Chương 204

Truyền lời

Edit: Yunchan

***

Ba năm sau, vào độ tàn thu.

Bên hồ Lạc Tinh, sấm chớp tàn phá tròn một ngày một đêm cuối cùng cũng thu lại sức công phá, dần ngừng lại, mây đen nặng trĩu giăng đầy khắp trời cũng bắt đầu trôi dạt về bốn phương tám hướng, giữa kẽ hở của tầng mây lọt qua vô số luồng sáng vàng óng ánh, đưa ánh dương quang về lại với mặt đất.

Dưới ánh nắng ấm áp, một bụi hoa dại đỏ tươi run khẽ trong cơn gió lạnh se se, đằng xa vang lên tiếng cây cỏ loạt soạt, có một thiếu nữ bạch y bước chậm tới gần, lúc mũi giày thêu trắng tinh của cô sắp giẫm lên đóa hoa dại kiều diễm thì bất giác dừng lại, sau đó đôi giày thêu tránh qua cánh hoa, rơi lên thảm cỏ bên cạnh nó.

Nhưng một lát sau, một đôi hài gấm màu đen tuyền đã đạp nát cánh hoa dại, còn cố tình chà mạnh, nghiền nát nó đến mấy lần, giẫm đến khi dịch hoa bắn tung tóe mới nghe một tiếng hừ nhẹ cất lên: "Quả là khiến người ta thất vọng, ngươi cứ vượt qua đan kiếp bình yên mà không bị sét đánh chết."

Đây là giọng nam, trong ôn hòa pha lẫn không vui.

"Thôi nói nhảm đi." Thiếu nữ đáp lại bằng giọng trong trẻo lạnh nhạt: "Nói nhanh đi, Mật Hạt Nhi muốn ngươi truyền lời gì?"

Mép Hoa Lộng Ảnh giần giật, đối mặt với Hàn Ngâm càng ngày càng khó đối phó này, hắn thật tình hận đến ngứa răng. Chính cô và Mộ Thập Tam đã hại hắn tới nông nỗi luồn cúi trước Mật Hạt Nhi, bây giờ Mộ Thập Tam chết rồi, tại sao cô không nhanh nhanh chết đi cho rảnh nợ? Còn tu tới Đan Thành chỉ trong ba năm ngắn ngủi, nhìn uy thế của Đan kiếp, hẳn là Đan Thành trên tam phẩm, điều này khiến hắn tới đúng vào lúc cô độ kiếp, trong lòng chẳng biết là mùi vị gì.


Chẳng qua hận thì hận, nhưng chuyện quan trọng hắn cũng phải trả lời thành thật: "Mật chủ hỏi ngươi, có hứng thú tới Lưu Tiên môn dự lễ không."

Hàn Ngâm lạnh nhạt hỏi: "Dự lễ gì?"

Hoa Lộng Ảnh mỉm cười: "Liên Hoa phái có vị đệ tử muốn ở rể Lưu Tiên môn, kết thành song tu với nữ nhi của Tần chưởng môn, thời gian là mười ngày sau. Lưu Tiên môn đã phát thiếp mời dự lễ tới các đại môn phái, nghe đâu Tông chủ Ngũ Hành tông ngươi cũng nhận được một bức."

Mắt Hàn Ngâm hơi nheo lại: "Lưu tiên môn còn không biết xấu hổ mà mời ta?"

Nhưng đây cũng chỉ là nói lẫy mà thôi, trên thực tế trong ba năm này, các đại môn phái gặp đại sự náo nhiệt nào cũng trao tới tay cô một thiếp mời, mà cô, ngoại trừ đi xem trưởng lão Ngô Cựu Liễu Cửu Huyền độ thăng tiên kiếp ra, những lời mời khác đều bỏ mặc.

Trong tiên môn ai cũng biết quan hệ của cô và Mộ Thập Tam, cũng biết ba năm trước đây tứ đại tiên môn liên thủ làm ra chuyện chẳng vẻ vang gì, cô có hiềm khích quá rõ ràng với tiên môn, thế nên dù cô không đếm xỉa tới thì những môn phái mời cô cũng chẳng có gì là bẽ mặt. Dầu sao họ đã làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, cũng đã trưng ra phong thái lớn lao của danh môn chính phái, để không ai có thể đặt điều bới móc. Còn cô không đi, chỉ vì cô không đủ độ lượng mà thôi.

Hiển nhiên Hoa Lộng Ảnh cũng hiểu rõ điều ấy, bật cười ha hả: "Vị Tần đại chưởng môn của Lưu Tiên môn này thật đúng là càng ngày càng rảnh rỗi, chuyện cỏn con thế này cũng tổ chức rùm beng để mời người ta đến dự."

Hắn vừa nói thế, Hàm Ngâm đã hơi hiểu ra nguyên nhân hành động này của Tần Phái, chắc do những lời đồn linh tinh liên quan tới Mộ Thập Tam, khiến vị chưởng môn này vô cùng khổ não đây mà. Vì lúc trước Tần Vô Ưu tốt xấu gì cũng là đệ tử của Mộ Thập Tam, mà cái chết của Mộ Thập Tam lại có sự trợ giúp không nhỏ của vị chưởng môn này. Bây giờ lo liệu chuyện song tu, có lẽ là một kiểu hình thức biểu diễn trá hình, không chừng có thể dập tắt được không ít lời đồn đãi cũng nên.

Khóe miệng Hàn Ngâm hơi cong lên, dù đang cười nhưng trong mắt vẫn mang theo hàn ý: "Mật Hạt Nhi muốn ta đi dự lễ?"

Hoa Lộng Ảnh có vẻ buồn bực: "Mật chủ nói, chuyện này tuy nhỏ nhưng vẫn có không ít chưởng môn nể mặt Tần Phái, đích thân tới dự lễ, ngươi có đi cũng không quá nổi bật, ta còn có thể cải trang thành đệ tử Ngũ Hành tông, đi cùng ngươi."

"Ngươi?" Hàn Ngâm liếc mắt nhìn hắn: "Đừng đùa, ai cũng biết ta chỉ có ba đệ tử, cả ba đều là trẻ con chưa đầy mười tuổi, tướng tá ngươi thế này giống chỗ nào?"


Mặt Hoa Lộng Ảnh hơi đen lại: "Vậy làm tùy tùng cũng được, vóc dáng của Trương Vấn Hàn chẳng phải rất giống ta sao? Cải trang hắn, ta cũng nắm chắc được mấy phần."

Hàn Ngâm nghe xong bèn đăm chiêu: "Mục tiêu lần này là vườn thuốc và bảo khố của Lưu Tiên môn?"

"Không sai." Hoa Lộng Ảnh nói: "Sau khi ngươi giúp Mật chủ lập kế hoạch, cướp mấy vườn thuốc và mỏ linh thạch thiết lập bên ngoài của tứ đại môn phái, dạo này họ đã gia tăng phòng bị, không dễ xuống tay lắm. Vừa khéo lần này là một cơ hội tốt, nếu có thể trà trộn vào thám thính địa hình và phòng ngự của Lưu Tiên môn, lần tới chúng ta có thể đến cướp bất ngờ khiến bọn chúng không kịp trở tay, thậm chí nếu thời cơ thích hợp thì có thể ra tay ngay lúc dự lễ."

"Không đi." Hàn Ngâm bỗng nhiên cụt hứng, đi thẳng về hướng hồ Lạc Tinh: "Ta không làm chuyện đâm đầu vào chỗ chết."

Hoa Lộng Ảnh cau mày đuổi theo: "Chỉ cần cẩn thận chút..."

"Cẩn thận chút cũng không được." Hàn Ngâm từ chối chẳng chút nể tình: "Ngươi biết trận pháp hộ phái của các đại môn phái rất lợi hại, chưa kể còn có không ít trưởng lão tu vi cao thâm đóng giữ, khoan nói ngươi có cơ hội ra tay cướp hay không, dù có, cướp được rồi ngươi cũng không có đường chạy."

Hoa Lộng Ảnh chẳng buồn để tâm: "Vậy cứ dứt khoát bố trí nhân thủ, thẳng tay tiêu diệt Lưu Tiên môn."

Hàn Ngâm phát cáu: "Vậy chẳng phải ngươi sẽ bại lộ thân phận sao? Ngươi nên biết những lần trước ra tay rất bí mật, bọn Hạ Sát hoàn toàn không điều tra được là ai làm."

"Bại lộ thì sao?" Hoa Lộng Ảnh giở giọng khinh thường: "Ta tưởng là ngươi muốn báo thù kia mà, sao làm việc lại sợ bóng sợ gió thế chứ."

Hắn vừa dứt lời đã chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Hàn Ngâm, chẳng biết sao tim lại giật thót.


"Chỉ có sống mới có thể báo thù!" Hàn Ngâm lạnh lùng mỉa mai hắn: "Hay là đối với Ma môn các ngươi chẳng qua chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, ta có bị tiên môn truy sát hay không, căn bản chẳng liên quan gì tới các ngươi? Có lẽ, các ngươi đã muốn ta chết từ lâu, nhưng không thể tự động thủ, cho nên mới dùng trăm phương ngàn kế để cho người khác giết ta đúng không."

Hoa Lộng Ảnh nhớ tới linh khế mình đã lập, sắc mặt xấu đi trông thấy: "Không có chuyện này."

"Ta mặc kệ có chuyện này hay không, nói tóm lại ta sẽ không cho các ngươi cơ hội này." Hàn Ngâm lãnh đạm nói: "Huống hồ các phái tiên môn cùng nhau canh gác, các ngươi muốn tiêu diệt là có thể tiêu diệt được sao? Các ngươi đã lập linh khế, không thể hạ thủ với đệ tử Cửu Huyền và Ngũ Hành tông, theo đó cũng không thể đối chiến với toàn bộ tiên môn, điểm này, ta hy vọng ngươi không quên."

Hoa Lộng Ảnh không còn lời nào để nói, ngừng một lát rồi tiếp lời: "Được rồi, là ta nói sai, thật ra ba năm nay, ngươi quậy tung bốn môn phái tới sứt đầu mẻ trán, coi như đã báo được một nửa mối thù."

Thật sao?

Thế nhưng Hàn Ngâm lại nghĩ đó mới chỉ phát tiết được chút phẫn nộ trong lòng cô mà thôi. Chỉ cần Hạ Sát chưa chết, Tần Phái chưa chết, Lục Hàn Thu chưa chết, Ngôn Ánh Sương chưa chết, mấy tên trưởng lão của bốn môn phái đó chưa chết, trong lòng cô vẫn như có một cái gai bén nhọn, chỉ cần chạm nhẹ vào là đã đau buốt tới khó thở!

Cô muốn họ phải chết, nhưng năng lực hiện tại chưa đủ, cô chỉ có thể gây thêm chút buồn phiền cho họ mà thôi. Còn những đệ tử trong tứ đại môn phái, cô chưa phát rồ tới mức động tới họ, bởi vì oan có đầu, nợ có chủ, muốn báo thù cô cũng phải tìm đầu sỏ để báo thù, tuyệt đối không vạ lây tới người vô tội.

Cô sẽ không như bọn Hạ Sát, có oán có hận không tìm Ma môn tính sổ, mà cứ bám chặt lấy Mộ Thập Tam vô tội mãi không tha, lấy thân thế của hắn ra làm cái cớ!

Đây là nguyên tắc hành sự của Hàn Ngâm, cô không muốn bản thân biến thành hạng người mà cô khinh bỉ nhất, căm thù nhất!

Nhưng chờ cô tu luyện tới lúc đủ năng lực để báo thù thì chẳng biết phải tới năm nào tháng nào, những người này có còn tồn tại hay không, cô cũng không biết mình có đủ nhẫn nại để chờ, có thể nào vì quá nhớ Mộ Thập Tam, mà sau khi hoàn thành lời thề độc sẽ kết thúc sinh mạng của mình ngay lập tức hay không.

Hàn Ngâm rũ mắt thầm than, dù ra sao đi nữa, cô cũng không thể để Mộ Thập Tam chết vô ích, dù cho cô không chờ được muốn kết thúc mạng mình, thì trước khi chết cô cũng phải cho tứ đại môn phái nếm mùi đau khổ nhiều hơn nữa.

"Ngươi có thể về được rồi." Cô ngước mắt nhìn Hoa Lộng Ảnh: "Nói với Mật Hạt Nhi, tuy ta thỉnh thoảng sẽ hợp tác với Ma môn các ngươi, nhưng chúng ta vẫn là quan hệ đối địch, sau này có chuyện gì muốn làm ta sẽ tự ra lệnh cho các ngươi, các ngươi đừng tự nghĩ ra ý kiến thối nào đó rồi gọi ta đi lo liệu."


Đây đây đây! Đây thật quá bất công, rõ ràng là quan hệ nô dịch và bị nô dịch!

Nếu là người khác nói ra câu này, dám chắc Hoa Lộng Ảnh đã hạ độc thủ khiến người đó sống không bằng chết từ đời tám hoánh nào. Nhưng đối với Hàn Ngâm, hắn lại hoàn toàn bất lực. Khoan hãy nói hành sự theo ý cô, quả thật Ma môn phải trả giá rất ít, còn nhận được đền đáp cực kỳ khả quan, khiến họ dù hận cô cũng không thể hận tới cùng, cảm giác hết sức phức tạp, mà chỉ bàn tới linh khế lập lúc trước ràng buộc họ hết sức sít sao, dù muốn cũng chẳng thể nào đối phó cô được.

Hoa Lộng Ảnh phiền muộn vô cùng, lại bị ánh mắt lạnh nhạt của cô đảo qua, tim chợt đập nhanh gần như là sợ hãi, nhưng hắn không muốn từ bỏ, vẫn cố gắng thuyết phục: "Mật chủ muốn có tài nguyên của Lưu Tiên môn, nhưng cô ta cũng biết chuyện này khó khăn, bảo ta hãy tùy cơ ứng biến, cố gắng đừng manh động. Thế nên mục đích lần này cũng chỉ trà trộn vào thám thính. Ngươi cũng biết đấy, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, nếu có bản đồ chi tiết của Lưu Tiên môn, dù hiện tại không dùng được, nói không chừng sau này lại có ích cũng nên."

"Ngươi đừng nói với ta mấy chuyện này làm gì, chúng không liên quan gì tới ta hết." Hàn Ngâm vẫn dửng dưng: "Nếu ngươi vẫn chưa rõ thì ta sẽ nói lại lần nữa, ta không có chút quan hệ nào với Ma môn các ngươi! Các ngươi đối phó với ai, đối phó thế nào, tất cả đều chẳng liên quan gì tới ta."

"Nhưng đối phó với Lưu tiên môn, chẳng phải là mục tiêu chung của chúng ta sao?"

"Khả năng thành công không cao, chính ngươi cũng nói rồi đấy, sau này, ai biết sau này là ngày nào chứ. Ta sẽ không tốn công vì một chuyện hư ảo."

Nói rồi Hàn Ngâm quay đầu định đi.

Hoa Lộng Ảnh chau mày, ném tới một câu: "Được rồi! Kỳ thật còn một tin nữa, Mật chủ nghĩ có lẽ ngươi sẽ động tâm nên mới bảo ta tới truyền lời."

Hàn Ngâm ngừng bước, nhưng không quay người lại: "Ngươi nói đi."

Hoa Lộng Ảnh trầm ngâm hồi lâu như muốn quan sát phản ứng của Hàn Ngâm, sau đó chậm rãi lên tiếng.

Hắn dịu giọng nói: "Mật chủ đã điều tra vị đệ tử của Liên Hoa phái muốn ở rể Lưu Tiên môn, song tu với Tần Vô Ưu, người này ba năm trước mới bắt đầu tu tiên, tư chất của hắn không tệ, hiện nay đã tu tới Nhập Khiếu, là đệ tử nội môn của Liên Hóa phái, bề ngoài, có bảy phần giống với thiếu chủ."

~ Hết chương 204 ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương