Thảm Thực Vật Hoang Dã
C56: Chương 56

Hứa Ngôn tỉnh dậy trong phòng ngủ dành cho khách ở nhà Kỷ Hoài, cảm giác tức ngực khó thở, sắp chết ngạt, khi mở mắt ra thì thấy trên người mình có một chân, đó là chân của Hứa Niên.

“Cút…” Hứa Ngôn đạp hắn một cái, Hứa Niên rì rầm xoay người tiếp tục ngủ.

Đêm qua mọi chuyện có chút vượt quá tầm kiểm soát, Hứa Niên làm DJ trong quán bar, Hứa Ngôn bị một vài người bạn điên cuồng rót rượu, dẫn đến mất cả ý thức. Hiện tại cậu nằm ở trên giường cố gắng nhớ lại rất lâu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhớ lại một chút.

Cậu nhớ rõ uống rượu được một nửa, Ngu Tuyết gọi điện thoại tới chúc cậu sinh nhật vui vẻ, biết được cậu đang ở quán bar, cũng rục rịch muốn tới, nhưng Hứa Ngôn can ngăn, nói tôi không muốn ngày hôm sau bị treo lên các tiêu đề giải trí với cô.

Cậu nhớ ra Hứa Niên một bên mở ca khúc chúc mừng sinh nhật cho cậu nghe, một bên cầm micro hỏi: “Anh, anh rốt cuộc muối nói gì với em, xin anh đó nhanh nói cho em biết đi”

Cậu nhớ rõ sau đó Kỷ Hoài và Lục Sâm biến mất cùng một lúc, lúc cậu đi nhà vệ sinh thì gặp phải Kỷ Hoài ở hành lang, mơ mơ màng màng nhìn thấy trên cổ Kỷ Hoài có một vết dâu tây tươi mới, Hứa Ngôn còn vỗ vỗ vai anh, khéo hiểu ý mà lè lưỡi nói “Tôi sẽ không nói với bọn họ diễm ngộ của anh đâu”

Cậu nhớ chưa đi được mấy bước lại gặp phải Lục Sâm, trong mông lung nhìn thấy môi Lục Sâm rất đỏ, khóe miệng rách da, thậm chí trên cổ dường như còn có vết sước. Sau đó Hứa Ngôn còn đặc biệt quan tâm tiến tới hỏi anh có phải đánh nhau với người khác không, Lục Sâm cười cười nói đúng, có đánh nhau một trận. Hứa Ngôn lập tức nổi giận, la hét muốn tìm đối phương báo thù, muốn báo cảnh sát, cuối cùng bị Lục Sâm ngăn lại.



Nói chung là một đêm hỗn loạn, những ly rượu chạm nhau vang tiếng leng keng, tiếng nhạc chói tai, đám đông ồn ào.

Ký ức rõ ràng nhất là có một người đàn ông ở hàng bên cạnh tới xin WeChat, Hứa Ngôn say khướt ngước lên nhìn, mặc áo T-Shirt trắng, đeo kính gọng đen, lúc đó cậu còn tưởng rằng mình đã nhìn thấy Thẩm Thực, cậu không biết là Thẩm Thực hồi còn đại học hay là Thẩm Thực lúc chiều đã gặp, nhưng nhìn kỹ thì hóa ra không phải.

Không phải Thẩm Thực.

Hứa Ngôn ôm đầu, từ trên giường ngồi dậy, thấy Hứa Niên đang ngủ say như vậy, liền vỗ mạnh vào lưng hắn một cái, Hứa Niên hét lên một tiếng rồi tỉnh lại.

Hai người xô đẩy đi rửa mặt, xong ra khỏi phòng, sau đó đứng yên tại chỗ, nhìn Kỷ Hoài và Lục Sâm ngồi cạnh nhau trước bàn ăn.

“Chào buổi sáng.” Kỷ Hoài nói: “Lại đây ăn.”

Hứa Ngôn và Hứa Niên đi tới ngồi xuống đối diện bọn họ. Hứa Ngôn quay đầu liếc nhìn, thấy ghế sofa trong phòng khách rất sạch sẽ, không có dấu vết của việc đã có người ngủ ở đó.

Hứa Niên lơ đãng hỏi: “Tối qua hai người ngủ cùng nhau à?”

“Ừm.” Lục Sâm uống sữa đậu nành, đáp một tiếng.

Điều này cũng hợp lý. Hứa Ngôn nghĩ, bốn người đàn ông ở đây, chỉ có Hứa Niên là trai thẳng, Kỷ Hoài và Lục Sâm đều từng có ý với Hứa Niên về phương diện đó, tính tới tính lui, đương nhiên là người làm anh trai như mình ngủ chung một phòng với Hứa Niên là thích hợp nhất.


Nghĩ như vậy, cậu chợt bừng tỉnh. Hứa Ngôn đang ăn sáng, ngước mắt lên nhìn quả dâu tây còn chưa tan trên cổ Kỷ Hoài, trong lòng cậu “chậc chậc” hai tiếng, chớp mắt đã nhìn thấy khóe miệng Lục Sâm bị rách da, không biết vì sao, Hứa Ngôn đột nhiên không khỏi tặc lưỡi.

Cậu cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

“Tối qua anh đánh nhau với người ta rồi phải không?” Hứa Ngôn hỏi.

Lục Sâm miễn cưỡng cười: “Uống nhiều quá, quên rồi”

“Không được, quay lại quán bar kiểm tra camera, xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cũng không thể vô duyên vô cớ bị người ta đánh.” Hứa Niên nghiêm túc nói.

“Hay thôi đi” Lục Sâm ngữ khí nhẹ nhàng, lộ ra vẻ nửa thật nửa giả đùa giỡn, “Lỡ như nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy, không phải kết quả tốt.”

Ăn xong bữa sáng mọi người đều giải tán, Hứa Ngôn về nhà tắm rửa, bắt đầu thu dọn hành lý đi công tác, buổi chụp tiếp theo ở Santorini, chuyến bay vào buổi tối.

Buổi chiều đến công ty một chuyến, kiểm tra, đóng gói thiết bị, sau khi kết thúc Hứa Ngôn lái xe đến nhà hàng, cậu có hẹn với nhà thiết kế cho ngôi nhà mới của mình cùng nhau ăn cơm tối.

“Xin lỗi, đến muộn rồi.” Hứa Ngôn vội vàng ngồi xuống chỗ ngồi, cười nói: “Công ty có chút việc.”

“Không sao, tôi cũng vừa mới đến không lâu.” Nhà thiết kế còn rất trẻ, đeo một cặp kính gọng mỏng. Anh vươn tay về phía Hứa Ngôn, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Chào Hứa tiên sinh, tôi là Tống Cẩn.”

Lúc trước hai người chỉ trao đổi qua Wechat, Hứa Ngôn nói ngắn gọn một chút về phong cách và màu sắc ưa thích của mình, cậu không theo đuổi sự tinh xảo cao cấp, thích đơn giản, nhưng thiết kế càng đơn giản ngược lại càng khó. Tống Cẩn ở bên đó rất bận rộn, nếu thật sự muốn bắt đầu sửa sang thì phải đợi đến mùa thu.

Ăn được một nửa, Tống Cẩn cho Hứa Ngôn xem mẫu thiết kế sơ bộ, Hứa Ngôn liếc nhìn đã biết không có vấn đề gì, rất thoải mái, gần giống như những gì cậu mong muốn, hình ảnh mà cậu đã tưởng tượng ra trong đầu đã được trình bày cụ thể, cảm giác khiến người thích thú không gì sánh bằng.

“Rất tốt, đợi sau khi tôi trở về Trung Quốc, chúng ta sẽ bàn về việc trang trí mềm.” Hứa Ngôn đang có tâm trạng rất tốt, khi cậu đang vuốt màn hình, ngón tay vô tình chạm vào mặt dưới của máy tính bảng, quay lại màn hình chính, cậu nhìn thấy hình nền là hình ảnh một người đàn ông một con mèo cam, chỉ để lộ một chút cằm. Con mèo cam kia trong khá mập, có lông mày rũ xuống, vừa rụt rè vừa dễ thương.

“Anh nuôi mèo à?” Hứa Ngôn trả lại máy tính bảng, thuận miệng hỏi.

“Đúng, gọi là Bưởi.” Tống Cẩn uống một ngụm nước trái cây, “Gần đây nó đang giảm cân.”

Hứa Ngôn cười một tiếng, biểu cảm nghiêm túc gật đầu: “Nên giảm rồi”

Hôm qua Thẩm Thực đến phòng khám tư của Lam Thu Thần, hôm nay đến bệnh viện lấy thuốc mới, đúng lúc là thời gian tan tầm, hai người thuận đường đi ra ngoài ăn cơm tối.

“Tôi thấy cậu hiện tại ở đây công việc cũng rất nhiều, có dự định mua nhà không, sẽ tiện hơn.”


“Trước đây có nghĩ đến.” Thẩm Thực đáp: “Hiện tại thì thôi.”

“Hiểu rồi” Lý do bên trong, ngày hôm qua trong buổi tư vấn tâm lý Thẩm Thực đã nói rồi. Lam Thu Thần thở dài: “Trong khoảng thời gian này hết sức chú ý một chút, uống thuốc đúng giờ, đừng uống rượu, ít thức khuya.”

Việc hoàn toàn từ bỏ đoạn tình cảm này đối với Thẩm Thực mà nói chắc chắn chính là áp lực đau đớn, Lam Thu Thần chưa bao giờ lo lắng như vậy, sợ Thẩm Thực khó xử gánh nặng chịu không nổi, sợ anh hoàn toàn sụp đổ không dậy được.

Thẩm Thực nói: “Hôm nay tôi xin nghỉ phép một tháng.”

“Thật sao?” Lam Thu Thần có chút ngạc nhiên, tuy rằng một tháng nghỉ phép không thể bình phục hoàn toàn, nhưng quyết định này ở một mức độ nào đó cũng có nghĩa là thái độ của Thẩm Thực. Lam Thu Thần nhìn anh chằm chằm: “Tháng này cậu có thể đến phòng khám thường xuyên được không?”

“Tôi sẽ cố gắng.” Sắc mặt Thẩm Thực tái nhợt mệt mỏi, hoàn toàn không giống người sắp được nghỉ phép một tháng.

Thanh toán xong hai người ra khỏi nhà hàng, Lam Thu Thần đang gọi điện thoại cho bạn gái, hẹn đi đâu đó đón cô. Đang gọi thì cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Thực đứt bất động tại chỗ.

“Làm sao vậy?” Lam Thu Thần cúp điện thoại, quay trở lại.

Thẩm Thực không nói, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng lam Thu Thần lại cảm thấy đó là một loại bình tĩnh đến nguội tàn. Anh nhìn theo ánh mắt của Thẩm Thực, nhìn sang bên trái, trước cửa nhà hàng, dưới gốc cây ven đường có hai người đàn ông đang đứng đối diện nhau, mỉm cười trò chuyện.

Người đàn ông mặc áo T-shirt đen kia, Lam Thu Thần nhìn rất quen mắt, anh nhanh chóng nhớ ra rằng mình đã gặp cậu vào ngày sinh nhật của Kỷ Hoài, là bạn thân của Kỷ Hoài, là nhiếp ảnh gia của TIDE.

Anh đang định hỏi điều gì đó, nhưng giây tiếp theo anh đột nhiên không thể hỏi được một lời. Thẩm Thực luôn dùng “Em ấy” để chỉ đối phương trong mối quan hệ tình cảm khi tư vấn tâm lý, không đề cập đến họ tên, lam Thu Thần chỉ biết rằng “Em ấy” là bạn cùng lớp đại học, là bạn trai cũ của Thẩm Thực, ra nước ngoài được ba năm, là một nhiếp ảnh gia.

Điều đáng ngạc nhiên là bây giờ đã có câu trả lời, “Em ấy” chính là Hứa Ngôn.

“Hứa Ngôn, sinh nhật bạn cậu ấy chúng tôi đã gặp nhau.” Lam Thu Thần nói rất nhanh, “Cậu ấy biết tôi là bác sĩ tâm lý.”

Thẩm Thực bởi vì những lời này mới hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn anh, cổ họng giật giật, giống như mở miệng cũng khó khăn. Một lát sau, Thẩm Thực rốt cục nói: “Anh đi trước đi.”

Thật ra điều anh muốn nói không phải là “Anh đi trước đi”, mà là “Anh đi mau đi”. Nếu như anh là bình thường, anh sẽ rất thản nhiên, không quan trọng Lam Thu Thần có gặp qua Hứa Ngôn hay không, không quan trọng Hứa Ngôn biết Lam Thu Thần là bác sĩ hay không.

Nhưng tình cờ là anh bị bệnh, vì thế ngay cả cùng bác sĩ tâm lý đi ra ngoài ăn bữa cơm cũng thành tình ngay lý gian, có tật giật mình, không có tự tin để điềm tĩnh, hoàn toàn không có.


“Quay lại xe thì gọi cho tôi.” Lam Thu Thần thấp giọng nói, “Hoặc là bất cứ lúc nào, cảm thấy không ổn thì liên lạc với tôi.”

Với trạng thái của Thẩm Thực như thế này, Lam Thu Thần rất lo lắng, sợ anh lại xảy ra chuyện như hai lần trước.

Lam Thu Thần nói xong liền dứt khoát đi sang một hướng khác, cùng lúc đó, Hứa Ngôn cảm nhận được tầm mắt nên quay đầu lại, vừa lúc chỉ nhìn thấy Thẩm Thực đứng một mình ở dưới bậc thang.

Lúc này đã là hoàng hôn, phía sau Thẩm Thực là nhà hàng đèn sáng rực rỡ, Hứa Ngôn nhìn anh một lát, rồi quay đầu lại nói với Tống Cẩn: “Vậy cứ như thế, vất vả cho anh rồi, đợi tôi trở về chúng ta đi xem bên trong phòng.”

“Được”

“Tiếp theo cậu định đi đâu? Tôi đưa cậu qua đó”

“Không làm phiền anh, có người tới đón tôi, chắc sắp tới rồi, tôi đến trung tâm thương mại gặp anh ấy.” Tống Cẩn nhìn đồng hồ, “Lần sau gặp, lái xe cẩn thận.”

“Được, bye bye.”

Nhìn Tống Cẩn đi qua vạch kẻ đường, Hứa Ngôn đứng đó một lát, xoay người đi về phía Thẩm Thực, tùy ý hỏi: “Đến đây ăn cơm à?”

Thẩm Thực vẫn luôn ngơ ngẩn, ngay cả khi Hứa Ngôn đi tới trước mặt cũng còn giật mình. Anh cảm thấy giọng Hứa Ngôn rất xa, phản ứng vài giây, trả lời một đằng: “Anh không biết sẽ gặp em.”

Anh sợ Hứa Ngôn cảm thấy anh đang tạo ra sự tình cờ gặp gỡ, lẽ ra anh nên rời đi ngay trước khi Hứa Ngôn nhìn thấy anh, nhưng đôi chân lại cử động không được, không biết có phải là do bản thân không còn sức lực hay là vì trong lòng không muốn.

“Tôi không có ý đó.” Hứa Ngôn nói. Cậu nhìn thấy một nhóm người trong nhà hàng đang đi về phía cửa, sợ cản đường họ đi, cậu đưa tay kéo cổ tay Thẩm Thực: “Đi thôi.”

Lòng bàn tay ấm áp chỉ lưu lại trên cổ tay trong phút chốc, nửa nhịp tim Thẩm Thực chậm lại cúi đầu nhìn cổ tay mình, tiếp theo anh nghe thấy Hứa Ngôn hỏi: “Đang vội sao.”

“Không.” Thẩm Thực cảm giác thanh âm của mình nhẹ đến muốn bay lên, anh nghi ngờ Hứa Ngôn không nghe thấy.

Nhưng Hứa Ngôn nghe được, cậu nói: “Vậy anh theo tôi vào trong xe lấy đồ.”

Lấy đồ gì? Thẩm Thực không nghĩ ra. Anh và Hứa Ngôn bước đi cạnh nhau, cảm giác không được chân thực, đôi chân lơ lửng, chỉ khi thỉnh thoảng chạm vào vai Hứa Ngôn, mới thoát khỏi trạng thái mơ hồ, tạm thời trở lại thực tại.

Đi chưa được hai phút, đến bên cạnh xe, Hứa Ngôn mở khóa, mở cửa phụ lái, cúi người vào trong, từ trong hộp lấy ra thứ gì đó. Thẩm Thực đứng ở một bên, giống như một thí sinh gặp phải một đề bài vượt ngoài phạm vi năng lực, không biết làm sao để giải, suy nghĩ không có kết quả, chỉ có thể chờ người khác cho anh đáp án.

Hứa Ngôn nhanh chóng đứng dậy, đưa một hộp chuyển phát nhanh nho nhỏ cho Thẩm Thực.

Bên trong hộp chính là những chiếc thẻ nhớ và USB mà mấy ngày trước Thẩm Thực đã gửi cho cậu.

Đây là thứ duy nhất mà Hứa Ngôn muốn sau khi chia tay, khi gửi chúng về Thẩm Thực đã phải có quyết tâm rất lớn. Chúng giống như những dấu chấm, Hứa Ngôn đã vẽ vô số dấu từ rất lâu rồi, Thẩm Thực vẫn dựa vào nơi yếu nhất để kiên cường chống cự, đến cuối cùng cũng phải chật vật bỏ cuộc, đặt một dấu chấm mà lẽ ra anh phải tự tay vẽ từ lâu.

Nhưng Hứa Ngôn nói với anh rằng những thứ đó không còn cần thiết nữa, nói rằng cậu sẽ cân nhắc đưa chúng cho anh. Thẩm Thực không ôm hy vọng, nhưng khi Hứa Ngôn thực sự đưa nó ra, Thẩm Thực mới ý thức được bản thân không có cách nào để nhận lấy.


Là anh hỏi Hứa Ngôn cho anh, Hứa Ngôn cho, vì sao anh lại không muốn? Chính là anh đã hao hết sức lực vẽ xuống một dấu chấm, tưởng thế là xong, nhưng Hứa Ngôn càng nhẫn tâm, lặp lại lần nữa trước mặt anh.

Trái tim yếu ớt bị ném vào chảo dầu sôi, chiên cho đến khi nóng hổi, ​​sủi bọt, lặp đi lặp lại nhiều lần nhưng vẫn cảm thấy đau. Phải làm sao đây, đừng tra tấn anh nữa, Thẩm Thực gần như muốn quay người rời đi, ít nhất lúc này còn có thể lực để nói một lời tạm biệt với Hứa Ngôn.

“Không phải anh nói muốn sao?” Hứa Ngôn thấy anh rất lâu không trả lời, hỏi.

Thẩm Thực lấy lại bình tĩnh, nhưng chưa kịp nói chuyện thì Hứa Ngôn lại nói: “Lát nữa tôi sẽ ra sân bay, bảy tám ngày nữa sẽ quay lại.”

Vốn dĩ cậu định nói về chuyện đó sau khi đi công tác về, nhưng nếu hôm nay đã tình cờ gặp được Thẩm Thực như thế này, đó cũng coi như là một duyên phận kỳ lạ, không bằng thuận theo tự nhiên nói điều cần nói ra, dù sao cũng là chuyện sớm muộn. Đơn giản một chút, đối với mọi người đều tốt.

Thẩm Thực cuối cùng cũng giơ tay ra, nhận lấy hộp chuyển phát nhanh kia, tay anh rõ ràng đang run rẩy, anh không biết Hứa Ngôn có nhìn thấy hay không. Thẩm Thực cố hết sức bình ổn hơi thở đều đặn một chút, nói: “Đi đường cẩn thận.”

“Được.” Hứa Ngôn trả lời. Không rảnh bận tâm loại cuộc đối thoại này có vẻ gượng gạo hay không, lòng bàn tay đột nhiên đổ mồ hôi, đã lâu rồi trái tim lại đập nhanh như vậy.

Giống như hơn bảy năm trước cậu tỏ tình với Thẩm Thực, mặc dù lập trường hiện tại không giống, tình cảnh không giống, tâm tình cũng không giống, nhưng cậu nhìn Thẩm Thực, phần căng thẳng rung động kia lần nữa nổi lên —— Bởi vì bọn họ sắp phải đối mặt với một mối quan hệ hoàn toàn mới, mặc dù không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.

Thử một lần nữa đi.

“Thẩm Thực.” Hứa Ngôn có chút nghiêm túc gọi anh.

Thẩm Thực muốn lùi lại một bước, sợ Hứa Ngôn sẽ nói thêm những lời khiến bản thân không nhịn được.

Ánh hoàng hôn buông xuống bị tòa nhà che thành một đường thẳng, vừa vặn che đi nửa người trên. Họ đứng đối diện nhau, làn gió chiều thổi qua giữa hai người, thổi bay đi quá khứ, tiếng ồn ào dần khuất xa, nơi đây thật yên tĩnh.

“Hả?” Thẩm Thực mất một lúc lâu mới nhẹ giọng đáp lại.

Hứa Ngôn nhìn vào đôi mắt của anh, nói: “Chúng ta có thể thử.”

Hết chương 56.

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Thực (chết máy): …? …??? …???!!!! …???!!!!!!!!?????!!!!!!???????!!!!!!???????!!!!!!!

Thẩm Thực (đã bình tĩnh): Là ảo giác

Jeff: Yeah cuối cùng cũng đến thời gian này, hai người chính thức quay lại với nhau ^^

Chúc năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương