như vậy, im lặng tính kế, rồi thình lình muốn giết ta!”
Hoài Hoài rất hoang mang, “Rối quá, ta không hiểu.”
Hà Yến nhìn Hoài Hoài, chợt cười, “Về sau ngươi sẽ biết, loại người này ngươi không cần thương xót, cũng không nên yêu, y không có tim, làm sao hiểu được tình yêu…”
Canh tư giá rét, nhất thưởng tham hoan, như ảo như mộng.
Nguyên Kinh nghe thấy giọng người nọ khàn khàn, khi thì kích phẫn, khi thì cầu xin.
Ngực dính dấp, đầu đau như búa bổ.
Nguyên Kinh mở mắt ra, trong bóng tối ánh nến chói mắt, ám muội ghẹo người.
Cách không xa, người nọ đang nhìn mình chăm chăm, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Nguyên Kinh ngồi bật dậy, từng màn hiện lên trong đầu, lại cúi xuống nhìn thấy bản thân quần áo xốc xếch, lập tức long nhan đại nộ.
“Cút ra!”
Hoài Hoài thấy Nguyên Kinh tỉnh lại, vốn rất vui mừng, kích động chạy tới, nhưng còn chưa kịp nói một câu đã gặp ngay một trận chửi mắng xối xả.
Hoài Hoài sững sờ một lúc lâu, “Đây là phòng ta mà…”
Nguyên Kinh mắt phượng hàm độc, “Đừng nói ngươi, khắp thiên hạ này, nơi nào không phải là của trẫm, trẫm bảo ngươi cút, thì ngươi mau cút đi!”
Hà Yến bên cạnh chợt cười khẩy thành tiếng, “Mấy thứ này của Hoàng thượng, còn không phải là thần cho.”
Hơi thở của Nguyên Kinh nghẽn lại, mặt y xám như tro tàn, nhìn Hoài Hoài chằm chằm, đột nhiên kéo lại xiêm y trên người, bất tự giác lui về sau, tựa hồ sợ hãi, “Không thể, ngươi không thể nhớ lại…”
Hoài Hoài không hiểu gì hết, “Vương gia, ngươi đang nói ta à?”
Nguyên Kinh chằm chằm nhìn Hoài Hoài, đột nhiên không nói gì nữa.
Hoài Hoài tiếp tục giải thích: “Vương gia, xin lỗi, khiến Vương gia thành như vậy, đều là hắn làm, ta vô can.”
Hà Yến liếc nhìn ngón tay Hoài Hoài chỉ vào mình, vẻ mặt càng chế giễu, “Tên ngốc.”
Hoài Hoài vội nói: “Ngươi mới ngốc!”
Nguyên Kinh nhìn người kia độc thoại một cách ngu xuẩn, đã hơi rõ.
Hắc mâu trầm xuống, Nguyên Kinh từ từ bình tĩnh lại, muốn thoát thân, song nhìn xiêm y trên người mình, thật sự không ra cửa được, liền mở miệng: “Đi lấy cho trẫm một bộ quần áo.”
Hoài Hoài nghe thế vội vàng nhận lời, đang định đi lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo bên cạnh, “Mặc cái gì? Như thế không phải rất tốt à?”
“Ngươi…” Nguyên Kinh giọng run run, đôi mắt như đao nhìn Hoài Hoài.
Hoài Hoài rất oan, “Vương gia, ta chưa nói gì hết mà.”
Lại nhìn Hà Yến, “Ngươi đúng thật là… trời lạnh thế này, muốn để Vương gia bệnh à?”
Hà Yến nhướng mày, “Lạnh? Ta thấy y nóng lắm mà, nếu ngươi không tin, chỉ cần cởi quần y ra xem là biết.”
Nguyên Kinh ngượng quá hóa giận, giơ tay cho Hoài Hoài một bạt tai, “Láo xược!”
Hoài Hoài bưng mặt, bối rối, “Vương gia… ta đâu có…”
Hà Yến thấy thế tiến lên tát Nguyên Kinh hai cái, sau đó lại nhìn Hoài Hoài, “Y đánh ngươi, ngươi cứ đánh lại là được, y thích lắm đấy.”
Hoài Hoài hơi nổi giận, tiến lên chất vấn Hà Yến, “Tại sao phải đánh, thật sự không phải là hành vi của bậc quân tử.”
Nguyên Kinh khóe môi rướm đỏ, mắt mi cuộn dâng sóng ngầm.
Hà Yến lạnh lùng cau mày, “Ánh mắt kiểu gì thế?”
Hoài Hoài vội vã ngăn lại, “Đừng nóng, đừng nóng.”
Nguyên Kinh nhìn Hoài Hoài, bật cười nói: “Ngươi cũng có ngày hôm nay…”
Hà Yến không nói gì, xông lên một tay đè Nguyên Kinh xuống bàn ăn, một tay thô bạo xé quần áo bên dưới.
Nguyên Kinh gắng sức phản kháng, mắt đầy lệ khí.
Hai người đánh nhau, Nguyên Kinh rốt cuộc không địch lại Hà Yến, chẳng bao lâu đã bị đè lên.
Hà Yến xé một mảnh vải trên người Nguyên Kinh, trói ngược tay y lại, đang toan cởi quần lại chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng cốc cốc.
Có người gõ nhẹ cửa vài cái, từ chậm dần nhanh, từ nhẹ dần mạnh.
Tiếng Xuân Bảo cực kỳ trầm thấp, giống như thì thầm, “Hoài Hoài, Hoài Hoài à?”
Hà Yến không đáp, dừng động tác trên tay, lúc này mới phát hiện bên ngoài sắc trời đã hửng sáng.
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, “Hoài Hoài, thịt dê nấu xong rồi, mau mở cửa ra.”
Xuân Bảo ôm một hũ canh dựa lên cửa, cảnh giác nhìn bên ngoài.
Vành mắt thâm quầng do thức suốt đêm.
“Lông dê thật khó nhổ, ta nhổ hơn nửa đêm mới xong, ta còn đặc biệt cho ngươi món dương tiên đây, mau mở cửa ăn luôn cho nóng.” (Dương tiên: bộ phận sinh dục của dê)
Hoài Hoài nuốt nước bọt, đũng quần lại lần nữa phồng lên, căng đau khó nén.
Góc mặt nghiêng của người chết như lưỡi đao, hắn liếc nhìn Hoài Hoài một cái, rồi cúi xuống gặm cần cổ nhẵn nhụi kia.
Hoài Hoài kinh hãi há miệng, cổ họng như bị chặn kín, không nói ra nổi nửa câu.
Hắn ta nhìn chằm chằm Hoài Hoài, tựa như khiêu khích, thè đầu lưỡi hơi dài hơn người ta, liếm mút cổ Nguyên Kinh, chép chép thành tiếng, như là nhấm nháp một món cực ngon, không nỡ ăn, chỉ ra sức mút, bôi nước bọt của mình lên, sáng loáng, phả ra từng trận mùi tanh dâm mỹ, tựa hồ đang tuyên bố lãnh địa của chủ nhân.
Nguyên Kinh bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, chẳng có sức nghiêng người, mặc người chết kia thích làm gì thì làm, đổi các tư thế không thể tưởng tượng nổi.
Cho đến khi xiêm y còn sót lại ở nửa người trên đều bị cởi hết, lỏng lẻo dồn xuống hông, như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Hoài Hoài đăm đăm nhìn thân trên trần trụi của Nguyên Kinh, tay siết chặt, sắc mặt ửng hồng.
Bên ngoài gió Bắc chợt nổi lên, thổi cánh cửa đập rầm rầm, rung không thôi như có người đang gõ cửa dồn dập vậy.
Trên giá nến ngọn lửa màu xanh bập bùng dữ dội, chợt sáng chợt tối.
Tàn quang trùng điệp bao trùm lên bóng người ôm nhau.
Một người ôm một người khác, người hôn mê thoát lực ngửa cổ ra sau, nam nhân trước ngực đang ra sức mút hai điểm màu hồng, tiếp đó lại đè hạ thân xuống, quấn vào nhau một cách khó coi, hôn môi nhau.
Hơi thở ngày càng dồn dập, mặt nóng bừng lên.
Không biết là tim ai đập, thình thịch trong bóng tối.
Người chết kia nhếch môi cười, thả lỏng thân thể nửa trần, vạt áo viền màu đen lỏng ra, loáng thoáng để lộ cơ bắp cường tráng. Nhưng hắn ta cũng không vội cởi quần áo, chỉ cho tay vào vạt áo vuốt ve, thò vào từ chỗ bụng, như muốn móc ra cái gì.
Hoài Hoài túm tay hắn, ngăn cản động tác bước tiếp theo, “Không được.”
Tay người chết kia vẫn ra sức vuốt ve thân thể bên dưới, “Sao lại không được?”
Hoài Hoài cúi đầu, “Y… có lẽ không muốn…”
Đáy mắt người chết đầy trào phúng, “Người này rất hạ tiện, chỉ thích ta dùng sức mạnh, ngươi nói y không thích, đó là ngươi không biết y thôi. Y thích lắm đấy, tốt nhất là có dây thừng trói lại, nắm tóc y thúc vào thật lực, nếu mà chảy máu thì càng tuyệt hơn.”
Hoài Hoài bịt tai, “Câm miệng!”
“Sao thế, thất vọng à? Biết y là quái nhân như vậy, thích không nổi à?”
Hoài Hoài lắc đầu, “Là con người thì đều sợ đau, y nhất định không phải như ngươi nói, nghe ngươi đối xử với y như thế, ta đau lòng.”
Khóe môi người chết kia càng châm chọc hơn, “Là giả thôi, ngươi sẽ chỉ lún vào đây.”
Hoài Hoài bật lại, “Đó là ngươi.”
Người chết kia như băng sương, nhìn Hoài Hoài, ánh mắt lạnh lẽo.
Hoài Hoài cũng nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi là ai? Tại sao cứ ở lì trong phòng ta?”
Tên kia ném người trần truồng qua một bên, quay người thẳng lại, nhìn Hoài Hoài, giống như hắn mới là món đồ chơi mình thích nhất, “Ta tên Hà Yến, ngươi phải nhớ kỹ cái tên này.”
“Hà Yến…”
Hoài Hoài lặp lại cái tên này, ra khỏi môi răng, xa lạ, rồi lại quen thuộc như vậy.
Đáy mắt Hà Yến có bại huyết dơ bẩn, “Nhớ rồi?”
Hoài Hoài gật đầu, “Nhớ rồi, Hà huynh đệ, có câu tu trăm năm mới được ngủ chung gối, hai ta cũng xem như có duyên phận, tuy người này có chút khúc mắc với ngươi, nhưng cũng là người trong lòng tiểu đệ, ngươi có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho y một lần không?”
Hà Yến híp mắt lại, “Tha cho y một lần? Ngươi còn chưa biết… người này ác độc hơn ngươi… ngươi tha cho y, y cũng không tha cho ngươi…”
Hoài Hoài nói: “Không sao, ta thích y, cho dù bị đánh, chẳng qua là vết thương ngoài da thôi.”
Hà Yến lạnh lùng nói: “Vết thương ngoài da? Suy cho cùng vẫn là một tên ngốc, y cho ngươi, há là vết thương ngoài da.”
Hoài Hoài không hiểu mấy, “Ý ngươi là gì?”
Đáy mắt Hà Yến lạnh buốt, hắn lẩm bẩm một mình như trúng ma chướng, “Người này, đã lừa ta, ta vốn muốn thay đổi, nhưng ngay cả cơ hội y cũng không cho ta, y lại hận ta như vậy, im lặng tính kế, rồi thình lình muốn giết ta!”
Hoài Hoài rất hoang mang, “Rối quá, ta không hiểu.”
Hà Yến nhìn Hoài Hoài, chợt cười, “Về sau ngươi sẽ biết, loại người này ngươi không cần thương xót, cũng không nên yêu, y không có tim, làm sao hiểu được tình yêu…”
Canh tư giá rét, nhất thưởng tham hoan, như ảo như mộng.
Nguyên Kinh nghe thấy giọng người nọ khàn khàn, khi thì kích phẫn, khi thì cầu xin.
Ngực dính dấp, đầu đau như búa bổ.
Nguyên Kinh mở mắt ra, trong bóng tối ánh nến chói mắt, ám muội ghẹo người.
Cách không xa, người nọ đang nhìn mình chăm chăm, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Nguyên Kinh ngồi bật dậy, từng màn hiện lên trong đầu, lại cúi xuống nhìn thấy bản thân quần áo xốc xếch, lập tức long nhan đại nộ.
“Cút ra!”
Hoài Hoài thấy Nguyên Kinh tỉnh lại, vốn rất vui mừng, kích động chạy tới, nhưng còn chưa kịp nói một câu đã gặp ngay một trận chửi mắng xối xả.
Hoài Hoài sững sờ một lúc lâu, “Đây là phòng ta mà…”
Nguyên Kinh mắt phượng hàm độc, “Đừng nói ngươi, khắp thiên hạ này, nơi nào không phải là của trẫm, trẫm bảo ngươi cút, thì ngươi mau cút đi!”
Hà Yến bên cạnh chợt cười khẩy thành tiếng, “Mấy thứ này của Hoàng thượng, còn không phải là thần cho.”
Hơi thở của Nguyên Kinh nghẽn lại, mặt y xám như tro tàn, nhìn Hoài Hoài chằm chằm, đột nhiên kéo lại xiêm y trên người, bất tự giác lui về sau, tựa hồ sợ hãi, “Không thể, ngươi không thể nhớ lại…”
Hoài Hoài không hiểu gì hết, “Vương gia, ngươi đang nói ta à?”
Nguyên Kinh chằm chằm nhìn Hoài Hoài, đột nhiên không nói gì nữa.
Hoài Hoài tiếp tục giải thích: “Vương gia, xin lỗi, khiến Vương gia thành như vậy, đều là hắn làm, ta vô can.”
Hà Yến liếc nhìn ngón tay Hoài Hoài chỉ vào mình, vẻ mặt càng chế giễu, “Tên ngốc.”
Hoài Hoài vội nói: “Ngươi mới ngốc!”
Nguyên Kinh nhìn người kia độc thoại một cách ngu xuẩn, đã hơi rõ.
Hắc mâu trầm xuống, Nguyên Kinh từ từ bình tĩnh lại, muốn thoát thân, song nhìn xiêm y trên người mình, thật sự không ra cửa được, liền mở miệng: “Đi lấy cho trẫm một bộ quần áo.”
Hoài Hoài nghe thế vội vàng nhận lời, đang định đi lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo bên cạnh, “Mặc cái gì? Như thế không phải rất tốt à?”
“Ngươi…” Nguyên Kinh giọng run run, đôi mắt như đao nhìn Hoài Hoài.
Hoài Hoài rất oan, “Vương gia, ta chưa nói gì hết mà.”
Lại nhìn Hà Yến, “Ngươi đúng thật là… trời lạnh thế này, muốn để Vương gia bệnh à?”
Hà Yến nhướng mày, “Lạnh? Ta thấy y nóng lắm mà, nếu ngươi không tin, chỉ cần cởi quần y ra xem là biết.”
Nguyên Kinh ngượng quá hóa giận, giơ tay cho Hoài Hoài một bạt tai, “Láo xược!”
Hoài Hoài bưng mặt, bối rối, “Vương gia… ta đâu có…”
Hà Yến thấy thế tiến lên tát Nguyên Kinh hai cái, sau đó lại nhìn Hoài Hoài, “Y đánh ngươi, ngươi cứ đánh lại là được, y thích lắm đấy.”
Hoài Hoài hơi nổi giận, tiến lên chất vấn Hà Yến, “Tại sao phải đánh, thật sự không phải là hành vi của bậc quân tử.”
Nguyên Kinh khóe môi rướm đỏ, mắt mi cuộn dâng sóng ngầm.
Hà Yến lạnh lùng cau mày, “Ánh mắt kiểu gì thế?”
Hoài Hoài vội vã ngăn lại, “Đừng nóng, đừng nóng.”
Nguyên Kinh nhìn Hoài Hoài, bật cười nói: “Ngươi cũng có ngày hôm nay…”
Hà Yến không nói gì, xông lên một tay đè Nguyên Kinh xuống bàn ăn, một tay thô bạo xé quần áo bên dưới.
Nguyên Kinh gắng sức phản kháng, mắt đầy lệ khí.
Hai người đánh nhau, Nguyên Kinh rốt cuộc không địch lại Hà Yến, chẳng bao lâu đã bị đè lên.
Hà Yến xé một mảnh vải trên người Nguyên Kinh, trói ngược tay y lại, đang toan cởi quần lại chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng cốc cốc.
Có người gõ nhẹ cửa vài cái, từ chậm dần nhanh, từ nhẹ dần mạnh.
Tiếng Xuân Bảo cực kỳ trầm thấp, giống như thì thầm, “Hoài Hoài, Hoài Hoài à?”
Hà Yến không đáp, dừng động tác trên tay, lúc này mới phát hiện bên ngoài sắc trời đã hửng sáng.
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, “Hoài Hoài, thịt dê nấu xong rồi, mau mở cửa ra.”
Xuân Bảo ôm một hũ canh dựa lên cửa, cảnh giác nhìn bên ngoài.
Vành mắt thâm quầng do thức suốt đêm.
“Lông dê thật khó nhổ, ta nhổ hơn nửa đêm mới xong, ta còn đặc biệt cho ngươi món dương tiên đây, mau mở cửa ăn luôn cho nóng.” (Dương tiên: bộ phận sinh dục của dê)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook