Tham Tiền, Háo Em!
-
Chương 30
Tuần này công việc của Lý Chí Thành đều rất bận rộn, giờ giấc làm việc nghỉ ngơi đều đảo lộn, có những buổi sáng Chu Dĩ thức dậy anh còn chưa ngủ.
Hôm thứ năm, cô tự ngồi tàu cao tốc tới Khê thành.
Chu Dĩ không còn xa lạ với thành phố này nữa, gọi một chiếc taxi, sau đó gửi tin nhắn cho Lý Chí Thành: Em lên xe rồi!
Vài phút sau đối phương mới trả lời: Ở nhà đợi anh, đói thì gọi đồ ăn trước nhé.
Bảo vệ của khu chung cư đã quen cô, nhìn thấy Chu Dĩ còn vẫy tay cười nói: “Đến rồi à?”
Chu Dĩ gật đầu thật mạnh: “Đến rồi!”
Lần trước Lý Chí Thành dẫn cô đi hai lần, cuối cùng Chu Dĩ cũng quen với con đường tới tòa số 17.
Đi đến dưới lầu, cảm giác túi quần đang rung lên, Chu Dĩ mò lấy điện thoại, thì ra là Lý Chí Thành gọi điện đến.
“A lô, sao thế?”
Giọng nói của Lý Chí Thành có hơi gấp gáp: “Em đến chỗ nào rồi?”
Chu Dĩ trả lời: “Đang lên lầu rồi.”
“Đừng lên vội!” Lý Chí Thành vội vã ngăn cô lại, “Em sang nhà Khương Nghênh trước.”
Chu Dĩ dừng bước: “Hả?”
Lý Chí Thành hít sâu một hơi, giải thích với cô: “Mẹ anh vừa gọi điện thoại nói bà muốn đưa đồ tới, em đừng lên vội.”
____ “Là Chu Dĩ đúng không?”
Chuyện Lý Chí Thành lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.
Nghe thấy giọng nói, Chu Dĩ ngẩng đầu lên, va vào một đôi mắt cười dịu dàng, hòa nhã dễ gần.
Trên hành lang lầu hai, trước cửa chung cư của Lý Chí Thành, có một người phụ nữ mắt mày tựa như anh đang đứng đó, bà vẫy tay với Chu Dĩ: “Mau lên đây đi.”
Trước khi cúp điện thoại, Chu Dĩ nghe thấy Lý Chí Thành nói: “Anh sẽ về ngay.”
Đã tránh không thoát, Chu Dĩ chỉ có thể gồng mình đi lên, gọi: “Cháu chào dì.”
Thẩm Mộc Tâm nhìn thấy cô, nhưng hình như không hề ngạc nhiên chút nào, bà lùi bước sang bên cạnh nhường vị trí: “Đúng lúc dì đi tới đây mới phát hiện không mang chìa khóa, mở cửa đi.”
Chu Dĩ căng da đầu tìm chìa khóa mở cửa.
Sau khi vào nhà, cô nhanh chóng thay dép, lấy một đôi dép lê mới toanh đặt bên chân Thẩm Mộc Tâm, lại vội vã nhận lấy đồ trên tay bà.
Thẩm Mộc Tâm để ý con heo hồng trên dép của cô, cười cợt nói: “Chẳng trách nó không cho dì đeo, thì ra là đồ chuyên dụng.”
Chu Dĩ nở nụ cười xấu hổ, bỏ đồ đạc lên bàn trà: “Dì ngồi đi ạ, Lý Chí Thành nói anh ấy về ngay lập tức.”
Thẩm Mộc Tâm hỏi cô: “Vừa từ Thân thành qua đây à?”
Chu Dĩ gật đầu, vô cùng ngạc nhiên khi đối phương lại hiểu rõ mình như vậy.
Thẩm Mộc Tâm lại hỏi: “Nghỉ cuối tuần với nó ở đây sao?”
Chu Dĩ đáp: “Vâng ạ.”
Nghe thấy Thẩm Mộc Tâm hừ một tiếng, lòng dạ Chu Dĩ thắt chặt lại.
“Sau này bảo nó đi tìm cháu, đừng để cháu chạy tới chạy lui mãi thế.”
Chu Dĩ vội vàng nói: “Cháu rảnh rỗi hơn, không sao đâu ạ.”
Thẩm Mộc Tâm nhấc chiếc túi mà bà mang đến vào bàn ăn, Chu Dĩ cũng đi theo vào.
Cô xoa mặt, hơi do dự mở miệng hỏi: “Cho nên dì ơi, dì đã biết hai người chúng cháu….”
Thẩm Mộc Tâm cười với cô, trên người bà mang theo phong vận điển hình của phụ nữ Giang Nam, mặt mũi và khí chất đều dịu dàng uyển chuyển: “Nó tưởng có thể giấu giếm được dì? Liếc mắt một cái đã biết nó đang yêu đương rồi. Nó không nói cho dì chuyện của cháu, thì gì tìm người hỏi thăm một chút, ở Thân thành có ổn không?”
Chu Dĩ giúp bà để đồ vào trong tủ lạnh, mấy hộp hoa quả tươi, còn có hai hộp bò kho tương: “Khá tốt ạ, dễ thích ứng hơn so với tưởng tượng của cháu.”
Thẩm Mộc Tâm quay người lại nhìn cô, nói: “Không ngờ đây vẫn là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, Chu Dĩ, dì vẫn luôn muốn nói với cháu một tiếng cảm ơn.”
Chu Dĩ hoảng hốt đáp: “Cảm ơn cháu dì ạ, không cần đâu dì.”
Không biết nhớ tới những gì, Thẩm Mộc Tâm hơi lộ vẻ xúc động, âm thanh cũng trở nên run rẩy: “Thực sự phải cảm ơn, khi Lý Chí Thành tốt nghiệp, cảm ơn có cháu ở bên nó. Nói tới thì thực ra lúc đó có lẽ chúng ta có thể gặp mặt, nhưng dì bị bệnh, bố nó phải chăm sóc gì không có cách nào tới được, giây phút quan trọng nhất trong cuộc đời con trai, hai người chúng ta đều không thể có mặt.”
Chu Dĩ nghẹn ngào nói: “Bị bệnh….”
Thẩm Mộc Tâm rũ mắt xuống: “Nó không nói cho cháu biết đúng không? Dì cũng nghĩ vậy. Còn khá nghiêm trọng, hồi đó dì vô cùng tuyệt vọng, nói toàn những lời hồ đồ, hai bố con bọn họ cũng chịu đủ giày vò.”
Đầu óc Chu Dĩ cảm thấy trống rỗng, đã không có khả năng phân tích tin tức nữa, chỉ ngây người ra đó tiếp tục nghe Thẩm Mộc Tâm kể chuyện.
“Thực ra dì vẫn còn nợ cháu một lời xin lỗi, dì phát hiện ra bệnh vào lúc nó học năm thứ ba, đó vốn quyết định học cao học tại trường rồi, nói ở nơi đó có cô gái mà nó thích, muốn ở cùng nhau, nhưng sau này vẫn chọn cách quay về. Nó có ý định ở lại Bắc Kinh phát triển, tuy nó không nói, nhưng dì biết nó đang lo lắng sức khỏe của dì, nó không dám đi xa. Chuyện của hai đứa dì cũng biết một chút, có lúc dì còn nghĩ, nếu như nó ở lại Bắc Kinh, hai đứa các cháu có thể hay không…..”
Cổ họng nghẹn lại, Chu Dĩ không có cách nào hô hấp bình thường, lúc Thẩm Mộc Tâm đặt tay lên cổ tay cô Chu Dĩ lập tức có phản xạ nắm chặt lấy tay bà: “Dì ơi, dì đừng nói như vậy.”
Thẩm Mộc Tâm vỗ về cô: “Thực ra, dì cũng đoán được tại sao nó lại giấu không muốn cho dì biết cháu đã quay về, sợ dì lại giục hai đứa mau chóng kết hôn, nhưng dì đã nghĩ thoáng rồi.”
Đó là nụ cười mà Chu Dĩ rất thân thuộc, lúc Lý Chí Thành và mẹ anh cười lên, góc má bên phải xuất hiện một nếp gấp rất nhạt.
Cô từng dùng đầu ngón tay chạm tới, sau đó nói với Lý Chí Thành: “Kiếp trước nhất định anh sống rất vui vẻ.”
Cuối cùng cô cũng biết sự dịu dàng tỉ mỉ hơn người trong tính cách của anh tới từ ai.
___”Đời người mà, sẽ luôn có tiếc nuối, dì đã rất may mắn rồi.”
Bàn tay của Thẩm Mộc Tâm không hề mềm mại nhỏ nhắn, thậm chí phần hổ khẩu giữa ngón cái và ngón trỏ còn có một lớp chai mỏng, bà nắm lấy tay Chu Dĩ, lòng bàn tay rất ấm áp: “Thấy cháu quay về, dì thực sự rất vui mừng.”
Chu Dĩ mím môi, trước mắt mờ mịt, vùng về không biết biểu đạt ra sao chỉ có thể gật đầu liên tục.
Cô đỏ mặt, nhìn có chút ngốc nghếch nhưng nghiêm túc vô cùng bảo đảm với Thẩm Mộc Tâm: “Dì yên tâm đi, cháu nhất định sẽ khiến đời này của anh ấy trở nên vui vẻ hơn.”
Lý Chí Thành không hề quay về nhanh như trong tưởng tượng, có lẽ quả thực không rút được thời gian.
Thẩm Mộc Tâm và Chu Dĩ ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn hoa quả vừa trò chuyện đến khi trời tối.
Thẩm Mộc Tâm cho cô hay, có lẽ Lý Chí Thành là tiểu thiếu gia sống thảm nhất trên thế giới này, lúc nhỏ anh đã từng hỏi qua mẹ mình rất nhiều lần rằng bản thân có phải là con đẻ hay không.
“Ông nội nó dạy bố nó như thế, trẻ con nhà giàu phải dạy dỗ cần kiệm từ khi nhỏ, nhất là con trai, tiền tiêu vặt hồi còn nhỏ của nó đều phải tự mình đi kiếm, bố nó luôn tìm ra một đống việc kì quái cho nó làm, nào là mua thuốc lá, dắt cho đi dạo, chuyển hoa này, dì thấy rõ ràng là ông ấy lười cho nên mời sai thằng con trai ngốc này đi. Nó học xong cao học thì mua nhà ở Thân thành, thực ra bố nó đã chuẩn bị tiền rồi, nhưng cứ khăng khăng đòi thiết kế của một chương trình trong tay nó làm điều kiện trao đổi, tiền ông ấy đưa nào có thể so được số tiền sau này nhờ con trai mình kiếm được chứ!”
Lúc chê cười chồng mình, phụ nữ luôn nói không ngừng nghỉ, thi thoảng Chu Dĩ cũng cười theo.
Cô vừa cảm thấy thời thơ ấu của Lý Chí Thành liều mạng kiếm tiền tiêu vặt cho mình đáng yêu, vừa sinh ra cảm giác tội lỗi chua xót khó nói thành lời.
Thì ra từ khi sinh ra anh không hề giàu có và tự do, thậm chí anh mồ hôi nước mắt anh phải bỏ ra nhiều hơn người khác, để đối lấy những thứ mà người đời cho rằng đáng lý ra anh nên có được.
Tuy có chút tự tin mù quáng, như ng Lý Chí Thành nói không sai, anh không phải rich princeling, quả thực anh có thể được coi là một thanh niên ưu tú độc lập tự cường.
Nghe thấy bụng Chu Dĩ vang lên tiếng lục bục, Thẩm Mộc Tâm đứng dậy vào phòng bếp nấu cơm tối.
Một bát cơm phủ trứng chiên được bưng lên bàn, bọn họ nghe thấy tiếng khóa xe tự động dưới lầu, hai người nhìn đối phương, cùng nhau cất tiếng: “Về rồi.”
Hành lang vang lên loạt tiếng bước chân vội vã, không đến hai phút, Lý Chí Thành vội vàng mở cửa, vừa vào cửa đã gọi: “Chu Dĩ!”
“Đừng gọi nữa.” âm thanh của Thẩm Mộc Tâm nhàn nhã truyền tới, “Đã bị mẹ dùng 5 triệu tệ đuổi đi rồi, bây giờ có lẽ vừa khóc vừa tới sân bay rồi.”
Lý Chí Thành chống tay lên eo thở hồng hộc, xoay người nhìn thấy nữ chính khổ vì tình đang ngồi trên ghế, bắt chéo hai chân đung đưa trước mặt.
Anh thở phào một hơi, đi tới, kéo ghế ngồi xuống, cướp đôi đũa và bát trên tay cô: “Cho anh ăn một miếng, đói chết mất.”
Thẩm Mộc Tâm lấy đũa gõ lên mu bàn tay anh, quở mắng: “Đừng cướp của Chu Dĩ, con cắn một miếng trứng to thế kia làm gì?”
Lý Chí Thành bùng bùng giải thích cho bản thân: “Cô ấy không thích ăn trứng gà đâu!”
Chu Dĩ vừa xoa mu bàn tay bị đánh đỏ ửng của Lý Chí Thành, vừa nói với Thẩm Mộc Tâm: “Không sao đâu dì ạ, dù sao con cũng không ăn hết.”
Thẩm Mộc Tâm thở dài một tiếng, dặn dò Chu Dĩ: “Đừng đối xử với nó tốt quá.”
Chu Dĩ chỉ cười mà không đáp.
Thẩm Mộc Tâm thấy anh về rồi, lại dặn dò thêm mấy câu, không làm phiền đôi tình nhân gặp gỡ nhau nữa, ông bạn già còn đang ở nhà giục bà về.
“Vậy mẹ về đây, con bận xong thì dẫn Chu Dĩ về nhà ăn cơm, cuối tuần không có việc thì dẫn con bé tới khu nghỉ dưỡng chơi.”
Lý Chí Thành đáp: “Biết rồi ạ, chú Trần tới dưới lầu chưa ạ?”
Thẩm Mộc Tâm kiễng chân cao hơn anh, nói với Chu Dĩ: “Dì về đây, việt quật trong tủ lạnh cháu nhớ rửa mà ăn đấy nhé.”
CHu Dĩ ngoan ngoãn nói: “Vâng ạ.”
Lý Chí Thành tiễn người xuống dưới lầu, thấy bà lên xe rồi mới quay về.
Vừa vào cử, anh đi thẳng về phía Chu Dĩ, nâng mặt cô lên, quan tâm hỏi: “Mẹ anh có nói gì với em không?”
Chu Dĩ ôm chặt lấy eo anh, dụi đầu vào lòng bàn tay anh y hệt như Ta Ta: “Không có gì đâu ạ.”
Lý Chí Thành không nói: “Có phải bà ấy…..”
“Không có.” Chu Dĩ biết anh muốn nói gì, “Dì không thúc giục em gì hết, cũng không yêu cầu em làm cái gì, càng không gây áp lực với em. Dì chỉ nói một câu cảm ơn em thôi, còn nói cho em biết em quay về khiến dì rất vui mừng.”
Lý Chí Thành ôm chặt Chu Dĩ vào lòng, giọng anh khàn đi: “Xem ra bà ấy thực sự rất thích em.”
Chu Dĩ nhẹ nhàng vỗ lưng anh: “Mẹ anh thật sự rất dịu dàng, em cũng thích dì ấy.”
Một lúc lâu sau, bọn họ đều không nói chuyện, chỉ yên lặng ôm lấy nhau, đối với chuyện nào đó đều rõ ràng trong lòng không nói ra.
Cảm nhận được anh có lời muốn nói, Chu Dĩ hít mũi, nhanh chóng mở lời trước: “Em xin lỗi.”
Cánh tay Lý Chí Thành siết chặt hơn: “Đột nhiên nói xin lỗi làm gì?”
“Lúc đó em không nên vô cớ gây sự.”
Lý Chí Thành vuốt ve mái tóc cô: “Không nhắc đến nữa, đã qua rất lâu rồi.”
Ban nãy trước mặt Thẩm Mộc Tâm, Chu Dĩ luôn đè nén cảm xúc của mình, lúc này đây cuối cùng cô mới có thể trút hết ra ngoài.
“Thực ra anh nên nói cho em biết, lúc đó thần kinh của em quá yêu ớt quá mẫn cảm, bị thứ gì chọc vào cũng sẽ phản ứng quá khích, em cảm thấy rất có lỗi với anh.” Khóe mắt Chu Dĩ cay xè, cô dùng mu bàn tay gạt đi, nhưng nó giống như được bật nút mở, nước mắt chảy thành từng dòng.
Lý Chí Thành ôm lấy cô lên, lê đùi ngồi lên trên ghế sô pha, anh gạt đi lọn tóc vước trên mặt, lau nước mặt giúp cô: “Khi đó em quá vất vả, anh cũng rất hối hận, không nên lắm mồm nói ra câu kia.”
Chu Dĩ càng khóc to hơn.
Vì cô buông tha cho cơ hội ra nước ngoài giao lưu, thầy phụ đạo đã tìm đến cô, hỏi cô nguyên nhân, cũng đại khái nắm được tình hình cơ bản của gia đình cô.
Trong bốn năm đại học, Chu Dĩ tham gia vô số cuộc thi lớn nhỏ, gần như tất cả các giáo viên đều cho rằng cô sẽ đi tới nơi xa hơn bay tới nơi cao hơn nữa, nếu như bị điều kiện thế tục hạn chế sự phát triển, thực sự rất đáng tiếc.
Cho đến mãi sau này cô mới biết, thầy hướng dẫn đã gọi điện cho bố mẹ cô.
Khi mẹ cô nói với cô, muốn ra nước ngoài học nghiên cứu thì cứ đi đi, Chu Dĩ thực sự đã bật khóc, vui mừng như điên.
Nhưng rất nhanh cô đã bị dội một chậu nước lạnh lên đầu.
Chu Kiến Quân dùng mấy lí luận cứng nhắc lạc hậu châm chọc, nào là con gái không nên làm cái gì, nên làm cái gì, từng câu từng chữ đều đâm chọc vào lòng Chu Dĩ.
Cô chỉ nhớ rõ cuối cùng gương mặt cô đỏ ửng, nhưng chân tay lạnh ngắt.
Chu Dĩ rất muốn chất vấn ông ta: “Ông cầm năm vạn cho Chu Nhiên mà không chớp mắt, nhưng lại không nỡ bỏ tiền học phí cho con gái mình sao?”
Cô cũng rất muốn sảng khoái nói một câu: “Tôi không đi nữa, tôi không nhịn nổi cơn tức này.”
Nhưng cô không nói ra.
Cô chỉ có thể cắn chặt răng, bấm chặt mu bàn tay đến bật máu, hèn mọn nói cảm ơn.
Từ giây phút đó bắt đầu Chu Dĩ không còn thấy bản thân mình là con gái của cái nhà này nữa, cô dường như đang nợ bọn họ một món nợ rất nặng nề, nặng đến cô quằn lưng, ngay đến hô hấp cũng khó.
Sau đó cô tự chụp lên cho mình một tầng thủy tinh, cắt đứt hết các nút đóng mở cảm xúc, khiến bản thân mình trở nên bận rộn, khiến bản thân trở nên tê dại, khiến bản thân không còn do dự, không còn lung lay nữa.
Quãng thời gian đó liên lạc giữa cô và Lý Chí Thành không thường xuyên cho lắm, nhiều nhất là một ngày một cú điện thoại, cô chẳng có ý định muốn chia sẻ cuộc sống của mình chút nào, chỉ lạnh nhạt nghe anh nói tới tình hình của anh hiện tại, sau đó ép bản thân mình nở nục cười với anh.
Sau khi Lý Chí Thành hỏi “Em có từng nghĩ đến chuyện không đi Anh không? Học cao học trong nước cũng khá tốt mà.”, Chu Dĩ giống hệt như một quả bóng chứa đầy khí hydro chứa đầy axit, bị chọc một cái là nổ tung, hoàn toàn mất đi khống chế.
Cô không còn nhớ rõ bản thân mình hôm đó nói linh tinh những gì, có lẽ rất đáng sợ, nếu không cũng không đến nỗi khiến Lý Chí Thành chạy vội tới ngay buổi sáng ngày hôm sau.
Chu Dĩ chỉ nhớ khoảnh khắc nhìn thấy anh dưới lầu kí túc xá nước mắt của cô tuôn ra như nước suối, cô khóc rất lâu rất lâu, không ngừng lặp lại với anh rằng cô rất mệt, cô sắp không trụ nổi nữa rồi.
Lúc đó Lý Chí Thành vừa dịu dàng vừa mệt mỏi ôm lấy cô, hôn lên gương mặt đầy nước mắt của cô, không ngại phiền lặp lại nhiều lần: “Còn có anh đây.”
Rõ ràng lúc ấy anh cũng không hề dễ dàng gì.
Nhưng đến bây giờ cô mới biết.
Chu Dĩ khóc đến nỗi nghẹt thở, ôm chặt lấy Lý Chí Thành, nức nở bên tai anh nói: “Em xin lỗi, em xin lỗi.”
Lý Chí Thành hôn lên mu bàn tay cô: “Quay về là tốt.”
Chu Dĩ tìm kiếm bờ môi anh, dâng tặng cho anh nụ hôn mềm mại khô nứt, dùng đôi mắt chứa đầy nước mắt, nói ra một yêu cầu không biết sống chết: “Em muốn hôm nay anh hung bạo với em thêm một chút.”
Hôm thứ năm, cô tự ngồi tàu cao tốc tới Khê thành.
Chu Dĩ không còn xa lạ với thành phố này nữa, gọi một chiếc taxi, sau đó gửi tin nhắn cho Lý Chí Thành: Em lên xe rồi!
Vài phút sau đối phương mới trả lời: Ở nhà đợi anh, đói thì gọi đồ ăn trước nhé.
Bảo vệ của khu chung cư đã quen cô, nhìn thấy Chu Dĩ còn vẫy tay cười nói: “Đến rồi à?”
Chu Dĩ gật đầu thật mạnh: “Đến rồi!”
Lần trước Lý Chí Thành dẫn cô đi hai lần, cuối cùng Chu Dĩ cũng quen với con đường tới tòa số 17.
Đi đến dưới lầu, cảm giác túi quần đang rung lên, Chu Dĩ mò lấy điện thoại, thì ra là Lý Chí Thành gọi điện đến.
“A lô, sao thế?”
Giọng nói của Lý Chí Thành có hơi gấp gáp: “Em đến chỗ nào rồi?”
Chu Dĩ trả lời: “Đang lên lầu rồi.”
“Đừng lên vội!” Lý Chí Thành vội vã ngăn cô lại, “Em sang nhà Khương Nghênh trước.”
Chu Dĩ dừng bước: “Hả?”
Lý Chí Thành hít sâu một hơi, giải thích với cô: “Mẹ anh vừa gọi điện thoại nói bà muốn đưa đồ tới, em đừng lên vội.”
____ “Là Chu Dĩ đúng không?”
Chuyện Lý Chí Thành lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.
Nghe thấy giọng nói, Chu Dĩ ngẩng đầu lên, va vào một đôi mắt cười dịu dàng, hòa nhã dễ gần.
Trên hành lang lầu hai, trước cửa chung cư của Lý Chí Thành, có một người phụ nữ mắt mày tựa như anh đang đứng đó, bà vẫy tay với Chu Dĩ: “Mau lên đây đi.”
Trước khi cúp điện thoại, Chu Dĩ nghe thấy Lý Chí Thành nói: “Anh sẽ về ngay.”
Đã tránh không thoát, Chu Dĩ chỉ có thể gồng mình đi lên, gọi: “Cháu chào dì.”
Thẩm Mộc Tâm nhìn thấy cô, nhưng hình như không hề ngạc nhiên chút nào, bà lùi bước sang bên cạnh nhường vị trí: “Đúng lúc dì đi tới đây mới phát hiện không mang chìa khóa, mở cửa đi.”
Chu Dĩ căng da đầu tìm chìa khóa mở cửa.
Sau khi vào nhà, cô nhanh chóng thay dép, lấy một đôi dép lê mới toanh đặt bên chân Thẩm Mộc Tâm, lại vội vã nhận lấy đồ trên tay bà.
Thẩm Mộc Tâm để ý con heo hồng trên dép của cô, cười cợt nói: “Chẳng trách nó không cho dì đeo, thì ra là đồ chuyên dụng.”
Chu Dĩ nở nụ cười xấu hổ, bỏ đồ đạc lên bàn trà: “Dì ngồi đi ạ, Lý Chí Thành nói anh ấy về ngay lập tức.”
Thẩm Mộc Tâm hỏi cô: “Vừa từ Thân thành qua đây à?”
Chu Dĩ gật đầu, vô cùng ngạc nhiên khi đối phương lại hiểu rõ mình như vậy.
Thẩm Mộc Tâm lại hỏi: “Nghỉ cuối tuần với nó ở đây sao?”
Chu Dĩ đáp: “Vâng ạ.”
Nghe thấy Thẩm Mộc Tâm hừ một tiếng, lòng dạ Chu Dĩ thắt chặt lại.
“Sau này bảo nó đi tìm cháu, đừng để cháu chạy tới chạy lui mãi thế.”
Chu Dĩ vội vàng nói: “Cháu rảnh rỗi hơn, không sao đâu ạ.”
Thẩm Mộc Tâm nhấc chiếc túi mà bà mang đến vào bàn ăn, Chu Dĩ cũng đi theo vào.
Cô xoa mặt, hơi do dự mở miệng hỏi: “Cho nên dì ơi, dì đã biết hai người chúng cháu….”
Thẩm Mộc Tâm cười với cô, trên người bà mang theo phong vận điển hình của phụ nữ Giang Nam, mặt mũi và khí chất đều dịu dàng uyển chuyển: “Nó tưởng có thể giấu giếm được dì? Liếc mắt một cái đã biết nó đang yêu đương rồi. Nó không nói cho dì chuyện của cháu, thì gì tìm người hỏi thăm một chút, ở Thân thành có ổn không?”
Chu Dĩ giúp bà để đồ vào trong tủ lạnh, mấy hộp hoa quả tươi, còn có hai hộp bò kho tương: “Khá tốt ạ, dễ thích ứng hơn so với tưởng tượng của cháu.”
Thẩm Mộc Tâm quay người lại nhìn cô, nói: “Không ngờ đây vẫn là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, Chu Dĩ, dì vẫn luôn muốn nói với cháu một tiếng cảm ơn.”
Chu Dĩ hoảng hốt đáp: “Cảm ơn cháu dì ạ, không cần đâu dì.”
Không biết nhớ tới những gì, Thẩm Mộc Tâm hơi lộ vẻ xúc động, âm thanh cũng trở nên run rẩy: “Thực sự phải cảm ơn, khi Lý Chí Thành tốt nghiệp, cảm ơn có cháu ở bên nó. Nói tới thì thực ra lúc đó có lẽ chúng ta có thể gặp mặt, nhưng dì bị bệnh, bố nó phải chăm sóc gì không có cách nào tới được, giây phút quan trọng nhất trong cuộc đời con trai, hai người chúng ta đều không thể có mặt.”
Chu Dĩ nghẹn ngào nói: “Bị bệnh….”
Thẩm Mộc Tâm rũ mắt xuống: “Nó không nói cho cháu biết đúng không? Dì cũng nghĩ vậy. Còn khá nghiêm trọng, hồi đó dì vô cùng tuyệt vọng, nói toàn những lời hồ đồ, hai bố con bọn họ cũng chịu đủ giày vò.”
Đầu óc Chu Dĩ cảm thấy trống rỗng, đã không có khả năng phân tích tin tức nữa, chỉ ngây người ra đó tiếp tục nghe Thẩm Mộc Tâm kể chuyện.
“Thực ra dì vẫn còn nợ cháu một lời xin lỗi, dì phát hiện ra bệnh vào lúc nó học năm thứ ba, đó vốn quyết định học cao học tại trường rồi, nói ở nơi đó có cô gái mà nó thích, muốn ở cùng nhau, nhưng sau này vẫn chọn cách quay về. Nó có ý định ở lại Bắc Kinh phát triển, tuy nó không nói, nhưng dì biết nó đang lo lắng sức khỏe của dì, nó không dám đi xa. Chuyện của hai đứa dì cũng biết một chút, có lúc dì còn nghĩ, nếu như nó ở lại Bắc Kinh, hai đứa các cháu có thể hay không…..”
Cổ họng nghẹn lại, Chu Dĩ không có cách nào hô hấp bình thường, lúc Thẩm Mộc Tâm đặt tay lên cổ tay cô Chu Dĩ lập tức có phản xạ nắm chặt lấy tay bà: “Dì ơi, dì đừng nói như vậy.”
Thẩm Mộc Tâm vỗ về cô: “Thực ra, dì cũng đoán được tại sao nó lại giấu không muốn cho dì biết cháu đã quay về, sợ dì lại giục hai đứa mau chóng kết hôn, nhưng dì đã nghĩ thoáng rồi.”
Đó là nụ cười mà Chu Dĩ rất thân thuộc, lúc Lý Chí Thành và mẹ anh cười lên, góc má bên phải xuất hiện một nếp gấp rất nhạt.
Cô từng dùng đầu ngón tay chạm tới, sau đó nói với Lý Chí Thành: “Kiếp trước nhất định anh sống rất vui vẻ.”
Cuối cùng cô cũng biết sự dịu dàng tỉ mỉ hơn người trong tính cách của anh tới từ ai.
___”Đời người mà, sẽ luôn có tiếc nuối, dì đã rất may mắn rồi.”
Bàn tay của Thẩm Mộc Tâm không hề mềm mại nhỏ nhắn, thậm chí phần hổ khẩu giữa ngón cái và ngón trỏ còn có một lớp chai mỏng, bà nắm lấy tay Chu Dĩ, lòng bàn tay rất ấm áp: “Thấy cháu quay về, dì thực sự rất vui mừng.”
Chu Dĩ mím môi, trước mắt mờ mịt, vùng về không biết biểu đạt ra sao chỉ có thể gật đầu liên tục.
Cô đỏ mặt, nhìn có chút ngốc nghếch nhưng nghiêm túc vô cùng bảo đảm với Thẩm Mộc Tâm: “Dì yên tâm đi, cháu nhất định sẽ khiến đời này của anh ấy trở nên vui vẻ hơn.”
Lý Chí Thành không hề quay về nhanh như trong tưởng tượng, có lẽ quả thực không rút được thời gian.
Thẩm Mộc Tâm và Chu Dĩ ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn hoa quả vừa trò chuyện đến khi trời tối.
Thẩm Mộc Tâm cho cô hay, có lẽ Lý Chí Thành là tiểu thiếu gia sống thảm nhất trên thế giới này, lúc nhỏ anh đã từng hỏi qua mẹ mình rất nhiều lần rằng bản thân có phải là con đẻ hay không.
“Ông nội nó dạy bố nó như thế, trẻ con nhà giàu phải dạy dỗ cần kiệm từ khi nhỏ, nhất là con trai, tiền tiêu vặt hồi còn nhỏ của nó đều phải tự mình đi kiếm, bố nó luôn tìm ra một đống việc kì quái cho nó làm, nào là mua thuốc lá, dắt cho đi dạo, chuyển hoa này, dì thấy rõ ràng là ông ấy lười cho nên mời sai thằng con trai ngốc này đi. Nó học xong cao học thì mua nhà ở Thân thành, thực ra bố nó đã chuẩn bị tiền rồi, nhưng cứ khăng khăng đòi thiết kế của một chương trình trong tay nó làm điều kiện trao đổi, tiền ông ấy đưa nào có thể so được số tiền sau này nhờ con trai mình kiếm được chứ!”
Lúc chê cười chồng mình, phụ nữ luôn nói không ngừng nghỉ, thi thoảng Chu Dĩ cũng cười theo.
Cô vừa cảm thấy thời thơ ấu của Lý Chí Thành liều mạng kiếm tiền tiêu vặt cho mình đáng yêu, vừa sinh ra cảm giác tội lỗi chua xót khó nói thành lời.
Thì ra từ khi sinh ra anh không hề giàu có và tự do, thậm chí anh mồ hôi nước mắt anh phải bỏ ra nhiều hơn người khác, để đối lấy những thứ mà người đời cho rằng đáng lý ra anh nên có được.
Tuy có chút tự tin mù quáng, như ng Lý Chí Thành nói không sai, anh không phải rich princeling, quả thực anh có thể được coi là một thanh niên ưu tú độc lập tự cường.
Nghe thấy bụng Chu Dĩ vang lên tiếng lục bục, Thẩm Mộc Tâm đứng dậy vào phòng bếp nấu cơm tối.
Một bát cơm phủ trứng chiên được bưng lên bàn, bọn họ nghe thấy tiếng khóa xe tự động dưới lầu, hai người nhìn đối phương, cùng nhau cất tiếng: “Về rồi.”
Hành lang vang lên loạt tiếng bước chân vội vã, không đến hai phút, Lý Chí Thành vội vàng mở cửa, vừa vào cửa đã gọi: “Chu Dĩ!”
“Đừng gọi nữa.” âm thanh của Thẩm Mộc Tâm nhàn nhã truyền tới, “Đã bị mẹ dùng 5 triệu tệ đuổi đi rồi, bây giờ có lẽ vừa khóc vừa tới sân bay rồi.”
Lý Chí Thành chống tay lên eo thở hồng hộc, xoay người nhìn thấy nữ chính khổ vì tình đang ngồi trên ghế, bắt chéo hai chân đung đưa trước mặt.
Anh thở phào một hơi, đi tới, kéo ghế ngồi xuống, cướp đôi đũa và bát trên tay cô: “Cho anh ăn một miếng, đói chết mất.”
Thẩm Mộc Tâm lấy đũa gõ lên mu bàn tay anh, quở mắng: “Đừng cướp của Chu Dĩ, con cắn một miếng trứng to thế kia làm gì?”
Lý Chí Thành bùng bùng giải thích cho bản thân: “Cô ấy không thích ăn trứng gà đâu!”
Chu Dĩ vừa xoa mu bàn tay bị đánh đỏ ửng của Lý Chí Thành, vừa nói với Thẩm Mộc Tâm: “Không sao đâu dì ạ, dù sao con cũng không ăn hết.”
Thẩm Mộc Tâm thở dài một tiếng, dặn dò Chu Dĩ: “Đừng đối xử với nó tốt quá.”
Chu Dĩ chỉ cười mà không đáp.
Thẩm Mộc Tâm thấy anh về rồi, lại dặn dò thêm mấy câu, không làm phiền đôi tình nhân gặp gỡ nhau nữa, ông bạn già còn đang ở nhà giục bà về.
“Vậy mẹ về đây, con bận xong thì dẫn Chu Dĩ về nhà ăn cơm, cuối tuần không có việc thì dẫn con bé tới khu nghỉ dưỡng chơi.”
Lý Chí Thành đáp: “Biết rồi ạ, chú Trần tới dưới lầu chưa ạ?”
Thẩm Mộc Tâm kiễng chân cao hơn anh, nói với Chu Dĩ: “Dì về đây, việt quật trong tủ lạnh cháu nhớ rửa mà ăn đấy nhé.”
CHu Dĩ ngoan ngoãn nói: “Vâng ạ.”
Lý Chí Thành tiễn người xuống dưới lầu, thấy bà lên xe rồi mới quay về.
Vừa vào cử, anh đi thẳng về phía Chu Dĩ, nâng mặt cô lên, quan tâm hỏi: “Mẹ anh có nói gì với em không?”
Chu Dĩ ôm chặt lấy eo anh, dụi đầu vào lòng bàn tay anh y hệt như Ta Ta: “Không có gì đâu ạ.”
Lý Chí Thành không nói: “Có phải bà ấy…..”
“Không có.” Chu Dĩ biết anh muốn nói gì, “Dì không thúc giục em gì hết, cũng không yêu cầu em làm cái gì, càng không gây áp lực với em. Dì chỉ nói một câu cảm ơn em thôi, còn nói cho em biết em quay về khiến dì rất vui mừng.”
Lý Chí Thành ôm chặt Chu Dĩ vào lòng, giọng anh khàn đi: “Xem ra bà ấy thực sự rất thích em.”
Chu Dĩ nhẹ nhàng vỗ lưng anh: “Mẹ anh thật sự rất dịu dàng, em cũng thích dì ấy.”
Một lúc lâu sau, bọn họ đều không nói chuyện, chỉ yên lặng ôm lấy nhau, đối với chuyện nào đó đều rõ ràng trong lòng không nói ra.
Cảm nhận được anh có lời muốn nói, Chu Dĩ hít mũi, nhanh chóng mở lời trước: “Em xin lỗi.”
Cánh tay Lý Chí Thành siết chặt hơn: “Đột nhiên nói xin lỗi làm gì?”
“Lúc đó em không nên vô cớ gây sự.”
Lý Chí Thành vuốt ve mái tóc cô: “Không nhắc đến nữa, đã qua rất lâu rồi.”
Ban nãy trước mặt Thẩm Mộc Tâm, Chu Dĩ luôn đè nén cảm xúc của mình, lúc này đây cuối cùng cô mới có thể trút hết ra ngoài.
“Thực ra anh nên nói cho em biết, lúc đó thần kinh của em quá yêu ớt quá mẫn cảm, bị thứ gì chọc vào cũng sẽ phản ứng quá khích, em cảm thấy rất có lỗi với anh.” Khóe mắt Chu Dĩ cay xè, cô dùng mu bàn tay gạt đi, nhưng nó giống như được bật nút mở, nước mắt chảy thành từng dòng.
Lý Chí Thành ôm lấy cô lên, lê đùi ngồi lên trên ghế sô pha, anh gạt đi lọn tóc vước trên mặt, lau nước mặt giúp cô: “Khi đó em quá vất vả, anh cũng rất hối hận, không nên lắm mồm nói ra câu kia.”
Chu Dĩ càng khóc to hơn.
Vì cô buông tha cho cơ hội ra nước ngoài giao lưu, thầy phụ đạo đã tìm đến cô, hỏi cô nguyên nhân, cũng đại khái nắm được tình hình cơ bản của gia đình cô.
Trong bốn năm đại học, Chu Dĩ tham gia vô số cuộc thi lớn nhỏ, gần như tất cả các giáo viên đều cho rằng cô sẽ đi tới nơi xa hơn bay tới nơi cao hơn nữa, nếu như bị điều kiện thế tục hạn chế sự phát triển, thực sự rất đáng tiếc.
Cho đến mãi sau này cô mới biết, thầy hướng dẫn đã gọi điện cho bố mẹ cô.
Khi mẹ cô nói với cô, muốn ra nước ngoài học nghiên cứu thì cứ đi đi, Chu Dĩ thực sự đã bật khóc, vui mừng như điên.
Nhưng rất nhanh cô đã bị dội một chậu nước lạnh lên đầu.
Chu Kiến Quân dùng mấy lí luận cứng nhắc lạc hậu châm chọc, nào là con gái không nên làm cái gì, nên làm cái gì, từng câu từng chữ đều đâm chọc vào lòng Chu Dĩ.
Cô chỉ nhớ rõ cuối cùng gương mặt cô đỏ ửng, nhưng chân tay lạnh ngắt.
Chu Dĩ rất muốn chất vấn ông ta: “Ông cầm năm vạn cho Chu Nhiên mà không chớp mắt, nhưng lại không nỡ bỏ tiền học phí cho con gái mình sao?”
Cô cũng rất muốn sảng khoái nói một câu: “Tôi không đi nữa, tôi không nhịn nổi cơn tức này.”
Nhưng cô không nói ra.
Cô chỉ có thể cắn chặt răng, bấm chặt mu bàn tay đến bật máu, hèn mọn nói cảm ơn.
Từ giây phút đó bắt đầu Chu Dĩ không còn thấy bản thân mình là con gái của cái nhà này nữa, cô dường như đang nợ bọn họ một món nợ rất nặng nề, nặng đến cô quằn lưng, ngay đến hô hấp cũng khó.
Sau đó cô tự chụp lên cho mình một tầng thủy tinh, cắt đứt hết các nút đóng mở cảm xúc, khiến bản thân mình trở nên bận rộn, khiến bản thân trở nên tê dại, khiến bản thân không còn do dự, không còn lung lay nữa.
Quãng thời gian đó liên lạc giữa cô và Lý Chí Thành không thường xuyên cho lắm, nhiều nhất là một ngày một cú điện thoại, cô chẳng có ý định muốn chia sẻ cuộc sống của mình chút nào, chỉ lạnh nhạt nghe anh nói tới tình hình của anh hiện tại, sau đó ép bản thân mình nở nục cười với anh.
Sau khi Lý Chí Thành hỏi “Em có từng nghĩ đến chuyện không đi Anh không? Học cao học trong nước cũng khá tốt mà.”, Chu Dĩ giống hệt như một quả bóng chứa đầy khí hydro chứa đầy axit, bị chọc một cái là nổ tung, hoàn toàn mất đi khống chế.
Cô không còn nhớ rõ bản thân mình hôm đó nói linh tinh những gì, có lẽ rất đáng sợ, nếu không cũng không đến nỗi khiến Lý Chí Thành chạy vội tới ngay buổi sáng ngày hôm sau.
Chu Dĩ chỉ nhớ khoảnh khắc nhìn thấy anh dưới lầu kí túc xá nước mắt của cô tuôn ra như nước suối, cô khóc rất lâu rất lâu, không ngừng lặp lại với anh rằng cô rất mệt, cô sắp không trụ nổi nữa rồi.
Lúc đó Lý Chí Thành vừa dịu dàng vừa mệt mỏi ôm lấy cô, hôn lên gương mặt đầy nước mắt của cô, không ngại phiền lặp lại nhiều lần: “Còn có anh đây.”
Rõ ràng lúc ấy anh cũng không hề dễ dàng gì.
Nhưng đến bây giờ cô mới biết.
Chu Dĩ khóc đến nỗi nghẹt thở, ôm chặt lấy Lý Chí Thành, nức nở bên tai anh nói: “Em xin lỗi, em xin lỗi.”
Lý Chí Thành hôn lên mu bàn tay cô: “Quay về là tốt.”
Chu Dĩ tìm kiếm bờ môi anh, dâng tặng cho anh nụ hôn mềm mại khô nứt, dùng đôi mắt chứa đầy nước mắt, nói ra một yêu cầu không biết sống chết: “Em muốn hôm nay anh hung bạo với em thêm một chút.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook