Tham Tiền, Háo Em!
Chương 29

Thời gian nghỉ trưa, cây cối đứng thẳng xung quanh viện, mây trắng mỏng manh, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua tán lá, mọi thứ rơi trở nên yên ắng và lười nhác.

Hoắc Kiêu kéo khẩu trang xuống cho thông khí, rồi lại nhanh chóng kéo lên, bóp chặt mảnh sắt trên sống mũi, che kín nửa gương mặt của mình.

Má trái sưng đỏ lên, ở giữa còn sung huyết tím bầm, hiện giờ hắn chỉ hơi nhếch khóe môi thôi cũng cảm thấy đau thấu tim.

Cho dù sáng nay có tiết, có một nữ sinh hiền lành đáng yêu an ủi hắn nói, vết thương trên mặt anh đẹp trai không thể gọi là vết thương, mà đó là huân chương anh dũng cảm tồn tại trên thế tục này, Hoắc Kiêu vẫn không thể nào chấp nhận nổi gương mặt hiện tại của mình.

Lúc đi ngang qua hành lang bắt gặp Phương Tư Cần, Hoắc Kiêu tháo khẩu trang xuống, hơi cúi người gọi: “Chủ nhiệm.”

“Ôi trời.” Phương Tư Cần không nhẫn tâm nhìn gương mặt này, âu sầu nói, “Rốt cuộc bị ngã thế nào vậy hả? Bao lâu mới khỏi được chứ?”

Hoắc Kiêu cười nhạt, an ủi ngược lại ông: “Không sao, vết thương nhỏ ạ.”

Nghe thấy tiếng bước chân trên bậc thang, Hoắc Kiêu liếc xéo qua, nhìn thấy một bàn chân đang vội vã chạy vào góc ngoặt.

Chủ nhiệm Phương cất tiếng gọi: “Tiểu Chu, sao vậy?”

Chu Dĩ không quay đầu lại, vội vàng giải thích: “Tôi đi vệ sinh!”

Hoắc Kiêu cười một tiếng, nói với Phương Tư Cần: “Vậy tôi về văn phòng trước đây.”

“Được được.” Phương Tư Cần vừa đi vừa lẩm bẩm, “Sao cứ cảm thấy có chỗ nào kì lạ ấy.”

Trong văn phòng không có người, Hoắc Kiêu mở cửa sổ thông gió, lúc xoay người ánh mắt dừng trên bàn làm việc của Chu Dĩ, không thể nói là lộn xộn, chỉ có thể nói là….phong phú?

Trừ bỏ để một vị trí trống trước máy tính để tiện làm việc, những chỗ khác đều để đầy những thứ linh tinh, bài kiểm tra thì dùng sô cô la và gói ngũ cốc đè lên, chậu xương rồng hắn tặng thì để bên cạnh bàn phím, bên dưới màn hình máy tính là bảng ghi chú công việc, đầy ắp giấy nhớ, bao gồm cả tờ mà hắn viết.

Không dừng lại bao lâu, Hoắc Kiêu híp mắt lại, lúc đi ngang qua tiện tay đẩy quyển sổ chìa ra ngoài vào.

Có lẽ Chu Dĩ không quay lại nữa, hôm nọ vênh véo hung hăng là thế, nhưng sau đó hễ khi nhìn thấy hắn là chạy mất, ngay cả Hoắc Kiêu cũng hoài nghi, rốt cuộc ai mới là người bị đánh.

Hắn ấn nút nguồn trên điện thoại, sau khi mở máy đăng nhập vào hòm thư, chuẩn bị đọc bài tập mà tuần trước sinh viên nộp lên.

Sau bốn mươi phút, hắn đang đọc đến mail thứ sáu, cửa văn phòng được đẩy nhẹ ra.

Hoắc Kiêu ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của Chu Dĩ, hắn ngẩn người ra trước.

Sau đó dịch chuyển tầm mắt cực nhanh, thấy cô vẫn đứng ở trước cửa, lại nhìn qua.

Chu Dĩ đi về phía hắn, nhét chiếc túi trong tay vào tay hắn, biểu tình đúng mực, gương mặt nặng nề.

Hoắc Kiêu không nói chuyện, dùng ánh mắt hỏi cô đây là ý gì.

Chu Dĩ gãi cằm, mở miệng nói: “Tôi đã hỏi bạn bè, sau 24 giờ phải chườm nóng mới tiêu sưng nhanh.”

Cô mở túi ra, lấy một quả trứng luộc, bọc hai tờ khăn giấy rồi đưa cho Hoắc Kiêu.

Trong ánh mắt tha thiết của cô, Hoắc Kiêu hơi ngửa người về sau kéo giãn khoảng chác, chất vấn: “Cô chắc chắn?”

Chu Dĩ bày ra biểu cảm cạn lời, giơ tay kéo mặt hắn lại, không cần biết hắn có đồng ý không trực tiếp ấn lên mặt hắn xoa mấy cái.

Trứng luộc nóng bỏng dính lên làn da sưng đau, Hoắc Kiêu lập tức đau hít hà.

Chu Dĩ vừa xoa vừa nói: “Bạn tôi là y tá, phương pháp được cơ quan có thẩm quyền chứng nhận, mà tôi cũng không độc ác tới mức làm hại anh lần thứ hai đâu?”

Hoắc Kiêu nhếch môi, châm biếm nói: “Cô còn chưa đủ ác độc à?”

Chu Dĩ tăng thêm sức lực, khiến cho Hoắc Kiêu trợn mắt lườm cô.

Trải qua trận đánh hoang đường kia, có lẽ không cần ngụy trang và vòng vo, Chu Dĩ đối diện với Hoắc Kiêu đã thoải mái hơn nhiều.

Tay phải giơ lên mỏi rồi, Chu Dĩ dừng lại, phất cổ tay.

Hoắc Kiêu hé mắt nhìn cô, đặt hai tay lên bàn, không có ý định muốn động: “Đột nhiên lương tâm trỗi dậy?”

ChuDĩ cực kì khinh thường chậc một tiếng: “Làm sao có thế? Anh đúng là thiếu đòn.”

Cô nhắm mắt lại, mở miệng nói: “Hôm nay tôi có tiết dạy sinh viên năm nhất, nghe mấy sinh viên nữ nói, cánh cửa nào đập thầy Hoắc ra nông nỗi này, đội đáng muôn chết, không biết gương mặt của anh đẹp trai có giá trị ngàn vàng hay sao?”

Chu Dĩ hắng giọng, dáng vẻ học rất sống động, Hoắc Kiêu nhếch mày, hài lòng nở nụ cười, ngay cả đau rát trên mặt cũng bớt đi nhiều.

Chu Dĩ nghiễn chặt răng hàm, tức giận nói: “Thật không biết sao tôi lại chột dạ. Why do i feel guilty?”

Hoắc Kiêu với được chiếc túi, bên trong vẫn còn một quả trứng nữa, hắn đặt lên bàn, dùng lòng bàn tay vò nát vỏ trứng, ngón tay thon dài nhanh chóng bóc hết vỏ, đặt quả trứng trơn mềm trắng bóc đến bên miệng, chậm rãi thưởng thức.

Mùi của lòng đỏ trứng khiến Chu Dĩ bịt mũi chạy ra xa, ghét bỏ nói: “Thực sự không hiểu vì sao các người lại thích ăn trứng gà, không ngửi thấy mùi cức sao?”

Động tác của Hoắc Kiêu khựng lại, lạnh lùng lườm cô một cái: “Không yêu, nhưng xin hãy tôn trọng.”

Chu Dĩ nghẹn lời, đổi sang vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời, tiếp tục lăn trứng lên mặt hắn.

Nuốt một quả trứng có hơi nghẹn, Hoắc Kiêu ngửa cằm lên, uống một hớp nước.

“Ấy, chỗ này của anh cũng có nốt ruồi.”  Chu Dĩ nói.

“Ừ.”

Chu Dĩ làm lố ồi ôi một tiếng nói: “Chẳng trách anh lại thông minh như vậy, đa mưu túc trí à nha.”

Hoắc Kiêu buông cốc xuống, quay qua hỏi Chu Dĩ: “Cho nên rốt cuộc tại sao đột nhiên ân cần như thế, cô hiện giờ khiến da gà của tôi dựng ngược hết lên.”

Chu Dĩ nuốt nước bọt, quyết định thẳng thắn: “Cái kia, anh sẽ không kiện tôi chứ, đúng không?”

Hoắc Kiêu cười lạnh một tiếng: “Cô không sợ mất mặt nhưng tôi sợ.”

Chu Dĩ yên tâm rồi, khóe miệng lộ ra ý cười: “Thế thì tốt.”

Ngọn gió thổi qua rèm cửa sổ, ánh sáng đung đưa.

Lọn tóc của Chu Dĩ thi thoảng quyệt qua cánh tay, mang theo nhức mỏi khó chịu được, nhưng Hoắc Kiêu vẫn không có ý định thay đổi tư thế.

“Làm sao đây?” Hắn nhướng đôi mày dịu dàng của mình.

Chu Dĩ ngẩng đầu lên: “Hử?”

“Hình như tôi thực sự có chút thích cô rồi.”

Không khí đột nhiên yên lặng, Hoắc Kiêu nhìn chằm chằm Chu Dĩ, không hề bỏ qua bất cứ biểu cảm thú vị nào trên gương mặt cô.

Từ ngây ngẩn cho tới khủng hoảng, trợn tròn mắt thở dốc hai cái, cuối cùng hai tay chống lên eo, nghiêm túc lại trẻ con cảnh cáo hắn: “Anh đừng thế, ông xã tôi sẽ đem theo một xe người tới tìm anh tính sổ đấy.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên Hoắc Kiêu lộ ra cảm xúc vui vẻ trước mặt người khác như vậy, sợ sẽ đụng đến vết thương nên không dám làm ra động tác quá lớn, hắn chỉ nhún vai, nụ cười trầm thấp bật ra từ cổ họng.

“Hôm nay ăn ít cơm thôi.” Hắn nói, “Để giữ bụng tôi mời cô ăn đêm.”

Chu Dĩ chớp mắt, biểu cảm đau khổ cực kì: “Anh muốn theo đuổi tôi à? Anh nghiêm túc? Anh có tính M à?” (M: thích bị ngược.)

Hoắc Kiêu đặt quả trứng gà đã nguội kia vào lòng bàn tay Chu Dĩ: “Làm một cái lễ xin lỗi trịnh trọng và nghi thức hòa giải với cô, nếu cô có suy nghĩ muốn đá bạn trai hiện tại, bây giờ tôi có thể đặt hoa sẵn.”

Chu Dĩ nắm chặt trừng gà liên tục lùi ra sau: “Đừng đừng đừng, không cần đâu không cần đâu.”

Hoắc Kiêu và Chu Dĩ vẫn quay lại quán rượu có hồi ức không đẹp đẽ kia.

Lúc gọi đồ, hai người đều không muốn uống rượu, Hoắc Kiêu phải lái xe, Chu Dĩ thì bạn trai không cho uống.

Vì thế Hoắc Kiêu nâng cốc cười lạnh một tiếng: “Tôi tưởng rằng feminist các cô đều sẽ căm thù đàn ông gia trưởng đến xương tủy chứ.”

Chu Dĩ gõ lên mặt bàn: “Vết thương trên mặt vẫn chưa lành, anh quản tốt cái miệng của mình đi. Còn nữa, lẽ nào anh muốn nhìn thấy bạn gái và một gã đàn ông lòng mang ý xấu uống rượu với nhau à? Đây là lẽ thường tình thôi.”

Hoắc Kiêu không nói nữa, sau khi phản ứng được lại nói: “Cô nói ai lòng mang ý xấu hả?”

Chu Dĩ chỉ nhún vai.

Đồ ăn đã lên đủ, Hoắc Kiêu uống một hớp trà nhuận giọng, hé môi nói: “Những lời tối hôm đó, rất xin lỗi, vì hành động mạo phạm của tôi và bạn tôi gửi một câu xin lỗi chân thành đến cô.”

Chu Dĩ nhắc nhở hắn: “Còn có đối với bạn trai tôi nữa.”

Hoắc Kiêu nhịn không nổi có xúc động trợn trắng mắt, nói lại: “Thì gửi lời xin lỗi tới hai người.”

Chu Dĩ sờ cổ, ngược lại cảm thấy hơi khó xử: “Anh thực sự không nên hiểu lầm người khác như thế.”

“Sorry.” Hoắc Kiêu sờ má mình, phương pháp cũ rích kia còn rất có tác dụng, hắn thực sự cảm thấy không còn sưng lên nữa, “Chẳng qua cô cũng hiểu lầm tôi đấy thôi.”

Chu Dĩ vô thức phản bác: “Tôi đâu có?”

Hoắc Kiêu nhếch môi: “Cô nói tôi phủ định cố gắng của cô, chẳng phải cô cũng phủ định tôi rồi sao, cô cảm thấy thành tựu ngày hôm nay của tôi là nhờ vào bố mẹ, có thể điểm xuất phát của tôi cao hơn những người khác, nhưng không đại biểu cho việc tôi sống thoải mái hơn. Nói thực lòng tôi còn rất hâm mộ cô, những thành tựu mà cô đạt được đều thuộc về chính mình, mà tôi làm cái gì công lao đều thuộc về bố mẹ.”

Hắn cầm đũa lên, cũng không ngờ tới bản thân sẽ chia sẻ những chuyện này với người trước mặt: “Buổi tối hôm đó tôi bị gọi về nhà ăn cơm, từ cửa nhà bước vào bát đũa ở trên bàn đều bị cất đi, tâm trạng không tốt, gọi bạn bè ra uống rượu, nhìn thấy hai người càng bực bội hơn, những lời nói đó là tôi cố tình nói ra cho đỡ bực đấy, đừng đặt ở trong lòng.”

Chu Dĩ hơi kinh ngạc, Hoắc Kiêu mà cũng bị mắng sao, không thể tin nổi, trừ bỏ những phát ngôn của buổi tối hôm đó, trước mặt người khác hắn đều hoàn mĩ thỏa đáng.

Cô cẩn thận hỏi: “Là giáo sư Hoắc nói anh à?”

Hoắc Kiêu nói: “Ông ấy ngoài sáng, mẹ tôi trong tối.”

Chu Dĩ hít sâu một hơi, giáo sư Hoắc có tiếng là tác phong nghiêm cẩn, yêu cầu nghiêm khắc, nghe nói trong cuộc thi vấn đáp hỏi vặn làm vô số sinh viên bật khóc, khiến người ta vừa kính vừa sợ.

Mẹ của Hoắc Kiêu cô không rõ lắm, nhưng có lẽ cũng là nhân vật có mặt mũi.

Chu Dĩ bóp cánh tay, cảm giác sau lưng lạnh toát.

Lúc cô còn nhỏ, có một lần Chu Kiến Quân cũng vô cùng hung dữ với cô, làm cái gì ông cũng không vừa mắt, cho dù là việc nhỏ cũng phải mắng một trận, lúc điên tiết lên chẳng thiếu những trận đòn.

Nhưng hồi đó cô có cảm thấy sợ hãi thế nào, tốt xấu gì cũng có mẹ luôn bảo vệ trước mặt cô.

Chu Dĩ đột nhiên không dám tưởng tượng Hoắc Kiêu làm thể nào để trưởng thành, khó trách tâm lý lại vặn vẹo như vậy, đổi thành người khác cũng sẽ không nhịn nổi.

Hoắc Kiêu tự giễu nói: “Khá mất mặt ấy mà, tôi mẹ kiếp đã sắp ba mươi rồi, nhìn thấy ông ấy vẫn còn sợ, ông ấy chỉ cần to tiếng một cái là tôi đã sợ run.”

Chu Dĩ cười cười, chạm ly với hắn: “Tôi cũng vậy, lúc tôi cảm cúm đứng trước mặt bố mình tôi cũng không dám hít mũi.”

Hai người thảo luận vấn đề phụ huynh Trung Quốc trở

nên hăng say, có gì nói nấy, mỗi người có ý kiến riêng

của mình, dường như đang triển khai một buổi tòa đàm

học thuật vậy.

Cuối cùng, Hoắc Kiêu nói: “Hôm đó tôi thực sự khốn nạn, xin lỗi cô.”

Cho dù Chu Dĩ có tức giận thì cũng hết từ lâu rồi, cô vươn tay ra, vui vẻ nhận lời xin lỗi của hắn: “Tha thứ cho anh rồi, sau này chung sống hòa bình, thầy Hoắc.”

Hoắc Kiêu nắm chặt lấy, khẽ lắc qua lắc lại: “Hope to get along with you, sincerely.”

Ăn xong bữa khuya này cũng gần tới nửa đêm, trên đường về kí túc xá, Chu Dĩ cầm điện thoại gọi cho Lý Chí Thành.

Gió đêm mát mẻ, bước chân cô nhẹ nhàng, sau khi kết nối, cô a lô một tiếng ngọt ngấy: “Đang làm gì đấy?”

Trong giọng nói của Lý Chí Thành mang chút mệt mỏi: “Tăng ca họp, hiện tại đang nghỉ giữa giờ, còn em, đang làm gì đó?”

Chu Dĩ ngước đầu lên nhìn bầu trời trăng sáng đầy sao: “Hoắc Kiêu mời em ăn bữa khuya, xin lỗi em rồi, bọn em đã hòa giải xong, sau này thực sự trở thành đồng nghiệp thân thiện rồi.”

Lý Chí Thành ừ một tiếng, nói với cô: “Nhìn đi, đây mới là cách giải quyết vấn đề của người trưởng thành.”

Chu Dĩ chu cao miệng lên, bất mãn nói: “Sao anh lại khen hắn ta?”

Lý Chí Thành bật cười: “Thế anh còn phải khen em à?

Chu Chu Dĩ Dĩ, bạo lực tuy sướng tay nhưng không thể dùng được.”

Chu Dĩ hừ nói: “Hôm đó chẳng phải anh cũng muốn xông lên đánh nhau sao?”

Không biết có phải vì đang trong trạng thái làm việc hay không, Lý Chí trầm ồn và trấn định, ngay cả giọng nói cũng gợi cảm chín chắn hơn ngày thường mấy lần, trong đầu Chu Dĩ tưởng tượng ra anh đang dùng tư thế nào nói chuyện điện thoại với cô.

Nghe Khương Nghênh nói bình thường anh ở công ty rất hung dữ rất nghiêm túc, Chu Dĩ vô cùng tò mò.

Chậc, xem ra cô mới có tính M.

Trong điện thoại Lý Chí Thành nói: “Nói thật lòng, anh không hề, sức mạnh ở hai hướng, đánh lên mặt hắn ta anh còn ngại đau tay ấy.”

Chu Dĩ chỉ coi như anh nhanh nhảu vuốt đuôi: “Vậy nếu như em không ngăn anh, anh có xông lên không?”

Lý Chí Thành yên lặng một lúc, nói như đúng rôi: “Đi qua đó, duy trì nụ cười, khinh thường nói với hắn một câu “Gà rù, chỉ thế này?”, sau đó làm một động tác ngón tay thối, rồi vui vẻ ôm em ra khỏi đó.”

Chu Dĩ cười ra tiếng: “Đây là cái anh gọi là người trưởng thành? Anh mới là học sinh tiểu học ấy.”

Lý Chí Thành không cho là vậy: “Anh có sức để đánh không lãng phí trên người hắn ta, không bằng để lại về nhà làm em.”

Chu Dĩ: …..

“Em tới cửa rồi.”

Lý Chí Thành đáp được, dường như anh cũng đang đi đường: “Anh cũng phải họp tiếp đây, ngủ sớm một chút.”

Chu Dĩ cầm điện thoại xuống, hôn chụt một phát lên điện thoại: “Sạc pin cho anh, anh cũng chú ý nghỉ ngơi.”

Lý Chí Thành ngừng lại hai giây: “Đợi đã, đừng cúp vội.”

Chu Dĩ hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Hô hấp của Lý Chí Thành trở nên gấp rút: “Đi tới một nơi không có người, sau đó…..”

Trong điện thoại vang lên một tiếng “Muah” nhẹ rõ, Chu Dĩ cười không khép nổi miệng.

Lý Chí Thành bổ sung nửa câu sau: “Hôn em một cái. Thư kí của anh đang giục rồi, lần này cúp thật đấy.”

Chu Dĩ cong mắt lên: “Mau đi đi! Ngày mai gặp!”

Chỉ có cặp tình nhân yêu xa mới hiểu, câu nói ngọt ngào cảm động nhất trên thế giới này là gì.

____ “Ngày mai gặp.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương