Tham Tiền Tiên Khiếu (quyển 2) - Hòa Tảo
-
C5: Độc Nhất Vô Nhị
Chương 205
Độc nhất vô nhị
Edit: Yunchan
***
Giống bảy phần?
Hàn Ngâm nghe tới đây quả nhiên quay người sang, nhưng nét mặt lại không mừng rỡ như Hoa Lộng Ảnh những tưởng, mà lại có vẻ kinh ngạc, cô lên tiếng hỏi: "Tần Phái muốn làm gì?"
Hoa Lộng Ảnh ngẩn ra: "Tần Phái?"
Hàn Ngâm hơi nhíu mày: "Ta biết Tần Vô Ưu thích Thập Tam, nhưng dù gì họ cũng là quan hệ sư đồ, dù bản thân Tần Vô Ưu không sao, nhưng lấy thân phận của Tần Phái để suy nghĩ, hắn không thể nào chấp nhận người ngoài chỉ trích ngờ vực nữ nhi của hắn làm ra chuyện trái luân thường, bởi vậy ta còn tưởng rằng Tần Phái chuyện bé xé ra to, mời đông đảo tiên môn tới dự lễ là để ngăn chặn lời đồn. Nhưng chẳng ngờ hắn lại làm ngược lại, tìm một người có bề ngoài giống Thập Tam để làm tình lữ song tu với Tần Vô Ưu."
Hoa Lộng Ảnh nhướng mày: "Này, rốt cuộc ngươi có nghe rõ lời ta nói không thế?"
Hàn Ngâm quét mắt nhìn hắn: "Cái gì?"
"Ngươi để tâm tới Tần Phái làm gì, biết đâu người nọ là do Tần Vô Ưu coi trọng, cố sống cố chết muốn kết làm tình lữ song tu, Tần Phái bất đắc dĩ nên mới đồng ý thì sao, nhưng chuyện đó hình như chẳng liên quan gì tới chúng ta." Hoa Lộng Ảnh nhìn xoáy vào cô: "Ta cho ngươi biết tin này, lẽ nào ngươi không muốn đích thân đi nhìn thử, xem người nọ giống thiếu chủ tới mức nào hay sao?"
Hàn Ngâm từ chối rất dứt khoát: "Không muốn!"
"Vì sao chứ?" Hoa Lộng Ảnh hết sức kinh ngạc, hắn nhớ lúc Mật Hạt Nhi biết tin này đã hưng phấn vô cùng, chỉ hận không thể lập tức chắp cánh bay tới đó, bắt người nọ về Ma môn.
Đáng tiếc Hàn Ngâm không phải là Mật Hạt Nhi, cô chỉ nhìn Hoa Lộng Ảnh với vẻ khó hiểu: "Tại sao ngươi nghĩ ta phải đích thân đi nhìn thử? Đừng nói người nọ chỉ giống Thập Tam bảy phần, dù giống như khuôn đúc thì cũng không phải chàng, có quan hệ gì với ta đâu?"
Hoa Lộng Ảnh bị cô hỏi tới tắt nghẹn, lát sau mới ngập ngừng nói: "Nhưng bề ngoài giống nhau.... Ít nhất có thể miễn cưỡng thay thế..."
"Thay thế?" Hàn Ngâm cắt ngang lời hắn, trong giọng nói mang theo vẻ ngạo nghễ hiếm thấy: "Ta không có hứng! Mộ Thập Tam là độc nhất vô nhị, không có bất kỳ ai có thể thay thế! Ta cũng sẽ không vì nhớ chàng mà đi tìm một người có bề ngoài giống chàng nhưng hoàn toàn không phải là chàng để kề cận sớm chiều, đó là một loại khinh lờn, chỉ tổ làm cho ta kinh tởm!"
Nói đoạn cô tiện tay bứt một nắm lá trên nhánh cây rủ xuống trước mặt, hướng về phía ánh mặt trời nhìn hồi lâu, rồi nhếch mép nói: "Trên một thân cây dù có ngàn vạn chiếc lá, nhìn thì tưởng giống nhau như đúc, nhưng trên thực tế không bao giờ tìm được hai chiếc lá hoàn toàn giống nhau."
Hoa Lộng Ảnh nhíu chặt mày, vẫn thử dọ lời: "Ngươi không nghĩ tới khả năng thiếu chủ còn sống ư? Lời đồn nói người nọ giống thiếu chủ bảy phần, nhưng dù sao cũng chỉ là lời đồn, phong cách ăn mặc bất đồng thì cảm giác cũng khác đi. Biết đâu chưa chắc người nọ chỉ giống bảy phần thì sao, ngươi thật sự không muốn đích thân đi nghiệm chứng xem rốt cuộc có phải là cùng một người hay không sao?"
Hàn Ngâm nhìn thẳng hắn, ánh mắt dần trở lạnh: "Hoa Lộng Ảnh, ngươi nói vậy là ý gì?"
Hoa Lộng Ảnh thấy lời mình nói bắt đầu có tác dụng, lòng mừng thầm, nhưng nét mặt vẫn điềm nhiên: "Không có ý gì, chẳng qua cảm thấy có khả năng này thôi."
Hàn Ngâm nhìn hắn với ánh mắt hờ hững, nhưng trong lòng lại buồn bã vô hạn.
Đương nhiên cô ước gì Mộ Thập Tam còn sống, nhưng ba năm qua, tâm cô như tro tàn lại cháy, thường xuyên cùng Tích Tích, Giang Tĩnh Dạ, và cả nhóm Lạc Vân Khanh tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn chẳng phát hiện được gì, thật sự cô không dám ôm thêm kỳ vọng gì nữa, để tránh khi đó thất vọng càng sâu.
Nhưng như đã nói, bất kể Mộ Thập Tam còn chút khả năng sống sót nào không, giả thiết Hoa Lộng Ảnh đặt ra vẫn sai hoàn toàn!
Hàn Ngâm quả quyết: "Không có khả năng đó!"
Hoa Lộng Ảnh hơi nheo mắt lại: "Ngươi chưa tận mắt nhìn thấy, kết luận bây giờ cũng quá sớm rồi!"
"Hoa Lộng Ảnh, ta biết ngươi luôn khá thông minh, nhưng giở mánh trước mặt ta thì ngươi còn kém lắm." Hàn Ngâm hất cằm nói: "Ta không biết ngươi nhiệt tình giật dây bảo ta tới Lưu Tiên môn là có dụng ý gì, nhưng ta muốn nói rõ cho ngươi biết, người đó chắc chắn không thể là Mộ Thập Tam!"
"Bị ngươi nhìn ra rồi." Hoa Lộng Ảnh có chút ảo não: "Nhưng làm phiền ngươi cho ta thua cũng thua minh bạch chút, nói xem vì sao ngươi khẳng định người đó chắc chắn không phải là thiếu chủ?"
"Thua?" Sắc mặt Hàn Ngâm trầm xuống, quay đầu nhìn quanh quất.
Lúc này một tiếng cười vang lên sang sảng: "Khỏi tìm, ta ở đây."
Giọng nói vừa lắng, một bóng người đã bay vút xuống từ thân cây cao năm trượng, đứng trước mặt Hàn Ngâm, gương mặt thanh tú không son phấn mang theo ý cười, chẳng ai khác chính là Mật Hạt Nhi, Ma chủ đương nhiệm.
"Mật Hạt Nhi!" Nét mặt Hàn Ngâm càng ủ dột hơn: "Ngươi làm ma chủ phát chán rồi à, còn rảnh rỗi bắt tay với Hoa Lộng Ảnh chơi khăm ta?"
Không thể tha thứ nhất là dám mượn danh nghĩa của Mộ Thập Tam để đùa giỡn, điều này khiến cô có xúc động mãnh liệt muốn rút kiếm đánh nhau.
"Đừng nóng giận mà, ta cũng đâu có ý định làm thế, chỉ tại hắn tranh luận với ta, nên ta nhân tiện đánh cược với hắn, tìm ít phần thưởng thôi mà." Mật Hạt Nhi lúc không nổi điên thì trông rất bình thường, cười tủm tỉm hoạt bát khá giống với tiểu thư bích ngọc.
Hàn Ngâm thấy không thể tha thứ cho bọn họ, nhưng vẫn cố nén giận, hỏi rõ trước: "Hắn tranh luận với ngươi chuyện gì."
"Ngươi xem, quan hệ của ngươi với thiếu chủ cả hai chúng ta đều biết rất rõ, nghe thám tử về báo đệ tử Liên Hoa phái có bề ngoài giống với thiếu chủ, ta nói ngươi bảo đảm không có hứng thú, chi bằng cứ tìm cơ hội bắt về làm nam sủng của ta cho xong. Nhưng Hoa trưởng lão cứ nói tình cảm của ngươi với thiếu chủ rất sâu đậm, dù chỉ thấy người có bề ngoài tương tự thì cũng sẽ si mê." Mật Hạt Nhi cười thích chí: "Hai chúng ta tranh chấp không xong, bèn đánh cược một ván, bây giờ hắn thua rồi!"
Hoa Lộng Ảnh đen mặt, hừ khẽ một tiếng: "Lòng của nữ nhân như mò kim đáy biển!"
Hàn Ngâm đang bừng bừng tức giận, nhưng vừa thấy sắc mặt của Hoa Lộng Ảnh thì óc bỗng lóe sáng: "Các ngươi đánh cược phần thưởng gì thế?"
Vừa hỏi câu này, cái mặt đen của Hoa Lộng Ảnh đã đỏ hồng, sau đó chuyển sang tím rịm, lãnh đạm nói: "Chuyện không liên quan tới ngươi! Ngươi quản nhiều như vậy làm gì?"
"Chuyện này có gì mà mắc cỡ?" Mật Hạt Nhi cũng liếc hắn, nói toạc ra: "Ta đánh cược với hắn, nếu ta thua thì trong ba tháng ta không được gần nam sắc. Còn nếu hắn thua, hắn phải cam tâm tình nguyện theo ta ba tháng, không được trái lời."
Mật Hạt Nhi nhìn Hoa Lộng Ảnh với ánh mắt cực kỳ đắc ý, chỉ thiếu điều nói câu để coi ta về chỉnh ngươi thế nào.
Dù sao Hàn Ngâm cũng là thân thiếu nữ, loại chuyện nam nữ này, nếu để cho một người ngại ngùng bẽn lẽn nói ra trước mặt cô, thì dù da mặt cô có dày hơn nữa cũng sẽ thấy mất tự nhiên. Nhưng Mật Hạt Nhi là người lúc nào cũng cởi mở sảng khoái, chẳng bao giờ biết ngượng ngùng, khiến người ta nghĩ đây là chuyện vô cùng tự nhiên, cô cũng thấy nó chẳng có gì to tát, trái lại còn có chút hả dạ khi thấy Hoa Lộng Ảnh gặp họa.
Cô cũng thuận miệng trêu vào một câu cho bõ tức: "Mật Hạt Nhi, đầu óc ngươi bị hỏng hay sao mà lại đi đánh cược với hắn kiểu này, biết đâu hắn cố tình thua ngươi thì sao. Mà thắng thì hình như hắn cũng cũng chả mất gì, nói không chừng hắn lâu ngày sinh tình với ngươi, đang ăn dấm chua với đám nam sủng bên cạnh ngươi, nhưng lại ngại mặt mũi nên không tiện nói ra thì sao. Bây giờ ngươi cá cược với hắn như vậy, thật ra chính là trúng ý hắn..."
"Ngươi nói bậy gì hả!" Cô mới nói được giữa chừng đã bị Hoa Lộng Ảnh tức giận cắt ngang.
Hàn Ngâm ngoảnh qua, nhìn thấy thần sắc hắn hết sức quái lạ, trong phẫn nộ xen lẫn chút giãy giụa thống khổ, làm cô bất giác câm nín, mở to mắt nhìn hắn chòng chọc một lát, bỗng nhiên rất muốn cười: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ bị ta đoán trúng rồi..."
"Nói bậy!" Sắc mặt Hoa Lộng Ảnh càng khó coi hơn, không chịu nổi khi Mật Hạt Nhi cũng giật mình nhìn thẳng vào mặt hắn, làm mặt hắn nóng rần lên, thấy vô cùng mất mặt, cuối cùng hừ một tiếng, phẩy ống tay quay lưng bỏ đi.
Dưới cơn bất ngờ, cơn giận lúc trước của Hàn Ngâm cũng biến mất tăm, liếc mắt nhìn qua Mật Hạt Nhi hỏi: "Ngươi không đuổi theo à?"
Vừa nói dứt câu, chính cô cũng ngẩn người, cảm giác đúng là ngược ngạo kỳ quái, không khỏi có chút buồn cười, tâm trạng cũng hiếm khi sáng sủa lên đôi chút, lắc đầu nói: "Thôi đi, mặc kệ chuyện của hai người, ta phải về đây."
Cô trở ra đây để độ kiếp, trong tiên phủ động thiên còn có người đang chờ cô trở về, nếu chậm chân thì họ sẽ lo lắng ra ngoài tìm, như vậy rất nguy hiểm. Vì tuy cô đã nghiên cứu Truyền Tống trận trong tiên phủ động thiên rất lâu, thay đổi vị trí cửa ra ban đầu, nhưng vẫn không thể cố định vị trí hạ cánh. Nếu ra đây thì cũng sẽ bị truyền tống tới năm mươi dặm quanh hồ Lạc Tinh, tên nào số đen, rơi thẳng vào ổ rắn cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
"Ê, ngươi chờ đã." Mật Hạt Nhi dường như do dự chốc lát, nhưng vẫn không đi dỗ Hoa Lộng Ảnh, mà gọi giật cô lại: "Ngươi còn chưa nói mà, tại sao ngươi khẳng định người đó không phải là Mộ Thập Tam?"
Bị nhìn trộm nội tâm khiến cảm xúc tiêu cực lại ngoi lên, Hàn Ngâm cau mày nói: "Ngươi cá cược thắng rồi, không cần thiết hỏi chuyện không liên quan tới ngươi."
"Sao lại không liên quan tới ta?" Mật Hạt Nhi kêu lên: "Thiếu chủ là cốt nhục duy nhất của Mặc chủ, nể tình Mặc chủ ta phải điều tra cho rõ, đến cùng thì thiếu chủ còn sống hay chết!"
"Tốt bụng vậy sao?" Hàn Ngâm nhướng mày: "Ngươi không ghi hận trước đây Thập Tam ép ngươi lập linh khế à?"
Mật Hạt Nhi phản bác: "Đương nhiên ta ghi hận! Nhưng ba năm qua, ngươi không lợi dụng linh khế để can thiệp vào chuyện nội bộ Ma môn, có lẽ thiếu chủ còn sống cũng sẽ làm như vậy, với lại hợp tác với ngươi còn rất vui, vậy cứ coi như nể mặt ngươi, xóa bỏ ân oán lúc trước."
Mật Hạt Nhi nói hết sức dễ dàng, giọng điệu còn vô cùng hào sảng, nếu đổi lại người khác thì nhất định sẽ nghĩ cô ta đang giở thủ đoạn nào đó, bằng không trên đời nào có chuyện hời như thế, thù hận nói bỏ là bỏ ngay được? Nhưng trong ba năm nay Hàn Ngâm đã tiếp xúc với Mật Hạt Nhi không ít, biết tính cô ta nhanh mồm nhanh miệng, tuy lời lẽ của cô ta thường giật gân, nhưng không bịp người, vì vậy Hàn Ngâm nghiêm túc nhìn cô ta, tin lời cô ta nói.
"Chuyện này cũng không có gì khó nói." Hàn Ngâm đáp: "Nếu Thập Tam thoát được số trời, nhất định sẽ tới tìm ta trước."
Giọng điệu cô thản nhiên, nhưng tràn đầy tự tin, cũng mang theo chút sầu não, nếu Mộ Thập Tam không thoát được số trời, cô vẫn chờ đợi ngày gặp lại hắn giữa tầng cách biệt sinh tử.
Mật Hạt Nhi cũng rất tin lời này, vì ba năm nay cô tận mắt nhìn thấy Hàn Ngâm sống trong giày vò đau khổ, biết Hàn Ngâm phải đấu tranh cỡ nào để sống qua ngày, nếu Mộ Thập Tam còn sống thật thì cũng có thể tưởng tượng ra được, dù có chuyện lớn cấp mấy hắn cũng sẽ vứt bỏ, tuyệt đối không để mặc Hàn Ngâm thương tâm thống khổ thế này.
Nhưng mà...
Từng câu từng chữ của Mật Hạt Nhi xoáy thẳng vào lòng người: "Nếu hắn mất trí nhớ, quên mất ngươi rồi thì sao?"
Hàn Ngâm chẳng những không hoảng loạn, trái lại còn nở nụ cười: "Vậy càng không thể."
Mật Hạt Nhi khó hiểu: "Tại sao?"
Hàn Ngâm quay người đi, nhìn về hướng Lưu Tiên môn, cười khẽ đáp: "Tần Phái sẽ không cho phép chuyện này xảy ra. Mặc dù hắn có thể khoan dung tìm một người giống Thập Tam để kết bạn song tu với Tần Vô Ưu, nhưng không thể khoan dung cho cô ta ở bên cạnh Thập Tam thật."
Nói đoạn cô nhìn thẳng vào Mật Hạt Nhi: "Bởi vì chỉ mất trí nhớ mà thôi, chưa biết có thể đột nhiên lấy lại ký ức hay không, nếu Tần Phái làm thế thật, thì chẳng khác nào đặt một con mãnh hổ bên cạnh giường, giao ra số phận của chính hắn và nữ nhi hắn, kể cả số phận của Lưu tiên môn vào tay kẻ khác, hắn dám sao?"
Mật Hạt Nhi chẳng cần nghĩ cũng biết ngay đáp án.
Hàn Ngâm bồi thêm: "Dù hắn dám, những người khác cũng sẽ không đồng ý. Nhất là Hạ Sát, hắn là loại ưa diệt cỏ tận gốc nhất, nếu có cơ hội gặp được Thập Tam đã mất hết tu vi, mất hết ký ức, thì hắn làm sao có thể cam lòng thả trôi? Không nhân cơ hội này bổ thêm một đao mới là lạ! Dù hắn đã lập lời thề độc không thể đích thân động thủ, cũng có thể bảo người khác hạ thủ."
Đệ tử Liên Hoa phái đó, đằng nào cũng không thể là Mộ Thập Tam!
Vì vậy cô mới thất vọng buồn bã, không sinh ra được chút vui mừng nào.
~ Hết chương 205 ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook