Thẩm Châm đã từng nói, trước năm hai mươi lăm tuổi còn chưa gặp được Thẩm tiên sinh của mình, cô liền tổ chức đoàn thể đến hộp đêm phóng hỏa, tự mình lo liệu. Tống Thanh Vãn ngồi bên cạnh cười dịu dàng, ánh mắt hâm mộ ghen tị của Thẩm Châm lướt qua, cô lạnh nhạt nói: “Đương nhiên, tớ cũng không để ý xử cậu ngay tại nhà cậu trước khi Cố Nam Thành tìm được cậu.” Ông đây hận lấy chồng còn sợ bị thê nô diệt khẩu sao? Mười tám năm sau lại là một hảo hán, chỉ hy vọng hai mươi tám năm sau đừng lại là gái ế.

Kỳ thật nghiêm túc mà nói, Thẩm Châm không tính là gái ế, hai mươi bốn xuân xanh, tốt nghiệp đại học đã hai năm, làm việc tại doanh nghiệp nhà nước hạng trung. Cô thế này, trẻ trung tràn đầy sức sống, có mặt có tiền, coi như năm tháng hoàng kim trong cuộc đời?

Vấn đề là, cô sống hai mươi bốn năm, chưa từng yêu đương lần nào, chưa từng có tình yêu mãnh liệt với bất kỳ ai. Cô mang theo sự cố chấp không biết nên giiả thích thế nào, chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi tới hai mươi bốn —— thời kỳ mà thể xác và tinh thần phát triển hoàn thiện nhất.

Tình hình hiện tại là, cho dù cô giữ được lòng mình, nhưng không giữ được cơ thể của mình. Phụ nữ cũng sẽ có ham muốn tình dục đó!

Đặc biệt —— còn có vị bên cạnh kích thích.

Tống Thanh Vãn là ai? Tống Thanh Vãn là cô bạn thân cùng cô lớn lên từ bé, một mỹ nữ cổ điển, mặc bộ váy trắng dài đi ra ngoài, đừng nói đến đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng chảy nước miếng. Cô chính là một mỹ nữ như thế, chưa tới hai mươi hai tuổi thì đã gặp Cố Nam Thành, cam tâm tình nguyện gả cho anh ta, hiện tại biến thành phu nhân giàu có, nhàn rỗi đến nỗi mỗi ngày đều muốn kéo người ta ra ngoài uống trà chiều.

Đối với loại đàn ông nhanh tay lẹ mắt như Cố Nam Thành, bỏ qua yếu tố cá nhân không nói, Thẩm Châm vẫn rất khâm phục anh ta.

Ít nhất hồi trước khi có người theo đuổi Tống Thanh Vãn, đối mặt với một đám tình địch như ma biến hoá khôn lường kia, nhịp tim của anh ta chưa từng đập loạn. Có một ông chủ công ty bách hóa, xem như là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của anh ta, áo quần bảnh bao, sang trọng phong độ, người ta dựa theo quy trình thông thường mời Tống Thanh Vãn ăn cơm, khi vừa bắt đầu đề tài “Thời tiết hôm nay thật tốt”, thì Cố Nam Thành đã mang vẻ mặt ôn hoà tươi cười xuất hiện.

“Thật khéo.”

“Đúng vậy, thật khéo.”

“Đang dùng cơm?”

“Ừ, vừa bắt đầu.”

“Không ngại ăn cùng chứ?”

“Ha ha, đương nhiên không ngại.”

Vì thế quá trình theo đuổi này bị bóp chết từ trong nôi.

Khiến Thẩm Châm cảm thấy càng tuyệt hơn chính là, khi ăn xong màn đêm buông xuống đèn sáng rực rỡ, ông chủ kia rất có phong độ nói, “Thanh Vãn, tôi đưa em đi.” Cố Nam Thành chầm chậm đứng lên, cười đến phong lưu phóng khoáng, anh ta nói, “Không cần, cứ để tôi đưa đi. Luôn làm phiền người ngoài không tốt lắm. Bữa cơm hôm nay cảm ơn Vương tổng đã mời, lần sau chúng tôi nhất định mời lại.”

Vì thế Tống Thanh Vãn đương nhiên bị bắt đi.

Ngay sau đó hai người bàn xong chuyện hôn nhân, bởi vì Cố Nam Thành mà Tống Thanh Vãn hai mươi hai tuổi đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn. Thẩm Châm suy nghĩ, rất nhiều người khóc than đấy.

Sắp tới sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Thẩm Châm, Thẩm tiên sinh mà cô nhớ nhung mười năm nay ngay cả bóng dáng cũng chưa nhìn thấy, trong lòng Thẩm Châm ngột ngạt, sớm biết vậy, thà rằng bằng lòng để mẹ giới thiệu đứa con trai của bà Vương trong tiểu khu cho rồi!

“Nếu không tối nay đi hộp đêm nhé?” Thẩm Châm ngó sang Tống Thanh Vãn ngồi đối diện, cô cầm chiếc thìa cà phê nhỏ khuấy đều.

“Thẩm tiên sinh nhà cậu ở hộp đêm ư?”

“…Anh ấy đang trên đường cao tốc của Thượng Hải.”

“Hở?”

“Kẹt xe.”

Tống Thanh Vãn mím môi cười.

Thẩm Châm than vãn một tiếng, đây là người phụ nữ đã được thấm nhuần trong tình yêu, mẹ nó một đoá hoa sen có thể toả ra mùi hương quyến rũ của hoa hồng.

“Cậu nói xem,” Thẩm Châm nghiêm túc nhìn Tống Thanh Vãn, “Có phải tớ kiên trì sai rồi không?”

“Từ năm mười bốn tuổi chẳng hiểu sao cậu lại nói rằng tương lai cậu sẽ gặp được Thẩm tiên sinh có một không hai, đến giờ đã gần mười năm, tớ luôn cảm thấy con đường mặt trận này hơi dài đấy…” Con gái cần tình yêu mà, không có tình yêu tựa như đóa hoa thiếu nước, làm sao sống sót được chứ?

“Nhưng tớ luôn cảm thấy mình sẽ gặp được một Thẩm tiên sinh rất tốt.”

“Vì thế hồi đại học cậu đã từ chối nhiều lời thổ lộ của nam sinh như vậy, sau khi đi làm cũng không hẹn hò với đồng nghiệp nam nào, thế cho nên bây giờ ngay cả mối tình đầu cũng chưa có, chỉ là vì cậu tin tưởng sẽ có một Thẩm tiên sinh rất tốt xuất hiện sao?” Lông mày Tống Thanh Vãn khẽ nhướng lên.

“Không có cảm giác, em gái à.” Thẩm Châm thở dài, cô nhoài người lên bàn nhìn ngoài cửa sổ quán cà phê, người đi đường vội vàng, đèn đóm rực rỡ. Sao cô không muốn tìm một chàng trai nói chuyện yêu đương chứ, nhưng cô không biết vì sao, trái tim dường như bị cái gì khóa lại, không có cách sinh ra loại “hormone” gì đó thu hút người khác phái. Ba năm sơ trung, ba năm cao trung, bốn năm đại học, hai năm đi làm, với sắc đẹp và tài hoa của Thẩm Châm, số người bị say mê không ít, đương nhiên cũng được nhiều người thổ lộ, nhưng Thẩm Châm đều từ chối từng người một. Lẽ ra cô có thể lựa chọn một đối tượng tốt để yêu đương, quen nhau vài năm, cho biết cái gì là người yêu ở bên nhau. Nhưng mà, nhưng mà cái gì chứ, trên đời này có một số người không muốn hao tốn tình cảm.

Một mối tình chính là tiêu hao một thời gian. Tuy rằng bạn có thể sẽ trở nên chín chắn hơn kiên cường hơn, càng hiểu được “mức độ” để được đàn ông yêu thích hơn, nhưng trong những mối tình này bạn đã tiêu hao một thứ gì đó trân quý nhất, sẽ không bao giờ lấy trở về được.

Thứ kia, chính là yêu thương và nhiệt tình.

Em nghĩ anh hưởng thụ nhiều một chút tuổi trẻ và sự nồng nhiệt của em, em không muốn khi anh gặp em thì em đã sớm mất đi góc cạnh sắc bén mà trở thành một hòn đá không có gì đặc sắc.

Thẩm Châm đột nhiên cảm thấy mơ màng.

Cho nên như vậy là không đúng sao?

Thẩm tiên sinh.

Thẩm tiên sinh?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương