Thẩm Ngữ
-
Chương 65: Chương 65:
Chương 65: Chỉ chịch mỗi em (nửa H)
Đương lúc hai người còn đang tình nồng ý mật, Cố Uyển Như đã đứng ở phía sau. Trong mắt cô ta giờ đây chỉ toàn không cam lòng và thù hận.
Lúc hai người rời đi, bỗng có một tiếng “xoảng” vang lên, chậu cây trang trí vỡ nát trên nền đất, cây hoa thủy tiên thì bị bẻ gãy, mảnh vỡ văng tứ tung như bị một ả đàn bà tâm thần đập phá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đáng tiếc là, Diệp Lệ Thành không nhìn thấy điều này.
Người trong lòng anh từ lâu đã biến thành cô gái ngây thơ trước mắt.
“Đau không?” Diệp Lệ Thành nhìn thấy vết tát trên mặt cô vẫn chưa biến mất.
“Đừng nhìn, trông xấu lắm.” Thẩm Ngữ lấy tay che mặt.
Hai bên má của cô đã sưng lên làm sao có thể xinh đẹp cho được, nhưng Diệp Lệ Thành nhìn thế nào cũng thấy người con gái của anh dễ thương nhất. Trước mặt cô bệnh sạch sẽ của anh cũng không là gì, anh còn hôn lên chỗ sưng đỏ kia.
“Không xấu xí chút nào.” Diệp Lệ Thành nói, “Tôi xin lỗi, nhưng nếu em có thể cho tôi thêm một chút thời gian, chúng ta rồi sẽ quang minh chính đại ở bên nhau.”
“Em không phải là người thứ ba đúng không?” Cô nhìn anh với ánh mắt đầy hy vọng. Diệp Lệ Thành im lặng, vẻ mặt khó tả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Lệ Thành tính cách vốn ngay thẳng, nói không nên lời. Anh không thể vì muốn dỗ cô vui mà bẻ cong sự thật.
Trái tim của cô đau như dao cắt, trong lòng anh, cô thật sự là loại người như vậy sao? Liệu anh có cảm nhận được cô khổ sở thế nào không? Lừa một câu để dỗ cô cũng được mà…
Thẩm Ngữ hất tay anh ra, cố nén nước mắt, “Em về trước…”
“Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ, nghe tôi nói.” Diệp Lệ Thành đau lòng kéo cô lại, “Trong lòng tôi, em chưa bao giờ là người thứ ba, em là vợ tôi.”
“Nhưng chỉ với sự thừa nhận của tôi thì chưa đủ. Cho tôi một năm, tôi hứa là khi đó sẽ không còn ai buông lời đàm tiếu dị nghị với em nữa.”
“Em không quan tâm đến việc xã hội này có công nhận em hay không! Em chỉ muốn sự thừa nhận từ chú mà thôi. Nếu ngay cả chú cũng xem em là loại người kia, em không biết mình có còn đủ dũng khí để tiếp tục mối quan hệ này hay không?” Nước mắt cô rơi lên áo anh, từng giọt từng giọt chạm tới tim của anh.
Diệp Lệ Thành nói: “Đừng khóc, lúc về nhà chú sẽ lập tức ký giấy ly hôn, ly hôn xong sẽ cưới em về.”
Diệp Lệ Thành liếm sạch nước mắt, “Đừng khóc, bé ngoan đừng khóc.”
“Tôi hứa với em, sau này tôi sẽ không bao giờ đi gặp Cố Uyển Như một mình.”
Diệp Lệ Thành hôn lên mặt Thẩm Ngữ để trấn an cảm xúc cô. Thẩm Ngữ khóc được một lúc lâu thì mệt, cô dường như đã trút hết bất mãn trong lòng.
Những uất ức mấy ngày qua tích tụ lại rồi cứ thế vỡ òa ra, mà khóc cũng không phải là không tốt.
Thẩm Ngữ ôm chặt eo Diệp Lệ Thành, “Chú chỉ là của riêng em thôi.” Cô đưa tay nắm lấy khối thịt mềm mại ở đũng quần, “Chỗ này cũng là của em.”
“Đúng vậy, tất cả đều là của em.” Diệp Thiếu Thành vô cùng dịu dàng, thậm chí còn dung túng cô ở trong xe làm mấy hành động trước đây bị cấm - vuốt ve dương vật anh trước mặt Trần Phi.
“Em muốn ngậm nó.” Thẩm Ngữ cố chấp dùng khăn ướt lau dương vật, sau đó vùi đầu xuống phun ra nuốt vào, Diệp Lệ Thành lập tức lâm vào tình thế khó xử.
Đẩy ra thì tiếc mà không đẩy thì lại ngại Trần Phi đang ở đây.
Trần Phi rất thức thời cho xe quay đầu chạy tới khu rừng gần công viên. Con đường đó vắng người, ở đó có rừng thông, Trần Phi có thể đậu xe ở đó chờ hai người kia giải quyết xong.
Trần Phi dựa vào âm thanh phía sau để phán đoán tiến độ của bọn họ, hiện giờ cô vẫn đang khẩu giao, anh ta có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt.
Cái miệng nhỏ ngậm không biết trông sẽ như thế nào nhỉ?
Trần Phi chớp lấy thời điểm bọn họ đồng thời rên rỉ, nhanh chóng liếc nhìn kính chiếu hậu, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng đủ thỏa mãn lòng hiếu kỳ.
Khuôn mặt của cô đỏ bừng, mắt híp lại, hàm há to, môi đỏ đang mút dương vật thô to.
Hành động này rất hay gặp trong phim sex, chỉ khác là biểu cảm của cô thật sự rất say mê, trên phim hầu hết đều là diễn.
Nhận được đáp án mà bản thân muốn, Trần Phi tập trung lái xe. Xe nhanh chóng lái vào sâu trong rừng thông, Trần Phi tự giác xuống xe canh giúp Diệp Lệ Thành.
Sau khi làm tài xế đưa đón Diệp Dập Thành một thời gian, anh ta biết phải đối mặt và xử lý tình huống này như thế nào.
Trước khi xuống xe, anh ta còn chu đáo đặt một hộp bao cao su ở vị trí dễ thấy. Đừng nói chỉ để bao cao su trong xe, thậm chí anh ta còn thủ luôn một hộp trên người để khi nào sếp cần quan hệ thì có thứ xài ngay.
“Chú ơi, chịch em đi.” Thẩm Ngữ cắn môi Diệp Lệ Thành, “Thứ này là của em, chú không được phép chịch dì, chỉ có thể chịch em thôi.”
Thẩm Ngữ ngồi khóa trên người anh, cầm dương vật tìm kiếm hoa huyệt của mình.
Diệp Lệ Thành có thể cảm nhận được cô đang thiếu cảm giác an toàn, đồng thời cũng biết chuyện anh đã lên giường với Cố Uyển Như.
“Xin lỗi em, sẽ không có lần sau đâu.” Diệp Lệ Thành cảm thấy hổ thẹn, động tác cũng trở nên dịu dàng hơn, “Tiểu Ngữ, chú chỉ muốn chịch em mà thôi.
Quy đầu đâm vào cửa huyệt, trơn tru đi vào.
“A, chậm lại, chậm lại…”
“Hôm nay chú phải nhớ kỹ lời mình nói, nếu để em phát hiện đi chịch người khác, em, em, hừ ... Em sẽ không cần chú nữa.”
“Em dám!” Diệp Lệ Thành hét lên, “Nếu em dám không cần tôi, tôi sẽ nhốt em lại, chịch cho đến khi em ngoan ngoãn thì thôi!
"A! Em không dám...A, chú ơi, em sắp chết rồi..."
So với trước đây, cô đã trở nên mẫn cảm hơn gấp mấy lần, bầu ngực cũng lớn hơn rất nhiều.
“Đừng bóp ... A!”
Diệp Lệ Thành bóp mạnh, bầu ngực trắng tuyết tràn qua kẽ ngón tay.
"Ngực... Khó chịu..."
Diệp Thành ngậm lấy đầu vú, “Chỗ nào không thoải mái?”
“Không biết... chú, trướng quá, vú sắp nổ tung rồi…”
“Chú mút rồi nó sẽ không sưng nữa.” Diệp Lệ Thành không đành lòng nói, anh mút đầu vú cô như muốn mút ra sữa.
Miệng đang ngậm vú nhưng bên dưới vẫn cảm thấy trống rỗng, không có sự ra vào nào cả, Diệp Lệ Thành vỗ nhẹ mông cô, “Em tự mình di chuyển đi.”
Thẩm Ngữ vốn đã mệt mỏi, cô tưởng rằng mình đã làm hết sức rồi, đầu vú thì bị anh ngậm, âm hộ cũng cố gắng nuốt dương vật, tại sao anh vẫn chưa thỏa mãn?
“‘Nó’ ăn no thì sẽ không lăng nhăng với người phụ nữ khác nữa.” Diệp Lệ Thành dù bận vẫn ung dung nói.
Thẩm Ngữ nghe vậy mắt lại đỏ lên, kìm lòng không đặng tựa lên vai Diệp Lệ Thành, cô nhấc mông lên rồi ngồi xuống.
Trên đời này có ai có thể chủ động cầu người chịch hơn cô đâu? Thẩm Ngữ cắn chặt vai anh, thầm mắng Diệp Lệ Thành là đồ xấu xa.
Thế mà hết lần này đến lần khác, cô lại chiều anh đến sinh hư, thương anh đến mức sẵn sàng dang rộng hai chân cho anh chịch, mặc cho dương vật anh dính nước dâm của người phụ nữ khác.
Cô hy vọng cả dương vật Diệp Lệ Thành đều là mùi vị và chất lỏng của cô.
“Em yêu chú lắm, chú ơi, em yêu chú…” Đôi mắt cô tràn đầy dục vọng, tốc độ nâng hông càng ngày càng chậm, lần cuối thì cô ngã xuống, ôm anh, run rẩy lên cao trào.
“A----”
Tiếng rên rỉ của cô thu hút sự chú ý của Trần Phi.
Mới vài phút mà đã lên đỉnh rồi? Trần Phi nghĩ.
Tiếng kêu như mèo cái động dục của cô liên tục vang lên, trong lòng Trần Phi không khỏi ngứa ngáy, anh ta làm bộ như đang tuần tra xung quanh rồi lặng lẽ đi tới trước kính chắn gió.
Mảnh kính đó không có chức năng gì đặc biệt, Trần Phi có thể nhìn thấy cảnh Thẩm Ngữ ngồi xổm trên người Diệp Lệ Thành quay lưng về phía cửa sổ.
Diệp Lệ Thành ôm cô ngã xuống ghế, cô thì nằm trên người anh, bầu ngực đầy đặn ép lên ngực Diệp Lệ Thành.
Hai người thân mật hôn nhau, tay anh đặt ở trên mông Thẩm Ngữ, eo đong đưa liên tục, không buông tha một phút giây nào, cố gắng đẩy hoa huyệt lên đỉnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook