Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
580: Người Dũng Cảm Nhất


Thẩm Nguyệt một tay nắm lấy cây gậy nhóm lửa và dây thừng, tay còn lại thì dắt Bắp Chân đứng dậy: “Đám hoàng tử công chúa đó bắt nạt người khác đều đã thành thói, vừa đụng phải thứ súc vật thì lá gan còn nhỏ hơn cả Bắp Chân nhà chúng ta.

Đây chính là lấy thịt đè người, ỷ mạnh hiếp yếu”.

Bắp Chân cũng học theo: “Ỷ mạnh hiếp yếu”.

“Nhớ lấy, cách đơn giản nhất để đối phó với loại người này chính là phải khiến chúng cảm thấy sợ hãi.

Lần sau chúng sẽ không dám tùy tiện vỗ vào đầu hay véo mặt con nữa”.

Bắp Chân có vẻ đã hiểu.

Thẩm Nguyệt dắt bé ra cửa, nhân lúc cung nhân đang say ngủ mà đi thẳng đến bên hồ.

Thôi thị đem tới một khúc xương giấu được từ ban ngày, nàng nhận lấy rồi nhanh nhẹn buộc chặt khúc xương thịt vào đầu kia của sợi dây.


Bắp Chân nhìn nàng thả dây xuống nước thì hỏi: "Nương, làm gì vậy?”
Thẩm Nguyệt điềm nhiên đáp: “Nương đang dạy con câu cá”.

“Câu cá”, Bắp Chân lặp lại một lần.

“Chỉ là thứ chúng ta câu không phải là cá bình thường mà là cá sấu”.

Bên hồ có hình bóng cá sấu đang nghỉ đậu, miếng thịt của Thẩm Nguyệt vừa chạm mặt nước chúng liền bị đánh thức.

Một con cá sấu yên lặng bơi lội trong nước, khi sợi dây của Thẩm Nguyệt vẫn còn cách mặt nước một khoảng nó đã nhắm chuẩn vị trí của miếng thịt, sau đó quẫy đuôi chồm mình khỏi mặt nước, đồng thời chiếc mõm dài sắc nhọn cũng ngậm lấy miếng thịt.

Tại khoảnh khắc cá sấu dùng sức nhấn xuống dưới, nút thắt trên sợi dây ngay lập tức mắc vào những chiếc răng nanh sắc nhọn của nó.

Thẩm Nguyệt thấy vậy lập tức kéo dây.

Con cá sấu bị mắc kẹt này không lớn lắm, nàng và Thôi thị hiệp lực kéo lên cũng không tốn quá nhiều công sức.

Nàng vừa thu sợi dây vừa nói: “Loài động vật ăn thịt như cá sấu này một khi đã cắn trúng con mồi thì rất khó buông tay”.

Chẳng bao lâu một con cá sấu đã được kéo vào bờ, nếu những cung nhân khác nhìn thấy hành vi nguy hiểm như vậy thì e rằng sẽ gào khóc tới kêu cha gọi mẹ mất.

Miệng con cá sấu bị khóa chặt không mở ra được chỉ bất lực nằm ướt sũng dưới đất.

Bắp Chân đã cho chúng ăn trong khoảng thời gian dài nên cũng không sợ sệt, thậm chí còn đưa tay lần mò lớp da sần sùi thô ráp kia.


Cũng chính vì con cá sấu này không cảnh giác hai mẹ con họ nên mới giúp Thẩm Nguyệt thành công trong một lần quăng dây.

Thẩm Nguyệt nói: “Trước tiên cứ trói nó lại, ngày mai dùng xong lại thả nó về”.

Sau đó nàng kéo con cá sấu trở lại phòng và nhốt nó bằng một cái thùng tắm.

Trong thùng tắm được đổ một ít nước nóng để nó không đến mức bị đông cứng.

Bắp Chân không dễ dàng gì mới được tiếp xúc với nó trong khoảng cách gần như vậy, nào còn bằng lòng đi ngủ nên cứ víu lên thành thùng kiễng chân nhìn ngắm nó mãi.

Chỉ là con cá sấu vẫn cứ chĩa đuôi về phía cậu bé, dường như đang tức giận vậy.

Sáng sớm trong cung Tề phi cung nhân đã hầu hạ ngũ hoàng tử thay quần áo đánh răng rửa mặt, chỉnh trang gọn gàng.

Lúc dùng bữa sáng, Tề phi nói với ngũ hoàng tử: “Hôm nay phụ hoàng con yêu cầu mỗi người các con đều phải tới Viện Thái Học, những kẻ khác nhát gan nhưng con thì không thể, nhất định phải đi ở phía trước, có biết không?”
Ngũ hoàng tử thường ngày vẫn là một người hiếu chiến hiếu thắng, nhưng gặp phải loại chuyện như này cũng không còn sót lại chút gan dạ nào: “Nhưng dưới nước có cá sấu...”
“Đám cá sấu đó bị nhốt lại rồi, cũng đâu thể bò lên bờ, lúc con đi ngang qua đừng tới gần xem là được.

Con trai ngoan, hiện tại đại hoàng tử sinh bệnh, đây chính là lúc con phải biểu hiện thật tốt, tuyệt đối đừng khiến cho phụ hoàng con thất vọng! Nếu không phụ hoàng sẽ không thích con nữa đâu”.


Ngũ hoàng tử đương nhiên hy vọng có thể giành được sự sủng ái từ hoàng đế nên liền gật đầu.

Hắn nghĩ, chỉ cần lúc băng qua cung Thái Hòa, nhắm mắt cắn răng chạy qua là không sao nữa rồi.

Hắn nhất định phải là người dũng cảm nhất trong số các hoàng tử và công chúa.

Trời sáng tinh mơ, khi các hoàng tử công chúa khác đều sợ hãi không dám tiến lên thì ngũ hoàng tử quả thật dẫn đầu phía trước.

Khi đi qua đoạn đường đối diện cung Thái Hòa, hắn run sợ không dám nhìn về phía mép nước nên dứt khoát ngoảnh đầu sang một bên mà đi thẳng.

Hắn không dám nhìn chính diện, nhưng đột nhiên một tiếng hô kinh hoàng của cung nhân vọng tới từ phía sau: “Ngũ hoàng tử cẩn thận! Có cá sấu!”
Sau lưng hỗn loạn không thôi xen lẫn tiếng gào thét: “Cá sấu chạy ra ngoài rồi! Cá sấu chạy ra ngoài rồi!”
Khi ngũ hoàng tử có phản ứng, dừng bước chân nhìn lại thì thấy một con cá sấu đang bò lồm cồm qua cây cầu gỗ nhỏ đến bờ đối diện, cùng hắn mặt đối mặt..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương