Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân
-
Chương 51
Santorini quả thực xinh đẹp đến mức không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, làn gió tự tại, phất phơ làn váy của người phụ nữ ngoại quốc, người đàn ông cao lớn anh tuấn, bầu trời xanh thẳm, hải âu linh hoạt xinh đẹp, còn có nước biển xanh lam trong veo đẹp đến ngạt thở, khi mặt trời lặn, nắng chiều quyến rũ, khoảnh khắc rực rỡ nhất trên thế giới ở tại nơi này, ảo thuật của thiên nhiên.
Lúc hai người ở trên bãi cát thì gặp lại Kevin, anh ta chào hỏi Thẩm Châm, cô lịch sự đáp lại, sau đó Thẩm Châm như là nhớ tới gì đó, ánh mắt ngờ vực bay qua người nào đó ở bên trái, Cố Tích Hoa không hiểu, anh vuốt mái tóc cô bị gió thổi loạn: “Sao thế?”
Thẩm Châm: “Tối qua rõ ràng là lỗi của anh, vì sao người chịu tra tấn lại là em?”
Cố Tích Hoa dừng một chút: “Ai muốn đánh cuộc?”
Thẩm Châm: “Em.”
Cố Tích Hoa: “Ai thắng?”
Thẩm Châm: “Anh.”
Cố Tích Hoa: “Tiền cược là gì?”
Thẩm Châm: “…..Không được kêu dừng.”
Cố Tích Hoa: “Đêm qua em có kêu không?”
Thẩm Châm: “…….Có.” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô vội vàng biện bạch, “…Đó cũng là vì anh quá đáng…”
Cố Tích Hoa không thèm biện bạch: “Cho nên đêm qua không tính.”
Thẩm Châm: “………….”
Một lát sau Thẩm Châm vẫn chưa từ bỏ ý định mà đấu tranh: “Tuy rằng quy tắc trò chơi là thế, nhưng bây giờ chúng ta nên theo góc độ tình cảm mà nói rõ ràng về tình huống tối qua.”
Cố Tích Hoa dừng một chút, tỉnh bơ đáp lại: “Được, em nói đi.”
Thẩm Châm bắt đầu hùng hồn: “Tối qua có hai người phụ nữ ngấp nghé dung mạo của anh, anh không hề từ chối bọn họ. Đây là không chung thủy với bạn đời!”
Cố Tích Hoa: “Chủ ngữ của ‘ngấp nghé’ là ai?”
Thẩm Châm: “Hai người phụ nữ kia.”
Cố Tích Hoa: “Cho nên anh bị ép buộc.”
Thẩm Châm: “Anh nên thà chết không chịu khuất phục.”
Cố Tích Hoa: “Được rồi, tối qua người đàn ông kia làm gì với em?”
Thẩm Châm: “Không làm gì cả!”
Cố Tích Hoa: “Bắt tay? Trò chuyện? Mời uống rượu? Hai người đụng chạm da thịt hơn nữa còn biết tên của anh ta, nhưng anh và hai người kia chỉ là cụng ly, anh không hề biết gì cả. Rốt cuộc là ai không chung thủy?”
Kết quả cuộc trò chuyện chấm dứt bởi trong sự thất bại của Thẩm Châm, mặc dù kết quả này kỳ lạ như vậy.
Về phần buổi tối, à, các bạn hẳn là có thể tưởng tượng được…
Thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi, nhoáng một cái tuần trăng mật kết thúc, hai người về nước, sáng chín giờ chiều năm giờ, ngày tháng không nhanh không chậm mà tới năm mới.
Bụng của Tống Thanh Vãn đã rất lớn, đã hai ba tháng Thẩm Châm chưa gặp cô, sắp tới cuối năm, rốt cuộc Thẩm Châm không chịu nổi nữa, vì thế vào một buổi sáng cuối tuần hai người hẹn nhau ở quán cà phê thường đến.
Tống Thanh Vãn không uống cà phê, Thẩm Châm gọi hai ly sữa, khi Tống Thanh Vãn mang thai đẩy cửa vào, Thẩm Châm cảm thấy huyệt thái dương hơi buốt, đầu có chút choáng váng.
Tống Thanh Vãn rất vui vì Thẩm Châm chủ động mời, nhìn thấy vẻ mặt giống như gặp quỷ của Thẩm Châm cô cũng không để ý, cô ngồi xuống uống sữa cười nói: “Chị dâu?”
Thẩm Châm: “……………”
Cô và Tống Thanh Vãn chưa từng nghĩ tới có một ngày quan hệ giữa hai cô sẽ trở thành như vậy, lại đều gả cho người họ Cố, còn thành thân thích. Chậc chậc chậc, đời người thật là…
“Khi nào cậu sinh?” Thẩm Châm hỏi.
Tống Thanh Vãn sờ bụng: “Dự tính ngày sinh vào tháng tư.”
Thẩm Châm dừng một chút, do dự hỏi: “…Cậu…có sợ không?”
Tống Thanh Vãn sửng sốt: “Sợ gì?”
Thẩm Châm làm động tác phình bụng, suy nghĩ từ ngữ: “…Như thế này, không kỳ lạ sao?”
Tống Thanh Vãn nắm tay Thẩm Châm, toàn thân cô cứng ngắc, Tống Thanh Vãn nghĩ nghĩ: “Tớ chỉ cảm thấy rất kỳ diệu, không sợ hãi… Có đôi khi tớ thậm chí nghĩ rằng, cho dù mình chết cũng nhất định phải sinh nó ra.”
Thẩm Châm mím môi.
Tống Thanh Vãn nhìn cô một cái: “Cậu vẫn không định có con à?”
Thẩm Châm theo phản xạ lắc đầu, sau khi lắc xong cô như là nghĩ đến gì đó mà trở nên trầm mặc.
“Tớ còn không hiểu cậu sao.” Tống Thanh Vãn uể oải bưng sữa lên, “Nếu trong lòng cậu vẫn còn ý nghĩ như vậy, cậu khẳng định sẽ không muốn gặp tớ.”
Thẩm Châm trầm mặc.
Tống Thanh Vãn thử nói: “Cố Tích Hoa cho cậu áp lực?”
Thẩm Châm lắc đầu, đột nhiên thở dài một hơi, nói: “Mẹ tớ khẳng định sẽ không cho tớ làm càn.” Ăn tết chắc chắn phải về nhà, cho dù là ông bà Thẩm hay là bên nhà họ Cố, người lớn hai bên không thể chấp nhận chuyện bọn họ không cần con cái.
Tống Thanh Vãn bĩu môi: “Cậu cũng biết cậu làm càn à.”
Thẩm Châm liếc nhìn cô bạn một cái, nhoài người trên bàn nói: “…Nhưng cậu cũng biết, tớ không có cách…”
Tống Thanh Vãn im lặng một hồi rồi nói: “…Năm đó không phải là lỗi của cậu.”
Thẩm Châm cứng đờ.
“…Không phải mỗi một người phụ nữ mang thai nào cũng giống như người đàn bà kia đâu…”
Thẩm Châm không nói lời nào, cầm chiếc thìa nhỏ khuấy sữa liên tục. Tống Thanh Vãn nhạy bén nhận ra vẻ bất an trên sắc mặt cô, trán đổ mồ hôi, giống như cảm xúc mạnh mẽ nào đó muốn tuôn ra, nhưng bị đè lại.
Tống Thanh Vãn lặng lẽ uống sữa xong rồi hỏi: “Chúng ta đi nhé?”
Thẩm Châm gật đầu đứng dậy đi trả tiền, nhân viên đang in biên nhận, đột nhiên phía sau hoảng loạn, người bên cạnh thét lên, Thẩm Châm nghe tiếng thét kia không có dự cảm tốt, cô lập tức quay đầu ——
Máu.
Tống Thanh Vãn.
Lúc hai người ở trên bãi cát thì gặp lại Kevin, anh ta chào hỏi Thẩm Châm, cô lịch sự đáp lại, sau đó Thẩm Châm như là nhớ tới gì đó, ánh mắt ngờ vực bay qua người nào đó ở bên trái, Cố Tích Hoa không hiểu, anh vuốt mái tóc cô bị gió thổi loạn: “Sao thế?”
Thẩm Châm: “Tối qua rõ ràng là lỗi của anh, vì sao người chịu tra tấn lại là em?”
Cố Tích Hoa dừng một chút: “Ai muốn đánh cuộc?”
Thẩm Châm: “Em.”
Cố Tích Hoa: “Ai thắng?”
Thẩm Châm: “Anh.”
Cố Tích Hoa: “Tiền cược là gì?”
Thẩm Châm: “…..Không được kêu dừng.”
Cố Tích Hoa: “Đêm qua em có kêu không?”
Thẩm Châm: “…….Có.” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô vội vàng biện bạch, “…Đó cũng là vì anh quá đáng…”
Cố Tích Hoa không thèm biện bạch: “Cho nên đêm qua không tính.”
Thẩm Châm: “………….”
Một lát sau Thẩm Châm vẫn chưa từ bỏ ý định mà đấu tranh: “Tuy rằng quy tắc trò chơi là thế, nhưng bây giờ chúng ta nên theo góc độ tình cảm mà nói rõ ràng về tình huống tối qua.”
Cố Tích Hoa dừng một chút, tỉnh bơ đáp lại: “Được, em nói đi.”
Thẩm Châm bắt đầu hùng hồn: “Tối qua có hai người phụ nữ ngấp nghé dung mạo của anh, anh không hề từ chối bọn họ. Đây là không chung thủy với bạn đời!”
Cố Tích Hoa: “Chủ ngữ của ‘ngấp nghé’ là ai?”
Thẩm Châm: “Hai người phụ nữ kia.”
Cố Tích Hoa: “Cho nên anh bị ép buộc.”
Thẩm Châm: “Anh nên thà chết không chịu khuất phục.”
Cố Tích Hoa: “Được rồi, tối qua người đàn ông kia làm gì với em?”
Thẩm Châm: “Không làm gì cả!”
Cố Tích Hoa: “Bắt tay? Trò chuyện? Mời uống rượu? Hai người đụng chạm da thịt hơn nữa còn biết tên của anh ta, nhưng anh và hai người kia chỉ là cụng ly, anh không hề biết gì cả. Rốt cuộc là ai không chung thủy?”
Kết quả cuộc trò chuyện chấm dứt bởi trong sự thất bại của Thẩm Châm, mặc dù kết quả này kỳ lạ như vậy.
Về phần buổi tối, à, các bạn hẳn là có thể tưởng tượng được…
Thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi, nhoáng một cái tuần trăng mật kết thúc, hai người về nước, sáng chín giờ chiều năm giờ, ngày tháng không nhanh không chậm mà tới năm mới.
Bụng của Tống Thanh Vãn đã rất lớn, đã hai ba tháng Thẩm Châm chưa gặp cô, sắp tới cuối năm, rốt cuộc Thẩm Châm không chịu nổi nữa, vì thế vào một buổi sáng cuối tuần hai người hẹn nhau ở quán cà phê thường đến.
Tống Thanh Vãn không uống cà phê, Thẩm Châm gọi hai ly sữa, khi Tống Thanh Vãn mang thai đẩy cửa vào, Thẩm Châm cảm thấy huyệt thái dương hơi buốt, đầu có chút choáng váng.
Tống Thanh Vãn rất vui vì Thẩm Châm chủ động mời, nhìn thấy vẻ mặt giống như gặp quỷ của Thẩm Châm cô cũng không để ý, cô ngồi xuống uống sữa cười nói: “Chị dâu?”
Thẩm Châm: “……………”
Cô và Tống Thanh Vãn chưa từng nghĩ tới có một ngày quan hệ giữa hai cô sẽ trở thành như vậy, lại đều gả cho người họ Cố, còn thành thân thích. Chậc chậc chậc, đời người thật là…
“Khi nào cậu sinh?” Thẩm Châm hỏi.
Tống Thanh Vãn sờ bụng: “Dự tính ngày sinh vào tháng tư.”
Thẩm Châm dừng một chút, do dự hỏi: “…Cậu…có sợ không?”
Tống Thanh Vãn sửng sốt: “Sợ gì?”
Thẩm Châm làm động tác phình bụng, suy nghĩ từ ngữ: “…Như thế này, không kỳ lạ sao?”
Tống Thanh Vãn nắm tay Thẩm Châm, toàn thân cô cứng ngắc, Tống Thanh Vãn nghĩ nghĩ: “Tớ chỉ cảm thấy rất kỳ diệu, không sợ hãi… Có đôi khi tớ thậm chí nghĩ rằng, cho dù mình chết cũng nhất định phải sinh nó ra.”
Thẩm Châm mím môi.
Tống Thanh Vãn nhìn cô một cái: “Cậu vẫn không định có con à?”
Thẩm Châm theo phản xạ lắc đầu, sau khi lắc xong cô như là nghĩ đến gì đó mà trở nên trầm mặc.
“Tớ còn không hiểu cậu sao.” Tống Thanh Vãn uể oải bưng sữa lên, “Nếu trong lòng cậu vẫn còn ý nghĩ như vậy, cậu khẳng định sẽ không muốn gặp tớ.”
Thẩm Châm trầm mặc.
Tống Thanh Vãn thử nói: “Cố Tích Hoa cho cậu áp lực?”
Thẩm Châm lắc đầu, đột nhiên thở dài một hơi, nói: “Mẹ tớ khẳng định sẽ không cho tớ làm càn.” Ăn tết chắc chắn phải về nhà, cho dù là ông bà Thẩm hay là bên nhà họ Cố, người lớn hai bên không thể chấp nhận chuyện bọn họ không cần con cái.
Tống Thanh Vãn bĩu môi: “Cậu cũng biết cậu làm càn à.”
Thẩm Châm liếc nhìn cô bạn một cái, nhoài người trên bàn nói: “…Nhưng cậu cũng biết, tớ không có cách…”
Tống Thanh Vãn im lặng một hồi rồi nói: “…Năm đó không phải là lỗi của cậu.”
Thẩm Châm cứng đờ.
“…Không phải mỗi một người phụ nữ mang thai nào cũng giống như người đàn bà kia đâu…”
Thẩm Châm không nói lời nào, cầm chiếc thìa nhỏ khuấy sữa liên tục. Tống Thanh Vãn nhạy bén nhận ra vẻ bất an trên sắc mặt cô, trán đổ mồ hôi, giống như cảm xúc mạnh mẽ nào đó muốn tuôn ra, nhưng bị đè lại.
Tống Thanh Vãn lặng lẽ uống sữa xong rồi hỏi: “Chúng ta đi nhé?”
Thẩm Châm gật đầu đứng dậy đi trả tiền, nhân viên đang in biên nhận, đột nhiên phía sau hoảng loạn, người bên cạnh thét lên, Thẩm Châm nghe tiếng thét kia không có dự cảm tốt, cô lập tức quay đầu ——
Máu.
Tống Thanh Vãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook