Thảm Thực Vật Hoang Dã
-
C61: Chương 61
“Xe của em sửa xong rồi, lái tới cho anh xem.” Lái xe vào ga ra, Hứa Ngôn bước xuống xe. Cậu cố ý vuốt tóc rối bù trên trán, che đôi mắt đỏ hoe một chút. Cậu chỉ vào đầu xe, “Anh xem, có phải là không còn dấu vết hay không.”
Thẩm Thực nghiêng người nhìn đèn xe, gật đầu: “Ừm.” Lại hỏi Hứa Ngôn, “Ăn cơm tối chưa?”
“Chưa ăn, anh làm cho em sao?”
“Muốn ăn cái gì?”
Thẩm Thực nói xong dừng một chút, đưa tay muốn vuốt tóc Hứa Ngôn, nhưng Hứa Ngôn trước một bước ôm lấy anh, cúi đầu: “Làm đơn giản một chút đi, hôm nay em mệt chết đi được, rất mệt.”
“Nên để anh đi đón em, hoặc là anh đến nhà em.” Thẩm Thực nói.
“Em muốn đến chỗ anh.” Hứa Ngôn cảm giác mắt cay cay, cậu nói, “Em đi tắm trước, hôm nay trường quay đặc biệt bừa bộn, mặt em xám xịt rồi.”
Nhưng Thẩm Thực lại ôm cậu chặt hơn một chút, Hứa Ngôn vuốt v e lưng anh, hỏi: “Sao vậy?”
“Mỗi lần em đột nhiên xuất hiện.” Thẩm Thực thấp giọng nói, “Anh đều cảm thấy như đang nằm mơ.”
Cổ họng Hứa Ngôn nghẹn ngào, chớp mắt một cách tuyệt vọng, mới miễn cưỡng khống chế nước mắt. Cậu hít một hơi, cười đùa hỏi: “Vậy đây là mộng đẹp hay ác mộng?”
“Đây là giấc mộng đẹp nhất.” Thẩm Thực trả lời.
Sau khi Hứa Ngôn tắm rửa xong, cậu đắp khăn lông nóng lên mắt năm phút, cho đến khi cả người dường như nhìn không có vấn đề gì lớn mới đi ra ngoài. Cậu ném quần áo vào máy giặt, bước xuống lầu, Thẩm Thực đang bưng thức ăn lên bàn, hai món mặn một món canh, một chén cơm.
“Anh ăn rồi sao?”
“Ừm” Thẩm Thực lại rót hai ly nước, một ly đặt bên cạnh bát Hứa Ngôn, một ly cho mình, “Anh ăn cùng em.”
Lúc ăn cơm Hứa Ngôn rất yên tĩnh, miệng nhét đầy đồ ăn. Thẩm Thực đang nhìn di động, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cậu. Hứa Ngôn uống một ngụm nước, hỏi: “Bận công việc sao?”
“Có một bản hợp đồng chưa hoàn thành xong, anh đến thư phòng làm.” Thẩm Thực đưa cho cậu một tờ khăn giấy ăn, “Em buồn ngủ thì ngủ trước đi.’
Ăn cơm xong, Hứa Ngôn bảo Thẩm Thực bận công việc trước, còn mình ở dưới lầu ép nước trái cây, lúc cậu mở tủ lạnh liếc mắt nhìn bảng ghi chú, góc dưới bên trái — nụ cười xấu xí kia, đã bị Thẩm Thực lau đi.
Thứ gì đó hơn ba năm không nỡ động đến, Thẩm Thực bây giờ lại lau nó đi, giống như trước kia — bởi vì Hứa Ngôn vẽ không đẹp, nên anh xóa hết lần này đến lần khác, đợi Hứa Ngôn vẽ lại lần nữa.
“Ấu trĩ.” Hứa Ngôn lầm bầm lầu bầu, rõ ràng là cười, nhưng hốc mắt lại chua xót.
Cậu cầm lấy bút vẽ, ở vị trí góc dưới bên trái, một lần nữa vẽ một cái khuôn mặt tươi cười xấu xí.
Hơn chín giờ, Thẩm Thực tắt máy tính, đứng dậy đi tới trước hai cái két sắt một lớn một nhỏ, nhập mật mã mở cái nhỏ ra, lấy một hộp thuốc từ bên trong ra, đếm số lượng thuốc nên uống, anh xoay người trở lại bàn sách, cầm cốc nước đưa thuốc uống vào cổ họng.
Trong két sắt nhỏ không có tiền mặt, không có trang sức, không có tài liệu quan trọng, chỉ có rất nhiều rất nhiều thuốc, cùng với tất cả bệnh án, báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh.
Sau khi rời khỏi thư phòng, Thẩm Thực đứng ngoài cửa phòng ngủ chính, cảm giác đầu ngón tay mình đang run rẩy. Anh không thể xác định Hứa Ngôn có ở trong phòng hay không, có phải thật sự tới tìm mình hay không —— anh thậm chí muốn đi gara xem xe Hứa Ngôn có ở đó hay không.
Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng, không giống với phòng tối đen như mực mỗi lần anh bước vào, trong phòng có tia ánh sáng rất mờ nhạt. Thẩm Thực bước vào, nhìn thấy ngọn đèn bên giường sáng —— không phải phía bên cạnh anh, mà là bên kia, đầu giường phía Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn đang đắp chăn, ôm con cá sấu nhỏ, yên lặng nằm ở trên giường, lộ ra cái đầu, tóc màu đen, chiếc gối màu xám nhạt.
Đây là cảnh tượng mà Thẩm Thực đã từng có rồi sau đó mất đi, ở trong mộng ảo tưởng tượng qua vô số lần nhưng cuối cùng lại tan vỡ.
Hứa Ngôn đã ngủ, nhưng giấc ngủ vẫn còn chợp chờn, mặc dù Thẩm Thực mở cửa tiếng động rất nhỏ, cậu vẫn tỉnh giấc. Hứa Ngôn mở mắt, ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Thực đứng ở cuối giường, cậu ngồi dậy, xoa xoa mặt, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Gần chín giờ rưỡi.” Thẩm Thực đi tới bên giường, ngồi xuống, giơ tay nhéo vành tai cậu, “Đánh thức em rồi sao.”
“Em vốn dễ tỉnh giấc mà.” Hứa Ngôn lộ ra nụ cười có chút buồn ngủ, thoạt nhìn yếu mềm nhưng lại không thể làm gì, “Em còn tưởng giờ là nửa đêm, thế nhưng lại chỉ mới chín giờ rưỡi.”
“Em ép nước cam cho anh, nhưng nó không còn tươi nữa.” Hứa Ngôn đi lấy ly nước trên đầu giường, cúi đầu ngửi, mũi còn động đậy hai cái, giống như chó, “Hình như ngửi không ra.”
Thẩm Thực im lặng đưa tay lấy ly nước từ trong tay cậu, đặt trở lại, sau đó ôm lấy Hứa Ngôn, ôm cậu vào lòng.
“Sao lúc nào anh cũng chỉ muốn ôm em.” Thẩm Thực thở dài, không biết là đang hỏi Hứa Ngôn hay là đang tự hỏi mình.
Giống như ôm chặt hơn, có thể xác định một chút, xác định được rằng Hứa Ngôn thật sự ở ngay trước mặt anh.
Hứa Ngôn không nói gì, cảm xúc của Thẩm Thực trong lòng cậu biết rõ ràng, cho nên cậu càng nói không thể nói thêm gì. An ủi hoặc xoa dịu, đối với Thẩm Thực mà nói không có tác dụng, ôm và đồng hành mới tương đối có hiệu quả.
Cậu vùi mặt vào cổ Thẩm Thực, hôn lên cổ anh, có thể cảm nhận được yết hầu Thẩm Thực lăn tròn trên môi, cánh tay đang ôm cậu cũng từng chút siết chặt hơn. Hứa Ngôn ngẩng đầu, hôn lên cằm, quai hàm, gò má Thẩm Thực, cậu cũng muốn hỏi ‘Sao lúc nào em cũng chỉ muốn hôn anh’ bọn họ trước đây đều chưa bao giờ hôn nhau một cách kiên nhẫn.
Hứa Ngôn gần như hôn lên khắp nơi trên gương mặt Thẩm Thực một lần, duy nhất chỉ không hôn môi. Hô hấp của Thẩm Thực nặng hơn một chút, rũ mắt nhìn cậu, giọng nói có chút khàn: “Ngôn Ngôn…”
“… Đổi cái khác đi.” Hứa Ngôn nghĩ thầm mình quả nhiên có khúc mắc với cách xưng hô này, cậu hôn nhẹ lên khóe miệng Thẩm Thực, “Gọi cái khác.”
Thẩm Thực muốn hỏi tại sao, anh cảm thấy gọi như vậy đã là thân mật nhất rồi. Nhưng anh không hỏi, nghĩ có lẽ Hứa Ngôn luôn được người khác gọi như vậy, cho nên nghe chán rồi.
“Gọi cái gì?” Anh khiêm tốn thỉnh giáo Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn cũng đang tự hỏi, gọi là gì mới được, Tiểu Hứa? Tiểu Ngôn? Nghe cứ như đang gọi cấp dưới vậy.
Cậu đang nghĩ, Thẩm Thực liền hôn nhẹ mũi cậu, có chút lạ lẫm, nhưng vẫn mở miệng —
“Cục cưng.”
Giọng nói trầm thấp, cũng nhẹ, giống như muốn hòa tan trong ánh hoàng hôn ấm áp.
Hứa Ngôn: “…”
Thẩm Thực: “…”
Hứa Ngôn nói: “Thôi quên đi.”
Thẩm Thực đáp: “Được.”
Anh cho rằng Hứa Ngôn không thích —— nếu như không nhìn thấy lỗ tai và khuôn mặt đang dần đỏ lên của Hứa Ngôn.
Toàn bộ khuôn mặt Hứa Ngôn đều nóng bừng, cậu đã quen với việc không biết xấu hổ, trước đây Thẩm Thực càng lạnh lùng, da mặt cậu càng dày, cậu từng cho rằng đó là sự bảo toàn cân bằng giữa bọn họ, nhưng hóa ra trạng thái cảm xúc tốt nhất trên thế giới, vĩnh viễn đều phải là chân tình của song phương.
Hoá ra ngoại trừ h@m muốn thể xác, sự thỏa mãn cùng căng thẳng về mặt tâm lý cũng sẽ làm cho huyết mạch người ta sôi sục.
Hoá ra được người mình thích gọi là cục cưng, cũng sẽ thẹn thùng, bất kể là nam hay nữ.
Hoá ra nói chuyện yêu đương với Thẩm Thực cũng có thể cảm nhận được loại vui vẻ và sung sướng này.
Thẩm Thực cúi đầu hôn cậu, môi kề môi, lại gọi cậu: “Cục cưng.”
“Hả?” lần này Hứa Ngôn không để Thẩm Thực ‘Thôi quên đi’ nữa, tim đập rất nhanh, cậu vô ý thức nắm chặt quần áo Thẩm Thực, mở miệng, đầu lưỡi li3m qua. Dính dính hôn một lát, cậu hỏi, “Anh uống thuốc ngủ chưa?”
“Một viên.” Thẩm Thực hôn nhẹ khóe miệng cậu, đầu tựa trên vai cậu. Không chỉ có là thuốc ngủ, những thứ khác trong thuốc cũng có một phần an thần, hơn nữa thuốc mới tác dụng phụ, anh hiện tại cảm giác đầu có chút choáng váng, trước nay chưa từng mệt mỏi, nói chuyện cũng trở nên mệt mỏi, “Có chút buồn ngủ, anh còn lo lắng nếu là anh mất ngủ, sẽ ảnh hưởng đến em, hại em cũng ngủ không được…”
Giọng anh càng lúc càng thấp, Hứa Ngôn vỗ nhẹ lưng anh, như đang dỗ trẻ con ngủ, dịu dàng nói: “Không đâu.”
“Cục cưng.” Lúc Hứa Ngôn gọi hai chữ này trong mắt mang theo ý cười, cậu nói, “Anh mới là cục cưng.”
“Ừm…” Thẩm Thực đã ngủ rồi, không nghe rõ Hứa Ngôn đang nói gì, chỉ dựa vào ý thức mơ hồ để đáp lại.
Anh ngủ thiếp đi, nằm sấp trên vai Hứa Ngôn. Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, Hứa Ngôn chậm rãi đặt anh nằm xuống giường, Thẩm Thực theo bản năng cuộn chân lại, Hứa Ngôn nhường chỗ của mình, ngủ sang một bên khác, đắp chăn cho anh. Đèn trên đầu giường còn sáng, Hứa Ngôn nằm xuống mặt đối mặt với Thẩm Thực, chạm vào mặt anh, lại sờ mí mắt anh, cuối cùng hôn lên sống mũi anh một cái.
Hứa Ngôn nằm xuống, ôm con cá sấu nhỏ vào lòng. Cậu nhắm mắt lại, đại khái một phút đồng hồ sau, Thẩm Thực cử động, tiếp sau đó đặt một tay đặt lên eo Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn nghĩ rằng bọn họ lại một lần nữa nằm trên một cái giường sau hơn ba năm xa cách, sẽ ở trạng thái yên bình như vậy cho đến bình minh. Nhưng rạng sáng, cậu đang ngủ say, trong mông lung cảm giác Thẩm Thực đột nhiên run rẩy một chút, hơn nữa hô hấp dồn dập lên. Hứa Ngôn đang muốn mở mắt, mí mắt lại bị che lại —— là tay Thẩm Thực.
“Làm ồn đến em sao.” Thanh âm Thẩm Thực khàn khàn, có thể nghe ra anh đang cực lực áp chế hô hấp nặng nề của mình, anh nói, “Không có việc gì, em ngủ tiếp đi.”
Hứa Ngôn biết anh là bị ác mộng đánh thức, cũng biết anh không muốn làm cho mình lo lắng, vì vậy “Ừm” một tiếng.
Qua vài phút, Thẩm Thực lấy tay ra, động tác rất nhẹ nhàng bước xuống giường, tắt đèn.
Hứa Ngôn nghe thấy tiếng cửa ban công mở ra, cậu mở mắt ra, rèm cửa sổ đung đưa —— Thẩm Thực đi ra ban công. Cậu ngồi dậy, nhìn về phía đồng hồ: Hai giờ bốn mươi bảy.
Lúc hai giờ năm mươi, Hứa Ngôn xuống giường, đi qua, kéo rèm cửa sổ ra một chút. Trăng đêm nay rất tròn, giống như một ngọn đèn xa xa, chiếu sáng toàn bộ ban công, cùng với cây bạch ngọc lan cao cao kia. Thẩm Thực ngồi dưới ánh trăng, bên trong bóng cây, ly nước đặt trên bàn nhỏ bên cạnh. Anh khom người, khuỷu tay chống trên đầu gối, vùi mặt vào trong lòng bàn tay. Gió đêm thổi qua, lá cây lung lay, ánh sáng lốm đốm đung đưa khắp nơi trên lưng anh.
Hứa Ngôn đi tới trước mặt anh, xoa xoa đầu anh,
Thẩm Thực cứng đờ, ngẩng đầu lên, một nửa khuôn mặt ở trong bóng tối, một nửa còn lại ở dưới ánh trăng. Khuôn mặt tái nhợt cùng hốc mắt đỏ bừng, đối lập rõ ràng, nhưng Hứa Ngôn cái gì cũng không nói, chỉ hỏi anh: “Gặp ác mộng?”
“Ừm.” Thẩm Thực á khẩu đáp, đưa tay ôm eo Hứa Ngôn, mặt dán vào bụng cậu, “Đánh thức em rồi sao?”
“Sao không nói với em.” Hứa Ngôn vuốt tóc và gáy anh, “Anh biết em rất dễ tỉnh, nhưng cũng rất dễ ngủ thiếp đi.”
Cậu có thể cảm nhận được Thẩm Thực đang run rẩy.
“Anh định ngồi đây một mình đến bao giờ?” Hứa Ngôn lại hỏi, “Nếu em tỉnh lại, phát hiện không thấy anh, không phải rất dọa người sao?”
“Em đã lâu không ở đây, có chút không quen.” Hứa Ngôn nói, “Thẩm Thực, em cần anh, chúng ta vừa mới quay lại bên nhau, anh vừa gặp ác mộng thì bỏ chạy, em sẽ cho rằng ác mộng của anh là em.”
“Là em sao?” Hứa Ngôn hỏi anh.
Thẩm Thực ôm cậu chặt hơn, câu nói “Em cần anh” của Hứa Ngôn quả thực giống như cọng rơm cứu mạng của anh, anh hiểu rõ nhất rốt cuộc là ai cần ai hơn. Anh thấp giọng nói: “Anh mơ thấy rõ ràng anh ngủ cùng em, nhưng sau khi tỉnh lại, đã không thấy em đâu nữa.”
“Lúc trước anh đã mơ thấy điều đó rất nhiều lần. Mơ thấy chúng ta nằm cùng một chiếc giường, nhưng vừa tỉnh lại thì đang ở sân bay, anh cách em rất xa, còn em lại sắp ra nước ngoài.”
Đã có rất nhiều đêm tương tự, khi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm, bên gối không một bóng người, hôm nay Hứa Ngôn cuối cùng cũng ngủ ở bên cạnh anh, nhưng Thẩm Thực sợ mình sơ suất dọa đến cậu, mới đến ban công giải toả.
“Vậy anh nên để mắt tới em, chứ không phải một mình chạy ra ban công.” Hứa Ngôn ngồi xổm xuống, nắm tay anh, từ dưới lên nhìn thẳng anh, “Thẩm Thực, em đang ở bên cạnh anh.”
Đáy mắt của cậu phản chiếu ánh trăng, giống như ánh mắt của chín năm trước, sạch sẽ lại chân thành tha thiết, một đôi mắt đẹp như vậy.
Thẩm Thực cảm giác thân thể đau đớn lại lạnh lẽo như băng vỡ trào ra đã được hoà tan vỗ về từng chút, chìm dần xuống rồi biến mất, dần dần trả lại cho anh một thể xác bình thản yên tĩnh.
Khi thể xác này cùng Hứa Ngôn nhìn nhau, được Hứa Ngôn nhìn chăm chú, mới có thể rót đầy linh hồn, trở thành một người hoàn chỉnh.
“Trở về ngủ, ngủ không được em kể chuyện xưa cho anh.” Hứa Ngôn nhìn anh cười, đứng lên, nắm chặt tay Thẩm Thực, kéo anh trở về phòng.
Gió đêm vẫn đang thổi, không biết từ nơi nào rơi xuống một chiếc lá, rơi vào trong ly nước chứa đựng ánh trăng, một mảnh gợn sóng lấp lánh.
Hết chương 61.
Thẩm Thực nghiêng người nhìn đèn xe, gật đầu: “Ừm.” Lại hỏi Hứa Ngôn, “Ăn cơm tối chưa?”
“Chưa ăn, anh làm cho em sao?”
“Muốn ăn cái gì?”
Thẩm Thực nói xong dừng một chút, đưa tay muốn vuốt tóc Hứa Ngôn, nhưng Hứa Ngôn trước một bước ôm lấy anh, cúi đầu: “Làm đơn giản một chút đi, hôm nay em mệt chết đi được, rất mệt.”
“Nên để anh đi đón em, hoặc là anh đến nhà em.” Thẩm Thực nói.
“Em muốn đến chỗ anh.” Hứa Ngôn cảm giác mắt cay cay, cậu nói, “Em đi tắm trước, hôm nay trường quay đặc biệt bừa bộn, mặt em xám xịt rồi.”
Nhưng Thẩm Thực lại ôm cậu chặt hơn một chút, Hứa Ngôn vuốt v e lưng anh, hỏi: “Sao vậy?”
“Mỗi lần em đột nhiên xuất hiện.” Thẩm Thực thấp giọng nói, “Anh đều cảm thấy như đang nằm mơ.”
Cổ họng Hứa Ngôn nghẹn ngào, chớp mắt một cách tuyệt vọng, mới miễn cưỡng khống chế nước mắt. Cậu hít một hơi, cười đùa hỏi: “Vậy đây là mộng đẹp hay ác mộng?”
“Đây là giấc mộng đẹp nhất.” Thẩm Thực trả lời.
Sau khi Hứa Ngôn tắm rửa xong, cậu đắp khăn lông nóng lên mắt năm phút, cho đến khi cả người dường như nhìn không có vấn đề gì lớn mới đi ra ngoài. Cậu ném quần áo vào máy giặt, bước xuống lầu, Thẩm Thực đang bưng thức ăn lên bàn, hai món mặn một món canh, một chén cơm.
“Anh ăn rồi sao?”
“Ừm” Thẩm Thực lại rót hai ly nước, một ly đặt bên cạnh bát Hứa Ngôn, một ly cho mình, “Anh ăn cùng em.”
Lúc ăn cơm Hứa Ngôn rất yên tĩnh, miệng nhét đầy đồ ăn. Thẩm Thực đang nhìn di động, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cậu. Hứa Ngôn uống một ngụm nước, hỏi: “Bận công việc sao?”
“Có một bản hợp đồng chưa hoàn thành xong, anh đến thư phòng làm.” Thẩm Thực đưa cho cậu một tờ khăn giấy ăn, “Em buồn ngủ thì ngủ trước đi.’
Ăn cơm xong, Hứa Ngôn bảo Thẩm Thực bận công việc trước, còn mình ở dưới lầu ép nước trái cây, lúc cậu mở tủ lạnh liếc mắt nhìn bảng ghi chú, góc dưới bên trái — nụ cười xấu xí kia, đã bị Thẩm Thực lau đi.
Thứ gì đó hơn ba năm không nỡ động đến, Thẩm Thực bây giờ lại lau nó đi, giống như trước kia — bởi vì Hứa Ngôn vẽ không đẹp, nên anh xóa hết lần này đến lần khác, đợi Hứa Ngôn vẽ lại lần nữa.
“Ấu trĩ.” Hứa Ngôn lầm bầm lầu bầu, rõ ràng là cười, nhưng hốc mắt lại chua xót.
Cậu cầm lấy bút vẽ, ở vị trí góc dưới bên trái, một lần nữa vẽ một cái khuôn mặt tươi cười xấu xí.
Hơn chín giờ, Thẩm Thực tắt máy tính, đứng dậy đi tới trước hai cái két sắt một lớn một nhỏ, nhập mật mã mở cái nhỏ ra, lấy một hộp thuốc từ bên trong ra, đếm số lượng thuốc nên uống, anh xoay người trở lại bàn sách, cầm cốc nước đưa thuốc uống vào cổ họng.
Trong két sắt nhỏ không có tiền mặt, không có trang sức, không có tài liệu quan trọng, chỉ có rất nhiều rất nhiều thuốc, cùng với tất cả bệnh án, báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh.
Sau khi rời khỏi thư phòng, Thẩm Thực đứng ngoài cửa phòng ngủ chính, cảm giác đầu ngón tay mình đang run rẩy. Anh không thể xác định Hứa Ngôn có ở trong phòng hay không, có phải thật sự tới tìm mình hay không —— anh thậm chí muốn đi gara xem xe Hứa Ngôn có ở đó hay không.
Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng, không giống với phòng tối đen như mực mỗi lần anh bước vào, trong phòng có tia ánh sáng rất mờ nhạt. Thẩm Thực bước vào, nhìn thấy ngọn đèn bên giường sáng —— không phải phía bên cạnh anh, mà là bên kia, đầu giường phía Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn đang đắp chăn, ôm con cá sấu nhỏ, yên lặng nằm ở trên giường, lộ ra cái đầu, tóc màu đen, chiếc gối màu xám nhạt.
Đây là cảnh tượng mà Thẩm Thực đã từng có rồi sau đó mất đi, ở trong mộng ảo tưởng tượng qua vô số lần nhưng cuối cùng lại tan vỡ.
Hứa Ngôn đã ngủ, nhưng giấc ngủ vẫn còn chợp chờn, mặc dù Thẩm Thực mở cửa tiếng động rất nhỏ, cậu vẫn tỉnh giấc. Hứa Ngôn mở mắt, ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Thực đứng ở cuối giường, cậu ngồi dậy, xoa xoa mặt, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Gần chín giờ rưỡi.” Thẩm Thực đi tới bên giường, ngồi xuống, giơ tay nhéo vành tai cậu, “Đánh thức em rồi sao.”
“Em vốn dễ tỉnh giấc mà.” Hứa Ngôn lộ ra nụ cười có chút buồn ngủ, thoạt nhìn yếu mềm nhưng lại không thể làm gì, “Em còn tưởng giờ là nửa đêm, thế nhưng lại chỉ mới chín giờ rưỡi.”
“Em ép nước cam cho anh, nhưng nó không còn tươi nữa.” Hứa Ngôn đi lấy ly nước trên đầu giường, cúi đầu ngửi, mũi còn động đậy hai cái, giống như chó, “Hình như ngửi không ra.”
Thẩm Thực im lặng đưa tay lấy ly nước từ trong tay cậu, đặt trở lại, sau đó ôm lấy Hứa Ngôn, ôm cậu vào lòng.
“Sao lúc nào anh cũng chỉ muốn ôm em.” Thẩm Thực thở dài, không biết là đang hỏi Hứa Ngôn hay là đang tự hỏi mình.
Giống như ôm chặt hơn, có thể xác định một chút, xác định được rằng Hứa Ngôn thật sự ở ngay trước mặt anh.
Hứa Ngôn không nói gì, cảm xúc của Thẩm Thực trong lòng cậu biết rõ ràng, cho nên cậu càng nói không thể nói thêm gì. An ủi hoặc xoa dịu, đối với Thẩm Thực mà nói không có tác dụng, ôm và đồng hành mới tương đối có hiệu quả.
Cậu vùi mặt vào cổ Thẩm Thực, hôn lên cổ anh, có thể cảm nhận được yết hầu Thẩm Thực lăn tròn trên môi, cánh tay đang ôm cậu cũng từng chút siết chặt hơn. Hứa Ngôn ngẩng đầu, hôn lên cằm, quai hàm, gò má Thẩm Thực, cậu cũng muốn hỏi ‘Sao lúc nào em cũng chỉ muốn hôn anh’ bọn họ trước đây đều chưa bao giờ hôn nhau một cách kiên nhẫn.
Hứa Ngôn gần như hôn lên khắp nơi trên gương mặt Thẩm Thực một lần, duy nhất chỉ không hôn môi. Hô hấp của Thẩm Thực nặng hơn một chút, rũ mắt nhìn cậu, giọng nói có chút khàn: “Ngôn Ngôn…”
“… Đổi cái khác đi.” Hứa Ngôn nghĩ thầm mình quả nhiên có khúc mắc với cách xưng hô này, cậu hôn nhẹ lên khóe miệng Thẩm Thực, “Gọi cái khác.”
Thẩm Thực muốn hỏi tại sao, anh cảm thấy gọi như vậy đã là thân mật nhất rồi. Nhưng anh không hỏi, nghĩ có lẽ Hứa Ngôn luôn được người khác gọi như vậy, cho nên nghe chán rồi.
“Gọi cái gì?” Anh khiêm tốn thỉnh giáo Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn cũng đang tự hỏi, gọi là gì mới được, Tiểu Hứa? Tiểu Ngôn? Nghe cứ như đang gọi cấp dưới vậy.
Cậu đang nghĩ, Thẩm Thực liền hôn nhẹ mũi cậu, có chút lạ lẫm, nhưng vẫn mở miệng —
“Cục cưng.”
Giọng nói trầm thấp, cũng nhẹ, giống như muốn hòa tan trong ánh hoàng hôn ấm áp.
Hứa Ngôn: “…”
Thẩm Thực: “…”
Hứa Ngôn nói: “Thôi quên đi.”
Thẩm Thực đáp: “Được.”
Anh cho rằng Hứa Ngôn không thích —— nếu như không nhìn thấy lỗ tai và khuôn mặt đang dần đỏ lên của Hứa Ngôn.
Toàn bộ khuôn mặt Hứa Ngôn đều nóng bừng, cậu đã quen với việc không biết xấu hổ, trước đây Thẩm Thực càng lạnh lùng, da mặt cậu càng dày, cậu từng cho rằng đó là sự bảo toàn cân bằng giữa bọn họ, nhưng hóa ra trạng thái cảm xúc tốt nhất trên thế giới, vĩnh viễn đều phải là chân tình của song phương.
Hoá ra ngoại trừ h@m muốn thể xác, sự thỏa mãn cùng căng thẳng về mặt tâm lý cũng sẽ làm cho huyết mạch người ta sôi sục.
Hoá ra được người mình thích gọi là cục cưng, cũng sẽ thẹn thùng, bất kể là nam hay nữ.
Hoá ra nói chuyện yêu đương với Thẩm Thực cũng có thể cảm nhận được loại vui vẻ và sung sướng này.
Thẩm Thực cúi đầu hôn cậu, môi kề môi, lại gọi cậu: “Cục cưng.”
“Hả?” lần này Hứa Ngôn không để Thẩm Thực ‘Thôi quên đi’ nữa, tim đập rất nhanh, cậu vô ý thức nắm chặt quần áo Thẩm Thực, mở miệng, đầu lưỡi li3m qua. Dính dính hôn một lát, cậu hỏi, “Anh uống thuốc ngủ chưa?”
“Một viên.” Thẩm Thực hôn nhẹ khóe miệng cậu, đầu tựa trên vai cậu. Không chỉ có là thuốc ngủ, những thứ khác trong thuốc cũng có một phần an thần, hơn nữa thuốc mới tác dụng phụ, anh hiện tại cảm giác đầu có chút choáng váng, trước nay chưa từng mệt mỏi, nói chuyện cũng trở nên mệt mỏi, “Có chút buồn ngủ, anh còn lo lắng nếu là anh mất ngủ, sẽ ảnh hưởng đến em, hại em cũng ngủ không được…”
Giọng anh càng lúc càng thấp, Hứa Ngôn vỗ nhẹ lưng anh, như đang dỗ trẻ con ngủ, dịu dàng nói: “Không đâu.”
“Cục cưng.” Lúc Hứa Ngôn gọi hai chữ này trong mắt mang theo ý cười, cậu nói, “Anh mới là cục cưng.”
“Ừm…” Thẩm Thực đã ngủ rồi, không nghe rõ Hứa Ngôn đang nói gì, chỉ dựa vào ý thức mơ hồ để đáp lại.
Anh ngủ thiếp đi, nằm sấp trên vai Hứa Ngôn. Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, Hứa Ngôn chậm rãi đặt anh nằm xuống giường, Thẩm Thực theo bản năng cuộn chân lại, Hứa Ngôn nhường chỗ của mình, ngủ sang một bên khác, đắp chăn cho anh. Đèn trên đầu giường còn sáng, Hứa Ngôn nằm xuống mặt đối mặt với Thẩm Thực, chạm vào mặt anh, lại sờ mí mắt anh, cuối cùng hôn lên sống mũi anh một cái.
Hứa Ngôn nằm xuống, ôm con cá sấu nhỏ vào lòng. Cậu nhắm mắt lại, đại khái một phút đồng hồ sau, Thẩm Thực cử động, tiếp sau đó đặt một tay đặt lên eo Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn nghĩ rằng bọn họ lại một lần nữa nằm trên một cái giường sau hơn ba năm xa cách, sẽ ở trạng thái yên bình như vậy cho đến bình minh. Nhưng rạng sáng, cậu đang ngủ say, trong mông lung cảm giác Thẩm Thực đột nhiên run rẩy một chút, hơn nữa hô hấp dồn dập lên. Hứa Ngôn đang muốn mở mắt, mí mắt lại bị che lại —— là tay Thẩm Thực.
“Làm ồn đến em sao.” Thanh âm Thẩm Thực khàn khàn, có thể nghe ra anh đang cực lực áp chế hô hấp nặng nề của mình, anh nói, “Không có việc gì, em ngủ tiếp đi.”
Hứa Ngôn biết anh là bị ác mộng đánh thức, cũng biết anh không muốn làm cho mình lo lắng, vì vậy “Ừm” một tiếng.
Qua vài phút, Thẩm Thực lấy tay ra, động tác rất nhẹ nhàng bước xuống giường, tắt đèn.
Hứa Ngôn nghe thấy tiếng cửa ban công mở ra, cậu mở mắt ra, rèm cửa sổ đung đưa —— Thẩm Thực đi ra ban công. Cậu ngồi dậy, nhìn về phía đồng hồ: Hai giờ bốn mươi bảy.
Lúc hai giờ năm mươi, Hứa Ngôn xuống giường, đi qua, kéo rèm cửa sổ ra một chút. Trăng đêm nay rất tròn, giống như một ngọn đèn xa xa, chiếu sáng toàn bộ ban công, cùng với cây bạch ngọc lan cao cao kia. Thẩm Thực ngồi dưới ánh trăng, bên trong bóng cây, ly nước đặt trên bàn nhỏ bên cạnh. Anh khom người, khuỷu tay chống trên đầu gối, vùi mặt vào trong lòng bàn tay. Gió đêm thổi qua, lá cây lung lay, ánh sáng lốm đốm đung đưa khắp nơi trên lưng anh.
Hứa Ngôn đi tới trước mặt anh, xoa xoa đầu anh,
Thẩm Thực cứng đờ, ngẩng đầu lên, một nửa khuôn mặt ở trong bóng tối, một nửa còn lại ở dưới ánh trăng. Khuôn mặt tái nhợt cùng hốc mắt đỏ bừng, đối lập rõ ràng, nhưng Hứa Ngôn cái gì cũng không nói, chỉ hỏi anh: “Gặp ác mộng?”
“Ừm.” Thẩm Thực á khẩu đáp, đưa tay ôm eo Hứa Ngôn, mặt dán vào bụng cậu, “Đánh thức em rồi sao?”
“Sao không nói với em.” Hứa Ngôn vuốt tóc và gáy anh, “Anh biết em rất dễ tỉnh, nhưng cũng rất dễ ngủ thiếp đi.”
Cậu có thể cảm nhận được Thẩm Thực đang run rẩy.
“Anh định ngồi đây một mình đến bao giờ?” Hứa Ngôn lại hỏi, “Nếu em tỉnh lại, phát hiện không thấy anh, không phải rất dọa người sao?”
“Em đã lâu không ở đây, có chút không quen.” Hứa Ngôn nói, “Thẩm Thực, em cần anh, chúng ta vừa mới quay lại bên nhau, anh vừa gặp ác mộng thì bỏ chạy, em sẽ cho rằng ác mộng của anh là em.”
“Là em sao?” Hứa Ngôn hỏi anh.
Thẩm Thực ôm cậu chặt hơn, câu nói “Em cần anh” của Hứa Ngôn quả thực giống như cọng rơm cứu mạng của anh, anh hiểu rõ nhất rốt cuộc là ai cần ai hơn. Anh thấp giọng nói: “Anh mơ thấy rõ ràng anh ngủ cùng em, nhưng sau khi tỉnh lại, đã không thấy em đâu nữa.”
“Lúc trước anh đã mơ thấy điều đó rất nhiều lần. Mơ thấy chúng ta nằm cùng một chiếc giường, nhưng vừa tỉnh lại thì đang ở sân bay, anh cách em rất xa, còn em lại sắp ra nước ngoài.”
Đã có rất nhiều đêm tương tự, khi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm, bên gối không một bóng người, hôm nay Hứa Ngôn cuối cùng cũng ngủ ở bên cạnh anh, nhưng Thẩm Thực sợ mình sơ suất dọa đến cậu, mới đến ban công giải toả.
“Vậy anh nên để mắt tới em, chứ không phải một mình chạy ra ban công.” Hứa Ngôn ngồi xổm xuống, nắm tay anh, từ dưới lên nhìn thẳng anh, “Thẩm Thực, em đang ở bên cạnh anh.”
Đáy mắt của cậu phản chiếu ánh trăng, giống như ánh mắt của chín năm trước, sạch sẽ lại chân thành tha thiết, một đôi mắt đẹp như vậy.
Thẩm Thực cảm giác thân thể đau đớn lại lạnh lẽo như băng vỡ trào ra đã được hoà tan vỗ về từng chút, chìm dần xuống rồi biến mất, dần dần trả lại cho anh một thể xác bình thản yên tĩnh.
Khi thể xác này cùng Hứa Ngôn nhìn nhau, được Hứa Ngôn nhìn chăm chú, mới có thể rót đầy linh hồn, trở thành một người hoàn chỉnh.
“Trở về ngủ, ngủ không được em kể chuyện xưa cho anh.” Hứa Ngôn nhìn anh cười, đứng lên, nắm chặt tay Thẩm Thực, kéo anh trở về phòng.
Gió đêm vẫn đang thổi, không biết từ nơi nào rơi xuống một chiếc lá, rơi vào trong ly nước chứa đựng ánh trăng, một mảnh gợn sóng lấp lánh.
Hết chương 61.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook