Tham Tiền, Háo Em!
-
Chương 16: Đồng xu thứ 16
Lý Chí Thành là người vô cùng thông minh.
Lúc làm việc mọi người luôn xu lợi tránh hại, trước mặt người khác khéo léo ân cần, sẽ lúng túng và phạm phải sai lầm xấu hổ, nhưng Lý Chí Thành thì không, anh sẽ lộ ra sự vụng về ngốc ngếch của bản thân vào lúc thích hợp, cũng chẳng ngần ngại lộ ra chút khuyết điểm, chân thật của bản thân.
Cho nên dù anh ưu tú xuất chúng, nhưng không khiến người ta đố kị, không cần đi lấy lòng người khác cũng có thể duy trì được mối quan hệ tốt đẹp.
Trên người anh có hơi thở bình thường, nhưng không hề tầm thường, anh hiểu nhân tình thế thái, đối với tình cảm cực kì mẫn cảm thông thấu, anh vĩnh viên luông thành thục hơn vẻ bề ngoài, vững vàng, tâm tư tỉ mỉ.
Chu Dĩ nghĩ, đây có lẽ cũng do nguyên nhân từ gia đình khiến cô thất vọng và không tin tưởng đàn ông, nhưng lại là nguyên nhân dễ dàng khiến Lý Chí Thành động lòng.
Anh và những người khác không giống nhau, là một ngoại lệ đặc biệt, là tránh không thoát.
Giống như chiếc chìa khóa kia, khăng khăng bị cô giẫm dưới chân.
Năm hai mươi tuổi, tất cả mọi người đều nói Lý Chí Thành đối xử quá tốt với Chu Dĩ, nói anh giống như một tên nhóc rơi vào lưới tình.
Đối với những lời này Lý Chí Thành không bàn luận gì thêm, trước kia Chu Dĩ chỉ coi như mình may mắn, gặp được một người bạn trai rất thích cô.
Nhưng hiện giờ cô đã hiểu ra, đầu óc Lý Chí Thành không bị úng nước, anh tỉnh táo hơn bất cứ ai.
Chẳng qua anh biết Chu Dĩ khuyết thiếu và khát vọng điều gì, cho nên anh lấy thân phận như vậy lặng lẽ bù đắp cho cô.
Những thứ anh cho đi luôn bỏ xa những thứ anh nên và Chu Dĩ muốn nhiều hơn rất rất nhiều.
Lý Chí Thành nói không sai, vướng mắt lằng nhằng nhiều năm như vậy, bốn năm yêu đương, sáu năm duy trì liên lạc yếu ớt, khi về nước quan hệ hai người cũng dần ấm lại, thăm dò, vẫn luôn là Chu Dĩ không rời xa anh nổi mà thôi.
Lý Chí Thành trong cuộc sống của cô, anh đóng quá nhiều vai trò, che mẹ anh trai, tiền bối bạn bè, thứ nữa mới là người yêu.
Chu Dĩ không có cách nào ngừng ỷ lại anh.
Điều này quả thực không phải là một tín hiệu tốt.
Ỷ lại sẽ thành thói quen, cách nói tiêu cực của thói quen được gọi là nghiện, đã nghiện thì không còn tự do nữa.
Tay chân Chu Dĩ lạnh ngắt, cô cảm thấy một trận sợ hãi, sự chắc chắn vốn có của cô bị một câu nói của Lý Chí Thành đánh tan thành từng mảnh.
Cô nghĩ cô nên gọi điện thoại xin lỗi Lý Chí Thành, nhưng sau khi xin lỗi xong thì nên nói gì đây?
Cô lại biến thành một Chu Dĩ tự ti, xoắn xuýt, chỉ biết co rụt về phía sau rồi.
Thần chí hỗn loạn, Chu Dĩ quấn chặt chăn, siết chặt lấy thú bông an ủi, trong không khí còn lưu lại hương quả thoang thoảng, những thứ này là cảm giác an toàn duy nhất mà cô có được trong căn phòng xa lạ này.
Có lẽ quả thực quá mệt mỏi, chẳng bao lâu cô mất đi ý thức, ngất lịm đi.
Sáu giờ sáng, ánh sáng yếu ớt, khổng tước ngoài cửa sổ bắt đầu kêu vang, mở xoe cánh của mình ra gọi loài người tỉnh giấc.
Đêm qua trước khi Lý Chí Thành rời đi, còn ân cần sạc pin điện thoại và tắt chế độ im lặng cho cô.
Chu Dĩ bị tiếng chuông phiền chán đánh thức, cô xoay người chọn cách lơ đi.
Cuối cùng cũng ngừng lại, cô vừa bỏ tay ra khỏi tai, tiếng chuông đoạt mạng lại vang lên.
Sau khi các phần mềm xã hội được phổ cập, mục đích sử dụng của tin nhắn và cuộc gọi chỉ dùng để lấy chuyển phát nhanh và đồ ăn đặt ngoài.
Chu Dĩ nghĩ, cho dù là lừa đảo cũng không đến mức làm việc sớm như thế này.
Chỉ sợ có việc gấp gì đó, cô ngồi thẳng dậy, thốt lên một tiếng thở dài trách móc, lê cơ thể nặng nề đi ra ngoài phòng khách.
Cô rút dây sạc rồi cầm điện thoại lên, cô híp mắt liếc thấy tên người gọi đến “Chu Nhiên.”
Chu Dĩ ngây người hai dây, dụi mắt, sau khi chắc chắn mình không nhìn nhầm mới ấn nghe.
“A lô.”
“Cuối cùng cũng dậy rồi?” Giọng điệu của Chu Nhiên mang theo bất mãn.
Chu Dĩ vốn gắt ngủ lại bị câu nói này của y chọc giận, Chu Dĩ há miệng mắng: “Anh có bệnh à?”
Chu Nhiên không nhiều lời với cô, trực tiếp nói vào chủ đề chính: “Trong nhà hỏi mày có tiện xin nghỉ mấy ngày về một chuyến không, cô út mất rồi.”
Có những lúc, ngôn ngữ càng ngắn gọn đơn giản, lực sát thương càng lớn.
“Cô út mất rồi”, bốn chữ đơn giản dễ hiểu, nhưng hàm nghĩa mang theo nặng tựa ngàn cân.
Tin tức cũng chẳng coi là bất ngờ, bọn họ đều biết sẽ có một ngày này.
Tay trái Chu Dĩ nắm lấy tay phải đang run rẩy, hít thở nặng nhọc từng hơi, cô cố gắng ổn định giọng nói: “Em biết rồi, em đặt vé ngay bây giờ.”
Chu Nhiên chỉ ném lại một câu “Mua vé xong thì gửi chuyến bay cho tao.”, thì cúp điện thoại.
Cô út Chu Triển là con gái nhỏ nhất của ông bà nội, chỉ lớn hơn Chu Dĩ chín tuổi.
Cô là người phụ nữ ngầu nhất, độc lập nhất, trái với luân thường đạo lý nhất mà Chu Dĩ quen biết.
Năm cô út 30 tuổi thì ly hôn, chồng trước của cô là một giám đốc của chuỗi siêu thị, con người đơn giản trung thực, lúc đó cô út nói với trong nhà lý do ly hôn “Con người anh ta chẳng thú vị gì, không sống được với anh ta nữa.”
Cũng vì vậy lần đầu tiên cô nhận được một trận đòn ác liệt sau khi trưởng thành tới giờ, một bên má bị ông nội ném gạt tàn thuốc vào sưng thành một cục u.
Cô mang theo gương mặt có chuyện buồn này, phóng xe máy đưa Chu Dĩ tới chợ đêm ăn đồ nướng.
Cho tới hiện tại Chu Dĩ vẫn nhớ như in mùi thơm của dầu gội đầu nơi mái tóc cô, mùi da trên yên xe máy trộn lẫn với mùi thuốc lá tạo thành một mùi hương có một không hai.
Cái tên Chu Triển này cũng là sau này tự cô sửa lại, Chu Dĩ chỉ biết trong tên cũ của cô mang theo một chữ “Hồng”.
Bốn năm trước phát hiện ra bệnh ung thư vú, Chu Dĩ còn quay về thăm cô một lần.
Đường nét trên khuôn mặt của người nhà họ Chu đều cùng một dạng, Chu Triển và cô cực kì giống nhau, nguyên nhân có lẽ đều cùng là con gái, trước kia mỗi khi bọn họ ra ngoài, luôn có người nói bọn họ là chị em.
Chu Dĩ ngẩn người trên máy bay ba tiếng đồng hồ, từ đêm qua cô đã bắt đầu hồn vía lên mây, trạng thái tinh thần không ổn, nhưng cũng chẳng tìm thấy kẽ hở nào cho cô thở dốc và nghỉ ngơi cả,
Chu Dĩ lấy một tờ khăn ướt trong túi ra lau mặt, tô thêm chút son vào bờ môi không trắng bệch.
Chu Dĩ kéo va li ra ngoài, lập tức nhìn thấy Chu Nhiên ở cửa ra vào.
Với chiều cao 1m92, đứng giữa dòng người vô cùng nổi bật, cộng thêm gương mặt tương tự với cô, nhưng gương mặt càng thêm mạnh mẽ cương nghị.
Tình cảm giữa hai anh em khá bình thường, cũng đều chẳng phải là người quá nhiệt tình.
Chu Nhiên đút tay vào trong túi đứng tại chỗ, không vẫy tay cũng chẳng bước lên phía trước, đợi Chu Dĩ bước lại gần, y lập tức xoay người sải bước.
Chu Dĩ đi sau lưng y tới bên cạnh xe, Chu Nhiên mở cốp sau, đặt va li vào trong đó giúp cô.
Cuối cùng y cũng nói một câu: “Ăn cơm chưa?”
Chu Dĩ đáp: “Lúc chờ chuyến bay đã ăn một bát mì rồi.”
Chu Nhiên gật đầu, khởi động xe lên đường.
Cả quãng đường không nói một lời, Chu Dĩ chống đầu nghịch điện thoại.
Ban sáng cô xin nghỉ phép với khoa, cô đi thẳng từ khu nghỉ dưỡng tới sân bay.
Lúc bảy giờ Hoắc Kiêu hỏi cô dậy chưa, có muốn ăn sáng cùng nhau không.
Chu Dĩ vốn định trả lời, nhưng lại lười đi ứng phó từng câu một, dứt khoát giả vờ như không nhìn thấy tin nhắn này.
Trên đường Chu Nhiên nhận một cuộc điện thoại, là trong nhà gọi tới, kêu y mang hai hộp nhang muỗi qua đó.
Y tìm một cửa hàng tạp hóa rồi dừng xe, móc một tờ tiền màu đỏ trong ví ra đưa cho Chu Dĩ: “Mua hai hộp nhang muỗi, mua hộ tao một bao thuốc nữa, Marlboro hương bạc hà.”
Chưa hết y còn bổ sung thêm một câu: “Biết nó như thế nào rồi chứ?”
Chu Dĩ âm thầm trợn ngược mắt: “Biết rồi.”
Điện thoại vang lên tiếng âm báo tin nhắn, lại là tin nhắn Hoắc Kiêu gửi tới, có lẽ nghe nói cô xin nghỉ, muốn hỏi Chu Dĩ xảy ra chuyện gì, hiện giờ thế nào.
Quan tâm đột ngột thế này chỉ khiến cô càng thêm bực bội phiền não, Chu Dĩ nâng mắt lên nhìn Chu Nhiên, y coi cô là chân chạy vặt, cô nhờ y tiện tay giúp đỡ cũng không quá nhỉ.
“Giúp em một việc.” Chu Dĩ ném điện thoại cho Chu Nhiên, “Xua đuổi người này đi.”
Chu Nhiên cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua cuộc đối thoại trên màn hình: “Ôi, người theo đuổi?”
“Một đồng nghiệp phiền phức, anh nói với hắn anh là đàn anh của em, anh đang ở cùng em, bảo hắn không cần lo lắng, kiểu cách như nào thì tự anh thể hiện.” Nói xong Chu Dĩ cầm tiền xuống xe.
Gương mặt Chu Nhiên cuối cùng cũng có một chút cảm xúc, y hắng giọng, nhấn vào nút ghi âm, giọng điêu vô cùng trà xanh nói: “À, cảm ơn anh đã quan tâm, tôi là đàn anh của Chu Dĩ, hiện tại tôi đang ở cùng cô ấy, cô ấy bảo anh không cần lo lắng.”
Gửi xong, Chu Nhiên vừa buông điện thoại xuống, lại nhìn thấy một tin nhắn mới.
Chu Dĩ ghi chú người này là “Kẻ lắm chuyện.”
Kẻ lắm chuyện: Người đâu rồi?
Chu Nhiên nhịn không được khẽ ha một tiếng, nhìn không ra đó nha, người theo đuổi còn khá nhiều đấy, kẻ này xem ra càng không được, thái độ hung dữ như thế này sao mà theo đuổi con gái nhà người ta?
Chu Nhiên nghĩ dù sao cũng đang nhàm chán, y mở lòng từ bi mua một tặng một, lần này y thay đổi chiến lược, hóa thân thành tổng giám đốc bá đạo, làm dáng trầm giọng nói: “Cô ấy đang ở chỗ tôi, Chu Dĩ nhà tôi có tôi trông nom, không nhọc anh phí tâm.”
Vút một tiếng, tin nhắn gửi đi thành công, quả nhiên hai người không trả lời lại, Chu Nhiên cảm khái lắc đầu, thích ai không thích, lại đi thích đứa em gái khinh thường đàn ông này của y chứ.
Chu Dĩ xác túi nilong quay về xe, ném bao thuốc cho Chu Nhiên.
Thấy bọng mắt y xanh đen, Chu Dĩ khẽ ho một tiếng, có chút kì cục hỏi: “Không ngủ ngon à?”
Chu Nhiên hạ cửa sổ xe xuống, gác khuỷu tay bên cửa sổ, châm một điểm marlboro bạc hà nói: “Ừ.”
Y nhả ra từng vòng khói, giọng nói thô sạn: “Người mất tối qua, nửa đêm bà nội tỉnh dậy, nói cảm giác nóng ruột, lúc đi vào phòng cô út, sờ lên người không còn độ ấm nữa.
Từ khi bắt đầu tra ra bệnh, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẽ có ngày hôm ấy, nhưng đợi tới khi thực sự đến rồi, vẫn không có ai chuẩn bị tốt cả.
“Vốn định tối qua gọi cho mày, nhưng thím bảo đợi mày ngủ dậy đã.”
Chu Dĩ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khoang mắt chua sót, cô giơ tay dụi đi.
Dưới gối cô út không có con cái, con cháu có thể lo ma chay cho cô út chỉ có Chu Nhiên và và bản thân cô.
“Nên sớm gọi em về xem mới phải.” Chu Dĩ nghẹn ngào nói, “Lần cuối cùng cũng không gặp được.”
Chu Nhiên búng tàn thuốc, bạc hà và khói thuốc có tác dụng nâng cao tinh thần ngắn ngủi, cả một đêm y không hề chợp mắt, buổi sáng vốn định ngủ bù một giấc, lại chạy tới sân bay đón Chu Dĩ.
“Cô út không cho nói, cũng chẳng cho ai tới thăm cô cả, nói là ghét bản thân mình xấu, không có mặt mũi gặp người, còn từng hỏi bác sĩ hiện giờ cô có thể trang điểm không.”
Chu Dĩ cười khẽ, đây đúng là những câu mà Chu Triển nói ra được.
“Ra đi trong giấc mộng, cũng coi như là hạnh phúc rồi.” Chu Nhiên nói.
Chu Dĩ gật đầu, cô hít sâu một hơi điều chỉnh lại cảm xúc, hiện giờ trong nhà còn bao nhiêu việc đợi bọn họ về xử lý, bi thương và hoài niệm đề để ra sau.
Ông bà nội và cô út sống trong căn nhà cũ trong hẻm, khi bọn họ tới nơi, người thân họ hàng đã tụm lại thành từng vòng, có một số Chu Dĩ thấy quen mắt, nhưng không gọi ra được tên.
Chu Nhiên đưa cô tới cửa, đám người lập tức xôn xao.
Có người gọi: “Ôi, du học sinh của chúng ta về rồi này.”
“Đây là Tiểu Dĩ hả? Xinh gái thế này rồi.”
“Còn nhận ra bác không? Hồi nhỏ ba cháu hay dẫn cháu tới nhà bác chơi đấy.”
Bọn họ trêu ghẹo lôi kéo khiến Chu Dĩ cảm thấy không được ổn cho lắm, cô theo sát sau lưng Chu Nhiên, nở nụ cười đơ cứng gật đầu.
Có lẽ là ghét ồn ào, Chu Nhiên kéo tay Chu Dĩ sang bên cạnh, vẫy tay với mấy bà cô bà dì: “Cháu đưa nó đi dập đầu trước, đừng tụm lại nữa.”
“Tiểu Dĩ tới rồi à?”
Nghe thấy giọng nói của mẹ mình, Chu Dĩ bước nhanh vào trong nhà.
Bác gái cả và mẹ cô đang ngồi gấp đồng vàng, mỗi người một chiếc ghế đẩu, túi nilon cỡ lớn sắp để đầy rồi.
Bác gái cả nhìn thấy Chu Dĩ, đứng dậy muốn nhường ghế đẩu cho cô ngồi, Chu Dĩ vội vàng xua tay từ chối: “Cháu không cần.”
Bác gái cả hỏi cô: “Bác bảo Chu Nhiên dẫn cháu ra ngoài ăn cơm xong thì quay lại, hai đứa ăn cơm chưa?”
Chu Dĩ lắc đầu: “Cháu không đói, buổi sáng ăn mì rồi ạ.”
Bác gái cả lại hỏi: “Vậy Nhiên Nhiên mua đồ ăn chưa? Bữa sáng nấu cháo nó cũng không ăn.”
Chu Dĩ chớp mắt: “Chắc là ăn rồi ạ.”
Tiếng kèn bên ngoài vang lên, tiếng kèn trống này phải liên tục tấu suốt ba ngày.
Di thể của cô út dùng vải trắng che lên, Chu Nhiên dẫn Chu Dĩ tới dập đầu, sau đó đi làm việc khác, áo sơ mi của y bị cọ bẩn thỉu nhăn nheo vô cùng.
Trong tình huống như thế này, y có tiều tụy cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ, y là con cả, bắt buộc phải gánh vác trọng trách.
Tới giờ cơm trưa, đám đàn ông uống rượu ăn tiệc, phụ nữ thì bận rộn trong bếp, hoặc đang gấp tiền giấy.
Chu Dĩ không biết gập, chỉ có thể xếp chồng giấy rồi đưa cho mẹ mình với bác gái cả.
Chu Nhiên xách một chai nước đi vào, ngồi trên ghế dựa uống ừng ực.
Bác gái cả xót con trai, hỏi y: “Ăn cơm chưa con?”
Chu Nhiên xua tay: “Con không muốn ăn, con ngồi ở đây một lúc.”
Đêm qua không ngủ ngon, lại thêm bôn ba trên đường cả buổi sáng, Chu Dĩ ngáp một cái, móc điện thoại từ trong túi ra, mở ứng dụng gọi đồ ăn.
“Mẹ, địa chỉ ở đây là gì thế ạ?”
“Sao thế?”
“Con muốn uống cà phê.”
Lý Minh Anh vỗ lên tay cô, hơi đè giọng xuống nói: “Đừng gọi nữa, bị mấy đứa Tư Tư nhìn thấy, chúng nó lại đòi uống.”
Chu Dĩ cất điện thoại đi, ấm ức nói: “Nhưng con buồn ngủ lắm.”
“Dựa vào mẹ ngủ một lúc.”
Chu Dĩ lắc đầu, ngoan ngoãn tiếp tục chia giấy cho mọi người.
“Nhiên Nhiên, vàng mua thiếu rồi, chút nữa con đi đón ông bà nội tiện đường mua thêm một chút.”
Chu Nhiên đáp được: “Biết rồi.”
“Có phải Tiểu Dĩ gầy đi rồi không?” Có một bà cô hỏi Chu Dĩ.
Chu Dĩ nhếch khóe môi, Lý Minh Anh thấy cô xấu hổ, ra mặt giải vây: “Vẫn luôn như vậy mà, ăn không mập.”
Chu Nhiên ở đằng sau cười một tiếng, chen vào nói: “Lúc nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ, gầy như que củi ấy.”
Chu Dĩ quay đầu lườm y một cái, hung ác nói: “Thịt kho tàu trên bàn lúc nào cũng đặt trước mặt anh, đương nhiên dinh dưỡng của em không đầy đủ rồi, nào giống như anh ăn đến mức nặng 80 ký.”
Năm Chu Nhiên 1-16 tuổi là một tên mập hú, đây là một nỗi nhục của y: “Là lỗi của tao à?”
Chu Dĩ hừ một tiếng: “Chính là lỗi của anh.”
Đám bà cô cười rộ lên, cảm thán nói: “Tình cảm giữa hai anh em thật tốt.”
Hai má Chu Dĩ đỏ lên, cúi thấp đầu không nói thêm gì nữa.
Từ lúc về cô chưa nhìn thấy ông bà nội, lặng lẽ hỏi mẹ mình: “Ông bà nội ở đâu ạ?”
Chu Nhiên nghe thấy, trả lời: “Tim của ông nội không thoải mái, đưa tới bệnh viện, bà nội cũng đi cùng.”
Chu Dĩ à một tiếng.
Chẳng bao lâu Chu Nhiên đi ra ngòai, y gần như không nghỉ ngơi.
Lý Ming Anh dặn dò một câu bên tai Chu Dĩ: “Hai ngày này cố gắng giúp đỡ anh con, bác cả và ba con không đáng tin chút nào, trong trong ngoài ngoài đều phải do nó trông coi.”
Chu Dĩ gật đầu, lấy điện thoại ra liếc một cái, chẳng có tin nhắn gì mới.
Cô chống cằm ngồi ngẩm người, nghĩ tới Lý Chí Thành hiện giờ đang làm gì, còn giận hay không?
Trong phòng oi bức, Chu Dĩ lấy vòng chun trên cổ tay xuống buộc thành tóc đuôi ngựa, buộc được một nửa, bỗng nhiên cô nhớ tới gì đó, lại nhanh chóng thả xuống che lấy cổ mình.
Lý Minh Anh kì quái nhìn cô một cái: “Sao thế con?”
Chu Dĩ kéo tóc, đỏ mặt nói: “Không có gì ạ.”
Cô mở baidu ra, gõ chữ ở ô tìm kiểm “Làm cách nào để dấu răng căn nhanh chóng biến mất.”
Đọc hết một lượt, Chu Dĩ cất điện thoại đi, hỏi: “Mẹ, có gel nha đam không ạ?”
Lý Minh Anh trả lời: “Không có, bảo anh con mua giúp đi.”
Lúc làm việc mọi người luôn xu lợi tránh hại, trước mặt người khác khéo léo ân cần, sẽ lúng túng và phạm phải sai lầm xấu hổ, nhưng Lý Chí Thành thì không, anh sẽ lộ ra sự vụng về ngốc ngếch của bản thân vào lúc thích hợp, cũng chẳng ngần ngại lộ ra chút khuyết điểm, chân thật của bản thân.
Cho nên dù anh ưu tú xuất chúng, nhưng không khiến người ta đố kị, không cần đi lấy lòng người khác cũng có thể duy trì được mối quan hệ tốt đẹp.
Trên người anh có hơi thở bình thường, nhưng không hề tầm thường, anh hiểu nhân tình thế thái, đối với tình cảm cực kì mẫn cảm thông thấu, anh vĩnh viên luông thành thục hơn vẻ bề ngoài, vững vàng, tâm tư tỉ mỉ.
Chu Dĩ nghĩ, đây có lẽ cũng do nguyên nhân từ gia đình khiến cô thất vọng và không tin tưởng đàn ông, nhưng lại là nguyên nhân dễ dàng khiến Lý Chí Thành động lòng.
Anh và những người khác không giống nhau, là một ngoại lệ đặc biệt, là tránh không thoát.
Giống như chiếc chìa khóa kia, khăng khăng bị cô giẫm dưới chân.
Năm hai mươi tuổi, tất cả mọi người đều nói Lý Chí Thành đối xử quá tốt với Chu Dĩ, nói anh giống như một tên nhóc rơi vào lưới tình.
Đối với những lời này Lý Chí Thành không bàn luận gì thêm, trước kia Chu Dĩ chỉ coi như mình may mắn, gặp được một người bạn trai rất thích cô.
Nhưng hiện giờ cô đã hiểu ra, đầu óc Lý Chí Thành không bị úng nước, anh tỉnh táo hơn bất cứ ai.
Chẳng qua anh biết Chu Dĩ khuyết thiếu và khát vọng điều gì, cho nên anh lấy thân phận như vậy lặng lẽ bù đắp cho cô.
Những thứ anh cho đi luôn bỏ xa những thứ anh nên và Chu Dĩ muốn nhiều hơn rất rất nhiều.
Lý Chí Thành nói không sai, vướng mắt lằng nhằng nhiều năm như vậy, bốn năm yêu đương, sáu năm duy trì liên lạc yếu ớt, khi về nước quan hệ hai người cũng dần ấm lại, thăm dò, vẫn luôn là Chu Dĩ không rời xa anh nổi mà thôi.
Lý Chí Thành trong cuộc sống của cô, anh đóng quá nhiều vai trò, che mẹ anh trai, tiền bối bạn bè, thứ nữa mới là người yêu.
Chu Dĩ không có cách nào ngừng ỷ lại anh.
Điều này quả thực không phải là một tín hiệu tốt.
Ỷ lại sẽ thành thói quen, cách nói tiêu cực của thói quen được gọi là nghiện, đã nghiện thì không còn tự do nữa.
Tay chân Chu Dĩ lạnh ngắt, cô cảm thấy một trận sợ hãi, sự chắc chắn vốn có của cô bị một câu nói của Lý Chí Thành đánh tan thành từng mảnh.
Cô nghĩ cô nên gọi điện thoại xin lỗi Lý Chí Thành, nhưng sau khi xin lỗi xong thì nên nói gì đây?
Cô lại biến thành một Chu Dĩ tự ti, xoắn xuýt, chỉ biết co rụt về phía sau rồi.
Thần chí hỗn loạn, Chu Dĩ quấn chặt chăn, siết chặt lấy thú bông an ủi, trong không khí còn lưu lại hương quả thoang thoảng, những thứ này là cảm giác an toàn duy nhất mà cô có được trong căn phòng xa lạ này.
Có lẽ quả thực quá mệt mỏi, chẳng bao lâu cô mất đi ý thức, ngất lịm đi.
Sáu giờ sáng, ánh sáng yếu ớt, khổng tước ngoài cửa sổ bắt đầu kêu vang, mở xoe cánh của mình ra gọi loài người tỉnh giấc.
Đêm qua trước khi Lý Chí Thành rời đi, còn ân cần sạc pin điện thoại và tắt chế độ im lặng cho cô.
Chu Dĩ bị tiếng chuông phiền chán đánh thức, cô xoay người chọn cách lơ đi.
Cuối cùng cũng ngừng lại, cô vừa bỏ tay ra khỏi tai, tiếng chuông đoạt mạng lại vang lên.
Sau khi các phần mềm xã hội được phổ cập, mục đích sử dụng của tin nhắn và cuộc gọi chỉ dùng để lấy chuyển phát nhanh và đồ ăn đặt ngoài.
Chu Dĩ nghĩ, cho dù là lừa đảo cũng không đến mức làm việc sớm như thế này.
Chỉ sợ có việc gấp gì đó, cô ngồi thẳng dậy, thốt lên một tiếng thở dài trách móc, lê cơ thể nặng nề đi ra ngoài phòng khách.
Cô rút dây sạc rồi cầm điện thoại lên, cô híp mắt liếc thấy tên người gọi đến “Chu Nhiên.”
Chu Dĩ ngây người hai dây, dụi mắt, sau khi chắc chắn mình không nhìn nhầm mới ấn nghe.
“A lô.”
“Cuối cùng cũng dậy rồi?” Giọng điệu của Chu Nhiên mang theo bất mãn.
Chu Dĩ vốn gắt ngủ lại bị câu nói này của y chọc giận, Chu Dĩ há miệng mắng: “Anh có bệnh à?”
Chu Nhiên không nhiều lời với cô, trực tiếp nói vào chủ đề chính: “Trong nhà hỏi mày có tiện xin nghỉ mấy ngày về một chuyến không, cô út mất rồi.”
Có những lúc, ngôn ngữ càng ngắn gọn đơn giản, lực sát thương càng lớn.
“Cô út mất rồi”, bốn chữ đơn giản dễ hiểu, nhưng hàm nghĩa mang theo nặng tựa ngàn cân.
Tin tức cũng chẳng coi là bất ngờ, bọn họ đều biết sẽ có một ngày này.
Tay trái Chu Dĩ nắm lấy tay phải đang run rẩy, hít thở nặng nhọc từng hơi, cô cố gắng ổn định giọng nói: “Em biết rồi, em đặt vé ngay bây giờ.”
Chu Nhiên chỉ ném lại một câu “Mua vé xong thì gửi chuyến bay cho tao.”, thì cúp điện thoại.
Cô út Chu Triển là con gái nhỏ nhất của ông bà nội, chỉ lớn hơn Chu Dĩ chín tuổi.
Cô là người phụ nữ ngầu nhất, độc lập nhất, trái với luân thường đạo lý nhất mà Chu Dĩ quen biết.
Năm cô út 30 tuổi thì ly hôn, chồng trước của cô là một giám đốc của chuỗi siêu thị, con người đơn giản trung thực, lúc đó cô út nói với trong nhà lý do ly hôn “Con người anh ta chẳng thú vị gì, không sống được với anh ta nữa.”
Cũng vì vậy lần đầu tiên cô nhận được một trận đòn ác liệt sau khi trưởng thành tới giờ, một bên má bị ông nội ném gạt tàn thuốc vào sưng thành một cục u.
Cô mang theo gương mặt có chuyện buồn này, phóng xe máy đưa Chu Dĩ tới chợ đêm ăn đồ nướng.
Cho tới hiện tại Chu Dĩ vẫn nhớ như in mùi thơm của dầu gội đầu nơi mái tóc cô, mùi da trên yên xe máy trộn lẫn với mùi thuốc lá tạo thành một mùi hương có một không hai.
Cái tên Chu Triển này cũng là sau này tự cô sửa lại, Chu Dĩ chỉ biết trong tên cũ của cô mang theo một chữ “Hồng”.
Bốn năm trước phát hiện ra bệnh ung thư vú, Chu Dĩ còn quay về thăm cô một lần.
Đường nét trên khuôn mặt của người nhà họ Chu đều cùng một dạng, Chu Triển và cô cực kì giống nhau, nguyên nhân có lẽ đều cùng là con gái, trước kia mỗi khi bọn họ ra ngoài, luôn có người nói bọn họ là chị em.
Chu Dĩ ngẩn người trên máy bay ba tiếng đồng hồ, từ đêm qua cô đã bắt đầu hồn vía lên mây, trạng thái tinh thần không ổn, nhưng cũng chẳng tìm thấy kẽ hở nào cho cô thở dốc và nghỉ ngơi cả,
Chu Dĩ lấy một tờ khăn ướt trong túi ra lau mặt, tô thêm chút son vào bờ môi không trắng bệch.
Chu Dĩ kéo va li ra ngoài, lập tức nhìn thấy Chu Nhiên ở cửa ra vào.
Với chiều cao 1m92, đứng giữa dòng người vô cùng nổi bật, cộng thêm gương mặt tương tự với cô, nhưng gương mặt càng thêm mạnh mẽ cương nghị.
Tình cảm giữa hai anh em khá bình thường, cũng đều chẳng phải là người quá nhiệt tình.
Chu Nhiên đút tay vào trong túi đứng tại chỗ, không vẫy tay cũng chẳng bước lên phía trước, đợi Chu Dĩ bước lại gần, y lập tức xoay người sải bước.
Chu Dĩ đi sau lưng y tới bên cạnh xe, Chu Nhiên mở cốp sau, đặt va li vào trong đó giúp cô.
Cuối cùng y cũng nói một câu: “Ăn cơm chưa?”
Chu Dĩ đáp: “Lúc chờ chuyến bay đã ăn một bát mì rồi.”
Chu Nhiên gật đầu, khởi động xe lên đường.
Cả quãng đường không nói một lời, Chu Dĩ chống đầu nghịch điện thoại.
Ban sáng cô xin nghỉ phép với khoa, cô đi thẳng từ khu nghỉ dưỡng tới sân bay.
Lúc bảy giờ Hoắc Kiêu hỏi cô dậy chưa, có muốn ăn sáng cùng nhau không.
Chu Dĩ vốn định trả lời, nhưng lại lười đi ứng phó từng câu một, dứt khoát giả vờ như không nhìn thấy tin nhắn này.
Trên đường Chu Nhiên nhận một cuộc điện thoại, là trong nhà gọi tới, kêu y mang hai hộp nhang muỗi qua đó.
Y tìm một cửa hàng tạp hóa rồi dừng xe, móc một tờ tiền màu đỏ trong ví ra đưa cho Chu Dĩ: “Mua hai hộp nhang muỗi, mua hộ tao một bao thuốc nữa, Marlboro hương bạc hà.”
Chưa hết y còn bổ sung thêm một câu: “Biết nó như thế nào rồi chứ?”
Chu Dĩ âm thầm trợn ngược mắt: “Biết rồi.”
Điện thoại vang lên tiếng âm báo tin nhắn, lại là tin nhắn Hoắc Kiêu gửi tới, có lẽ nghe nói cô xin nghỉ, muốn hỏi Chu Dĩ xảy ra chuyện gì, hiện giờ thế nào.
Quan tâm đột ngột thế này chỉ khiến cô càng thêm bực bội phiền não, Chu Dĩ nâng mắt lên nhìn Chu Nhiên, y coi cô là chân chạy vặt, cô nhờ y tiện tay giúp đỡ cũng không quá nhỉ.
“Giúp em một việc.” Chu Dĩ ném điện thoại cho Chu Nhiên, “Xua đuổi người này đi.”
Chu Nhiên cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua cuộc đối thoại trên màn hình: “Ôi, người theo đuổi?”
“Một đồng nghiệp phiền phức, anh nói với hắn anh là đàn anh của em, anh đang ở cùng em, bảo hắn không cần lo lắng, kiểu cách như nào thì tự anh thể hiện.” Nói xong Chu Dĩ cầm tiền xuống xe.
Gương mặt Chu Nhiên cuối cùng cũng có một chút cảm xúc, y hắng giọng, nhấn vào nút ghi âm, giọng điêu vô cùng trà xanh nói: “À, cảm ơn anh đã quan tâm, tôi là đàn anh của Chu Dĩ, hiện tại tôi đang ở cùng cô ấy, cô ấy bảo anh không cần lo lắng.”
Gửi xong, Chu Nhiên vừa buông điện thoại xuống, lại nhìn thấy một tin nhắn mới.
Chu Dĩ ghi chú người này là “Kẻ lắm chuyện.”
Kẻ lắm chuyện: Người đâu rồi?
Chu Nhiên nhịn không được khẽ ha một tiếng, nhìn không ra đó nha, người theo đuổi còn khá nhiều đấy, kẻ này xem ra càng không được, thái độ hung dữ như thế này sao mà theo đuổi con gái nhà người ta?
Chu Nhiên nghĩ dù sao cũng đang nhàm chán, y mở lòng từ bi mua một tặng một, lần này y thay đổi chiến lược, hóa thân thành tổng giám đốc bá đạo, làm dáng trầm giọng nói: “Cô ấy đang ở chỗ tôi, Chu Dĩ nhà tôi có tôi trông nom, không nhọc anh phí tâm.”
Vút một tiếng, tin nhắn gửi đi thành công, quả nhiên hai người không trả lời lại, Chu Nhiên cảm khái lắc đầu, thích ai không thích, lại đi thích đứa em gái khinh thường đàn ông này của y chứ.
Chu Dĩ xác túi nilong quay về xe, ném bao thuốc cho Chu Nhiên.
Thấy bọng mắt y xanh đen, Chu Dĩ khẽ ho một tiếng, có chút kì cục hỏi: “Không ngủ ngon à?”
Chu Nhiên hạ cửa sổ xe xuống, gác khuỷu tay bên cửa sổ, châm một điểm marlboro bạc hà nói: “Ừ.”
Y nhả ra từng vòng khói, giọng nói thô sạn: “Người mất tối qua, nửa đêm bà nội tỉnh dậy, nói cảm giác nóng ruột, lúc đi vào phòng cô út, sờ lên người không còn độ ấm nữa.
Từ khi bắt đầu tra ra bệnh, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẽ có ngày hôm ấy, nhưng đợi tới khi thực sự đến rồi, vẫn không có ai chuẩn bị tốt cả.
“Vốn định tối qua gọi cho mày, nhưng thím bảo đợi mày ngủ dậy đã.”
Chu Dĩ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khoang mắt chua sót, cô giơ tay dụi đi.
Dưới gối cô út không có con cái, con cháu có thể lo ma chay cho cô út chỉ có Chu Nhiên và và bản thân cô.
“Nên sớm gọi em về xem mới phải.” Chu Dĩ nghẹn ngào nói, “Lần cuối cùng cũng không gặp được.”
Chu Nhiên búng tàn thuốc, bạc hà và khói thuốc có tác dụng nâng cao tinh thần ngắn ngủi, cả một đêm y không hề chợp mắt, buổi sáng vốn định ngủ bù một giấc, lại chạy tới sân bay đón Chu Dĩ.
“Cô út không cho nói, cũng chẳng cho ai tới thăm cô cả, nói là ghét bản thân mình xấu, không có mặt mũi gặp người, còn từng hỏi bác sĩ hiện giờ cô có thể trang điểm không.”
Chu Dĩ cười khẽ, đây đúng là những câu mà Chu Triển nói ra được.
“Ra đi trong giấc mộng, cũng coi như là hạnh phúc rồi.” Chu Nhiên nói.
Chu Dĩ gật đầu, cô hít sâu một hơi điều chỉnh lại cảm xúc, hiện giờ trong nhà còn bao nhiêu việc đợi bọn họ về xử lý, bi thương và hoài niệm đề để ra sau.
Ông bà nội và cô út sống trong căn nhà cũ trong hẻm, khi bọn họ tới nơi, người thân họ hàng đã tụm lại thành từng vòng, có một số Chu Dĩ thấy quen mắt, nhưng không gọi ra được tên.
Chu Nhiên đưa cô tới cửa, đám người lập tức xôn xao.
Có người gọi: “Ôi, du học sinh của chúng ta về rồi này.”
“Đây là Tiểu Dĩ hả? Xinh gái thế này rồi.”
“Còn nhận ra bác không? Hồi nhỏ ba cháu hay dẫn cháu tới nhà bác chơi đấy.”
Bọn họ trêu ghẹo lôi kéo khiến Chu Dĩ cảm thấy không được ổn cho lắm, cô theo sát sau lưng Chu Nhiên, nở nụ cười đơ cứng gật đầu.
Có lẽ là ghét ồn ào, Chu Nhiên kéo tay Chu Dĩ sang bên cạnh, vẫy tay với mấy bà cô bà dì: “Cháu đưa nó đi dập đầu trước, đừng tụm lại nữa.”
“Tiểu Dĩ tới rồi à?”
Nghe thấy giọng nói của mẹ mình, Chu Dĩ bước nhanh vào trong nhà.
Bác gái cả và mẹ cô đang ngồi gấp đồng vàng, mỗi người một chiếc ghế đẩu, túi nilon cỡ lớn sắp để đầy rồi.
Bác gái cả nhìn thấy Chu Dĩ, đứng dậy muốn nhường ghế đẩu cho cô ngồi, Chu Dĩ vội vàng xua tay từ chối: “Cháu không cần.”
Bác gái cả hỏi cô: “Bác bảo Chu Nhiên dẫn cháu ra ngoài ăn cơm xong thì quay lại, hai đứa ăn cơm chưa?”
Chu Dĩ lắc đầu: “Cháu không đói, buổi sáng ăn mì rồi ạ.”
Bác gái cả lại hỏi: “Vậy Nhiên Nhiên mua đồ ăn chưa? Bữa sáng nấu cháo nó cũng không ăn.”
Chu Dĩ chớp mắt: “Chắc là ăn rồi ạ.”
Tiếng kèn bên ngoài vang lên, tiếng kèn trống này phải liên tục tấu suốt ba ngày.
Di thể của cô út dùng vải trắng che lên, Chu Nhiên dẫn Chu Dĩ tới dập đầu, sau đó đi làm việc khác, áo sơ mi của y bị cọ bẩn thỉu nhăn nheo vô cùng.
Trong tình huống như thế này, y có tiều tụy cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ, y là con cả, bắt buộc phải gánh vác trọng trách.
Tới giờ cơm trưa, đám đàn ông uống rượu ăn tiệc, phụ nữ thì bận rộn trong bếp, hoặc đang gấp tiền giấy.
Chu Dĩ không biết gập, chỉ có thể xếp chồng giấy rồi đưa cho mẹ mình với bác gái cả.
Chu Nhiên xách một chai nước đi vào, ngồi trên ghế dựa uống ừng ực.
Bác gái cả xót con trai, hỏi y: “Ăn cơm chưa con?”
Chu Nhiên xua tay: “Con không muốn ăn, con ngồi ở đây một lúc.”
Đêm qua không ngủ ngon, lại thêm bôn ba trên đường cả buổi sáng, Chu Dĩ ngáp một cái, móc điện thoại từ trong túi ra, mở ứng dụng gọi đồ ăn.
“Mẹ, địa chỉ ở đây là gì thế ạ?”
“Sao thế?”
“Con muốn uống cà phê.”
Lý Minh Anh vỗ lên tay cô, hơi đè giọng xuống nói: “Đừng gọi nữa, bị mấy đứa Tư Tư nhìn thấy, chúng nó lại đòi uống.”
Chu Dĩ cất điện thoại đi, ấm ức nói: “Nhưng con buồn ngủ lắm.”
“Dựa vào mẹ ngủ một lúc.”
Chu Dĩ lắc đầu, ngoan ngoãn tiếp tục chia giấy cho mọi người.
“Nhiên Nhiên, vàng mua thiếu rồi, chút nữa con đi đón ông bà nội tiện đường mua thêm một chút.”
Chu Nhiên đáp được: “Biết rồi.”
“Có phải Tiểu Dĩ gầy đi rồi không?” Có một bà cô hỏi Chu Dĩ.
Chu Dĩ nhếch khóe môi, Lý Minh Anh thấy cô xấu hổ, ra mặt giải vây: “Vẫn luôn như vậy mà, ăn không mập.”
Chu Nhiên ở đằng sau cười một tiếng, chen vào nói: “Lúc nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ, gầy như que củi ấy.”
Chu Dĩ quay đầu lườm y một cái, hung ác nói: “Thịt kho tàu trên bàn lúc nào cũng đặt trước mặt anh, đương nhiên dinh dưỡng của em không đầy đủ rồi, nào giống như anh ăn đến mức nặng 80 ký.”
Năm Chu Nhiên 1-16 tuổi là một tên mập hú, đây là một nỗi nhục của y: “Là lỗi của tao à?”
Chu Dĩ hừ một tiếng: “Chính là lỗi của anh.”
Đám bà cô cười rộ lên, cảm thán nói: “Tình cảm giữa hai anh em thật tốt.”
Hai má Chu Dĩ đỏ lên, cúi thấp đầu không nói thêm gì nữa.
Từ lúc về cô chưa nhìn thấy ông bà nội, lặng lẽ hỏi mẹ mình: “Ông bà nội ở đâu ạ?”
Chu Nhiên nghe thấy, trả lời: “Tim của ông nội không thoải mái, đưa tới bệnh viện, bà nội cũng đi cùng.”
Chu Dĩ à một tiếng.
Chẳng bao lâu Chu Nhiên đi ra ngòai, y gần như không nghỉ ngơi.
Lý Ming Anh dặn dò một câu bên tai Chu Dĩ: “Hai ngày này cố gắng giúp đỡ anh con, bác cả và ba con không đáng tin chút nào, trong trong ngoài ngoài đều phải do nó trông coi.”
Chu Dĩ gật đầu, lấy điện thoại ra liếc một cái, chẳng có tin nhắn gì mới.
Cô chống cằm ngồi ngẩm người, nghĩ tới Lý Chí Thành hiện giờ đang làm gì, còn giận hay không?
Trong phòng oi bức, Chu Dĩ lấy vòng chun trên cổ tay xuống buộc thành tóc đuôi ngựa, buộc được một nửa, bỗng nhiên cô nhớ tới gì đó, lại nhanh chóng thả xuống che lấy cổ mình.
Lý Minh Anh kì quái nhìn cô một cái: “Sao thế con?”
Chu Dĩ kéo tóc, đỏ mặt nói: “Không có gì ạ.”
Cô mở baidu ra, gõ chữ ở ô tìm kiểm “Làm cách nào để dấu răng căn nhanh chóng biến mất.”
Đọc hết một lượt, Chu Dĩ cất điện thoại đi, hỏi: “Mẹ, có gel nha đam không ạ?”
Lý Minh Anh trả lời: “Không có, bảo anh con mua giúp đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook