Thảm Thực Vật Hoang Dã
C30: Chương 30

Ngày mồng hai tháng giêng âm lịch, Hứa Ngôn bay đến thành phố nơi Thẩm Thực sống, đương nhiên không phải đi tìm Thẩm Thực, là con của một người bạn cùng phòng thời đại học đầy tháng. Vì tuyết rơi dày đặc nên chuyến đi đến Hokkaido bị hoãn lại hai ngày, nếu không thời gian quá gấp, Hứa Ngôn có lẽ không đến được.

Vừa ăn cơm trưa xong ra khỏi khách sạn, Hứa Ngôn tạm biệt bạn cùng phòng rồi đi xuống bậc thang tìm xe của mình. Điện thoại reo lên, là Lâm Miên gọi đến. Kể từ ngày hôm đó đến tìm Hứa Ngôn, cô ấy thường xuyên gọi điện quấy rầy cậu, nói không ít những điều rất vô bổ, chẳng hạn như "Thẩm Thực bị bệnh, sao anh không đến thăm, tôi và Thẩm Thực không đính hôn nữa, anh có thể cân nhắc chuyện quay lại với anh ấy, Chúc mừng năm mới, Thẩm Thực vừa mới xuất viện đã lái xe đi, không phải đi tìm anh đó chứ..."

"Này, Lâm tiểu thư..."

"Hứa Ngôn" Đầu dây bên kia có tiếng gió lớn, Lâm Miên nói, "Tôi muốn nhảy lầu"

"Ồ" Hứa Ngôn nói, "Mấy lầu?"

"Lầu 36, sân thượng"

Hứa Ngôn đang định bảo cô đừng đùa nữa, nhưng Lâm Miên đột nhiên khóc nói: "Bố mẹ tôi đã sắp xếp cho tôi xem mắt với người khác. Tôi không muốn đính hôn, tôi phải làm sao đây..."

Hứa Ngôn chợt nhận ra lời chỉ trích này của cô có thể là sự thật, cậu ngay lập tức siết chặt điện thoại và hỏi: "Cô đang ở đâu?"

"Hứa Ngôn, tôi có chút ghen tị với anh, dù sao Thẩm Thực vẫn biết hối hận, nhưng có vẻ như dù tôi có làm gì thì anh ấy cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại" Lâm Miên không trả lời câu hỏi, nói xong liền cúp máy, Hứa Ngôn gọi lại ngay lập tức, nhưng không được.

Cậu một đầu hai lớn không biết phải làm sao, mặc dù không biết Lâm Miên là đang nhất thời tức giận hay thực sự nghĩ không thông, tâm trạng của cô bất ổn, không cẩn thận có thể xảy ra chuyện. Hứa Ngôn không cần suy nghĩ liền gọi điện cho Thẩm Thực, rất nhanh đã có người trả lời, Thẩm Thực do dự một chút mới hỏi: "Hứa Ngôn?"

"Lâm Miên nói với tôi rằng cô ấy định nhảy lầu, nhưng tôi không biết điều đó có đúng không." Hứa Ngôn nói rất nhanh, "Tôi hỏi cô ấy ở đâu, nhưng cô ấy không nói, chỉ nói là đang ở trên sân thượng tầng 36"

"Mấy ngày nay cô ấy ở khách sạn, anh sẽ bảo người kiểm tra." Thẩm Thực bấm máy nội bộ, dặn dò trợ lý vài câu, chưa đầy nửa phút đã nhận được tin nhắn trả lời: "Khách sạn cô ấy ở trùng hợp là ở tầng 36. Anh sẽ qua đó ngay bây giờ."

"Gửi địa chỉ khách sạn cho tôi" Hứa Ngôn nói.


"Được" Thẩm Thực nói, "Em lái xe cẩn thận"

Lúc đến trước cửa khách sạn, Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn, không thấy có ai ở tầng trên, vội vàng đi vào đại sảnh liền nghe thấy có người gọi mình: "Hứa Ngôn."

Là Thẩm Thực, hẳn là vừa mới tới, anh vẩy tay về phía Hứa Ngôn: "Đã báo cảnh sát, chúng ta đi thang máy VIP sẽ nhanh hơn một chút"

Hứa Ngôn chạy tới, Thẩm Thực nắm tay cậu kéo vào thang máy.

Con số từ từ tăng lên, Hứa Ngôn rút tay ra, Thẩm Thực nắm lòng bàn tay trống rỗng của mình, sau đó nói: "Lâm Miên vẫn đang làm loạn với người nhà"

"Cô ấy và bạn tra đã xảy ra chuyện gì?" Hứa Ngôn hỏi.

"Bạn trai cô ấy đang khởi nghiệp, điều kiện cũng không được tốt lắm." Thẩm Thực nói: "Gia thế hai người cách biệt quá lớn, có lần lúc cãi nhau đối phương đã đề nghị chia tay, Lâm Miên đồng ý một cách bốc đồng, sau đó gia đình hai bên đã bàn về việc đính hôn"

"Lâm Miên vốn tưởng rằng bạn trai sẽ giữ cô ấy lại, nhưng cho đến bây giờ, anh ta vẫn chưa gặp Lâm Miên. Lâm Miên phải chịu rất nhiều áp lực, khả năng không chịu nổi nữa mới như vậy"

Hứa Ngôn gật đầu, không suy nghĩ nhiều, thang máy mở ra, hai người bước ra, leo nửa tầng cầu thang, cuối cùng cũng lên đến sân thượng.

Lâm Miên đứng trong bức tường thấp quay lưng về phía bọn họ, Hứa Ngôn không dám kích động cô, chỉ có thể nhẹ giọng gọi: "Lâm Miên."

Lâm Miên quay người lại, hai mắt đỏ hoe, nước mắt ngập tràn trên mặt, mặc một bộ quần áo mỏng manh, mái tóc dài tung bay trong gió, nghẹn ngào nói: "Tôi rất khó chịu."

"Tôi biết, trước tiên cô hãy qua đây, đứng ở đó rất nguy hiểm." Thẩm Thực nói: "Có chuyện gì tôi sẽ giúp cô giải quyết"

"Anh không giải quyết được." Lâm Miên lắc đầu một cái, "Bố mẹ tôi muốn tôi kết hôn với người khác, còn anh ấy lại không chịu để ý đến tôi... Tôi bị ép đến phát điên rồi."


Hứa Ngôn không ngờ rằng một tiểu công chúa hoạt bát nhảy nhót tưng bừng mấy ngày trước lại biến thành như thế này, cậu hỏi: "Cậu ta không gặp cô, cô liền nhảy lầu sao, vì một người không coi trọng cô sao?"

Lâm Miên lau mắt không nói gì, hôm nay thời tiết không tốt, mây đen u ám, cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng, đứng ở đó giống như đám mây trắng duy nhất. Hứa Ngôn nói: "Tôi biết cô đau khổ, nhưng nếu hôm nay cô hành động nóng vội, sẽ không thể quay đầu."

"Nghe lời." Cậu đưa tay về phía Lâm Miên, "Trước tiên qua đây, bên ngoài lạnh, cô mặc ít như vậy, sẽ bị cảm lạnh."

Lâm Miên mím môi nhìn cậu, nước mắt rơi xuống, cô hơi quay người lại, giống như bị thuyết phục, nhưng chưa kịp bước đi thì phía trên đã vang lên tiếng bước chân hỗn loạn từ phía cầu thang, tiếng khóc suy sụp của người phụ nữ đột nhiên vang lên: "Miên Miên! Tại sao con lại làm điều ngu ngốc như thế này!"

Là ba mẹ của Lâm Miên, Hứa Ngôn vô thức quay đầu nhìn, sau đó quay lại, đột nhiên thấy Lâm Miên nhanh chóng bước lên bức tường thấp và hét lên đầy kích động: "Các người đến đây làm gì!"

"Con bước xuống đi, bước xuống trước có được không, mẹ cầu xin con!"

"Con nhìn con xem trông ra cái bộ dạng gì!" Ba của Lâm Miên trịnh trọng nói: "Mau bước xuống!"

Lâm Miên bỗng nhiên im lặng — đó không phải là dấu hiệu tốt. Cô quay người tiến lên một bước, váy ngủ của cô bị gió thổi tung bay, thật giống như là lập tức sẽ bay, mẹ Lâm Miên hét lên một tiếng, sau đó hôn mê bất tỉnh, ba của cô cuối cùng cũng nhận thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, giọng nói của ông đều run rẩy: "Miên Miên, con đừng kích động, là ba mẹ sai rồi, con xuống đi"

Hứa Ngôn bình tĩnh nói: "Lâm Miên, mẹ cô ngất đi rồi, cô không nhìn xem sao?"

Lâm Miên dừng lại, quay người lại, lúc cô vừa quay người, Thẩm Thực vốn đã đi vòng qua bên kia nhanh chóng tiến lên một bước, ôm lấy eo cô, kéo cô xuống ngã lăn một vòng. Hứa Ngôn chạy tới chỗ bọn họ, Lâm Miên đã bất tỉnh, cậu quỳ một gối bế cô lên, Thẩm Thực ôm lấy cổ tay nằm trên đất, "Đưa cô ấy đến bệnh viện." Hứa Ngôn gật đầu ôm Lâm Miên rời khỏi sân thượng.

Lâm Miên được vào đến bệnh viện tư nhân, Hứa Ngôn và Thẩm Thực giải thích tình hình và xin lỗi với đội cứu hỏa và cảnh sát. Bàn tay phải xấu số của Thẩm Thực lại phải băng bó vì lúc ngã xuống đất bị bầm tím, may mắn là chỉ bị trầy xước ngoài da chứ không bị gãy hay trật khớp. Lâm Miên rất nhanh sau đó đã tỉnh dậy, không chịu gặp ba mẹ cô, khi Hứa Ngôn và Thẩm Thực trở về phòng bệnh, bên ngoài trời đổ mưa to, Lâm Miên dựa vào gối, sắc mặt ảm đạm nhợt nhạt.

"Tại sao lại chỉ gọi cho tôi?" Hứa Ngôn hỏi cô.


"Tôi nghĩ anh chắc chắn sẽ không thể tìm thấy tôi. Tôi chỉ muốn tìm một người để nói những lời cuối cùng." Lâm Miên nói, "Hứa Ngôn, anh thật tốt, nói buông tay liền buông tay, sẽ không quay đầu lại"

"Trước đây luôn chạy theo người khác, mệt mỏi rồi, bây giờ tôi muốn tiến về phía trước." Hứa Ngôn đi tới, gọt táo cho cô. "Sau này đừng làm điều ngu ngốc nữa."

Lâm Miên nhìn thấy vải băng trên cổ tay Thẩm Thực, nói: "Xin lỗi."

"Nói với cảnh sát cứu hỏa, còn cả ba mẹ cô nữa." Thẩm Thực nói.

Lâm Miên ngoan ngoãn gật đầu.

Hứa Ngôn đưa quả táo cho cô, đứng dậy chuẩn bị đi rửa tay, khi nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu chợt sửng sốt: "Tại sao người đàn ông đó lại chạy dưới mưa?"

Lâm Miên nghe xong nhanh chóng vén chăn ra khỏi giường, cả người nhào về phía cửa sổ, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông đang chạy về phía tòa nhà bệnh viện trong cơn mưa mùa đông lạnh giá, trên đường gặp một nhân viên bảo vệ, dừng lại rất hốt hoảng khoa tay múa chân nói cái gì đó, đại loại là đang tìm người. Hứa Ngôn quay lại nhìn Lâm Miên, đôi mắt đỏ hoe đẫm nước mắt – anh ta là đang tìm cô.

Bảo vệ đưa ô cho người đàn ông, anh ta xua tay rồi quay người lại lao vào màn mưa.

Lâm Miên nhìn một lúc, đột nhiên ngồi xổm xuống, vùi mặt vào trong lòng bàn tay, vai run rẩy bắt đầu khóc nức nở.

"Lúc tôi ở bên anh ấy, nghèo đến mức một phân tiền cũng không có, hiện tại anh ấy đã mở công ty riêng rồi, rõ ràng mọi thứ đều trở nên tốt hơn, tại sao lại không cần tôi nữa" Lâm Miên khóc nức nở nói, "Tôi biết anh ấy áp lực công việc rất lớn, nhưng tôi cũng đã rất hiểu chuyện rồi, tại sao nói chia tay liền chia tay..."

Bởi vì mọi người sẽ dần dần nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề thực sự sau khi bước vào xã hội và bắt đầu kiếm sống, Hứa Ngôn thực sự muốn nói với cô rằng trong quá trình đấu tranh anh ta có thể đã phát hiện ra bản thân sẽ không bao giờ có thể cho cô một cuộc sống có thể so sánh được với gia đình của cô. Đàn ông trong vấn đề này luôn có mặt đáng thương và bất đắc dĩ, không có cách nào khác được.

Hứa Ngôn và Thẩm Thực từ phòng bệnh đi ra, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông cả người ướt sũng đứng trước mặt bảo vệ, môi trắng bệch, hơi run rẫy, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Tôi là...là bạn của Lâm Miên, nghe nói cô ấy bị bệnh rồi."

Thẩm Thực ra hiệu cho bảo vệ cho cậu ta vào.

Chu Sâm đứng trong phòng bệnh, Lâm Miên đã ngồi lại trên giường, không nhìn hắn: "Anh đến đây làm gì?"


"Khi nào thì em mới trưởng thành hơn một chút?" Chu Sâm lưng căng đến cứng đờ, hỏi: "Tại sao lại mang chuyện này ra để đùa giỡn như vậy?"

Đôi vai Lâm Miên chùng xuống — đó là một cảm giác mong đợi rồi thất vọng. Cô ấy nói: "Đúng vậy, em chính là cái tính đại tiểu thư khiến người ta chán ghét, không phải anh luôn nói em như vậy sao?"

Cổ họng Chu Sâm giật giật, hắn xoay người đi ra ngoài, Lâm Miên lập tức gọi hắn lại: "Chu Sâm!"

"Em chỉ muốn hỏi anh." Nước mắt rơi xuống chăn, Lâm Miên nói: "Anh còn yêu em không?"

Mưa lớn cuốn trôi cửa sổ, trong phòng im lặng, thật lâu sau Lâm Miên nghe thấy Chu Sâm nói: "Không yêu."

"Em biết rồi." Lâm Miên đột nhiên mỉm cười, nhìn bóng lưng hắn, nói: "Sau này, em sẽ không đến làm phiền anh nữa."

Chu Sâm không nói gì, mở cửa bước ra ngoài mà không quay đầu lại.

Hứa Ngôn và Thẩm Thực đứng ở hành lang, trời có chút tối, Hứa Ngôn dựa lưng vào tường trầm mặc một lát, cậu kéo cổ tay Thẩm Thực lên nhìn một chút, đã được băng bó kỹ, trên mu bàn tay còn có vết lỗ kim nhỏ lúc còn nằm viện để lại, đã kết vảy, vết bỏng trước đó dường như không để lại vết sẹo rõ ràng, vẫn còn tốt.

Sau khi nhìn vài giây, Hứa Ngôn mới buông ra và nói: "Ngày mưa sẽ đau." Đây không phải là một câu hỏi, cậu biết rất rõ, người bị thương ở xương thường sẽ cảm thấy đau vào những ngày mưa, và Thẩm Thực cũng không ngoại lệ, trước đây đều là Hứa Ngôn giám sát anh chườm nóng.

"Ừm" Thẩm Thực trả lời.

Hứa Ngôn còn muốn nói thêm gì nữa, Thẩm Thực đột nhiên đưa tay ôm lấy cậu, Hứa Ngôn bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng, đã bị ôm vào trong lòng ngực. Thẩm Thực ôm rất chặt, họ chưa bao giờ ôm nhau như vậy — cùng lắm chỉ là ở trên giường, bị dụ.c vọng điều khiển và tư thế yêu cầu.

Thẩm Thực vùi mặt vào một bên gáy Hứa Ngôn, hơi thở ấm áp phả vào da thịt, toàn thân tựa như được thả lỏng. Hứa Ngôn chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay đặt ở eo Thẩm Thực, dần đưa lên xuyên qua nơi tiếp xúc cơ thể giữa hai người, đến ngực anh. Hơi thở của Thẩm Thực bỗng trở nên nặng nề hơn, nhưng Hứa Ngôn cuối cùng cũng chỉ ấn vào vai anh, dùng một chút lực, lạnh lùng đẩy anh ra.

"Tôi có việc, về trước đây." Hứa Ngôn nói.

Thẩm Thực buông tay xuống, nói: "Anh đưa em về khách sạn lấy xe."

"Không cần." Hứa Ngôn khoát tay đi tới cạnh cửa, kéo cửa và đi ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương