Thảm Thực Vật Hoang Dã
C67: Phiên ngoại 03 h

Cuối tháng 12, Hứa Ngôn bận rộn với những hoạt động và lịch trình quay phim, đến nỗi quên mất sinh nhật Thẩm Thực.

Cũng không phải là quên, chỉ là Hứa Ngôn không thể nói sinh nhật vui vẻ vào ngày sinh nhật của Thẩm Thực, bởi vì cậu bận quay phim suốt đêm, mà Thẩm Thực đang ngồi trên máy bay từ New York trở về.

Kỳ thật đầu tháng 12 Hứa Ngôn đã nghĩ tới chuyện này, nhưng lúc ấy lại suy nghĩ, thật lâu trước đây Thẩm Thực nói đừng tổ chức sinh nhật cho anh, tuy rằng lúc ấy còn vướng bận bởi vì hiểu lầm chưa được tháo gỡ cho nên không thích Hứa Ngôn tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng…… Hứa Ngôn nghiến răng, dù sao cũng là chính miệng Thẩm Thực nói, hay là lần này thực sự cho qua đi? Khả năng Thẩm Thực cũng không muốn tổ chức sinh nhật lắm.

Hứa Ngôn rạng sáng về nhà, ngủ thẳng đến buổi chiều, sau khi thức dậy lại đi quay. Kết thúc công việc bầu trờ đã đầy sao. Vừa nhìn điện thoại, đã gần chín giờ. Mở wechat ra, trong cuộc nói chuyện được ghim, có bốn tin nhắn chưa đọc đến từ Thẩm Thực.

5:37 Anh xuống máy bay rồi

6:49 Em có đi làm không?

7:34 Anh đến nhà em

8:56 Kết thúc công việc gọi cho anh.

Không biết tại sao, trong lòng Hứa Ngôn hiện lên một tia chột dạ.

Cậu gọi điện thoại cho Thẩm Thực.

“A lô?”

“Em vừa mới kết thúc công việc.” Hứa Ngôn nói, “Hôm trước đã thức suốt đêm.”

“Ban ngày ngủ bù chưa?”

“Ừm, ngủ một ngày. Bây giờ anh đang ở nhà em sao? Đói thì trong tủ lạnh có sủi cảo, tự nấu một chút, hoặc gọi đồ ăn bên ngoài.”

Thẩm Thực rõ ràng trầm mặc một chút, sau đó nói: “Không đói bụng.”

“A, như vậy a, vậy anh tắm rửa xong đi ngủ đi, em còn phải về công ty một chuyến, có chút việc, có thể phải nửa đêm mới về.”

“Đại khái là lúc nào.” Thanh âm Thẩm Thực có chút buồn bực.

“Khoảng mười hai giờ.” Hứa Ngôn trong lòng căng thẳng, nếu Thẩm Thực không phải đang bệnh, cậu chẳng có gì phải sợ, hiện tại chỉ có thể hết sức cân nhắc chừng mực, dỗ dành anh.


“Được rồi, anh đi ngủ đây.”

Cúp máy xong, những người khác đã thu dọn xong thiết bị, lái xe đến cửa, Hứa Ngôn lên xe, Vương Văn An hỏi cậu: “Anh có muốn đi ăn tối với mọi người không?”

“Không, tôi đến công ty lấy ít đồ rồi về nhà.”

“Được rồi.”

Đến công ty, Hứa Ngôn đi thẳng đến văn phòng Thang Vận Nghiên.

“Làm một nhà thiết kế vĩ đại thật vất vả.” Hứa Ngôn vào cửa chào Thang Vận Nghiên, “Tôi đi lấy bánh kem.”

“Trong tủ lạnh, buổi tối mới giao đến, đã bảo quản thật tốt cho cậu.”

Hứa Ngôn mở tủ lạnh ra, cả buổi chiều đã ra khỏi nhà, hôm nay cũng không đến studio của công ty quay chụp, chỉ có thể để tiệm bánh giao bánh kem đưa đến văn phòng của Thang Vận Nghiên.

“Cậu tổ chức sinh nhật Thẩm Thực, cậu ta phản ứng thế nào?” Thang Vận Nghiên lật bản vẽ, đột nhiên hỏi.

“Không rõ lắm, trước kia chưa từng làm cho anh ấy, anh ấy nói không thích.”

“Cậu ấy quả thật không thích.” Thang Vận Nghiên cũng không ngẩng đầu, “Nhưng con người cậu ấy, cậu biết đấy, trước kia lúc đi học, rất được hoan nghênh, mỗi lần đến sinh nhật, bạn bè bạn học đều khuyến khích cậu ấy tổ chức.”

“Khi ai đó chuẩn bị quà đưa đến trước mặt và tặng nó cho cậu thì đó là sự tử tế, cậu cũng không thể nói ‘Tôi không tổ chức sinh nhật, cậu cầm về đi’, cho nên Thẩm Thực sẽ mời khách ăn bữa tối hay gì đó xem như cảm ơn.”

Hứa Ngôn nhìn chằm chằm bánh kem: “Ừm.”

“Bây giờ khác rồi.” Thang Vận Nghiên cười nói, “Cũng không còn là tổng tài, có nhiều chuyện cũng không cần quan tâm như vậy, sinh nhật cũng có thể chỉ trải qua cùng bạn trai.”

“Lời này của cô, giống như chắc chắn anh ấy muốn tôi làm cho anh ấy.”

“Không phải sao.” Thang Vận Nghiên ngẩng đầu, “Thẩm Thực cùng người nhà náo thành như vậy, ba mẹ cũng không phải ba mẹ bình thường gì. Tính cách cậu ấy thì cậu cũng biết, không nóng không lạnh, lại là một người cuồng công việc, rất rõ ràng, cuộc sống tình cảm của cậu ấy phần lớn chính là cậu.”

Hứa Ngôn im lặng vài giây, đóng cửa tủ lạnh lại quay đầu hỏi: “Sườn xám kiểu nam lúc trước của cô… còn bộ mẫu nào chưa dùng không?”

Về đến nhà, Hứa Ngôn đặt bánh kem vào tủ lạnh, đi mở cửa phòng. Trong phòng không bật đèn, tình trạng bây giờ Thẩm Thực chứng sợ bóng tối đã tốt hơn rất nhiều, cơ bản là đã có thể ngủ trong trạng thái tắt đèn, Hứa Ngôn biết Thẩm Thực đang rất cố gắng thay đổi.


Cậu ngồi xuống bên giường, chọc chọc vai Thẩm Thực: “Ngủ chưa?”

Qua một hồi lâu, Thẩm Thực mới trả lời: “Ngủ rồi.”

“Làm sao vậy.” Hứa Ngôn nhịn cười, “Ăn cơm tối chưa?”

“Ăn bát cháo rồi.”

“Vậy bây giờ có muốn ăn gì không?”

“Không có.”

“Ồ, vậy em đi tắm, anh ngủ đi.” Hứa Ngôn đứng lên, trực tiếp đi toilet.

Cậu ở bên trong lề mề gần một tiếng mới đi ra, trong phòng đang bật máy sưởi, Hứa Ngôn đi tới bên giường, ngồi xổm xuống, lần nữa hỏi: “Ngủ chưa?”

Thẩm Thực trở mình, nghiêng đầu nhìn cậu: “Làm sao?”

“Cảm giác hôm nay anh không vui, làm sao vậy?” Hứa Ngôn biết rõ còn hỏi, “Đi công tác mệt quá sao?”

Hứa Ngôn hơn chín giờ mới về đến nhà, hiện tại đã mười giờ rưỡi, sắp đến mười hai giờ, mười hai giờ vừa qua, sinh nhật của anh cũng đã qua.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thực nằm ở trên giường mở to mắt hoàn toàn không ngủ được.

Anh biết chuyện này là mình tự làm tự chịu, nhưng cũng chính bởi vì trước kia đã nói với Hứa Ngôn không thích sinh nhật, mới dẫn đến hiện tại không thể mở miệng — nói muốn Hứa Ngôn nhớ sinh nhật của anh, muốn nghe Hứa Ngôn nói một câu sinh nhật vui vẻ.

Giọng Thẩm Thực trầm thấp: “Anh không có không vui, em lên ngủ đi.”

Giọng điệu đáng thương này… Hứa Ngôn đau lòng.

Cậu vén chăn lên, trèo lên giường, nhưng không đi tìm gối, mà là ngồi lên đùi Thẩm Thực, tay sờ đến thắt lưng anh, đi xuống tìm quần ngủ của anh.


Thẩm Thực nắm cổ tay Hứa Ngôn, hỏi: “Làm gì thế?”

“Không phải là anh nói sao, lên đây đi ngủ.” Hứa Ngôn nhấn mạnh hai chữ “lên đây”.

Thẩm Thực không nói gì sờ về phía trước, sờ đến đùi tr@n trụi của Hứa Ngôn, phía trên là lớp vải chất liệu giống như tơ lụa, kích thước vừa vặn ôm lấy chân cùng với eo. Không biết vì lý do gì, suy đoán xuất hiện đầu tiên trong đầu Thẩm Thực chính là sườn xám – bộ đồ mà mấy tháng trước Hứa Ngôn mặc và quỳ rạp trên mặt đất tìm khuyên tai.

Không ai nói chuyện nữa, Hứa Ngôn cúi đầu, chóp mũi cọ vài lần vào quần pyjama, đầu ngón tay móc lấy thắt lưng quần kéo xuống, há miệng ngậm lấy d**ng v*t của Thẩm Thực. Thẩm Thực trầm ngâm đưa ngón tay luồn vào trong tóc cậu, hơi nắm chặt, hít một hơi thật nhẹ.

Có thể nghe thấy lúc Hứa Ngôn li3m láp phát ra tiếng nước chóp chép rất rõ ràng, hô hấp của Thẩm Thực càng ngày càng nặng nề, Hứa Ngôn cảm giác thứ kia ở trong miệng mình phình trướng to lên. Trở nên cứng rắn hơn. Cậu đưa tay nắm chặt bên dưới, hơi di chuyển lên xuống, đưa phần trên vào trong khoang miệng nóng hổi và ướt át, dùng đầu lưỡi ấn vào phía trên. Thẩm Thực từ trong cổ họng phát ra vài tiếng r3n rỉ, đè đầu Hứa Ngôn xuống, tiến vào càng sâu.

Lúc Hứa Ngôn làm bằng miệng cho Thẩm Thực thì bản thân đã cứng lên, phía dưới đỡ chân Thẩm Thực, cọ qua cọ lại. Cậu không có ý định khẩu giao cho Thẩm Thực đến khi bắn, mấy phút sau đã đứng thẳng dậy, quỳ xuống tiến về phía trước vài bước, nâng m ông cao lên. Thẩm Thực sờ giữa hai ch ân cậu, không chỉ không có qu@n lót, khe mông cũng ướt đẫm — Hứa Ngôn ở trong phòng tắm đã tự mình nới rộng.

“Có ý gì.” Giọng Thẩm Thực hơi khàn, hỏi cậu.

Hứa Ngôn thở hổn hển, không nói lời nào, cầm d**ng v*t Thẩm Thực đặt ở miệng huyệt, từ từ ngồi xuống. Thân thể căng ra, bị lấp đầy, cậu nhịn không được mà ngửa đầu cắn môi r3n rỉ hai tiếng, bỗng nhiên sợ đau, không có cách nào tiếp tục nữa. Thẩm Thực bị nuốt vào một nửa, không nhịn được nữa, giơ tay giữ chặt eo và mông Hứa Ngôn rồi đẩy lên một chút. Trong nháy mắt anh hoàn toàn tiến vào, nửa thân trên của Hứa Ngôn mềm nhũn, cả người run rẩy nằm sấp trước ngực Thẩm Thực, ôm lấy cổ anh.

“Chúc mừng sinh nhật.” Hứa Ngôn thở hổn hển, âm cuối cùng thậm chí còn có chút muốn khóc.

Thẩm Thực nắm mông cậu, dẫn dắt cậu ngồi lên ngồi xuống, d**ng v*t khi ra vào hậu huyệt phát ra tiếng nhớp nháp. Anh hôn lên trán Hứa Ngôn: “Lúc trước em giả vờ không biết có đúng không?”

D**ng v*t chuyển động theo động tác của Thẩm Thực phát ra tiếng ma sát, liên tục đẩy vào điểm nhạy cảm, cảm giác kh0ái cảm ngập tràn gấp đôi, Hứa Ngôn không nhịn được, cúi đầu cười vài tiếng, “Anh…..anh bị em lừa rồi phải không……”

Tạch một tiếng, Thẩm Thực đưa tay bật đèn đầu giường lên, ánh sáng ấm áp mờ ảo không chói mắt, Hứa Ngôn chỉ nheo mắt lại, rất nhanh lại mở ra. Cậu chống tay lên một chút, nhìn vào mắt Thẩm Thực. Nhưng ánh mắt của Thẩm Thực lại không ở trên mặt cậu, mà là từ đùi, đến thắt lưng, đến ngực, đến cổ của cậu, cuối cùng mới đối diện với cậu.

D*c vọng dâng trào đến mức gần như tràn ra khỏi mắt anh, Thẩm Thực siết chặt chân Hứa Ngôn, nâng eo cậu lên, mạnh mẽ mà ch1ch cậu. Sườn xám màu đen dưới ánh đèn trông mịn màng và óng ả, hoa văn màu đỏ sẫm mang vẻ đẹp quyến rũ, cổ áo quấn lấy cổ thon dài, mang lại cảm giác cấm dục lại muốn dẫn dụ xâm nhập, phối hợp với biểu cảm cùng ánh mắt sủng nịch của Hứa Ngôn, làm cho lý trí người ta tiêu tán. Yết hầu Thẩm Thực lăn vài cái, cởi cúc áo kia ra, một cái, hai cái…… Rất nhanh, cổ áo sườn xám được cởi ra buông lỏng, rủ xuống, lộ ra một nửa ngực trắng nõn của Hứa Ngôn, ngón tay Thẩm Thực x0a nắn vài cái trên núm v* cứng ngắc kia, Hứa Ngôn lập tức run rẩy kêu lên thành tiếng, bụng dưới đau xót, bắn vào người Thẩm Thực.

Thẩm Thực ôm lấy cậu, ngồi dậy, xâm nhập thật sâu từ dưới lên trên, một tay chế trụ cằm Hứa Ngôn, hôn môi với cậu. Hứa Ngôn vừa bắn xong, người còn chưa tỉnh táo, theo bản năng quấn lấy đầu lưỡi Thẩm Thực. Mặc dù cậu có bị ch1ch lần này đến lần khác cũng không hề có sức lực giãy dụa, nước miếng chảy dài xuống cằm, chỉ có thể phát ra chút âm thanh ưm từ mũi.

Cậu không biết Thẩm Thực đã bắn từ lúc nào, chỉ mơ mơ màng màng phát hiện Thẩm Thực muốn đổi tư thế, vì vậy rất ngoan ngoãn quỳ xuống giường, Thẩm Thực ấn eo cậu xuống, Hứa Ngôn nâng m ông lên theo. Làn váy che khuất một nửa mông, mơ hồ lộ ra hậu huyệt phía sau màu đỏ sẫm, Thẩm Thực nắm d**ng v*t cọ qua ở miệng huyệt, cắ m vào một chút, rất nông rồi rút ra, sau vài lần liền chọc Hứa Ngôn bất mãn “Hừ hừ” vài tiếng, mông bất giác vểnh cao, chủ động đụng vào bụng Thẩm Thực.

Thẩm Thực cúi người, tay thò vào cổ áo Hứa Ngôn, bóp sau gáy cậu, như xoa bóp, dưới thân lại không chịu dùng sức, tóm lại thủ đoạn tương đối trêu người. Hứa Ngôn bị anh làm cho nước mắt đều chảy ra, mặt dán ở trên giường, khóc nói: “Được rồi, anh nhanh lên…”

“Cái gì.” Thẩm Thực hỏi cậu.

“Nhanh chút… ch1ch em…” Hứa Ngôn hai tay nắm chặt ga giường, thở hổn hển, “Cắm sâu một chút…”

Phản ứng thành thật này khiến người ta hài lòng, Thẩm Thực ôm lấy gáy cậu, mạnh mẽ đẩy về phía trước, Hứa Ngôn ‘Aaaa’ lên một tiếng, mông bị va chạm đến đỏ lên, vị trí gi@o hợp bị làn váy che lại, thỉnh thoảng lộ ra trong tầm mắt Thẩm Thực. Ướt át và dính. Sườn xám tôn lên đường cong từ eo đến mông khiến Hứa Ngôn đặc biệt xinh đẹp, Thẩm Thực nắm lấy eo cậu, thở hổn hển, hỏi một vấn đề đã muộn: “Váy bẩn không sao chứ?”

“Là hàng mẫu…… đã không dùng tới nữa…… đưa cho em……” Hứa Ngôn nghĩ lại mà không chịu nổi, ánh mắt trêu chọc của Thang Vận Nghiên khi cậu hỏi cô về bộ sườn xám.

“Lần đầu tiên nhìn thấy em mặc anh đã muốn nói.” Thẩm Thực hung ác đẩy một cái thật mạnh, ch1ch Hứa Ngôn đến phát khóc. Anh chậm rãi nói tiếp, “Em mặc chiếc váy này trông rất lẳng lơ.”


Hứa Ngôn đầu trống rỗng, mỗi lần Thẩm Thực nói những lời hạ lưu cậu đều không thể nhịn nổi, đến khi phát hiện ra thì đã bị anh ch1ch đến mức b ắn ra.

Làm gần một giờ, Hứa Ngôn mềm nhũn được Thẩm Thực bế đi tắm, Thẩm Thực bước ra khỏi phòng tắm trước, thay ga giường. Hứa Ngôn tr@n truồng chui vào nằm trên giường, vừa định nhắm mắt lại đột nhiên ngồi dậy, khàn giọng nói: “Bánh kem còn ở trong tủ lạnh!”

“Anh đi lấy.” Thẩm Thực quấn khăn tắm, mở cửa ra ngoài, mang bánh kem vào.

“Nhanh lên nhanh lên, nhìn xem mấy giờ rồi.”

Đồng hồ treo trên tường, Hứa Ngôn lại vội vàng tìm di động xem giờ, cuối cùng vẫn là Thẩm Thực bình tĩnh nói cho cậu biết: “Mười một giờ bốn mươi ba.”

“Còn may, còn may” Hứa Ngôn nhẹ nhàng thở ra, quấn chăn lên người, dịch qua, vừa cắm nến vừa nói, “Anh mang áo khoác của em lại đây.”

Thẩm Thực lấy áo đặt bên giường, Hứa Ngôn lấy bật lửa từ trong túi áo khoác ra, thắp nến, tắt đèn.

“Đây là sinh nhật chính thức đầu tiên của anh với riêng em.” Cách ánh nến yếu ớt, cậu nhìn vào mắt Thẩm Thực, “Cũng không biết anh có thích một bữa tiệc sinh nhật sáo rỗng như vậy hay không”

“Em làm thì anh đều thích.” Thẩm Thực trả lời.

Ánh mắt Hứa Ngôn sáng lên, khóe môi cũng nhếch lên: “Thích là được.” Cậu cười nói, “Anh ước đi.”

Thẩm Thực vẫn đưa ra câu trả lời giống như khi bị các bạn cùng lớp dụ dỗ ước vào ngày sinh nhật năm cuối cấp: “Không có gì muốn ước.”

Điều anh muốn có đều đã có được, Hứa Ngôn ở ngay bên cạnh, không cần ước nguyện gì nữa.

Sau khi thổi nến, Hứa Ngôn bật đèn lên, hai người đều tự cắt một miếng bánh ngọt nhỏ ăn. Hứa Ngôn nhanh chóng ăn xong phần của mình, đi tìm thứ gì đó trong túi áo khoác.

Cậu lấy ra một cái hộp nhỏ, không nói thêm gì, trực tiếp mở ra, lấy nhẫn bên trong ra.

“Thật xấu hổ nếu tặng cho anh một chiếc nhẫn rẻ tiền, nên em đành cắn môi mua mẫu cùng loại.” Cậu kéo tay Thẩm Thực qua, nhanh chóng đeo nhẫn lên, lại vươn tay mình đặt cùng một chỗ so sánh.

Hai bàn tay, hai chiếc nhẫn giống nhau.

Tầm mắt Thẩm Thực dõi theo động tác của cậu, Hứa Ngôn và anh mười ngón tay đan vào nhau, nhẫn cũng đụng vào nhau, vừa dễ nhìn lại xứng đôi.

“Ngôn Ngôn.” Thẩm Thực nhẹ giọng gọi cậu.

“Ừm.” Hứa Ngôn ngước mắt lên, mỉm cười, nói với anh, “Sinh nhật vui vẻ.”

Hết phiên ngoại 03.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương