Thâm Thâm Lam
-
Chương 37: Khó quên
Khi Điền Mật chạy tới MIX, thì Tiêu Tiếu đã say đến mức gục xuống quầy bar, vây xung quanh là vài người đàn ông xa lạ, càng không ngừng muốn đem cô rời đi. Tiểu Quân ở quầy bar vừa nhìn thấy cô, chạy nhanh gọi vào: “A Mật, cuối cùng cô cũng đến rồi, cô xem Tiêu Tiếu đã thành ra như vậy.” Điền Mật chạy nhanh tới đuổi toàn bộ đám đàn ông xung quanh Tiêu Tiếu đi, nâng Tiêu Tiếu dậy, “Tiêu Tiếu, cậu làm sao vậy? Vì sao lại say thành bộ dạng này?” Ngẩng đầu liếc Tiểu Quân, nén giận nói với cậu ta: “Tại sao lại không coi chừng cậu ấy, để cho cậu ấy uống nhiều như vậy?”
“Không phải tại tôi nha, đều là lũ đàn ông kia mời cô ấy uống.” Tiểu Quân vô tội nói, Quân Tường ca ca giao phó rồi, anh ta làm sao dám mời rượu Tiêu Tiếu chứ.
“Duẫn Quân Tường đâu?” Tên chết dẫm này, như thế nào hôm nay lại không xuất hiện? Để cho một mình Tiêu Tiếu ở đây chịu tội?
“Quân Tường ca ca hình như đi công tác rồi.” Tiểu Quân thành thật khai báo.
Khó trách gọi điện không được, Điền Mật nâng Tiêu Tiếu dậy, vỗ vỗ nhẹ mặt của cô, “Tiêu Tiếu, chúng mình về đi.”
“Tôi không cần … Không muốn về, tôi còn muốn … uống.” Tiêu Tiếu thần trí không tỉnh táo lẩm bẩm, tay còn muốn cầm lấy ly rượu trên quầy bar.
Diền Mật đoạt lấy cái ly, “Đừng uống nữa, Tiêu Tiếu.” Cô ấy hôm nay làm sao vậy? Cư nhiên đã uống bao nhiêu rồi, sao có thể say đến như vậy chứ. “Tiêu Tiếu tỉnh tỉnh, mình là A Mật, chúng ta về nhà được không?”
“A Mật...... A Mật...... mình không cần về nhà, không cần” Tiêu Tiếu ôm choàng qua cổ Điền Mật, mặt vùi vào cổ cô ấy.
“Được, không về nhà, về nhà của mình được chứ?” Điền Mật không có biện pháp với cô, thanh toán tiền, ôm Tiêu Tiếu ra khỏi quán bar.
Điền Mật thấy Tiêu Tiếu lắc đầu khó chịu, túm lấy quần áo trước ngực, tựa như sắp ói ra. Vội vàng dùng tay vuốt vuốt lưng Tiêu Tiếu để cho cô dựa vào vai mình, Tiêu Tiếu chuyện gì xảy ra vậy? Đã bao lâu không thấy Tiêu Tiếu uống rượu? Lần này lại vì cái gì, chẳng lẽ lại là vì Bùi Trạch Viễn.
Ai, Điền Mật đau lòng vuốt vuốt trán Tiêu Tiếu, từ sau khi cô ấy quen biết Bùi Trạch Viễn, đã không biết điên cuồng bao nhiêu lần, lần trước còn tức giận đến cả người phát run, không biết lần này là vì cái gì? Tên Bùi Trạch Viễn này tựa như là khắc tinh của Tiêu Tiếu vậy, lần lượt mang đến những thương tổn ngoài ý muốn cho cô ấy.
Thật vất vả mới dìu được Tiêu Tiếu lên lầu. Điền Mật đem cô thả xuống sofa, đi vào phòng tắm lấy một cái khăn lông ướt, nhẹ nhàng mà lau đi mồ hôi trên mặt cô, đôi mắt Tiêu Tiếu gắt gao nhắm lại, mày nhíu chặt, nhất định rất khó chịu.
Tiêu Tiếu khó chịu cởi cổ áo, nóng quá a, ngực thật khó chịu. Đột nhiên dâng lên một trận khó chịu, khiến cho Tiêu Tiếu che miệng lại, Điền Mật nâng cô dậy, Tiêu Tiếu liền vọt vào phòng tắm, ghé vào bồn cầu bên cạnh, thống khổ nôn ra, thật khổ sở, như là muốn đem cả dạ dày ói ra. Điền Mật dựa vào cửa phòng tắm, đau lòng mà nhìn Tiêu Tiếu gục đầu xuống, thật lâu không thể gượng dậy
“Tiêu Tiếu, cậu có khỏe không?” Điền Mật tin rằng, trừ Bùi Trạch Viễn ra không ai có thể khiến Tiêu Tiếu biến thành như vậy.
Tiêu Tiếu không có đáp lời, nôn thốc nôn tháo, cố gắng đem những thứ khác thường trong cổ họng nôn ra, nặng nề như vậy, dùng sức như vậy, tựa như là tim cũng muốn rớt ra ngoài.
“Tiêu Tiếu!” Điền Mật hốt hoảng nâng Tiêu Tiếu dậy, nhìn đôi mắt trống rỗng kia, trong lòng A Mật đau xót, khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Tiếu kia giờ phút này lại đầy nỗi cô đơn, trong mắt một tia sức sống cũng đều không có, nước mắt âm ỉ ở hốc mắt. Điền Mật đau lòng gắt gao ôm cô vào trong lòng, “Tiêu Tiếu cậu đừng làm mình sợ.”
Tiêu Tiếu bị cô ôm gắt gao, cả người vô lực, trong đầu chỉ khắc sâu bóng dáng quay người rời đi kia, cúi đầu miệng nỉ non, “Anh ấy mắng mình đê tiện….” Nỉ non mà lặp lại, lòng thật đau.
“Tiêu Tiếu không cần để ý hắn ta nói cái gì, không cần phải suy nghĩ nhiều, quên hắn đi” Điền Mật nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu của cô, mau mau quên hắn đi, có lẽ chỉ khi nào thực sự rời khỏi hắn, cô ấy mới tốt được, tất cả sẽ bình thường trở lại.
“A Mật...... A Mật......” Tiêu Tiếu nhẹ nhàng mà kêu to, mặt dán lên cổ của cô, khát vọng tìm kiếm ấm áp, “Chỉ là, vì sao…. trong mắt chỉ có hắn, nghĩ đến cũng đều là hắn?”
“Tiêu Tiếu….” Điền Mật rất muốn an ủi cô, “Ngày mai sẽ tốt thôi, mai thức dậy sẽ quên hắn ta, được chứ?”
“Sẽ như vậy sao? Thật sự có thể sao?” Tiêu Tiếu khẽ động người, hai mắt mê man nhìn Điền Mật.
“Sẽ vậy, nhất định sẽ như vậy.” Điền Mật kiên định mỉm cười với cô, chỉ cần Tiêu Tiếu quên người kia, tất cả đều sẽ tốt thôi.
Tiêu Tiếu cười khẽ, hãy quên hắn, nhất định có thể quên hắn. Trong lòng lại đau ê ẩm, chậm rãi mà lan tràn đến nơi sâu nhất.
Điền Mật ngồi ở trên sofa, hút một điếu thuốc, trong lòng rối bời nhìn ra đêm tối bên ngoài cửa sổ, phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.
Như thế nào Tiêu Tiếu lại lún sâu như vậy? Bất quá từ lần liên hoan trước, cô cũng đã nhìn ra, Bùi Trạch Viễn không có như Tiêu Tiếu mà đón nhận cô ấy, cô ấy thực sự là bị đả kích rất lớn. Cô chỉ nghĩ lúc đó Tiêu Tiếu không nhịn được, chẳng qua là không nghĩ tới tình cảm của cô ấy đã lún sâu như vậy rồi, Đây thật sự khiến cô ngạc nhiên, không thể tưởng tượng được trong trò chơi này, người đầu hàng không phải là Bùi Trạch Viễn, mà ngược lại Tiêu Tiếu lại rơi vào tay giặc. Cô đã bị Bùi Trạch Viễn ảnh hưởng quá lớn.
Có nên nói cho Duẫn Quân Tường là Tiêu Tiếu thành ra cái dạng này hay không, Quân Tường biết được, nhất định sẽ lòng nóng như lửa đốt. Đúng vậy, Tiêu Tiếu lại thương tổn, còn có một Duẫn Quân Tường đến an ủi cô ấy không phải sao? Điền Mật hít một ngụm khí thật mạnh, không thể để cho Tiêu Tiếu thương tổn như vậy, muốn cho Tiêu Tiếu nhanh chóng tìm được an ủi, Duẫn Quân Tường chính là lựa chọn tốt nhất. Mắt Điền Mật chậm rãi hạ xuống, đúng vậy, chính mình đã hình thành thói quen, Duẫn Quân Tường chỉ có thể ở bên cạnh Tiêu Tiếu.
Qua hơn hai mươi phút, Tiêu Tiếu còn chưa có đi ra, Điền Mật thấy có chút kỳ quái. Cô đi đến gõ cửa, “Tiêu Tiếu, vẫn ổn chứ?” Bên trong không có đáp lại, cô lại tiếp tục gõ, “Tiêu Tiếu cậu không sao chứ?” Trong lòng lo lắng mà gõ cửa. Vẫn không có một tia đáp lại, chỉ có tiếng nước ào ào vang lên.
Điền Mật cũng không quản được nhiều như vậy, vội mở cửa chạy vào.
Tiêu Tiếu mặc áo choàng, ngồi ở trên bồn cầu, tóc ướt sũng dính lên trên mặt, đầu gục xuống, ngơ ngác trừng mắt nhìn sàn nhà. Vòi hoa sen bên cạnh vẫn còn phun nước.
Điền Mật chạy nhanh khóa nước lại, bắt lấy vai Tiêu Tiếu, khẽ lay động cô, “Tiêu Tiếu cậu đang làm cái gì?” Cô ấy điên rồi sao, ngồi ngẩn người ở trong này?
Tiêu Tiếu nghe được tiếng nói, chậm rãi ngẩng mắt lên thật lâu mới định thần được. Giọng nói nhẹ nhàng như sắp hỏng mất, “A Mật … Mình không muốn quên anh ấy.”
Điền Mật kinh ngạc mà nhìn khuôn mặt thất thần của Tiêu Tiếu, cô …. Không thể tưởng tượng được, so với tưởng tượng của cô, cô ấy lại còn lún sâu hơn nhiều. Điền Mật đau lòng gắt gao ôm lấy Tiêu Tiếu, “Tiêu Tiếu, không nên ngu như vậy.”
Tiêu Tiếu dựa vào bờ vai ấm áp của Điền Mật, chậm rãi nhắm mắt lại, thật buồn a, thật muốn ngủ một giấc, ở trong mộng, hắn sẽ xuất hiện sao? Sẽ không lại xoay người rời đi nữa chứ? Cảm giác thật uể oải nha.
Điền Mật không thể an ủi Tiêu Tiếu, đây là Tiêu Tiếu mà cô chưa từng thấy qua, yếu ớt như vậy, bất lực như vậy. Tên Bùi Trạch Viễn chết tiệt kia rốt cục đã đối xử với Tiêu Tiếu như thế nào, cư nhiên khiến cho một Tiêu Tiếu kiên cường như vậy biến thành cái bộ dạng này.
Đêm khuya, Tiêu Tiếu phát sốt không thôi, Tiêu Tiếu một đêm mê man, miệng không ngừng nỉ non: “Đừng đi…. Đừng đi… không phải như vậy…” Điền Mật lo lắng mà chiếu cố cô cả một đêm, trong lòng hung hăng mắng tên Bùi Trạch Viễn kia, cái tên đàn ông ngoan cố không chịu tiến thủ kia có gì tốt, Tiêu Tiếu đã sớm không nên để ý đến hắn.
Cũng thật trách chính bản thân mình, nếu lúc trước cố gắng khuyên Tiêu Tiếu ngừng lại, có lẽ, Tiêu Tiếu cũng sẽ không biến thành cái bộ dạng này, cũng trách chính mình không giữ chặt Tiêu Tiếu. Nhìn thấy khuôn mặt thống khổ trên giường, Điền Mật chỉ hy vọng Tiêu Tiếu có thể sớm một chút mà bình ổn lại, nhất định phải làm cho cô ấy quên hẳn tên đàn ông kia.
“Không phải tại tôi nha, đều là lũ đàn ông kia mời cô ấy uống.” Tiểu Quân vô tội nói, Quân Tường ca ca giao phó rồi, anh ta làm sao dám mời rượu Tiêu Tiếu chứ.
“Duẫn Quân Tường đâu?” Tên chết dẫm này, như thế nào hôm nay lại không xuất hiện? Để cho một mình Tiêu Tiếu ở đây chịu tội?
“Quân Tường ca ca hình như đi công tác rồi.” Tiểu Quân thành thật khai báo.
Khó trách gọi điện không được, Điền Mật nâng Tiêu Tiếu dậy, vỗ vỗ nhẹ mặt của cô, “Tiêu Tiếu, chúng mình về đi.”
“Tôi không cần … Không muốn về, tôi còn muốn … uống.” Tiêu Tiếu thần trí không tỉnh táo lẩm bẩm, tay còn muốn cầm lấy ly rượu trên quầy bar.
Diền Mật đoạt lấy cái ly, “Đừng uống nữa, Tiêu Tiếu.” Cô ấy hôm nay làm sao vậy? Cư nhiên đã uống bao nhiêu rồi, sao có thể say đến như vậy chứ. “Tiêu Tiếu tỉnh tỉnh, mình là A Mật, chúng ta về nhà được không?”
“A Mật...... A Mật...... mình không cần về nhà, không cần” Tiêu Tiếu ôm choàng qua cổ Điền Mật, mặt vùi vào cổ cô ấy.
“Được, không về nhà, về nhà của mình được chứ?” Điền Mật không có biện pháp với cô, thanh toán tiền, ôm Tiêu Tiếu ra khỏi quán bar.
Điền Mật thấy Tiêu Tiếu lắc đầu khó chịu, túm lấy quần áo trước ngực, tựa như sắp ói ra. Vội vàng dùng tay vuốt vuốt lưng Tiêu Tiếu để cho cô dựa vào vai mình, Tiêu Tiếu chuyện gì xảy ra vậy? Đã bao lâu không thấy Tiêu Tiếu uống rượu? Lần này lại vì cái gì, chẳng lẽ lại là vì Bùi Trạch Viễn.
Ai, Điền Mật đau lòng vuốt vuốt trán Tiêu Tiếu, từ sau khi cô ấy quen biết Bùi Trạch Viễn, đã không biết điên cuồng bao nhiêu lần, lần trước còn tức giận đến cả người phát run, không biết lần này là vì cái gì? Tên Bùi Trạch Viễn này tựa như là khắc tinh của Tiêu Tiếu vậy, lần lượt mang đến những thương tổn ngoài ý muốn cho cô ấy.
Thật vất vả mới dìu được Tiêu Tiếu lên lầu. Điền Mật đem cô thả xuống sofa, đi vào phòng tắm lấy một cái khăn lông ướt, nhẹ nhàng mà lau đi mồ hôi trên mặt cô, đôi mắt Tiêu Tiếu gắt gao nhắm lại, mày nhíu chặt, nhất định rất khó chịu.
Tiêu Tiếu khó chịu cởi cổ áo, nóng quá a, ngực thật khó chịu. Đột nhiên dâng lên một trận khó chịu, khiến cho Tiêu Tiếu che miệng lại, Điền Mật nâng cô dậy, Tiêu Tiếu liền vọt vào phòng tắm, ghé vào bồn cầu bên cạnh, thống khổ nôn ra, thật khổ sở, như là muốn đem cả dạ dày ói ra. Điền Mật dựa vào cửa phòng tắm, đau lòng mà nhìn Tiêu Tiếu gục đầu xuống, thật lâu không thể gượng dậy
“Tiêu Tiếu, cậu có khỏe không?” Điền Mật tin rằng, trừ Bùi Trạch Viễn ra không ai có thể khiến Tiêu Tiếu biến thành như vậy.
Tiêu Tiếu không có đáp lời, nôn thốc nôn tháo, cố gắng đem những thứ khác thường trong cổ họng nôn ra, nặng nề như vậy, dùng sức như vậy, tựa như là tim cũng muốn rớt ra ngoài.
“Tiêu Tiếu!” Điền Mật hốt hoảng nâng Tiêu Tiếu dậy, nhìn đôi mắt trống rỗng kia, trong lòng A Mật đau xót, khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Tiếu kia giờ phút này lại đầy nỗi cô đơn, trong mắt một tia sức sống cũng đều không có, nước mắt âm ỉ ở hốc mắt. Điền Mật đau lòng gắt gao ôm cô vào trong lòng, “Tiêu Tiếu cậu đừng làm mình sợ.”
Tiêu Tiếu bị cô ôm gắt gao, cả người vô lực, trong đầu chỉ khắc sâu bóng dáng quay người rời đi kia, cúi đầu miệng nỉ non, “Anh ấy mắng mình đê tiện….” Nỉ non mà lặp lại, lòng thật đau.
“Tiêu Tiếu không cần để ý hắn ta nói cái gì, không cần phải suy nghĩ nhiều, quên hắn đi” Điền Mật nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu của cô, mau mau quên hắn đi, có lẽ chỉ khi nào thực sự rời khỏi hắn, cô ấy mới tốt được, tất cả sẽ bình thường trở lại.
“A Mật...... A Mật......” Tiêu Tiếu nhẹ nhàng mà kêu to, mặt dán lên cổ của cô, khát vọng tìm kiếm ấm áp, “Chỉ là, vì sao…. trong mắt chỉ có hắn, nghĩ đến cũng đều là hắn?”
“Tiêu Tiếu….” Điền Mật rất muốn an ủi cô, “Ngày mai sẽ tốt thôi, mai thức dậy sẽ quên hắn ta, được chứ?”
“Sẽ như vậy sao? Thật sự có thể sao?” Tiêu Tiếu khẽ động người, hai mắt mê man nhìn Điền Mật.
“Sẽ vậy, nhất định sẽ như vậy.” Điền Mật kiên định mỉm cười với cô, chỉ cần Tiêu Tiếu quên người kia, tất cả đều sẽ tốt thôi.
Tiêu Tiếu cười khẽ, hãy quên hắn, nhất định có thể quên hắn. Trong lòng lại đau ê ẩm, chậm rãi mà lan tràn đến nơi sâu nhất.
Điền Mật ngồi ở trên sofa, hút một điếu thuốc, trong lòng rối bời nhìn ra đêm tối bên ngoài cửa sổ, phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.
Như thế nào Tiêu Tiếu lại lún sâu như vậy? Bất quá từ lần liên hoan trước, cô cũng đã nhìn ra, Bùi Trạch Viễn không có như Tiêu Tiếu mà đón nhận cô ấy, cô ấy thực sự là bị đả kích rất lớn. Cô chỉ nghĩ lúc đó Tiêu Tiếu không nhịn được, chẳng qua là không nghĩ tới tình cảm của cô ấy đã lún sâu như vậy rồi, Đây thật sự khiến cô ngạc nhiên, không thể tưởng tượng được trong trò chơi này, người đầu hàng không phải là Bùi Trạch Viễn, mà ngược lại Tiêu Tiếu lại rơi vào tay giặc. Cô đã bị Bùi Trạch Viễn ảnh hưởng quá lớn.
Có nên nói cho Duẫn Quân Tường là Tiêu Tiếu thành ra cái dạng này hay không, Quân Tường biết được, nhất định sẽ lòng nóng như lửa đốt. Đúng vậy, Tiêu Tiếu lại thương tổn, còn có một Duẫn Quân Tường đến an ủi cô ấy không phải sao? Điền Mật hít một ngụm khí thật mạnh, không thể để cho Tiêu Tiếu thương tổn như vậy, muốn cho Tiêu Tiếu nhanh chóng tìm được an ủi, Duẫn Quân Tường chính là lựa chọn tốt nhất. Mắt Điền Mật chậm rãi hạ xuống, đúng vậy, chính mình đã hình thành thói quen, Duẫn Quân Tường chỉ có thể ở bên cạnh Tiêu Tiếu.
Qua hơn hai mươi phút, Tiêu Tiếu còn chưa có đi ra, Điền Mật thấy có chút kỳ quái. Cô đi đến gõ cửa, “Tiêu Tiếu, vẫn ổn chứ?” Bên trong không có đáp lại, cô lại tiếp tục gõ, “Tiêu Tiếu cậu không sao chứ?” Trong lòng lo lắng mà gõ cửa. Vẫn không có một tia đáp lại, chỉ có tiếng nước ào ào vang lên.
Điền Mật cũng không quản được nhiều như vậy, vội mở cửa chạy vào.
Tiêu Tiếu mặc áo choàng, ngồi ở trên bồn cầu, tóc ướt sũng dính lên trên mặt, đầu gục xuống, ngơ ngác trừng mắt nhìn sàn nhà. Vòi hoa sen bên cạnh vẫn còn phun nước.
Điền Mật chạy nhanh khóa nước lại, bắt lấy vai Tiêu Tiếu, khẽ lay động cô, “Tiêu Tiếu cậu đang làm cái gì?” Cô ấy điên rồi sao, ngồi ngẩn người ở trong này?
Tiêu Tiếu nghe được tiếng nói, chậm rãi ngẩng mắt lên thật lâu mới định thần được. Giọng nói nhẹ nhàng như sắp hỏng mất, “A Mật … Mình không muốn quên anh ấy.”
Điền Mật kinh ngạc mà nhìn khuôn mặt thất thần của Tiêu Tiếu, cô …. Không thể tưởng tượng được, so với tưởng tượng của cô, cô ấy lại còn lún sâu hơn nhiều. Điền Mật đau lòng gắt gao ôm lấy Tiêu Tiếu, “Tiêu Tiếu, không nên ngu như vậy.”
Tiêu Tiếu dựa vào bờ vai ấm áp của Điền Mật, chậm rãi nhắm mắt lại, thật buồn a, thật muốn ngủ một giấc, ở trong mộng, hắn sẽ xuất hiện sao? Sẽ không lại xoay người rời đi nữa chứ? Cảm giác thật uể oải nha.
Điền Mật không thể an ủi Tiêu Tiếu, đây là Tiêu Tiếu mà cô chưa từng thấy qua, yếu ớt như vậy, bất lực như vậy. Tên Bùi Trạch Viễn chết tiệt kia rốt cục đã đối xử với Tiêu Tiếu như thế nào, cư nhiên khiến cho một Tiêu Tiếu kiên cường như vậy biến thành cái bộ dạng này.
Đêm khuya, Tiêu Tiếu phát sốt không thôi, Tiêu Tiếu một đêm mê man, miệng không ngừng nỉ non: “Đừng đi…. Đừng đi… không phải như vậy…” Điền Mật lo lắng mà chiếu cố cô cả một đêm, trong lòng hung hăng mắng tên Bùi Trạch Viễn kia, cái tên đàn ông ngoan cố không chịu tiến thủ kia có gì tốt, Tiêu Tiếu đã sớm không nên để ý đến hắn.
Cũng thật trách chính bản thân mình, nếu lúc trước cố gắng khuyên Tiêu Tiếu ngừng lại, có lẽ, Tiêu Tiếu cũng sẽ không biến thành cái bộ dạng này, cũng trách chính mình không giữ chặt Tiêu Tiếu. Nhìn thấy khuôn mặt thống khổ trên giường, Điền Mật chỉ hy vọng Tiêu Tiếu có thể sớm một chút mà bình ổn lại, nhất định phải làm cho cô ấy quên hẳn tên đàn ông kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook