Thẩm Ngữ
Chương 37: Chương 37:

Chương 37: ‘Phun nước’ trong miệng anh + Học sinh chuyển trường (H)

Sô pha có vẻ nhỏ so với Diệp Lệ Thành, anh phải co một chân lên, chân kia thì đặt trên thảm.

Diệp Lệ Thành vuốt ve cổ Thẩm Ngữ, dương vật thô to ra vào trong miệng cô trong, anh muốn nhìn nhiều thêm nên liền bảo, “Tiểu Ngữ, đưa đầu lưỡi ra liếm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Ngữ dừng lại một chút rồi lui về phía sau, chầm chậm nhả dương vật ra.

“Đúng rồi, ngoan, chính là như vậy.”

Diệp Lệ Thành thoải mái ngả đầu tựa vào tay vịn, bàn tay đặt lên má Thẩm Ngữ rồi vuốt ve gương mặt đầy đặn ấy.

Thẩm Ngữ rũ mắt, đầu lưỡi đỏ bừng vươn ra từ đôi môi đỏ, cô cầm lấy chỗ đầu khấc rồi liếm lên đó.

Dương vật của Diệp Lệ Thành có mùi hương khiến Thẩm Ngữ như bị mê hoặc, đặc biệt là mùi hương của dịch tuyến tiền liệt khiến cô gần như không thở nổi.

Đầu lưỡi trơn bóng, nước bọt và dịch tuyến tiền liệt mà cô không kịp nuốt vào chảy dọc xuống cằm. Hình ảnh này khiến Diệp Lệ Thành không khỏi nhớ tới lần đầu Thẩm Ngữ khẩu giao cho anh.

“Em có nhớ cái ngày mà em nuốt tinh dịch của tôi lúc ở thư phòng không?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Ngữ nghiêng đầu nhớ lại, “Nhớ, nó có chút đắng.”


Diệp Lệ Thành phát ra tiếng cười trầm thấp, “Vậy mà em còn nuốt vào.”

“Không phải chú kêu em nuốt sao?” Thẩm Ngữ chu miệng, giận dỗi không liếm dương vật nữa.

“Được được, đều là do tôi bảo em nuốt.” Diệp Lệ Thành cong khóe miệng, “Thẩm Ngữ ngoan, đừng ngừng lại, dùng miệng ngậm lấy nó.”

Thẩm Ngữ giận dỗi xoay đầu, cô nằm lên ngực anh, “Em ngậm nãy giờ rồi, bây giờ đến lượt chú ngậm của em.”

Thẩm Ngữ nói như thể đây chỉ là một chuyện cỏn con, cô lấy tay kéo quần lót xuống để lộ ra hoa huyệt, “Chú nên ngậm của em.”

Diệp Lệ Thành tức giận đánh lên mông Thẩm Ngữ một cái, “Không cho phép em nói những lời như thế.”

“Sao chú nói được còn em thì lại không?” Thẩm Ngữ ủy khuất cực kỳ, cô đẩy cánh hoa ra đưa đến bên môi anh, “Chú cũng từng nếm nó rồi, chú cũng thích nơi này mà.”

Diệp Lệ Thành cũng từng khẩu giao cho Thẩm Ngữ vài lần. Nơi riêng tư của Thẩm Ngữ sạch sẽ, anh cũng không phản cảm, chỉ là việc này thật sự có chút tổn hại đến tôn nghiêm của anh.

Anh có thể chủ động phục vụ cho cô nhưng anh không cho phép cô yêu cầu anh phục vụ.

Diệp Lệ Thành nguy hiểm nheo mắt, “Gan nhỉ? Dám ra lệnh cho tôi?”

“Không, không, em đâu có ra lệnh… Em muốn chú giúp em sướng, chú thương em nhất mà đúng không?”


Thẩm Ngữ đẩy hai mép cánh hoa ra rộng hơn, hạt đậu nhỏ mềm mại ngoan ngoãn nằm đó như đang chờ Diệp Lệ Thành đến liếm.

Nhưng Diệp Lệ Thành lại nhẫn tâm làm lơ, anh đưa tay chơi đùa đầu vú cô. Thẩm Ngữ gấp muốn khóc, cô đè âm đế tự an ủi, “Chú ơi, chú sờ nó đi. Em, em muốn chú…”

Diệp Lệ Thành không định thỏa mãn cô nhanh như thế. Anh muốn cho cô biết rằng chỉ anh mới có quyền ra lệnh chứ cô thì không có cái quyền đó.

Ánh mắt Diệp Lệ Thành tối tăm, anh nhìn chằm chằm cảnh Thẩm Ngữ tự an ủi rồi cũng đưa tay sờ dương vật.

Thẩm Ngữ dần dần lên đỉnh, nước chảy ra từ huyệt khẩu nhiễu lên ngực anh, dâm thủy mang theo mùi hương thơm ngọt khiến lòng người ta ngứa ngáy.

Thẩm Ngữ mở rộng hai chân, cách thức mới lạ cộng với cơ thể non nớt của cô tựa như một liều thuốc kích dục loại mạnh, Diệp Lệ Thành nhìn mà miệng khô lưỡi khô, suy nghĩ muốn liếm mật hoa ấy bất giác xuất hiện trong đầu anh.

Diệp Lệ Thành không biết môi mình đã dán lên hoa huyệt từ khi nào. Lúc ấy Diệp Lệ Thành chỉ biết nhéo âm đế rồi nuốt lấy từng đợt mật hoa, mũi anh cũng bị dâm thủy làm ướt.

Cảm giác muốn đi tiểu ập vào tâm trí Thẩm Ngữ, cô không cách nào né tránh, cô giãy dụa muốn đẩy đầu Diệp Lệ Thành ra, “A a —— Chú a, em muốn đi tiểu, buông ra —— a ách!”

Hai mắt Diệp Lệ Thành đỏ đậm, lúc này anh như một con thú dữ đã mất đi lý trí, trong đầu anh chỉ còn mỗi dục vọng nguyên thủy. Anh giữ chặt eo Thẩm Ngữ, cắn âm đế Thẩm Ngữ không cho cô cử động, đầu lưỡi tàn nhẫn liếm láp nơi mẫn cảm nhất.

“Muốn đi tiểu, hức, đi tiểu ——” Thẩm Ngữ rơi nước mắt không ngừng, cô hét lên một tiếng rồi run rẩy lên đỉnh trước khoái cảm dồn dập nơi âm đế, chất lỏng ngọt mật liền phun hết vào miệng Diệp Lệ Thành.

Miệng Diệp Lệ Thành tràn ngập mùi tanh, anh mạnh mẽ đẩy Thẩm Ngữ ngã xuống thảm, nhét dương vật đã cứng đến đỏ bừng vào hoa tâm lầy lộ rồi phóng thích đống con cháu ra.


Diệp Lệ Thành ghé vào người cô thở dốc, anh đong đưa eo kéo dài khoái cảm bắn tinh, hoa huyệt Thẩm Ngữ đang trong trạng thái cao trào nên chỉ biết vô thức co rút lại chứ không hề có khoái cảm nào cả.

Sau khi ý thức trở về thì Diệp Lệ Thành mới phát hiện ra bản thân lại bắn vào bên trong cô, anh thầm mắng bản thân không biết tự khống chế chính mình.

Thẩm Ngữ mới lên lớp Mười hai, nếu dính bầu thì hẳn là cô sẽ hận anh lắm. Diệp Lệ Thành cũng không muốn để cô dùng thuốc tránh thai, thuốc đó rất hại cơ thể, phải điều trị rất lâu thì mới khỏe hẳn được.

Hình ảnh Thẩm Ngữ ôm lấy cánh tay anh, dáng vẻ ngoan ngoãn không muốn rời xa khiến Diệp Lệ Thành không đành lòng bảo cô uống thuốc.

Anh cũng có một đứa con gái rồi, chờ sau khi Thẩm Ngữ tốt nghiệp rồi sinh cho anh một thằng cu thì là quá ổn.

Có huyết thống ràng buộc thì bọn họ mới có thể đi cùng nhau thật lâu.

Diệp Lệ Thành yêu thương hôn Thẩm Ngữ, dịu giọng nỉ non, “Tiểu Ngữ ngoan, nhanh tốt nghiệp đi, tôi đợi không nổi đâu…”

****

Vào ngày khai giảng đầu tiên, sáng sớm Diệp Lệ Thành đưa Thẩm Ngữ đến trường, hẹn cô buổi chiều sẽ bảo Trần Phi tới đón cô đến công ty.

Thẩm Ngữ chính thức trở thành học sinh lớp Mười hai, tiết học đầu tiên là tiết Ngữ văn, giáo viên Ngữ văn đang giới thiệu về cách thức dạy học thì thầy chủ nhiệm đột nhiên đẩy cửa tiến vào.

“Lớp chúng ta năm nay có một bạn mới chuyển đến.” Thầy chủ nhiệm giơ tay chào giáo viên Ngữ văn rồi dẫn học sinh đang đứng sau mình lên bục giảng, “Em tự giới thiệu với các bạn một chút.”

“Oa!” Một số học sinh nữ la lên, một số thì cúi đầu xì xầm với nhau.

Thẩm Ngữ nghi hoặc ngẩng đầu, cô kinh ngạc mở to hai mắt, Khương Tá!? Sao cậu ta lại ở đây?


Khương Tá không nói câu nào, cậu ta viết tên mình lên bảng rồi đi thẳng đến ghế trống ở hàng cuối cùng.

“Ừm, thầy sẽ xếp em ngồi ở tổ một… Này này, em đi đâu đấy?”

Khương Tá kéo bàn ghế đến tổ ba của Thẩm Ngữ rồi tự cố định chỗ ngồi.

Thầy chủ nhiệm cười gượng vài tiếng, “Bạn học Khương Tá này.”

Lớp 12-1 là lớp chuyên, phần lớn học sinh trong lớp đều là học sinh ngoan, chưa từng có học sinh nào kiêu ngạo như thế, các bạn học nữ trong lớp ai cũng quay đầu nhìn Khương Tá.

Giáo viên Ngữ văn thấy vậy thì ho nhẹ một tiếng để cả lớp tập trung, “Được rồi, tôi tin là Khương Tá có thể nhanh chóng hòa hợp được với lớp chúng ta. Bây giờ chúng ta học tiếp nào.”

Diệp Lâm Lâm tức giận đưa giấy cho Thẩm Ngữ.

“Cậu xem! Thằng đấy tìm đến cậu rồi!!”

“Gì cơ chứ, không thể nào.”

Thẩm Ngữ nghĩ thầm, lớp Mười hai rồi mà cậu ta còn chuyển trường để làm gì? Nếu bảo là vì cô thì chắc là không đúng rồi, vì vừa nãy Khương Tá đâu có nhìn gì đến cô đâu, trông không giống đến đây vì cô cho lắm.

Nhưng Thẩm Ngữ cũng không nghĩ nhiều nữa, cô lắc lắc đầu rồi tiếp tục nghe giảng bài.

Các bạn nữ trong lớp bồn chồn không thôi, đợi mãi mới đến lúc hết tiết nhưng mới vừa quay sang thì người tạo nên trận náo loạn – Khương Tá lại không thấy bóng dáng.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương