Tham Tiền, Háo Em!
Chương 18: Đồng xu thứ 18

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe xong Chu Nhiên vô cùng vui mừng khi người khác gặp họa chêm thêm một câu “Không khách sáo.”, Chu Dĩ bừng bừng cúp điện thoại.

Điện thoại, wechat, Lý Chí Thành đúng là máu lạnh vô tình, một dao chặt đứt tất cả phương thức liên hệ.

Chu Dĩ chuyển sang thử liên lạc với Vân Hiện, phát hiện cũng bị người ta kéo vào danh sách đen rồi.

Dùng đầu ngón chân cũng biết đây là kiệt tác của Lý Chí Thành làm ra, có trẻ con hay không?

Chu Dĩ cắn răng phồng má lên, tự vuốt ngực cho thông hơi, lần này đúng là cô đuối lý, không thể so đo với anh được.

Trên xe taxi cô đã mua xong vé tàu cao tốc, Chu Dĩ thầm cảm thấy may mắn hôm nay ra cửa có mang theo ví tiền, chứng minh thư cũng cầm theo luôn.

Chưa tới một tiếng đồng hồ đã tới Khê thành, lúc xuống tàu đi ngang qua cửa hàng tạp hóa, Chu Dĩ bước vào, tiện tay mua một đống đồ ăn vặt, nhìn thấy đồ có vị sô cô la đề nhét vào giỏ.

Cô không biết địa chỉ của Lý Chí Thành ở Khê thành, nhưng cô biết tiệm cà phê của Vân Hiện ở ngay dưới lầu công ty Lý Chí Thành.

Chu Dĩ tìm thấy địa chỉ tiệm cà phê Vành Mây, sau khi ra khỏi trạm cô ôm lấy chiếc túi, trực tiếp chạy qua bên đó.

Cô không suy nghĩ nhiều, tình thần hăng hái chạy thẳng tới Khê thành, trông giống như quyết đoán quả cảm, nhưng cách đích đến càng gần, Chu Dĩ càng cảm thấy thấp thỏm không yên, giống như sữa bò được đun sắp sôi trong nồi, sôi sùng sục nổi bong bóng không yên.

A di đà phật, trong lồng cô thầm cầu phúc, tuyệt đối đừng để cô luân lạc đến bước đường bắt buộc phải dập đầu nhận lỗi.

*

Tuy thường xuyên lôi kéo nhân viên tăng ca làm cú đêm, hoặc thi thoảng cũng có việc cần phải làm thâu đêm.

Nhưng nếu như không bận rộn, Lý Chí Thành luôn mắt nhắm mắt mở đối với việc nhân viên đi muộn về sớm.

Năm rưỡi anh bước ra khỏi văn phòng, nhân viên bên ngoài đã tvề hết một nửa.

Chuyện này có chút quá đáng rồi đấy, khóe miệng Lý Chí Thành trề xuống, gõ lên bàn làm việc của tổ trưởng tổ kế hoạch Khương Nghênh, chất vấn: “Người đâu rồi, đã đi chỗ nào hết rồi hả?”

Khương Nghênh ngẩng đầu lên, chớp mắt mấy cái với Lý Chí Thành, không chắc chắn nói: “Chắc là đi vệ sinh….”

Lý Chí Thành hừ một tiếng, rũ mắt liếc chiếc ba lô của Khương Nghênh, chiếc máy tính trước mặt cũng tắt rồi, nhìn điệu bộ này chắc chắn đang chuẩn bị chạy mất, đúng lúc bị anh tóm được.

Thấy tầm mắt cô nàng đang lơ lửng, chột dạ bộc lộ qua lời nói, Lý Chí Thành hận rèn sắt không thành thép hung tợn lườm cô nàng một cái: “Cô nhìn xem bản thân mình ra cái dạng gì.”

Khương Nghênh ngoan ngoãn nhận sai: “Ngày mai tôi sẽ dạy dỗ mọi người cẩn thận.”

Lý Chí Thành thở dài một tiếng, nói: “Đi đi, tan làm đi.”

Khương Nghênh vội vàng đáp: “Ok.”

Trong lúc đợi thang máy, Khương Nghênh lại nở nụ cười hỏi Lý Chí Thành: “Ông chủ, sao hôm nay anh tan ca sớm thế?”

Tự anh đã tăng ca một tuần lễ rồi, ngày nào cũng vậy không đến bảy giờ thì không ra ngoài, không biết đang bận rộn nghiệp vụ thần bí nào.

Cánh cửa thang máy chậm rãi mở sang hai bên, Lý Chí Thành nhanh chân sải bước vào trước: “Ông xã cô gọi điện cho tôi, bảo trong tiệm có một gói hàng kêu tôi đi lấy.”

“Kì lạ nhỉ.” Lý Chí Thành lẩm bẩm nói, “Tôi gửi nhầm địa chỉ à?”

“Ồ ồ.” Khương Nghênh đi theo vào, ấn nút xuống dưới.

“Hử?”

Nghe thấy Lý Chí Thành bật ra một tiếng nghi vấn trong cổ họng, Khương Nghênh quay đầu lại, ba lô đeo trên vai bị túm lấy, cô bị kéo lùi về sau một bước nhỏ, không kìm nổi tức giận nói: “Làm gì đấy?”

Khương Nghênh đeo chiếc túi hình bánh donut màu nhạt, bên trên còn treo đủ các loại móc khóa thú lông xù đồ thêu nhìn hoa cả mắt.

Lý Chí Thành chọn một chiếc móc hình lông cừu, nắn bóp trong tay: “Cô cũng có cái này à?”

“À, thỏ Bunny.” Khương Nghiêng lắc lư chiếc ba lô, hỏi anh: “Đáng yêu nhỉ?”

*Thỏ Bunny:



Lý Chí Thành lờ đi vấn đề này, chỉ nói: “Gửi đường link cho tôi.”

Khương Nghênh kinh ngạc trợn tròn mắt: “Anh muốn tặng ai à?”

Thang máy tới tầng một, Lý Chí Thành sải bước đi ra ngoài, qua loa nói: “Tôi mua cho TaTa.”

Ra khỏi tòa nhà văn phòng, rẽ ngoặt một cái là tới tiệm cà phê của Vân Hiện, tên tiệm là Vành Mây.

Ngăn cách bởi cánh cửa thủy tinh, từ xa Khương Nghênh đã nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi ngồi trước quầy nói chuyện với Vân Hiện.

Cô vừa xắn tay áo chuẩn bị đánh tới, thì nhìn thấy Lý Chí Thành bên cạnh chạy nhanh như một cơn gió, dường như người ở đầu bên kia là đối tượng của anh vậy.

“Đến rồi.” Nghe thấy tiếng chuông gió vang lên, Vân Hiện nhìn ra phía cửa, nói với người trước mặt.

Bước chân vội vã đấy cửa mà vào, Lý Chí Thành đứng yên, nhíu mày nhìn Chu Dĩ hai giây, cô đang cầm một cốc nước có ga, cắn ống hút đáng thương nhìn anh.

“Chuyện gì vậy hả?” Lý Chí Thành hỏi Vân Hiện.

“Gói đồ của cậu, mau đem về đi.”

Khương Nghênh bước vào, lập tức cảm thấy không khí không giống ngày thường, cô nàng che giấu biểu cảm, cẩn thận đẩy cánh cửa nhỏ bên quầy vào.

“Có đói không?” Vân Hiện thấy cô liền hỏi.

Khương Nghênh lắc đầu, nửa người núp sau lưng anh ta, lặng lẽ đánh giá cô gái xinh đẹp lạ hoắc trước mặt, hỏi: “Đó là ai vậy?”

Vân Hiện gỡ ba lô trên vai cô xuống, đè giọng nói: “Mối tình đầu của ông chủ em, cũng rất có khả năng là bà chủ tương lai của em đấy.”

Lượng thông tin trong câu này quá lớn, Khương Nghênh dùng khẩu hình nói: “Đệch.”

Lý Chí Thành lờ mờ nghe được tiếng Vân Hiện nói chuyện, trong lòng bí bách buồn bực, giống hết như nước có ga bị người ra nhét thịt quả vào vậy.

Chu Dĩ đột nhiên xuất hiện ở nơi này, sự bình tĩnh trấn định của anh đã trở thành cố làm ra vẻ.

Lý Chí Thành nghiêm giọng hỏi: “Em đến đây làm gì?”

Chu Dĩ nhỏ giọng trả lời: “Anh không để ý đến em, em chỉ có thể đến đây tìm anh.”

Lồng ngực Lý Chí Thành phập phồng lên xuống, đi lên phía trước hai bước.

Lý Chí Thành cúi người lấy chiếc túi xách cô treo trên thành ghế, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Lại đây.”

Chu Dĩ vội buông cốc nhựa xuống, xách lấy túi đồ ăn vặt bên chân đuổi theo anh.

“Ấy.” Vân Hiện gọi giật họ lại, “Đừng đánh nhau đấy.”

Lý Chí Thành xụ mặt ra, không vui trả lơi: “Đánh cái rắm ấy.”

Anh túm chặt lấy cánh tay Chu Dĩ, sải bước nhanh chóng rời khỏi.

Chu Dĩ bị Lý Chí Thành nhét vào trong xe, trên cổ tay còn hằn ra vết móng, cô khẽ thổi lên, nhưng có đau cũng không dám trách móc.

Lý Chí Thành đóng cửa xe bụp một tiếng sau đó ngồi lên ghế lái, nhưng anh không khởi động xe.

“Sao anh lại cho em vào danh sách đen?” Chu Dĩ đánh đòn phủ đầu hỏi.

Lý Chí Thành không thèm để ý đến cô, lạnh lùng trả lời: “Em nói xem?”

Chu Dĩ phỏng đoán: “Vì dòng tin nhắn thoại kia à?”

Lý Chí Thành nổ tung như phích cắm bị hỏng: “Anh thực sự cạn lời luôn, anh ta là ai hả, khẩu khí điên cuồng như thế, em thích loại như anh ta có đúng không?”

Chu Dĩ lắc đầu, bắt lấy cánh tay anh, giọng điệu nghiêm túc: “Là anh hiểu lầm rồi, đó là Chu Nhiên.”

Lý Chí Thành cười lạnh một tiếng: “Anh cho em thêm ba phút, em soạn ra một câu chuyện tốt hơn rồi hãy tiếp tục lừa anh.”

“Đó thực sự là Chu Nhiên mà.” Chu Dĩ cũng vội, tăng nhanh tốc độ nói: “Em bảo anh ấy xua đuổi tên Hoắc Kiêu kia giúp, quỷ mới biết anh ấy còn gửi tin nhắn cho anh, hôm nay em mới nhìn thấy, em thề rằng em vô tội, ban nãy em đã mắng cho anh ấy một trận rồi.”

Lý Chí Thành nhìn cô, vẫn còn chút nghi ngờ: “Anh trai em đến Thân thành?”

Chu Dĩ rũ mắt xuống: “Là em về nhà, cô út mất rồi, người nhà gọi em về, hôm qua mới quay lại trường học.”

Lý Chí Thành giật mình, bỗng chốc không biết phải làm sao, đành mở miệng hỏi: “Không sao chứ?”

Chu Dĩ lắc đầu.

Sau khi tìm hiểu ngọn ngành, vẻ mặt của Lý Chí Thành mới hòa hoãn lại, anh tức giận không chỉ vì tin nhắn thoại ấy, nhiều nhất chỉ là ép chết cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của lạc đà mà thôi.

Một ngày thứ bảy không quá vui vẻ, bốn ngày mất liên lạc, sự xuất hiện của Chu Dĩ giống như một tia sáng chọc vỡ tầng mây, nhưng mây đen vẫn còn giăng kín bầu trời, cô thực sự giẫm lên giới hạn của Lý Chí Thành, mấy ngày nay anh cũng không ngủ ngon.

Có lẽ là nhắc tới cô út, tâm trạng của Chu Dĩ có chút nặng nề, cô ôm chặt lấy túi đồ trong lòng không nói chuyện.

Lý Chí Thành nhìn cô một lúc, rồi quay về khởi động xe.

Khoang xe yên tĩnh không tiếng động, ngay cả âm nhạc cũng không có.

Lúc lái xe ngang qua ngã tư, Lý Chí Thành đột nhiên hỏi: “Hai ngày nay Du thành có mưa không?”

Chu Dĩ ngẩng đầu lên nhìn anh: “Có mưa, bầu trời luôn tối tăm.”

Lý Chí Thành gật đầu, không còn câu sau nữa, cuộc đối thoại kết thúc tại đây.

Đường phố lúc sáu giờ chập tối, bầu trời tăm tối, thành phố được bao phủ trong màu vàng rực rỡ của ánh hoàng hôn, xưa cũ mà yên bình.

Lý Chí Thành lái xe về chung cư của mình, sau khi xuống xe, Chu Dĩ đưa túi đồ ăn vặt cho anh.

Lý Chí Thành ghét bỏ nói: “Em mang nhiều đồ ăn như vậy định đến đây du xuân à?”

Chu Dĩ ấm ức bĩu môi: “Em mua cho anh đấy, đều là đồ anh thích.”

Lý Chí Thành nhận lấy chiếc túi to, biết rõ còn cố hỏi: “Mua cho anh làm gì?”

“Quà xin lỗi.” Chu Dĩ túm lấy cánh tay anh, giọng nói mềm nhũn, “Anh đừng giận nữa mà.”

Lý Chí Thành hất tay cô ra, Chu Dĩ lại giống hệt như miếng cao da chó dính lên, lặp đi lặp lại mấy lần, Lý Chí Thành không hất ra nữa, chỉ có thể để mặc cô khoác lấy.

Sau khi lên lầu vào nhà, Lý Chí Thành vào phòng bếp trước, phải hầu hạ quàng thượng mèo ăn cơm cái đã.

“Đây là nhà anh à.” Thay dép xong, Chu Dĩ như một con thỏ xông vào cấm địa, đông nhìn tây ngó, đôi mắt long lanh xoay vòng, tò mò đều viết hết lên trên mặt.

Chung cư của Lý Chí Thành trang trí rất đơn giản, giấy dán tường màu nhạt, ghế sô pha bằng vải, ngay đến thảm trải sàn cũng là màu nâu đậm không có hoa văn, nhưng trong phòng ngủ của anh góc nào cũng đặt đầy những vật trang trí nhỏ nhắn tinh xảo.

Bối cảnh của phòng khách là một chiếc tủ để đồ cao hai mét, những mô hình được đặt bên trong đều là bảo bối Lý Chí Thành trân trọng.

Không có ti vi, nhưng ở vách tường có lắp đặt máy chiếu vào màn chiếu, cảm giác tuyệt đỉnh, khung cảnh siêu nét, Chu Dĩ thấy trên bàn trà còn có chiếc kính 3D.

Bên cửa sổ còn có giá cho mèo chủ đề đám mây, Chu Dĩ khom người, tuy quen biết đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô tận mắt thấy mèo cam TaTa ngoài đời.

Quầy bar ở đằng sau ghế sô pha, tiếp theo đó là phòng ăn, bên cạnh chiếc bàn dài đặt hai chiếc ghế chân cao, Chu Dĩ liếc quầy rượu một cái, thế mà lại phát hiện ra Lý Chí Thành dùng tủ rượu để đựng sữa và cô ca cô la.

Còn có chiếc xe đẩy đựng đồ ăn vặt bên cạnh bàn trà, một tầng thịt khô tăm cay, một tầng bánh quy bánh ngọt, một tầng khoai tây chiên quả khô, tầng cuối cùng là các loại đồ ăn nhanh, đây là mở tiệm tạp hóa hay gì?

Chu Dĩ nhìn thấy cửa phòng sách đang mở, cô đứng ở cửa thò đầu vào nhìn.

Đầu tiên đập vào mắt là chiếc tủ sách hai cửa, một bên là truyện tranh sặc sỡ sắc màu, đựng đầy bốn ngăn, mỗi khi Lý Chí Thành mua là mua cả seri, một bên để mô hình cỡ lớn, Chu Dĩ miễn cưỡng lắm mới nhận ra một nhân vật trong đó là đội trưởng Levi, người đàn ông mà Lý Chí Thành từng yêu đến điên cuồng.

*Đội trưởng Levi:



Trừ đó ra, phòng sách không hề có không khí làm việc truyền thống, hai chiếc bàn máy tính được đặt sát tường, cùng kiểu, màu sắc thì một đậm một nhạt.

Hai chiếc bàn này đều được lắp máy tính, bao gồm cả ghế ngồi, đều là cùng màu cũng kiểu, đầy đủ thiết bị, ngoài ra còn phối thêm bàn phím chuyên dụng để chơi game nữa.

Chiếc máy tính màu đen có lẽ là chiếc Lý Chí Thành thường dùng, mấy thứ bên trên bày bừa nhìn rất loạn, còn một chiếc khác nhìn khá sạch sẽ gọn gàng.

Tầm mắt Chu Dĩ rơi trên chiếc tai nghe tai mèo màu hồng, hai chiếc bàn này rõ ràng là kiểu tình nhân chuyên dùng.

Trái tim cô chợt nhói lên, rời khỏi cửa phòng sách.

Căn chung cư này không có màu sắc ấm áp dư thừa, cũng không có hoa tươi trang trí, nhưng chỗ nào cũng rất hợp mắt, đáng yêu lại thú vị.

Chu Dĩ chú ý tới ngay đến chiếc đồng hồ gắn tường cũng là tạo hình đầu mèo.

So với nhà, nơi đây càng giống quán net hơn, giống tiệm cà phê mèo, giống rạp chiếu phim tư nhân, giống bảo tàng đồ chơi, sắc màu rực rỡ, khiến con người ta thả lỏng.

Nếu cô có căn nhà như thế này, hoàn toàn có thể không ra ngoài ở lì trong nhà làm một con sâu gạo.

Cô đột nhiên có thể hiểu được lý do tại sao Lý Chí Thành không thích ra khỏi nhà.

Chu Dĩ đi vào phòng bếp, Lý Chí Thành xắn tay áo sơ mi lên, đang đổ sữa chua và quả khô vào trong bát.

Một khía cạnh sống động như vậy ở trong nhà, là thứ mà Chu Dĩ rất lâu chưa nhìn thấy.

Hồi còn yêu xa, tới cuối tuần hoặc là kì nghỉ ngắn ngày, Lý Chí Thành sẽ bay về Bắc Kinh thăm cô, hai người cùng nhau thuê một căn phòng ở gần trường.

Có lẽ Bắc Kinh là một nơi thiếu thốn đồ ngon, sau khi gọi đồ ăn bên ngoài hết một lượt, Lý Chí Thành quyết định tự mình xuống bếp.

Chu Dĩ vô cùng nghi ngờ kĩ năng nấu nướng của anh, sự thật chứng minh quả thực không được, nhưng cơm rang Lý Chí Thành làm không tồi, thơm mặn bóng dầu, là khẩu vị của cô, mỗi lần cô đều ăn một bát tô.

Chu Dĩ đứng dựa ở cửa thất thần một lúc, sau khi tự mình tỉnh táo lại, cô vẫn phải đối mặt với hiện thực.

“Anh sống chung với người khác à?” Chu Dĩ hỏi rất thẳng thắn trực tiếp.

Lý Chí Thành xoay người lại, gương mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn cô.

Chu Dĩ nhấc chân lên, con lợn piglet đang cười ngu ngốc: “Đây là dép cỡ nữ đúng chứ, còn có bàn máy tính trong phòng sách, sau khi chia tay với em có phải anh còn yêu người khác nữa không? Còn ở chung với nhau nữa.”

*Lợn piglet:



Lý Chí Thành buông bát trong tay xuống, xoay người nhìn cô, nhìn vẻ mặt vừa muốn biết lại vừa sợ biết được đáp án của cô, cực giống như một oán phụ bị bỏ rơi.

Lý Chí Thành lộ ra ý cười, nhếch môi lên hỏi vặn lại cô: “Em thấy sao?”

Vành mắt Chu Dĩ đỏ lên: “Em cảm thấy anh có.”

Lý Chí Thành bưng sữa chua với thức ăn cho mèo ra ngoài, gọi Ta Ta tới ăn cơm.

Con mèo màu cam linh hoạt nhảy từ giá mèo xuống dưới, đi xung quanh chân anh một vòng rồi mới bắt đầu hưởng thụ bữa tối.

Lý Chí Thành xoa đầu nó, đứng dậy nói với Chu Dĩ: “Ừ, quả thực có.”

Chu Dĩ cảm thấy lòng dạ của mình sắp xoắn thành quẩy, có thể vắt ra được nước cốt chanh chua loét, cô dùng mu bàn tay lau đuôi mắt: “Ồ.”

Lý Chí Thành đi đến trước mặt cô, kéo tay cô xuống, khẽ lau lên khóe mắt vừa được cô lau qua: “Chỉ có thể đã khóc rồi?”

Chu Dĩ bướng bỉnh nói: “Không, lông mèo rơi vào mắt.”

Anh không trêu cô nữa, có gì nói nấy: “Vân Hiện sống ở đây gần một năm, cũng không phải em không biết.”

Chu Dĩ truy hỏi: “Vậy còn dép lê thì sao?”

Lý Chí Thành ra hiệu cho cô nhìn xuống, trên dép của anh là hình gấu winnie: “Đôi thứ hai nửa giá, anh mua về để dành cho vợ tương lai đeo không được à?”

*Gấu winnie:



Chu Dĩ ngẫm nghĩ một lúc, mới vừa vào cửa, quả thực Lý Chí Thành lấy đôi dép hồng này từ trong tủ ra, xé túi bọc bên ngoài rồi đặt bên chân cô, vẫn mới tinh.

Cô mím khóe môi, trong giọng nói thấm đẫm đá bào dâu tây: “Vậy thì ngại quá, em đeo trước mất rồi, vợ anh chỉ có thể đeo hàng qua tay thôi.”

Lý Chí Thành nói: “Anh nghĩ có lẽ cô ấy sẽ không để bụng đâu.”

Chu Dĩ nâng cằm lên: “Vậy máy tính trong phòng sách thì sao, cũng là bộ thứ hai được giảm nửa giá à?”

Lý Chí Thành lắc đầu: “Cái đó thì không.”

Chu Dĩ khoanh hai tay trước ngực, giả vờ như không hề để bụng nhưng nơi nào cũng lộ ra dấu chân: “Cũng giữ lại cho vợ tương lai của anh à? Anh biết người ta thích chơi game sao mà đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”

Lý Chí Thành không hề để ý trả lời: “Không được sao, anh cảm thấy có lẽ cô ấy sẽ thích.”

Cuối cùng Chu Dĩ không nhịn nổi hỏi: “Cô ấy là ai?”

Lý Chí Thành nhún vai: “Không biết.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương