Thảm Thực Vật Hoang Dã
-
C39: Chương 39
Vào tháng 5, tất cả các giám đốc điều hành cấp cao đều có mặt trong phòng họp của trụ sở chính Tập đoàn Cẩm Diệu, nhưng mấy tháng nay với tư cách là CEO Thẩm Thực lại được sắp xếp ngồi cách xa Thẩm Minh nhất. Mọi người lúc đầu còn ngạc nhiên cho đến lúc này thì chẳng còn ngạc nhiên nữa, có thể nhìn ra chủ tịch Thẩm đang cảnh cáo Thẩm Thực, nhưng không ai có thể đoán được trận chiến này sao lại kéo dài như thế.
Nhưng thực ra cũng rất dễ đoán, bởi vì Thẩm Thực từ trước đến nay đối với chuyện này vẫn luôn thờ ơ, vẫn làm việc như thường, không quan tâm quyền lực trong tay còn nhiều hay ít.
Thẩm Minh đang nghe Phó tổng trình bày về chiến lược dự án, phân công nhiệm vụ, Thẩm Minh gõ ngón trỏ lên bàn hội nghị hai tiếng: "Giao cho quản lý Lý và quản lý Phương phụ trách, báo cáo định kỳ tình hình cho tôi, còn lại để Thẩm Thực phối hợp cùng thực hiện."
Câu nói này thể hiện quá rõ ràng việc giáng cấp đối với quyền lực của Thẩm Thực, trên mặt mọi người đều không lộ ra vẻ gì, âm thầm quan sát biểu hiện của Thẩm Thực. Thẩm Minh cũng không quay đầu lại, nhìn về phía màn hình lớn, cố ý để lại sự xấu hổ cho Thẩm Thực.
Thẩm Thực đọc đến trang cuối cùng của tập chiến lược dự án, sau đó gấp lại, bình tĩnh nói: "Dự án này ít nhất phải mất một năm, tôi không thích hợp tham gia."
Phòng họp lúc này bỗng trở nên im lặng không một tiếng động, Thẩm Minh xoay ghế, nhìn Thẩm Thực ở bên kia bàn họp, nói: "Lý do không thích hợp là gì?"
"Lý do là, tôi muốn từ chức."
Cả phòng náo động đồng loạt ồ lên, mọi người đều ngạc nhiên nhìn anh.
"Buổi chiều tôi sẽ nộp đơn từ chức. Mọi tài liệu liên quan đến công việc và giấy tờ bàn giao đã được làm xong." Thẩm Thực đứng dậy, thắt lại nút áo vest. "Bởi vì sắp rời khỏi công ty, để tránh rò rỉ thông tin quan trọng của công ty, những buổi họp sau tôi sẽ không tham dự nữa"
Nói xong, anh cầm lấy sổ tay và máy tính chuẩn bị đi ra ngoài, Thẩm Minh trầm giọng hỏi anh: "Con cho rằng bản thân nói sao thì sẽ là vậy?"
Thẩm Thực dừng lại đối diện nhìn ông: "Còn về cổ phần đang nắm giữ, hợp đồng chuyển nhượng đã được soạn thảo xong, tuần sau tôi sẽ báo cáo với các vị tại cuộc họp hội đồng cổ đông"
Không có một ai lên tiếng, Thẩm Thực mở cửa bước ra khỏi phòng họp, những lãnh đạo cấp cao còn lại thận trọng nhìn nhau dưới vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Minh. Không ai ngờ Thẩm Thực lại cứng đầu như vậy, mở miệng nói từ chức liền từ chức, cổ phần cũng không cần, thậm chí không ai dám nghi ngờ liệu anh có phải đang uy hiếp Thẩm Minh hay không, bởi vì việc này rủi ro quá lớn, nếu không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu, Thẩm Thực vậy mà thực sự nghiêm túc.
Trở lại văn phòng khoảng nửa giờ, trợ lý gõ cửa đi vào: "Chủ tịch Thẩm mời anh qua một chuyến."
Thẩm Thực gấp mấy cuốn sách pháp luật chuyên nghiệp đang mở trên bàn, mặc áo khoác vào: "Nói với ông ấy, tôi không rảnh."
"Anh muốn ra ngoài sao?"
"Ừm." Thẩm Thực cụp mắt xuống, chậm rãi đeo đồng hồ lên.
Trên đường đến sân bay, ngồi trong xe có bốn người đàn ông là Hứa Ngôn, Hứa Niên, Kỷ Hoài và Lục Sâm. Theo thứ tự là đại diện cho người nhà, bạn bè và đồng nghiệp của Hứa Ngôn.
Kỷ Hoài vốn dĩ dự định qua Tết sẽ đến Luân Đôn ngay, nhưng chi nhánh công ty ở Trung Quốc xảy ra chút vấn đề, anh tạm thời được điều chuyển đến đó, vẫn ở đó cho đến tận bây giờ. Khoảng chừng một tháng sau, Kỷ Hoài sau khi giải quyết xong việc ở đây, chuẩn bị trở lại Luân Đôn.
Trước khi Hứa Ngôn quyết định đến Paris, cậu đã về nhà bàn bạc với ba mẹ, mặc dù Phương Huệ không nỡ nhưng vì đó là công việc mà Hứa Ngôn thích, có ích cho sự phát triển sau này của cậu, bà vẫn bày tỏ sự ủng hộ của mình. Hứa Sân không nói gì, việc có liên quan đến sự nghiệp của cậu, cũng không có lý do gì để ngăn cản, ông chỉ yêu cầu Hứa Ngôn ở bên ngoài tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Phương Huệ và Hứa Sân không đến sân bay tiễn cậu, trước khi xuất phát Phương Huệ không nhịn được mà khóc, Hứa Ngôn an ủi bà rất lâu, Phương Huệ xua tay nói rằng bà sẽ không tiễn cậu nữa, khóc lóc ở sân bay sẽ rất khó coi, con đi đi, lên đường cẩn thận.
"Thật ra đi lại giữa Paris và Luân Đôn cũng khá thuận tiện. Đợi anh Kỷ Hoài trở về Luân Đôn, hai người có thể gặp nhau thường xuyên hơn." Hứa Niên vừa lái xe vừa nói.
Lục Sâm cười nói: "Chụp ảnh là phải đi vòng quanh thế giới. Hứa Ngôn có thể không có nhiều thời gian ở lại Paris." Nói xong quay đầu nhìn Hứa Ngôn, nhưng Hứa Ngôn chỉ dựa lưng vào ghế và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Lục Sâm nhớ tới hơn hai tháng trước, sau ba ngày nghỉ phép, Hứa Ngôn xin anh nghỉ thêm một ngày, lúc trở lại công ty, vẻ mặt nhìn chung không có tinh thần, câu đầu tiên cậu nói khi vào văn phòng là: Tôi xem xét kỹ rồi, tôi sẽ đến Paris.
Anh không đi sâu tìm hiểu lý do tại sao Hứa Ngôn quyết định ra nước ngoài, lý do không quan trọng, điều quan trọng luôn là quyết định, là kết quả.
Hứa Niên: "Anh, anh có cân nhắc mở một đại lý thu mua không? Tận dụng công vụ bên này của anh."
"Anh đang cân nhắc đến việc tìm sát thủ mạnh nhất thế giới, đến ám sát em trai." Hứa Ngôn quay lại nhìn từ cửa sổ.
"Oa, giờ anh sắp lên máy bay rồi vẫn còn tàn nhẫn như vậy. Xin hãy đối xử tốt với em một chút khi chúng ta vẫn còn đối mặt."
Nhận vé xong, Hứa Ngôn trịnh trọng nói lời tạm biệt với ba người, Hứa Niên ôm lấy cậu không chịu buông: "Anh, anh mới về nhà được nửa năm, lại muốn đi sao"
"Em không khóc đấy chứ?" Hứa Ngôn sờ đầu hắn, thì thầm vào tai: "Đồ ngốc, mất mặt quá rồi đấy."
Mắt đỏ bừng Hứa Niên lập tức đứng dậy trừng mắt nhìn cậu, Hứa Ngôn lại cười nhéo mặt hắn: "Được rồi, một hai năm trôi qua, rất nhanh thôi."
Kỷ Hoài đưa tay ôm lấy Hứa Ngôn: "Đi đường cẩn thận, lên máy bay chợp mắt một chút, khi nào trở về Luân Đôn tôi đến tìm cậu."
"Được" Hứa Ngôn nói.
Lục Sâm bên cạnh vỗ vỗ vai cậu: "Nhiếp ảnh gia Hứa, chụp ảnh thật đẹp nhé."
Hứa Ngôn cười cười đánh một quyền: "Nhất định cố gắng."
Sau khi tạm biệt xong, Hứa Ngôn vẫy tay chào với bọn họ, chuẩn bị đi đến hải quan, nhưng khi quay đầu lại, xuyên qua dòng người vội vã tấp nập, cậu nhìn thấy bóng người đang đứng trước cửa kính trong suốt ở sảnh.
Họ chỉ nhìn nhau trong một giây, nhưng giây phút này đã bị chia thành vô số mảnh vỡ, trở nên chậm rãi yên tĩnh. Quá khứ trải dài thành một tuyến đường, cùng chung điểm dừng vào đêm đó hơn hai tháng trước. Hứa Ngôn đã quên mất mình chào tạm biệt Lý Tử Du như thế nào, đi xuống lầu, bắt taxi, ngồi tàu cao tốc, về nhà. Cậu chỉ là bình tĩnh đến không ngờ, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong rồi lên giường đi ngủ, cuối cùng dường như nhớ ra điều gì đó, cậu bật đèn vào lúc đêm khuya, đi đến phòng làm việc, bật máy tính lên, tìm thấy một thư mục tài liệu tên là "SZ", chọn nó, nhấn chuột vào bên phải, chọn xoá.
Bên trong là hình ảnh của Thẩm Thực, huấn luyện quân sự, đại hội thể thao, chơi bóng rổ, sân tập, lớp học, dưới bóng cây...Từng cảnh tượng, từng khoảnh khắc trong nháy mắt đều liên quan đến Thẩm Thực, từ cái ngày mà Hứa Ngôn rung động, cho đến lúc học đại học và tốt nghiệp. Hứa Ngôn vẫn còn nhớ rõ tâm trạng của mình khi chụp từng bức ảnh, đó là những năm tháng tươi đẹp nhất, rất thật tâm, tràn ngập hi vọng mà yêu thích một người, nhưng đáng tiếc sau đó mọi thứ đều trở nên tồi tệ.
Thời khắc thư mục ảnh bị xóa khỏi thùng rác, Hứa Ngôn bỗng nhiên ngồi xổm trước bàn làm việc, hai tay ôm đầu mà khóc thảm thiết, không phân biệt rõ là bản thân là đang rút lưỡi dao sắc bén từ trong tim ra hay là cắm vào một lưỡi dao mới. Thẩm Thực đã đem lại cho cậu quá nhiều đau khổ, chỉ có lần này thực sự khiến cậu phải máu chảy đầm đìa. Cậu gục xuống đồng thời cảm thấy được giải thoát, cuối cùng cậu cũng có thể rơi xuống đáy vách đá và chết một cách thoả mãn, những giọt nước mắt yêu hận dây dưa trong quá khứ đều bốc hơi và khô đi, không cần vì điều này mà phải lãng phí tâm tư.
Cậu nhất định phải bắt đầu lại từ đầu, theo đuổi một cuộc sống hoàn toàn là của riêng mình, không có bất kỳ hiểu lầm và rào cản nào — và quan trọng nhất là không có Thẩm Thực, hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống của quá khứ.
Tiếng ồn ào của dòng người lẫn tiếng thông báo từ sân bay tràn vào tai cậu, thời gian trở lại tốc độ vốn có ban đầu, bọn họ cứ như vậy mà nhìn qua nhau trong thoáng chốc, Hứa Ngôn quay người nhấc từng bước đi.
Thẩm Thực đứng ở nơi đó, từ xa nhìn bóng lưng Hứa Ngôn, đã hơn hai tháng không gặp cũng không nói chuyện với nhau, mãi đến lúc này Thẩm Thực mới chấp nhận toàn bộ sự thật — anh đánh mất đi Hứa Ngôn mãi mãi, cùng với bốn năm đã bỏ lỡ, nó thật sự xong rồi, kết thúc rồi.
Kết thúc có nghĩa là sau này có thể sẽ không gặp lại nhau, những ký ức về một mối quan hệ này sẽ dần mờ nhạt theo năm tháng, quãng đời còn lại mấy chục năm nữa sẽ không thể nắm tay cho dù chỉ là một giây, cuối cũng mỗi người đều sẽ có một cuộc sống mới, bên cạnh một người mới. Thỉnh thoảng có mơ về năm tháng cũ, giống như chiếc lá cuối thu, bay xuống mặt đất không mấy trọng lượng, nhưng lại thực sự khiến con người cảm thấy bi thương, và sau khi tỉnh dậy không còn nơi nào để nói về nó. Tiến về phía trước với sự hối tiếc, hoặc dừng lại mãi mãi.
Chẳng qua chỉ có thế thôi, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Có thể Thẩm Thực không có cách nào lời tạm biệt, không thể nói được thành lời. Anh nhìn thấy hình bóng Hứa Ngôn hoàn toàn biến mất, nhìn đám người Hứa Niên sánh vai nhau đi ra khỏi đại sảnh, anh nhìn hồi lâu, lại không biết mình đang nhìn cái gì, dòng người qua lại ồn ào, có người rời đi, có người trở về.
Một quãng thời gian rất lâu về sau, mấy năm trôi qua Thẩm Thực vẫn luôn mơ thấy một cảnh tượng tương tự, anh mơ thấy Hứa Ngôn cách đó xa xa trong dòng người đông đúc, bình tĩnh liếc nhìn anh, như thể cậu đang nhìn hàng nghìn người xa lạ. Nơi đó một ánh dương chiều tà, màu vàng óng, không biết từ phương nào chiếu tới, chiếu vào trên người Hứa Ngôn, bao bọc toàn thân cậu, sáng như viên đá hổ phách. Bên tai yên lặng, trong lòng tràn ngập tiếc nuối, Thẩm Thực mở miệng, muốn nói lời tạm biệt, nhưng sau khi lên tiếng, lại nghe được lời mình nói thực ra là xin lỗi.
Quên mất đã bao lâu, Thẩm Thực mới lái xe rời khỏi sân bay, trên đường đi, một chiếc máy bay chở hành khách màu trắng vụt qua trên bầu trời. Thẩm Thực dừng xe bên đường, ngẩng đầu lên nhìn qua kính chắn gió. Sợi dây chuyền Snoopy đung đưa, giống như là không phải treo trên ô tô mà như được móc vào đuôi máy bay, muốn cùng nó đi đến một nơi xa xôi.
Năm tháng trời xanh quang đãng, Hứa Ngôn như đang cưỡi trên đám mây xanh khổng lồ, bay về nơi thuộc về cậu và không bao giờ nhìn lại.
Nhưng thực ra cũng rất dễ đoán, bởi vì Thẩm Thực từ trước đến nay đối với chuyện này vẫn luôn thờ ơ, vẫn làm việc như thường, không quan tâm quyền lực trong tay còn nhiều hay ít.
Thẩm Minh đang nghe Phó tổng trình bày về chiến lược dự án, phân công nhiệm vụ, Thẩm Minh gõ ngón trỏ lên bàn hội nghị hai tiếng: "Giao cho quản lý Lý và quản lý Phương phụ trách, báo cáo định kỳ tình hình cho tôi, còn lại để Thẩm Thực phối hợp cùng thực hiện."
Câu nói này thể hiện quá rõ ràng việc giáng cấp đối với quyền lực của Thẩm Thực, trên mặt mọi người đều không lộ ra vẻ gì, âm thầm quan sát biểu hiện của Thẩm Thực. Thẩm Minh cũng không quay đầu lại, nhìn về phía màn hình lớn, cố ý để lại sự xấu hổ cho Thẩm Thực.
Thẩm Thực đọc đến trang cuối cùng của tập chiến lược dự án, sau đó gấp lại, bình tĩnh nói: "Dự án này ít nhất phải mất một năm, tôi không thích hợp tham gia."
Phòng họp lúc này bỗng trở nên im lặng không một tiếng động, Thẩm Minh xoay ghế, nhìn Thẩm Thực ở bên kia bàn họp, nói: "Lý do không thích hợp là gì?"
"Lý do là, tôi muốn từ chức."
Cả phòng náo động đồng loạt ồ lên, mọi người đều ngạc nhiên nhìn anh.
"Buổi chiều tôi sẽ nộp đơn từ chức. Mọi tài liệu liên quan đến công việc và giấy tờ bàn giao đã được làm xong." Thẩm Thực đứng dậy, thắt lại nút áo vest. "Bởi vì sắp rời khỏi công ty, để tránh rò rỉ thông tin quan trọng của công ty, những buổi họp sau tôi sẽ không tham dự nữa"
Nói xong, anh cầm lấy sổ tay và máy tính chuẩn bị đi ra ngoài, Thẩm Minh trầm giọng hỏi anh: "Con cho rằng bản thân nói sao thì sẽ là vậy?"
Thẩm Thực dừng lại đối diện nhìn ông: "Còn về cổ phần đang nắm giữ, hợp đồng chuyển nhượng đã được soạn thảo xong, tuần sau tôi sẽ báo cáo với các vị tại cuộc họp hội đồng cổ đông"
Không có một ai lên tiếng, Thẩm Thực mở cửa bước ra khỏi phòng họp, những lãnh đạo cấp cao còn lại thận trọng nhìn nhau dưới vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Minh. Không ai ngờ Thẩm Thực lại cứng đầu như vậy, mở miệng nói từ chức liền từ chức, cổ phần cũng không cần, thậm chí không ai dám nghi ngờ liệu anh có phải đang uy hiếp Thẩm Minh hay không, bởi vì việc này rủi ro quá lớn, nếu không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu, Thẩm Thực vậy mà thực sự nghiêm túc.
Trở lại văn phòng khoảng nửa giờ, trợ lý gõ cửa đi vào: "Chủ tịch Thẩm mời anh qua một chuyến."
Thẩm Thực gấp mấy cuốn sách pháp luật chuyên nghiệp đang mở trên bàn, mặc áo khoác vào: "Nói với ông ấy, tôi không rảnh."
"Anh muốn ra ngoài sao?"
"Ừm." Thẩm Thực cụp mắt xuống, chậm rãi đeo đồng hồ lên.
Trên đường đến sân bay, ngồi trong xe có bốn người đàn ông là Hứa Ngôn, Hứa Niên, Kỷ Hoài và Lục Sâm. Theo thứ tự là đại diện cho người nhà, bạn bè và đồng nghiệp của Hứa Ngôn.
Kỷ Hoài vốn dĩ dự định qua Tết sẽ đến Luân Đôn ngay, nhưng chi nhánh công ty ở Trung Quốc xảy ra chút vấn đề, anh tạm thời được điều chuyển đến đó, vẫn ở đó cho đến tận bây giờ. Khoảng chừng một tháng sau, Kỷ Hoài sau khi giải quyết xong việc ở đây, chuẩn bị trở lại Luân Đôn.
Trước khi Hứa Ngôn quyết định đến Paris, cậu đã về nhà bàn bạc với ba mẹ, mặc dù Phương Huệ không nỡ nhưng vì đó là công việc mà Hứa Ngôn thích, có ích cho sự phát triển sau này của cậu, bà vẫn bày tỏ sự ủng hộ của mình. Hứa Sân không nói gì, việc có liên quan đến sự nghiệp của cậu, cũng không có lý do gì để ngăn cản, ông chỉ yêu cầu Hứa Ngôn ở bên ngoài tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Phương Huệ và Hứa Sân không đến sân bay tiễn cậu, trước khi xuất phát Phương Huệ không nhịn được mà khóc, Hứa Ngôn an ủi bà rất lâu, Phương Huệ xua tay nói rằng bà sẽ không tiễn cậu nữa, khóc lóc ở sân bay sẽ rất khó coi, con đi đi, lên đường cẩn thận.
"Thật ra đi lại giữa Paris và Luân Đôn cũng khá thuận tiện. Đợi anh Kỷ Hoài trở về Luân Đôn, hai người có thể gặp nhau thường xuyên hơn." Hứa Niên vừa lái xe vừa nói.
Lục Sâm cười nói: "Chụp ảnh là phải đi vòng quanh thế giới. Hứa Ngôn có thể không có nhiều thời gian ở lại Paris." Nói xong quay đầu nhìn Hứa Ngôn, nhưng Hứa Ngôn chỉ dựa lưng vào ghế và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Lục Sâm nhớ tới hơn hai tháng trước, sau ba ngày nghỉ phép, Hứa Ngôn xin anh nghỉ thêm một ngày, lúc trở lại công ty, vẻ mặt nhìn chung không có tinh thần, câu đầu tiên cậu nói khi vào văn phòng là: Tôi xem xét kỹ rồi, tôi sẽ đến Paris.
Anh không đi sâu tìm hiểu lý do tại sao Hứa Ngôn quyết định ra nước ngoài, lý do không quan trọng, điều quan trọng luôn là quyết định, là kết quả.
Hứa Niên: "Anh, anh có cân nhắc mở một đại lý thu mua không? Tận dụng công vụ bên này của anh."
"Anh đang cân nhắc đến việc tìm sát thủ mạnh nhất thế giới, đến ám sát em trai." Hứa Ngôn quay lại nhìn từ cửa sổ.
"Oa, giờ anh sắp lên máy bay rồi vẫn còn tàn nhẫn như vậy. Xin hãy đối xử tốt với em một chút khi chúng ta vẫn còn đối mặt."
Nhận vé xong, Hứa Ngôn trịnh trọng nói lời tạm biệt với ba người, Hứa Niên ôm lấy cậu không chịu buông: "Anh, anh mới về nhà được nửa năm, lại muốn đi sao"
"Em không khóc đấy chứ?" Hứa Ngôn sờ đầu hắn, thì thầm vào tai: "Đồ ngốc, mất mặt quá rồi đấy."
Mắt đỏ bừng Hứa Niên lập tức đứng dậy trừng mắt nhìn cậu, Hứa Ngôn lại cười nhéo mặt hắn: "Được rồi, một hai năm trôi qua, rất nhanh thôi."
Kỷ Hoài đưa tay ôm lấy Hứa Ngôn: "Đi đường cẩn thận, lên máy bay chợp mắt một chút, khi nào trở về Luân Đôn tôi đến tìm cậu."
"Được" Hứa Ngôn nói.
Lục Sâm bên cạnh vỗ vỗ vai cậu: "Nhiếp ảnh gia Hứa, chụp ảnh thật đẹp nhé."
Hứa Ngôn cười cười đánh một quyền: "Nhất định cố gắng."
Sau khi tạm biệt xong, Hứa Ngôn vẫy tay chào với bọn họ, chuẩn bị đi đến hải quan, nhưng khi quay đầu lại, xuyên qua dòng người vội vã tấp nập, cậu nhìn thấy bóng người đang đứng trước cửa kính trong suốt ở sảnh.
Họ chỉ nhìn nhau trong một giây, nhưng giây phút này đã bị chia thành vô số mảnh vỡ, trở nên chậm rãi yên tĩnh. Quá khứ trải dài thành một tuyến đường, cùng chung điểm dừng vào đêm đó hơn hai tháng trước. Hứa Ngôn đã quên mất mình chào tạm biệt Lý Tử Du như thế nào, đi xuống lầu, bắt taxi, ngồi tàu cao tốc, về nhà. Cậu chỉ là bình tĩnh đến không ngờ, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong rồi lên giường đi ngủ, cuối cùng dường như nhớ ra điều gì đó, cậu bật đèn vào lúc đêm khuya, đi đến phòng làm việc, bật máy tính lên, tìm thấy một thư mục tài liệu tên là "SZ", chọn nó, nhấn chuột vào bên phải, chọn xoá.
Bên trong là hình ảnh của Thẩm Thực, huấn luyện quân sự, đại hội thể thao, chơi bóng rổ, sân tập, lớp học, dưới bóng cây...Từng cảnh tượng, từng khoảnh khắc trong nháy mắt đều liên quan đến Thẩm Thực, từ cái ngày mà Hứa Ngôn rung động, cho đến lúc học đại học và tốt nghiệp. Hứa Ngôn vẫn còn nhớ rõ tâm trạng của mình khi chụp từng bức ảnh, đó là những năm tháng tươi đẹp nhất, rất thật tâm, tràn ngập hi vọng mà yêu thích một người, nhưng đáng tiếc sau đó mọi thứ đều trở nên tồi tệ.
Thời khắc thư mục ảnh bị xóa khỏi thùng rác, Hứa Ngôn bỗng nhiên ngồi xổm trước bàn làm việc, hai tay ôm đầu mà khóc thảm thiết, không phân biệt rõ là bản thân là đang rút lưỡi dao sắc bén từ trong tim ra hay là cắm vào một lưỡi dao mới. Thẩm Thực đã đem lại cho cậu quá nhiều đau khổ, chỉ có lần này thực sự khiến cậu phải máu chảy đầm đìa. Cậu gục xuống đồng thời cảm thấy được giải thoát, cuối cùng cậu cũng có thể rơi xuống đáy vách đá và chết một cách thoả mãn, những giọt nước mắt yêu hận dây dưa trong quá khứ đều bốc hơi và khô đi, không cần vì điều này mà phải lãng phí tâm tư.
Cậu nhất định phải bắt đầu lại từ đầu, theo đuổi một cuộc sống hoàn toàn là của riêng mình, không có bất kỳ hiểu lầm và rào cản nào — và quan trọng nhất là không có Thẩm Thực, hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống của quá khứ.
Tiếng ồn ào của dòng người lẫn tiếng thông báo từ sân bay tràn vào tai cậu, thời gian trở lại tốc độ vốn có ban đầu, bọn họ cứ như vậy mà nhìn qua nhau trong thoáng chốc, Hứa Ngôn quay người nhấc từng bước đi.
Thẩm Thực đứng ở nơi đó, từ xa nhìn bóng lưng Hứa Ngôn, đã hơn hai tháng không gặp cũng không nói chuyện với nhau, mãi đến lúc này Thẩm Thực mới chấp nhận toàn bộ sự thật — anh đánh mất đi Hứa Ngôn mãi mãi, cùng với bốn năm đã bỏ lỡ, nó thật sự xong rồi, kết thúc rồi.
Kết thúc có nghĩa là sau này có thể sẽ không gặp lại nhau, những ký ức về một mối quan hệ này sẽ dần mờ nhạt theo năm tháng, quãng đời còn lại mấy chục năm nữa sẽ không thể nắm tay cho dù chỉ là một giây, cuối cũng mỗi người đều sẽ có một cuộc sống mới, bên cạnh một người mới. Thỉnh thoảng có mơ về năm tháng cũ, giống như chiếc lá cuối thu, bay xuống mặt đất không mấy trọng lượng, nhưng lại thực sự khiến con người cảm thấy bi thương, và sau khi tỉnh dậy không còn nơi nào để nói về nó. Tiến về phía trước với sự hối tiếc, hoặc dừng lại mãi mãi.
Chẳng qua chỉ có thế thôi, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Có thể Thẩm Thực không có cách nào lời tạm biệt, không thể nói được thành lời. Anh nhìn thấy hình bóng Hứa Ngôn hoàn toàn biến mất, nhìn đám người Hứa Niên sánh vai nhau đi ra khỏi đại sảnh, anh nhìn hồi lâu, lại không biết mình đang nhìn cái gì, dòng người qua lại ồn ào, có người rời đi, có người trở về.
Một quãng thời gian rất lâu về sau, mấy năm trôi qua Thẩm Thực vẫn luôn mơ thấy một cảnh tượng tương tự, anh mơ thấy Hứa Ngôn cách đó xa xa trong dòng người đông đúc, bình tĩnh liếc nhìn anh, như thể cậu đang nhìn hàng nghìn người xa lạ. Nơi đó một ánh dương chiều tà, màu vàng óng, không biết từ phương nào chiếu tới, chiếu vào trên người Hứa Ngôn, bao bọc toàn thân cậu, sáng như viên đá hổ phách. Bên tai yên lặng, trong lòng tràn ngập tiếc nuối, Thẩm Thực mở miệng, muốn nói lời tạm biệt, nhưng sau khi lên tiếng, lại nghe được lời mình nói thực ra là xin lỗi.
Quên mất đã bao lâu, Thẩm Thực mới lái xe rời khỏi sân bay, trên đường đi, một chiếc máy bay chở hành khách màu trắng vụt qua trên bầu trời. Thẩm Thực dừng xe bên đường, ngẩng đầu lên nhìn qua kính chắn gió. Sợi dây chuyền Snoopy đung đưa, giống như là không phải treo trên ô tô mà như được móc vào đuôi máy bay, muốn cùng nó đi đến một nơi xa xôi.
Năm tháng trời xanh quang đãng, Hứa Ngôn như đang cưỡi trên đám mây xanh khổng lồ, bay về nơi thuộc về cậu và không bao giờ nhìn lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook