Giọng Lâm Tử Diên vang lên từ trong phòng: “Chuyện gì thế?”
Người nọ không lên tiếng, chờ cô mở cửa ra.

Lâm Tử Diên nhịn cười, nói bằng giọng mơ hồ cố ý: “Không còn sớm nữa, tôi muốn đi ngủ.”
Bên ngoài một lúc lâu sau cũng không có đ0ng tĩnh gì.

Cô nhịn không được ngồi dậy nhìn ra phía ngoài.

Đi rồi sao?
Đắn đo muốn xem thử, cô đi đến cửa mở hé một khe nhỏ.

Nhưng mà.

Ngay lúc cô mở cửa ra, bàn tay thon dài của người đàn ông lập tức kéo cửa, gương mặt đẹp trai kiêu ngạo xuất hiện trước mặt cô.

Lâm Tử Diên bất ngờ không kịp phòng bị, dưới chân lùi lại vài bước: “Anh…”
Thẩm Tư Viễn kéo cà vạt, một tay chống lên khung cửa, nhìn biểu cảm của cô thì lại buồn cười.

Ai không biết còn tưởng anh là tên háo sắc nào đó, thế nhưng người bên trong lại chính là vợ anh.

“Còn có chuyện gì sao?” Lâm Tử Diên nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Tư Viễn tựa vào một bên, giọng nói uể oải hỏi: “Không định quan tâm tôi vài câu à?”
“Vốn định quan tâm anh, nhưng muộn quá rồi, muốn anh nhanh đi nghỉ th0i.”
Anh khịt mũi, mỉm cười nhìn cô: “Thật biết trêu chọc người khác.”
Nói rồi anh bước đến, ngón tay thon dài kéo nhẹ dây áo ngủ của cô, dây áo co dãn rồi bắn ngược lại, một tiếng “phực” vang lên.

Âm thanh rất nhỏ nhưng không hiểu sao lại khiến người ta miên man suy nghĩ.

Hành đ0ng này không ổn chút nào, nhưng bàn tay của anh lại rất đẹp, trắng nõn như ngọc.

Người đàn ông như anh làm ra đ0ng tác này càng như cố ý mê hoặc lòng người.

Anh liếc mắt nhìn qua, giống như đang nghiêm túc đánh giá cô.

Vài giây sau.

Anh cong môi cười nói: “Đêm nay em rất đẹp.”
Giọng nói anh dịu dàng, còn mang theo ý cười.

Nhưng Lâm Tử Diên lại cảm giác cách nói chuyện của anh rõ ràng là đã nhìn thấu ý đồ của cô.

Cáo già đạo hạnh sâu như anh liếc mắt một cái đã nhìn ra cô đang nghĩ cái gì, vậy mà anh vẫn cứ vui vẻ phối hợp.


Cho nên lúc Thẩm Tư Viễn quay về phòng thì ở trong phòng t4m thật lâu.

Điền Phi Văn gọi cho Thẩm Tư Viễn vài cuộc nhưng không ai nghe máy, nửa tiếng sau Thẩm Tư Viễn mới gọi lại cho anh ấy.

Anh ném khăn t4m sang một bên, mở cửa sổ châm thuốc, lười biếng hỏi: “Có chuyện gì?”
Điền Phi Văn nghi ngờ hỏi: “Cậu vừa làm gì vậy?”
Thẩm Tư Viễn nhíu mày, hỏi ngược lại: “Làm sao, tôi làm gì còn phải báo cáo với anh à?”
“Ý tôi không phải thế.”
Anh ấy cười xấu xa: “Chỉ là tôi lo lắng mình quấy rầy chuyện tốt của cậu th0i.”
Thẩm Tư Viễn nghiêng đầu nhìn cửa sổ.

Phòng của Lâm Tử Diên ở ngay sát vách, đèn vẫn sáng, chứng minh người nào đó vẫn chưa ngủ, tinh thần hừng hực thức cả đêm.

Anh thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng.”
Điền Phi Văn: “Khụ khụ… gọi cho cậu đương nhiên là có chuyện.

Gần đây tôi vừa quen một cô bạn gái, vừa lúc mọi người đi tụ tập một bữa, tôi đưa người đến cho các cậu gặp.”
Thẩm Tư Viễn phun ra một làn khói, hờ hững nói: “Anh yêu đương thì liên quan gì đến tôi?”
Quả nhiên người đàn ông này vẫn vô t1nh như trước kia.

Có điều thường ngày Thẩm Tư Viễn công việc bận rộn cũng không bận tâm đến chuyện của bọn họ.

“Thì coi như tụ tập đi, hơn nữa thời gian trước không phải cậu giúp giải quyết chuyện bên phía Nam Thành cho nhà Uyển Văn Bác sao, cậu ấy vẫn luôn muốn nói lời cảm ơn với cậu, lần như coi như một công đôi việc, mọi người cùng ăn một bữa cơm.”
Nghe đến đây, Thẩm Tư Viễn đáp một tiếng: “Biết rồi.”
Cúp điện thoại, anh cũng hút gần xong điếu thuốc.

Anh nhìn thoáng qua bên cạnh, mở Wechat, ấn vào khung hội thoại tr3n cùng.

Thẩm Tư Viễn: ⌈Vẫn chưa ngủ à?⌋
Hai giây sau.

Đèn phòng bên cạnh tắt phụt.

Thẩm Tư Viễn khẽ cười, sau đó quay người về phòng.

Mấy ngày sau, Điền Phi Văn thật sự dẫn bạn gái của anh ấy đến.

Bên trong club, cô gái kia mỏng manh yếu ớt, nhìn qua cũng không quá xuất chúng nhưng lại có một cảm giác rất ngoan ngoãn, đôi mắt nai con đánh giá một vòng những người bên cạnh, sau đó mới rụt rè giới thiệu bản thân: “Chào mọi người.”
Uyển Văn Bác lập tức vui vẻ: “Bạn gái anh đủ tuổi chưa?”
Điền Phi Văn: “Năm nay cô ấy đã 23 tuổi rồi, cậu nói đủ hay chưa?”
Uyển Văn Bác suýt nữa kinh ngạc bật dậy: “Vậy thì… cái đó?”
Điền Phi Văn: “Đúng vậy, cậu đừng ngạc nhiên, ngồi xuống đi.”
Bên trong club, cô gái kia mỏng manh yếu ớt, nhìn qua cũng không quá xuất chúng nhưng lại có một cảm giác rất ngoan ngoãn, đôi mắt nai con đánh giá một vòng những người bên cạnh, sau đó mới rụt rè giới thiệu bản thân: “Chào mọi người.”
Uyển Văn Bác lập tức vui vẻ: “Bạn gái anh đủ tuổi chưa?”

Điền Phi Văn: “Năm nay cô ấy đã 23 tuổi rồi, cậu nói đủ hay chưa?”
Uyển Văn Bác suýt nữa kinh ngạc bật dậy: “Vậy thì… cái đó?”
Điền Phi Văn: “Đúng vậy, cậu đừng ngạc nhiên, ngồi xuống đi.”
Vừa dứt lời, anh ấy đưa cho cô gái kia một ly nước chanh, kêu cô ấy ngồi vào một góc.

Thấy nét mặt kinh ngạc của Uyển Văn Bác, Lâm Tử Diên hỏi: “Sao vậy?”
Uyển Văn Bác lắc đầu cười: “Tôi không nghĩ là cô gái này, lúc trước từng nghe qua tên tuổi của cô ấy rồi, ai mà ngờ được bọn họ sẽ thật sự ở bên nhau.”
“Hả?”
“Nghe nói cô gái này theo đuổi Điền Phi Văn nhiều năm rồi, nhưng cậu ta không đồng ý.

Hơn nữa đừng nhìn dáng vẻ điềm đạm dịu dàng của cô ấy, lúc làm loạn lên cũng khiến Điền Phi Văn chịu đủ khổ đấy.

Duyên phận thật kỳ diệu, lãng tử cuối cùng vẫn bị thu phục.”
Lâm Tử Diên nhìn cô gái kia, cũng không nghĩ cô ấy có thể làm loạn đến mức nào, chẳng qua thoạt nhìn quả thật rất ngoan ngoãn, nếu cô là đàn ông không chừng cũng sẽ có ý muốn bảo vệ một cô gái như thế này.

Điền Phi Văn nhìn một vòng, hỏi: “Tư Viễn đâu?”
Uyển Văn Bác: “Chắc đang tr3n đường tới, nghe nói hôm nay Thẩm thị vừa ký được một hợp đồng lớn, bên đó phải tăng ca mấy ngày khiến các công ty khác phải đỏ mắt ghen tỵ.”
Chưa tới 10 phút sau, từ bên ngoài có người đẩy cửa câu lạc bộ ra.

Điền Phi Văn lập tức đón anh: “Đang đợi cậu đó.”
Thẩm Tư Viễn cởi áo khoác, nhìn về hướng sô pha một cái rồi nói: “Hơi kẹt xe.”
“Không sao hết, người đến là được rồi.”
Thấy anh tiến vào, Lâm Tử Diên tự đ0ng ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh có khát không?”
Nói xong cô chủ đ0ng bưng đến cho anh một ly trà.

Cô dựa gần vào, Thẩm Tư Viễn ngửi được mùi hương tr3n người cô.

Anh bắt lấy cổ tay cô, nhẹ giọng nói:
“Để tôi tự làm được rồi.”
Trong những trường hợp thế này, một số đàn ông sẽ cố t1nh thể hiện địa vị của mình, để vợ hoặc bạn gái bưng trà đưa nước cho anh ta.

Thẩm Tư Viễn lại không có thói quen này, anh nhận ly trà từ tay cô, thuận tay rót cho cô một ly: “Còn hơi nóng, để nguội một chút rồi uống.”
Hành đ0ng này của anh khiến người khác chú ý, có mấy người nhiều chuyện trêu chọc, hóa ra ông Hai Thẩm ở nhà là một người chiều vợ.

Thẩm Tư Viễn cũng không phủ nhận, lười biếng tựa vào lưng ghế, khẽ cười: “Ngày đầu cậu biết chuyện này à?”
Câu này khiến mọi người bật cười một trận.

Hai má Lâm Tử Diên ửng đỏ, nhưng cô biết Thẩm Tư Viễn đang cố ý nâng cao vị trí của cô.

Dù sao thời điểm trước khi hai người kết hôn, bên ngoài vẫn có vài tin đồn nhảm.


Chủ yếu là nói Lâm Tử Diên trèo cao, gả cho người chồng giàu có để cứu vớt Lâm thị.

Cô nhấm chút trà trong ly, đã nguội đi một chút, có vị hơi đắng nơi đầu lưỡi sau khi uống.

Lúc dùng bữa, đám người kia đang vui vẻ thì bỗng nói đến chuyện tuổi tác.

Uyển Văn Bác nâng ly rượu vang trêu đùa: “Tôi phát hiện con gái bây giờ chỉ thích “cún sữa”(*) gì đó, chính là tấm chiếu mới chưa trải(**), anh nhìn lần trước xem, Nhan Niệm ngắm cái tên hát chính kia đến hồn phách đều bay mất.”
(*)“Cún sữa” nguyên văn là 小奶狗 (tiểu nãi cẩu): trong ngôn ngữ mạng TQ chỉ những chàng trai trẻ tuổi có sở thích yêu người lớn tuổi hơn.

Đặc điểm chung là thích bám người, thích làm nũng, hay ghen, xem người yêu là trung tâm.

(**)Nguyên văn là 青瓜蛋子 (dưa chuột non) ý chỉ sự non nớt chưa có kinh nghiệm chưa trưởng thành.

Điền Phi Văn phất tay: “Cậu để ý cô ấy làm gì, con nhóc đó vẫn còn trẻ người non dạ lắm.”
Uyển Văn Bác: “Ấy, câu này của anh đừng nói trước mặt cô ấy nhé, lúc trước cô ấy còn nói các cậu trai trẻ rất được, có sức sống.”
Điền Phi Văn bật cười ngã tới ngã lui, uống thêm mấy ly, không nhịn được có chút đắc ý vênh váo, thâm thúy nói: “Cô ấy thì hiểu cái gì chứ.”
“Đàn ông càng lớn tuổi mới càng được yêu thích, nhất là đàn ông ngoài 30, được nhất.”
Lâm Tử Diên nghe câu này xong thì bị sặc.

Thẩm Tư Viễn quan tâm cô, đưa khăn tay qua, dịu giọng nói: “Làm sao vậy, từ từ th0i.”
Lâm Tử Diên lén nhỏ giọng nói bên tai anh: “Anh ta nói gì vậy chứ, lúc nào cũng nói chuyện không đứng đắn.”
Cô nghe ra Điền Phi Văn đề cập đến vấn đề nhạy cảm(*), cho nên mới không cẩn thận bị nghẹn.

(*) Nguyên văn là 开黄腔 là từ địa phương của Tứ Xuyên ý chỉ những chuyện liên quan đến t.ình d.ục.

Thẩm Tư Viễn cười cười: “Em đừng để ý đến anh ta, anh ta uống say rồi.”
Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng Thẩm Tư Viễn vẫn nhắc Điền Phi Văn vài câu, để anh ấy chú ý lúc nói chuyện một chút, dù sao ở đây còn có mấy cô gái.

Điền Phi Văn lập tức chú ý, sau đó nói: “Ầy, vừa rồi tôi lỡ miệng, tôi mời mọi người một chén tạ lỗi.”
Lúc anh ấy uống rượu, cô gái nhỏ bên cạnh nhìn anh ấy chằm chằm, sợ anh ấy uống nhiều.

Sau đó cô gái nhỏ lại chạy đến chỗ Lâm Tử Diên, có vẻ như rất thích cô, tự giới thiệu: “Em tên là Xa Tiệp, lúc trước em đã nhìn thấy chị tr3n mạng, chị thật xinh đẹp.”
Hai người nói chuyện một lúc, mãi đến khi Điền Phi Văn uống say, Xa Tiệp lại chạy đến bên cạnh chăm sóc anh ấy.

Lúc đó Lâm Tử Diên đã trao đổi phương thức liên lạc với Xa Tiệp.

Tính cách cùng vẻ ngoài của Xa Tiệp không quá giống nhau, bên ngoài thoạt nhìn yếu đuối nhưng tính cách lại khá hoạt bát.

Cô ấy luôn chủ đ0ng, Lâm Tử Diên cũng thân thiết hơn một chút.

Hai người thỉnh thoảng hẹn ra ngoài uống cà phê, trò chuyện cũng coi như ăn ý.

Thẩm Tư Viễn chú ý đến hai người bắt đầu liên lạc với nhau, cười nói: “Không ngờ em với cô ấy có thể chơi với nhau.”
Lâm Tử Diên nâng mắt, chớp mắt nhìn anh, đáp lại: “Lúc trước tôi cũng không nghĩ đến, nhưng cô ấy quả thật rất đáng yêu.”
Thẩm Tư Viễn kéo kéo cà vạt, giống như muốn phản bác gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra.

Trời đã tối.

Lâm Tử Diên chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của Xa Tiệp.

Bên kia điện thoại cô ấy khóc đến mức thương tâm, nói năng không rõ ràng.


Lâm Tử Diên an ủi vài câu, sau đó nói: “Bây giờ em đừng làm gì hết, chị đến đón em.”
Lúc đó Thẩm Tư Viễn vừa hay ở cạnh cô, nghe được đại khái câu chuyện, anh cầm lấy áo khoác bên cạnh: “Tôi đưa em đi.”
Lâm Tử Diên có chút do dự nói: “Anh đừng đi, loại chuyện này không có người khác giới sẽ tốt hơn.”
Thẩm Tư Viễn nhìn cô, sau đó bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi, em chú ý an toàn, có việc gì thì gọi cho tôi.”
“Được.”
Lâm Tử Diên lái xe đến chỗ của Xa Tiệp, sau đó nhìn thấy cô ấy một mình khóc lóc thảm thương.

Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua là cô ấy và Điền Phi Văn cãi nhau, cho nên nửa đêm một mình chạy ra ngoài.

Lâm Tử Diên đưa cô ấy vào trong xe, nhìn Xa Tiệp khóc đến hai mắt đỏ như mắt thỏ thì có chút cảm thán.

Có lẽ cô gái này quá lụy t1nh rồi, cho nên tâm trạng mới dao đ0ng lớn như vậy vì người khác, nếu không phải thật sự yêu, có lẽ sẽ không khổ sở đến dạng này.

Cô lại nghĩ đến chính mình, hình như cô sẽ rất khó cảm thấy như Xa Tiệp.

Gần đây cô có thể cảm nhận t1nh cảm của mình thay đổi, chẳng qua cô lại không giống với kiểu yêu đến đau xót tâm can như Xa Tiệp, thay đổi nho nhỏ này của cô cùng lắm chỉ là rung đ0ng, còn như Xa Tiệp chính là kinh thiên đ0ng địa.

Cô đưa khăn giấy cho Xa Tiệp rồi lại đưa cô ấy về nhà, dặn cô ấy nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ đến thăm cô ấy.

Bận rộn một phen xong, thời gian cũng không còn sớm nữa.

Lúc cô về nhà thì đèn tr3n tầng hai vẫn sáng, nhưng lúc đi ngang qua phòng làm việc, bỗng nhiên nhìn thấy Thẩm Tư Viễn đứng bên trong.

Hình như anh đang tìm sách, loay hoay mãi vẫn không tìm ra, nhưng lại tìm được một thứ khác.

Anh rũ mắt nhìn một lúc thì nghe được tiếng đ0ng ở cửa.

Lâm Tử Diên chớp mắt: “Anh đang làm gì vậy?”
Vừa dứt lời, cô lại nhìn thấy thứ anh đang cầm trong tay.

Đó là bức tranh lúc trước cô nhất thời hứng khởi vẽ anh, còn là một bức tranh khỏa thân vô cùng sinh đ0ng.

Ấn đường cô khẽ giật giật, cảm giác có chút nguy hiểm.

Thứ này lúc trước tại sao cô lại để ở chỗ này, còn t1nh cờ bị Thẩm Tư Viễn phát hiện nữa.

Lâm Tử Diên: “Anh nghe tôi giải thích…”
Tuy nhiên, người đàn ông dường như không nghe cô giải thích, anh đi tới, nhìn xuống bức tranh tr3n tay và khen ngợi: “Vẽ cũng sinh đ0ng đấy, chỉ là có một số chỗ em vẫn chưa biết rõ.”
Nói xong, anh đưa bức tranh về phía cô, ngón tay chỉ vào vị trí cơ bụng, nhướng mày nói: “Tử Diên.”
“Những chuyện này hẳn là em nên đến hỏi tôi, hoặc là ——” Anh hơi dừng lại.

Người đàn ông cởi cúc áo sơ mi để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, áo mở rộng, nếu nhìn kỹ xuống dưới có thể thấy đường cong hoàn mỹ uốn lượn——
Bên trái cơ bụng trắng nõn của anh có một nốt ruồi nhỏ màu nâu.

Thoạt nhìn gợi cảm đến mức không biết phải làm gì.

Thẩm Tư Viễn thuận tay lấy lại bức tranh đặt vào một bên tủ, môi cong lên thành một nụ cười thật tươi: “Em có thể tự đến quan sát mà.”
—hết chương 31
- -----oOo------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương