Tham Tiền, Háo Em!
-
Chương 23: Đồng xu thứ 23
Sau khi gửi xong, Chu Dĩ nhìn chằm chằm màn hình, ngưng thở, đợi phản ứng của Lý Chí Thành.
Nhưng hình như anh chẳng có động tĩnh gì, chỉ nói: Được rồi, không nói nữa.
Chỉ thế này? Chu Dĩ mất mát bĩu môi, ngay cả chữ ừ cũng lười không muốn trả lời anh.
Cô vứt điện thoại lên bàn, tức phì phò uống một ngụm lớn nước ngọt.
Ngay cả Vân Khiên cũng chú ý tới cảm xúc thay đổi xoành xoạch của cô, mở miệng hỏi: “Chị Tiểu Chu, anh Chí Thành chọc giận chị à?”
Khương Nghênh khẽ ho hai tiếng, bày ra tư thế nghiêm chỉnh, dùng giọng điệu của giáo viên già nói: “Tiểu Khiên, câu này của em, mùi trà xanh nồng quá.”
Vân Hiện nhéo tai Khương Nghênh, nhét một chiếc cánh gà vào miệng cô nàng.
Đứa trẻ ngoan ngoãn Vân Khiên vò đầu: “Gì mà mùi trà xanh nồng chứ, em có uống trà đâu.”
Vân Hiện đừng ra hòa giải: “Tức là bảo em đừng lo lắng lung tung.”
Dưới ánh mắt cảnh cáo của Vân Hiện, Khương Nghênh ngoan ngoãn ngậm miệng, vừa gặm cánh gà, vừa dùng tay gõ chứ: Ông chủ, nhà có nguy hiểm, mau về.
Cô nàng vẫn chua kịp ấn chữ gửi đi, điện thoại đã bị Vân Hiện tóm được, anh ta dùng âm lượng chỉ hai người nghe rõ nói: “Sao em lại biết quạt gió nổi lửa hơn anh thế?”
Khương Nghênh cũng nhỏ giọng rầm rì: “Ba thú vui lớn nhất cuộc đời của em chính là ăn cơm đi ngủ và nhìn ông chủ chịu thiệt.”
Vân Hiện búng lên đầu trán cô một cái: “À, chẳng có chuyện nào liên quan đến anh.”
Khương Nghênh lập tức nở nụ cười lấy lòng: “Em chưa nói hết mà, là ăn cơm với anh, ngủ với anh, cùng anh nhìn Lý Chí Thành chịu thiệt.”
Bọn họ nói chuyện như chốn không người, bầu không khí xung quanh đều có bong bóng màu hồng và cánh hoa bay lên rồi, Chu Dĩ ngồi bên phía đối diện rất khó không sinh ra cảm giác chênh lệch.
Cô cầm điện thoại lên, đang định mắng Lý Chí Thành hai câu cho bõ tức, thì nhìn thấy tin nhắn anh gửi tới hai phút trước.
Lý Chí Thành: Không thể nói nữa, sức đe dọa của ông chủ cũng mất rồi, bây giờ anh chỉ muốn cười mãi thôi.
Âm u bỗng nhiên tươi sáng, Chu Dĩ buông đũa xuống, cầm điện thoại gõ chữ: Chuyên tâm làm việc, đừng nhớ em.
Lý Chí Thành không trả lời tin nhắn, có lẽ là cuộc họp đã bắt đầu rồi.
Chu Dĩ vẫn cảm thấy tò mò bèn hỏi Vân Hiện: “Đàn anh, anh có biết Lý Chí Thành đi Hàng Châu vì hạng mục gì không?”
Khương Nghênh cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, rốt cuộc là hạng mục gì vậy?”
Vân Hiện lại cảm thấy kì lạ vô cung: “Cậu ta chưa nói với em à?”
Chu Dĩ lắc đầu: “Chưa ạ, em cũng chưa có cơ hội để hỏi.”
“Thực ra anh cũng không coi là quá rõ ràng, trước kia từng nói qua, cậu ta muốn thiết kế một sản phẩm, thông qua thiết bị truyền cảm để cảm ứng động tác của con người, để màn hình mô phỏng lại động tác đó, điểm hu hút lớn nhất chính là có thể khiến rất nhiều chuyện nhàm chán trở nên thú vị.”
Chu Dĩ hỏi: “VR?”
Vân Hiện nói: “Chuẩn xác hơn phải là MR, hỗn hợp hiện thực. Có biết cuộc phiêu lưu trên võ đài mạo hiểm của Nintendo không, đại khái chính là ý này nhỉ?”
*Nintendo: một công ty về phần mềm trò chơi lâu đời đến từ Nhật Bản.
Chu Dĩ tựa hiểu tựa không gật đầu.
Vân Hiện lấy ví dụ nói: “Ví dụ như chạy bộ, vậy thì ứng dụng biểu hiện ra cũng giống như một mô hình đột phá của trò chạy bộ vậy, người chơi cần phải tự mình vận động, mà không phải chỉ dùng tay thao tác trên màn hình. Ví dụ như học lái xe, rất nhiều người cảm thấy nhìn đề mục thứ 1 khá khô khan, vậy thì sẽ đưa ngân hàng câu hỏi về một ảo cảnh, trả lời câu hỏi trong quá trình lái xe thử.”
Chu Dĩ cau mày suy nghĩ: “Sao em lại cảm thấy hình như nghe được ở chỗ nào rồi.”
Khương Nghênh không biết Lý Chí Thành còn có ý tưởng này, trong lúc hưng phấn lại cảm thấy không hiểu: “Vậy sao anh ta không nói chuyện này với nhân viên nhỉ?”
Vân Hiện vỗ đầu cô nàng: “Phòng làm việc của bọn em hiện giờ làm gì có năng lực này, cậu ta đi Hàng Châu chính là gặp mặt một công ty khoa học kỹ thuật CTO, thực ra cậu ta có suy nghĩ này mấy năm trước rồi, còn từng đề xuất với công ty trước kia, nhưng mà không được sử dụng, lãnh đạo trước đó của cậu ta nhìn cậu ta không vừa mắt, quãng thời gian đó Lý Chí Thành cũng không dễ dàng gì, nếu không cũng không đến nỗi từ chức ra làm một mình.”
Chu Dĩ ngẩn người: “Lý Chí Thành cũng có thời kì đi xuống sao?”
Vân Hiện cười: “Là con người đều sẽ có.”
Khương Nghênh nói: “Trừ khi đó là siêu nhân.”
Chu Dĩ nhếch môi, nở nụ cười nhạt.
Nhưng Lý Chí Thành trong lòng cô, vẫn luôn là người không gì không làm được, bất khả chiến bại.
Trước giờ anh chưa từng nói với cô những thứ này.
Thậm chí cả việc thành lập phòng làm việc, anh chỉ nói với cô là: Tự làm ông chủ thoải mái biết bao, mọi người đều phải nghe lời anh.
Cho dù anh không hề ăn chơi trác táng cũng chẳng hề rảnh rỗi, Chu Dĩ cảm thấy bản chất của anh là một thiếu gia lắm tiền, cuộc sống hàng ngày luôn là tùy theo ý mình muốn làm gì thì làm, muốn có cái gì thì là cái nấy.
Hổ thẹn là cay, đau lòng là chua, khổ sở là mặn, hối hận là đắng, một viên kẹo có vị lạ lùng kẹt cứng ở cổ họng, tắc đến mức Chu Dĩ cảm thấy khó thở.
“Em nhớ ra rồi, anh ấy từng nói với em.” Chu Dĩ nói.
“Trước kia em chạy 800 mét kém cực kì, ngày nào Lý Chí Thành cũng kéo em đi tập, em không muốn.” Chu Dĩ nói về chuyện cũ, đầu mày cũng giãn ra, “Hồi ấy Temple Run nổi tiếng cực kì, mỗi khi em chơi là chơi cả ngày, Lý Chí Thành nói, nếu như trò chơi này bắt buộc em cũng phải vận động, thì liệu em có thể một hơi có thể chạy được 2800 mét hay không. Còn có trước kia em học lái xe, nhìn đề mục thứ nhất năm phút là ngủ gục luôn rồi, Lý Chí Thành sắp bị em chọc tức chết, em nói là loại học tập lý luận này quá khô khan, chẳng vui tí nào.”
Vân Hiện bật cười: “Thì ra là như vậy.”
“Chẳng lẽ đây là sự lãng mạn của nhân viên lập trình sao?” Khương Nghênh vỗ vai Vân Khiên: “Tiểu Khiên, học tập một chút.”
Vân Khiên chớp mắt: “Em học thăm dò không gian, nếu có cô gái nào nói trên mặt đất nhàm chán quá, em phải lên trời à? Vậy thì em hết cách rồi.”
Khương Nghênh: “….Hiểu rồi, đàn ông học thiên văn không lãng mạn.”
Cuối cùng Vân Hiện nói: “Nói tới thì, Lý Chí Thành lôi kéo anh tới Khê thành là muốn anh giúp phụ trách hạng mục này, em nói bụng dạ cậu ta đen tối không, mồm thì bảo gọi anh tới chơi.”
Chu Dĩ cười cười: “Quá đen tối luôn.”
Nhưng lần này Khương Nghênh lựa chọn đứng về phía Lý Chí Thành: “Anh ta không lôi kéo anh tới đây, làm sao em quen anh, lôi đẹp lắm.”
Vân Hiện gật đầu: “Cũng phải.”
Buổi chiều Vân Hiện lái xe đưa bọn họ tới phố Nam.
Đang là cuối tuần, con phố dài náo nhiệt hơn bình thường, mùi thơm của đồ ăn bay lượn, có khá nhiều quán đồ vặt được bày hai bên lề đường.
Chu Dĩ vừa đi đường vừa chụp ảnh gửi cho Lý Chí Thành, mãi không thấy anh trả lời tin nhắn, cũng không biết bao giờ mới bàn xong.
Vân Hiện và Khương Nghênh ở phía trước dắt tay nhau, trai xinh gái đẹp khiến người ta ngưỡng mộ.
Chu Dĩ gửi cho Lý Chí Thành một tin nhắn thoại trách móc: “Bực mình quá, hai người bọn họ cứ phóng điện mãi, một năm nay anh trải qua thế nào vậy.”
Cô lại đổi giọng nói: “Nếu như anh cũng ở đây thì tốt quá.”
Mãi đến bốn giờ chiều, Lý Chí Thành cũng không trả lời tin nhắn của cô.
Chu Dĩ vừa lo công việc của anh phải chăng không được thuận lợi, vừa sợ tối nay muộn lắm anh mới quay về được.
Ngồi trên ghế sô pha nhà Khương Nghênh, Chu Dĩ phiền lòng vuốt ve đám lông của Ta Ta.
Dưới lầu có tiếng khóa xe tự động, Vân Hiện nói: “Chậc, Lý Chí Thành về rồi.”
Chu Dĩ ngơ ra hai giây, đứng bật dậy khỏi sô pha: “Thật sao?”
Khương Nghênh ngó qua cửa sổ, khẳng định nói: “Thật đấy, đang ở dưới lầu rồi.”
Cô nàng vừa dứt lời, Chu Dĩ nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên báo tin nhắn mới, đến từ Lý Chí Thành.
Anh nói: Xuống đây.
Giống như đồ chơi gửi ở tin nhắn trước, Chu Dĩ vội vàng thay giày, ngay cả dây giày cũng không kịp thắt chạy như bay xuống dưới.
Theo hướng gió nam thổi, khiến tà váy của cô bay phấp phới, thổi cô bay tới vòng tay của người cô yêu.
Phải bàn công việc nên Lý Chí Thành mặc rất nghiêm túc, áo vest giày da, thành thục đẹp trai sáng sủa.
Anh đứng bên cạnh thân xe, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, giang hai tay ra đón Chu Dĩ.
“Sao anh không nói với em hả?” Chu Dĩ nhào tới, ôm chặt lấy eo của anh, ngửa đầu lên thở hồng hộc.
Lý Chí Thành sửa lại lọn tóc rối giúp cô, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán: “Muốn xem em chạy qua đây thế nào.”
Chu Dĩ ấm ức dùng đầu gối chọc Lý Chí Thành: “Em còn sợ anh không tới đón em.”
Lý Chí Thành lại hôn thêm một cái: “Đây là chuyện không thể nào.”
Anh nắm tay Chu Dĩ, sải bước đi về phía tòa nhà số 17.
Thấy dây giày của cô bung ra, Lý Chí Thành lại thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống, buộc lại dây giày cho cô, trên miệng thì là quở mắng, nhưng trong lời nói lại là quan tâm: “Em cũng không sợ bị ngã à.”
Chu Dĩ vỗ trán: “Xong rồi, em quên không ôm Ta Ta xuống rồi.”
Lý Chí Thành không cảm thấy có gì to tát: “Ném tạm ở nhà bọn họ đi, dù sao ôm nó về cũng làm bóng đèn thôi.”
Chu Dĩ thương xót cho Ta Ta một giây, sau đó vui vẻ khoác tay Lý Chí Thành về nhà.
“Công việc suôn sẻ không?”
Nhắc tới cái này, Lý Chí Thành hài lòng cười lên: “Vô cùng suôn sẻ.”
Chu Dĩ nói: “Em và Vân Hiện có tìm hiểu hạng mục của anh một chút.”
Lý Chí Thành nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Cậu ta nói thế nào?”
“Thì giới thiệu đại khái cách nhìn cho em thôi.” Chu Dĩ dính lên người anh, mong chờ hỏi, “Cho nên nếu sản phẩm thành công đưa ra thị trường, lúc anh lên phát biểu, có cảm ơn em cung cấp linh cảm cho anh không?”
Lý Chí Thành nhìn về phía trước: “Yên tâm, anh chắc chắn sẽ nhắc, cảm ơn người bạn gái không thích vận động vừa ghét học lái xe của anh.”
Chu Dĩ sụ mặt xuống: “Lý Chí Thành! Em mẹ kiếp…..”
Vô thức nói ra miệng, lại cảm thấy lời này hơi xúc phạm, Chu Dĩ cắn chặt răng nuốt chữ cuối cùng vào trong.
Đi tới dưới lầu, Lý Chí Thành buông tay ra, đổi thành khoác lên cổ cô, anh nghiêng đầu, nói khẽ bên tai cô: “Anh kiến nghị em thay đổi chủ ngữ sẽ thực tế hơn.”
Chu Dĩ vừa thẹn vừa giận, giãy giụa khỏi anh nhanh chóng chạy vào thang máy.
Giọng nói của Lý Chí Thành từ phía sau truyền tới, cà phơ cà phất lại không mang theo một chút đùa vui nào: “Chu Chu Dĩ Dĩ, tiết kiệm sức để tối dùng.”
Chu Dĩ giả ngu nghe không hiểu: “Buổi tối phải làm gì?”
Lý Chí Thành một bước qua hai bậc thang, nhẹ nhàng đuổi kịp cô: “Làm em đó.”
Chu Dĩ vào nhà trước, cửa sau lưng đóng sập lại, giây tiếp theo cô bị người ta ôm bổng lên, hai chân chơi vơi giữa không trung.
“Lý Chí Thành, trời còn chưa tối đâu!”
Lý Chí Thành đặt cô ngồi trên ghế sô pha, anh rất thích tư thế mang tính uy hiếp này.
Anh chống hai tay bên sườn Chu Dĩ, nhổm nửa người lên, giọng điệu dịu dàng nói: “Để anh ngắm em.”
Anh nói: “Hai hôm nay bận quá, không có thời gian để nhìn em thật kĩ.”
Bọn họ yên lặng nhìn nhau, trên sống mũi của Lý Chí Thành có một dấu ấn rất nhạt, chỉ có khoảng cách gần gũi như thế này mới nhìn thấy.
Chu Dĩ đoán chắc là vết sẹo do hồi nhỏ đánh nhau để lại, nhưng Lý Chí Thành tự nhận đây là do anh giúp bố mình lắp chiếc giá bị đập vào.
Chu Dĩ giơ tay ra vuốt ve.
Lý Chí Thành bắt lấy cổ tay cô, ép lên đỉnh đầu.
Chu Dĩ nhẹ nhàng hít thở, hình như cô ngửi được mùi cam ngọt với sữa bò.
Đây là thứ mà cô có thể nghĩ tới, là từ gần gũi nhất với loại mùi hương vừa ngọt ngào vừa ấm áp này, không thể dùng bất cứ phương pháp điều hương nào, không có bất cứ loại nước hoa nào có thể trả lại mùi hương vốn có.
Nó tới từ Lý Chí Thành, nhưng chỉ thuộc về một mình cô.
Giống như sợi tơ hồng của nguyệt lão quấn chặt lấy bọn họ, không cách nào chứng minh được, nhưng nó tồn tại rõ ràng.
Lý Chí Thành phủ người xuống, vùi đầu vào hõm cổ của cô, đầu mũi hít hà mùi hương trên mái tóc cô.
“Rất kì lạ ấy.” Anh nói, “Không gặp mặt còn đỡ, mấy năm em ở nước ngoài, anh có nhớ em đi nữa cũng không có ý xấu nào. Nhưng hiện giờ mỗi lần gặp em, anh đều mất hết khống chế.”
Lý Chí Thành hôn lên vành tai Chu Dĩ, nơi đó bỗng chốc đỏ ửng lên.
“Hôm đó ở trong xe, em nhào tới, anh muốn hôn em ngay lập tức.”
Sức nặng của người đàn ông trưởng thành không thể xem nhẹ, Chu Dĩ cảm thấy cảm giác áp lực nặng nề, nhưng không nỡ đẩy anh ra, thậm chí còn vòng tay lên cổ anh, khiến hai người càng dính sát vào nhau hơn.
Cô hưởng thụ giờ phút nghẹt thở đau đớn này.
Không thể dịch chuyển, Chu Dĩ chỉ có thể ghé tới bên vành tai Lý Chí Thành, khẽ hôn lên đó.
“Em cũng thế.” Mười ngón chặt chẽ không có khe hở, cô liếm bờ môi khô nứt.
Trong căn phòng khách sạn đó, Lý Chí Thành giúp cô xử lý vết thương, Chu Dĩ luôn nhìn chằm chằm vào hầu kết của anh, cho nên mới phát hiện nơi đó có một sợi lông mèo màu cam mỏng manh.
Cô thẳng thắn nói với Lý Chí Thành: “Lúc đó em cũng rất muốn hôn anh.”
Nụ hôn sau khi xa cách nhau sáu năm dài đằng đẵng, vì thời gian giằng co quá dài, lúc bốn cánh môi chạm vào nhau, không biết là nhịp tim của ai, giống như dòng sông băng lâu năm nổ tung, giống như tiếng sấm đầu tiên khi mùa xuân đến.
Chu Dĩ có rất nhiều tật xấu, ví dụ như lúc hôn nhau thường rất không an phận, trước kia Lý Chí Thành luôn gọi cô là lưu manh vô lại.
Cô chẳng hề phản bác lại câu nói này.
Trong căn phòng sáng rực ánh chiều tà, tiếng kéo khóa nho nhỏ được phóng đại vô tận.
Hô hấp của Lý Chí Thành dừng lại trong chốc lát, há miệng cắn lên đầu vai cô.
Sara Watson là nhà văn nước Anh viết về những cảnh thân mật nhất mà Chu Dĩ biết.
Cô nghĩ đến một câu trong [Căn phòng], thực ra đó là một bộ văn học tươi sáng, Chu Dĩ không biết có thể trích dẫn như vậy không, nhưng trong đầu cô lúc này chỉ còn lại một câu nói ấy mà thôi.
Tế bào lãng văn học lãng mạn sai khiến giọng nói của Chu Dĩ khàn đặc: “Anh giống như rượu, khiến ngay cả đôi tay em cũng say rồi.”
Nhưng hình như anh chẳng có động tĩnh gì, chỉ nói: Được rồi, không nói nữa.
Chỉ thế này? Chu Dĩ mất mát bĩu môi, ngay cả chữ ừ cũng lười không muốn trả lời anh.
Cô vứt điện thoại lên bàn, tức phì phò uống một ngụm lớn nước ngọt.
Ngay cả Vân Khiên cũng chú ý tới cảm xúc thay đổi xoành xoạch của cô, mở miệng hỏi: “Chị Tiểu Chu, anh Chí Thành chọc giận chị à?”
Khương Nghênh khẽ ho hai tiếng, bày ra tư thế nghiêm chỉnh, dùng giọng điệu của giáo viên già nói: “Tiểu Khiên, câu này của em, mùi trà xanh nồng quá.”
Vân Hiện nhéo tai Khương Nghênh, nhét một chiếc cánh gà vào miệng cô nàng.
Đứa trẻ ngoan ngoãn Vân Khiên vò đầu: “Gì mà mùi trà xanh nồng chứ, em có uống trà đâu.”
Vân Hiện đừng ra hòa giải: “Tức là bảo em đừng lo lắng lung tung.”
Dưới ánh mắt cảnh cáo của Vân Hiện, Khương Nghênh ngoan ngoãn ngậm miệng, vừa gặm cánh gà, vừa dùng tay gõ chứ: Ông chủ, nhà có nguy hiểm, mau về.
Cô nàng vẫn chua kịp ấn chữ gửi đi, điện thoại đã bị Vân Hiện tóm được, anh ta dùng âm lượng chỉ hai người nghe rõ nói: “Sao em lại biết quạt gió nổi lửa hơn anh thế?”
Khương Nghênh cũng nhỏ giọng rầm rì: “Ba thú vui lớn nhất cuộc đời của em chính là ăn cơm đi ngủ và nhìn ông chủ chịu thiệt.”
Vân Hiện búng lên đầu trán cô một cái: “À, chẳng có chuyện nào liên quan đến anh.”
Khương Nghênh lập tức nở nụ cười lấy lòng: “Em chưa nói hết mà, là ăn cơm với anh, ngủ với anh, cùng anh nhìn Lý Chí Thành chịu thiệt.”
Bọn họ nói chuyện như chốn không người, bầu không khí xung quanh đều có bong bóng màu hồng và cánh hoa bay lên rồi, Chu Dĩ ngồi bên phía đối diện rất khó không sinh ra cảm giác chênh lệch.
Cô cầm điện thoại lên, đang định mắng Lý Chí Thành hai câu cho bõ tức, thì nhìn thấy tin nhắn anh gửi tới hai phút trước.
Lý Chí Thành: Không thể nói nữa, sức đe dọa của ông chủ cũng mất rồi, bây giờ anh chỉ muốn cười mãi thôi.
Âm u bỗng nhiên tươi sáng, Chu Dĩ buông đũa xuống, cầm điện thoại gõ chữ: Chuyên tâm làm việc, đừng nhớ em.
Lý Chí Thành không trả lời tin nhắn, có lẽ là cuộc họp đã bắt đầu rồi.
Chu Dĩ vẫn cảm thấy tò mò bèn hỏi Vân Hiện: “Đàn anh, anh có biết Lý Chí Thành đi Hàng Châu vì hạng mục gì không?”
Khương Nghênh cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, rốt cuộc là hạng mục gì vậy?”
Vân Hiện lại cảm thấy kì lạ vô cung: “Cậu ta chưa nói với em à?”
Chu Dĩ lắc đầu: “Chưa ạ, em cũng chưa có cơ hội để hỏi.”
“Thực ra anh cũng không coi là quá rõ ràng, trước kia từng nói qua, cậu ta muốn thiết kế một sản phẩm, thông qua thiết bị truyền cảm để cảm ứng động tác của con người, để màn hình mô phỏng lại động tác đó, điểm hu hút lớn nhất chính là có thể khiến rất nhiều chuyện nhàm chán trở nên thú vị.”
Chu Dĩ hỏi: “VR?”
Vân Hiện nói: “Chuẩn xác hơn phải là MR, hỗn hợp hiện thực. Có biết cuộc phiêu lưu trên võ đài mạo hiểm của Nintendo không, đại khái chính là ý này nhỉ?”
*Nintendo: một công ty về phần mềm trò chơi lâu đời đến từ Nhật Bản.
Chu Dĩ tựa hiểu tựa không gật đầu.
Vân Hiện lấy ví dụ nói: “Ví dụ như chạy bộ, vậy thì ứng dụng biểu hiện ra cũng giống như một mô hình đột phá của trò chạy bộ vậy, người chơi cần phải tự mình vận động, mà không phải chỉ dùng tay thao tác trên màn hình. Ví dụ như học lái xe, rất nhiều người cảm thấy nhìn đề mục thứ 1 khá khô khan, vậy thì sẽ đưa ngân hàng câu hỏi về một ảo cảnh, trả lời câu hỏi trong quá trình lái xe thử.”
Chu Dĩ cau mày suy nghĩ: “Sao em lại cảm thấy hình như nghe được ở chỗ nào rồi.”
Khương Nghênh không biết Lý Chí Thành còn có ý tưởng này, trong lúc hưng phấn lại cảm thấy không hiểu: “Vậy sao anh ta không nói chuyện này với nhân viên nhỉ?”
Vân Hiện vỗ đầu cô nàng: “Phòng làm việc của bọn em hiện giờ làm gì có năng lực này, cậu ta đi Hàng Châu chính là gặp mặt một công ty khoa học kỹ thuật CTO, thực ra cậu ta có suy nghĩ này mấy năm trước rồi, còn từng đề xuất với công ty trước kia, nhưng mà không được sử dụng, lãnh đạo trước đó của cậu ta nhìn cậu ta không vừa mắt, quãng thời gian đó Lý Chí Thành cũng không dễ dàng gì, nếu không cũng không đến nỗi từ chức ra làm một mình.”
Chu Dĩ ngẩn người: “Lý Chí Thành cũng có thời kì đi xuống sao?”
Vân Hiện cười: “Là con người đều sẽ có.”
Khương Nghênh nói: “Trừ khi đó là siêu nhân.”
Chu Dĩ nhếch môi, nở nụ cười nhạt.
Nhưng Lý Chí Thành trong lòng cô, vẫn luôn là người không gì không làm được, bất khả chiến bại.
Trước giờ anh chưa từng nói với cô những thứ này.
Thậm chí cả việc thành lập phòng làm việc, anh chỉ nói với cô là: Tự làm ông chủ thoải mái biết bao, mọi người đều phải nghe lời anh.
Cho dù anh không hề ăn chơi trác táng cũng chẳng hề rảnh rỗi, Chu Dĩ cảm thấy bản chất của anh là một thiếu gia lắm tiền, cuộc sống hàng ngày luôn là tùy theo ý mình muốn làm gì thì làm, muốn có cái gì thì là cái nấy.
Hổ thẹn là cay, đau lòng là chua, khổ sở là mặn, hối hận là đắng, một viên kẹo có vị lạ lùng kẹt cứng ở cổ họng, tắc đến mức Chu Dĩ cảm thấy khó thở.
“Em nhớ ra rồi, anh ấy từng nói với em.” Chu Dĩ nói.
“Trước kia em chạy 800 mét kém cực kì, ngày nào Lý Chí Thành cũng kéo em đi tập, em không muốn.” Chu Dĩ nói về chuyện cũ, đầu mày cũng giãn ra, “Hồi ấy Temple Run nổi tiếng cực kì, mỗi khi em chơi là chơi cả ngày, Lý Chí Thành nói, nếu như trò chơi này bắt buộc em cũng phải vận động, thì liệu em có thể một hơi có thể chạy được 2800 mét hay không. Còn có trước kia em học lái xe, nhìn đề mục thứ nhất năm phút là ngủ gục luôn rồi, Lý Chí Thành sắp bị em chọc tức chết, em nói là loại học tập lý luận này quá khô khan, chẳng vui tí nào.”
Vân Hiện bật cười: “Thì ra là như vậy.”
“Chẳng lẽ đây là sự lãng mạn của nhân viên lập trình sao?” Khương Nghênh vỗ vai Vân Khiên: “Tiểu Khiên, học tập một chút.”
Vân Khiên chớp mắt: “Em học thăm dò không gian, nếu có cô gái nào nói trên mặt đất nhàm chán quá, em phải lên trời à? Vậy thì em hết cách rồi.”
Khương Nghênh: “….Hiểu rồi, đàn ông học thiên văn không lãng mạn.”
Cuối cùng Vân Hiện nói: “Nói tới thì, Lý Chí Thành lôi kéo anh tới Khê thành là muốn anh giúp phụ trách hạng mục này, em nói bụng dạ cậu ta đen tối không, mồm thì bảo gọi anh tới chơi.”
Chu Dĩ cười cười: “Quá đen tối luôn.”
Nhưng lần này Khương Nghênh lựa chọn đứng về phía Lý Chí Thành: “Anh ta không lôi kéo anh tới đây, làm sao em quen anh, lôi đẹp lắm.”
Vân Hiện gật đầu: “Cũng phải.”
Buổi chiều Vân Hiện lái xe đưa bọn họ tới phố Nam.
Đang là cuối tuần, con phố dài náo nhiệt hơn bình thường, mùi thơm của đồ ăn bay lượn, có khá nhiều quán đồ vặt được bày hai bên lề đường.
Chu Dĩ vừa đi đường vừa chụp ảnh gửi cho Lý Chí Thành, mãi không thấy anh trả lời tin nhắn, cũng không biết bao giờ mới bàn xong.
Vân Hiện và Khương Nghênh ở phía trước dắt tay nhau, trai xinh gái đẹp khiến người ta ngưỡng mộ.
Chu Dĩ gửi cho Lý Chí Thành một tin nhắn thoại trách móc: “Bực mình quá, hai người bọn họ cứ phóng điện mãi, một năm nay anh trải qua thế nào vậy.”
Cô lại đổi giọng nói: “Nếu như anh cũng ở đây thì tốt quá.”
Mãi đến bốn giờ chiều, Lý Chí Thành cũng không trả lời tin nhắn của cô.
Chu Dĩ vừa lo công việc của anh phải chăng không được thuận lợi, vừa sợ tối nay muộn lắm anh mới quay về được.
Ngồi trên ghế sô pha nhà Khương Nghênh, Chu Dĩ phiền lòng vuốt ve đám lông của Ta Ta.
Dưới lầu có tiếng khóa xe tự động, Vân Hiện nói: “Chậc, Lý Chí Thành về rồi.”
Chu Dĩ ngơ ra hai giây, đứng bật dậy khỏi sô pha: “Thật sao?”
Khương Nghênh ngó qua cửa sổ, khẳng định nói: “Thật đấy, đang ở dưới lầu rồi.”
Cô nàng vừa dứt lời, Chu Dĩ nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên báo tin nhắn mới, đến từ Lý Chí Thành.
Anh nói: Xuống đây.
Giống như đồ chơi gửi ở tin nhắn trước, Chu Dĩ vội vàng thay giày, ngay cả dây giày cũng không kịp thắt chạy như bay xuống dưới.
Theo hướng gió nam thổi, khiến tà váy của cô bay phấp phới, thổi cô bay tới vòng tay của người cô yêu.
Phải bàn công việc nên Lý Chí Thành mặc rất nghiêm túc, áo vest giày da, thành thục đẹp trai sáng sủa.
Anh đứng bên cạnh thân xe, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, giang hai tay ra đón Chu Dĩ.
“Sao anh không nói với em hả?” Chu Dĩ nhào tới, ôm chặt lấy eo của anh, ngửa đầu lên thở hồng hộc.
Lý Chí Thành sửa lại lọn tóc rối giúp cô, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán: “Muốn xem em chạy qua đây thế nào.”
Chu Dĩ ấm ức dùng đầu gối chọc Lý Chí Thành: “Em còn sợ anh không tới đón em.”
Lý Chí Thành lại hôn thêm một cái: “Đây là chuyện không thể nào.”
Anh nắm tay Chu Dĩ, sải bước đi về phía tòa nhà số 17.
Thấy dây giày của cô bung ra, Lý Chí Thành lại thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống, buộc lại dây giày cho cô, trên miệng thì là quở mắng, nhưng trong lời nói lại là quan tâm: “Em cũng không sợ bị ngã à.”
Chu Dĩ vỗ trán: “Xong rồi, em quên không ôm Ta Ta xuống rồi.”
Lý Chí Thành không cảm thấy có gì to tát: “Ném tạm ở nhà bọn họ đi, dù sao ôm nó về cũng làm bóng đèn thôi.”
Chu Dĩ thương xót cho Ta Ta một giây, sau đó vui vẻ khoác tay Lý Chí Thành về nhà.
“Công việc suôn sẻ không?”
Nhắc tới cái này, Lý Chí Thành hài lòng cười lên: “Vô cùng suôn sẻ.”
Chu Dĩ nói: “Em và Vân Hiện có tìm hiểu hạng mục của anh một chút.”
Lý Chí Thành nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Cậu ta nói thế nào?”
“Thì giới thiệu đại khái cách nhìn cho em thôi.” Chu Dĩ dính lên người anh, mong chờ hỏi, “Cho nên nếu sản phẩm thành công đưa ra thị trường, lúc anh lên phát biểu, có cảm ơn em cung cấp linh cảm cho anh không?”
Lý Chí Thành nhìn về phía trước: “Yên tâm, anh chắc chắn sẽ nhắc, cảm ơn người bạn gái không thích vận động vừa ghét học lái xe của anh.”
Chu Dĩ sụ mặt xuống: “Lý Chí Thành! Em mẹ kiếp…..”
Vô thức nói ra miệng, lại cảm thấy lời này hơi xúc phạm, Chu Dĩ cắn chặt răng nuốt chữ cuối cùng vào trong.
Đi tới dưới lầu, Lý Chí Thành buông tay ra, đổi thành khoác lên cổ cô, anh nghiêng đầu, nói khẽ bên tai cô: “Anh kiến nghị em thay đổi chủ ngữ sẽ thực tế hơn.”
Chu Dĩ vừa thẹn vừa giận, giãy giụa khỏi anh nhanh chóng chạy vào thang máy.
Giọng nói của Lý Chí Thành từ phía sau truyền tới, cà phơ cà phất lại không mang theo một chút đùa vui nào: “Chu Chu Dĩ Dĩ, tiết kiệm sức để tối dùng.”
Chu Dĩ giả ngu nghe không hiểu: “Buổi tối phải làm gì?”
Lý Chí Thành một bước qua hai bậc thang, nhẹ nhàng đuổi kịp cô: “Làm em đó.”
Chu Dĩ vào nhà trước, cửa sau lưng đóng sập lại, giây tiếp theo cô bị người ta ôm bổng lên, hai chân chơi vơi giữa không trung.
“Lý Chí Thành, trời còn chưa tối đâu!”
Lý Chí Thành đặt cô ngồi trên ghế sô pha, anh rất thích tư thế mang tính uy hiếp này.
Anh chống hai tay bên sườn Chu Dĩ, nhổm nửa người lên, giọng điệu dịu dàng nói: “Để anh ngắm em.”
Anh nói: “Hai hôm nay bận quá, không có thời gian để nhìn em thật kĩ.”
Bọn họ yên lặng nhìn nhau, trên sống mũi của Lý Chí Thành có một dấu ấn rất nhạt, chỉ có khoảng cách gần gũi như thế này mới nhìn thấy.
Chu Dĩ đoán chắc là vết sẹo do hồi nhỏ đánh nhau để lại, nhưng Lý Chí Thành tự nhận đây là do anh giúp bố mình lắp chiếc giá bị đập vào.
Chu Dĩ giơ tay ra vuốt ve.
Lý Chí Thành bắt lấy cổ tay cô, ép lên đỉnh đầu.
Chu Dĩ nhẹ nhàng hít thở, hình như cô ngửi được mùi cam ngọt với sữa bò.
Đây là thứ mà cô có thể nghĩ tới, là từ gần gũi nhất với loại mùi hương vừa ngọt ngào vừa ấm áp này, không thể dùng bất cứ phương pháp điều hương nào, không có bất cứ loại nước hoa nào có thể trả lại mùi hương vốn có.
Nó tới từ Lý Chí Thành, nhưng chỉ thuộc về một mình cô.
Giống như sợi tơ hồng của nguyệt lão quấn chặt lấy bọn họ, không cách nào chứng minh được, nhưng nó tồn tại rõ ràng.
Lý Chí Thành phủ người xuống, vùi đầu vào hõm cổ của cô, đầu mũi hít hà mùi hương trên mái tóc cô.
“Rất kì lạ ấy.” Anh nói, “Không gặp mặt còn đỡ, mấy năm em ở nước ngoài, anh có nhớ em đi nữa cũng không có ý xấu nào. Nhưng hiện giờ mỗi lần gặp em, anh đều mất hết khống chế.”
Lý Chí Thành hôn lên vành tai Chu Dĩ, nơi đó bỗng chốc đỏ ửng lên.
“Hôm đó ở trong xe, em nhào tới, anh muốn hôn em ngay lập tức.”
Sức nặng của người đàn ông trưởng thành không thể xem nhẹ, Chu Dĩ cảm thấy cảm giác áp lực nặng nề, nhưng không nỡ đẩy anh ra, thậm chí còn vòng tay lên cổ anh, khiến hai người càng dính sát vào nhau hơn.
Cô hưởng thụ giờ phút nghẹt thở đau đớn này.
Không thể dịch chuyển, Chu Dĩ chỉ có thể ghé tới bên vành tai Lý Chí Thành, khẽ hôn lên đó.
“Em cũng thế.” Mười ngón chặt chẽ không có khe hở, cô liếm bờ môi khô nứt.
Trong căn phòng khách sạn đó, Lý Chí Thành giúp cô xử lý vết thương, Chu Dĩ luôn nhìn chằm chằm vào hầu kết của anh, cho nên mới phát hiện nơi đó có một sợi lông mèo màu cam mỏng manh.
Cô thẳng thắn nói với Lý Chí Thành: “Lúc đó em cũng rất muốn hôn anh.”
Nụ hôn sau khi xa cách nhau sáu năm dài đằng đẵng, vì thời gian giằng co quá dài, lúc bốn cánh môi chạm vào nhau, không biết là nhịp tim của ai, giống như dòng sông băng lâu năm nổ tung, giống như tiếng sấm đầu tiên khi mùa xuân đến.
Chu Dĩ có rất nhiều tật xấu, ví dụ như lúc hôn nhau thường rất không an phận, trước kia Lý Chí Thành luôn gọi cô là lưu manh vô lại.
Cô chẳng hề phản bác lại câu nói này.
Trong căn phòng sáng rực ánh chiều tà, tiếng kéo khóa nho nhỏ được phóng đại vô tận.
Hô hấp của Lý Chí Thành dừng lại trong chốc lát, há miệng cắn lên đầu vai cô.
Sara Watson là nhà văn nước Anh viết về những cảnh thân mật nhất mà Chu Dĩ biết.
Cô nghĩ đến một câu trong [Căn phòng], thực ra đó là một bộ văn học tươi sáng, Chu Dĩ không biết có thể trích dẫn như vậy không, nhưng trong đầu cô lúc này chỉ còn lại một câu nói ấy mà thôi.
Tế bào lãng văn học lãng mạn sai khiến giọng nói của Chu Dĩ khàn đặc: “Anh giống như rượu, khiến ngay cả đôi tay em cũng say rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook