Tham Luyến
Chương 11

Hàn Triệt ôm Hạ Đàn đi về phía đối diện, Hà Vũ trông thấy như vậy liền vội vàng mở cửa sau xe ra.

Hàn Triệt đi qua, khom người đặt Hạ Đàn vào trong xe, sau đó cũng theo sau ngồi vào, lạnh lùng phân phó: "Đi bệnh viện."

"Vâng" Hà Vũ đáp một tiếng, cung kính đóng cửa xe lại.

Bên trong xe.

Trong nháy mắt Hàn Triệt ngồi lên xe, Hạ Đàn theo bản năng mà ngồi dịch vào trong.

Hành động nhỏ này của cô rơi vào trong mắt Hàn Triệt, anh không khỏi nhíu mày.

Trốn cái gì?

Hạ Đàn không nhìn lại Hàn Triệt, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô có một chút muốn xuống xe, nhưng mà cô rất đau, cảm thấy quả thật mình cần đi bệnh viện ngay.

"Em có thể tự dày vò bản thân mình như vậy, đạp xe thôi cũng có thể té văng ra ngoài."

Hạ Đàn nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không trả lời anh.

Tầm mắt Hàn Triệt dừng lại trên đầu gối của cô, vẫn còn chảy máu, máu chảy dọc theo bắp chân trắng nõn lại tiếp tục đến chiếc vớ màu hồng nhạt, trên vớ đều là máu.

Lông mày Hàn Triệt siết chặt lại, phân phó Hà Vũ, "Chạy nhanh lên."

"Vâng."

Hàn Triệt lấy một bao khăn giấy từ trong túi quần ra, đưa cho Hạ Đàn, "Lau một chút."

Hạ Đàn không nhận lấy, nói: "tôi cũng có."

Cô không tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, từ trong túi áo của mình lấy ra bao khăn giấy, cô lấy ra một tờ, cúi đầu lau máu dọc theo bắp chân.

Tay Hàn Triệt cầm khăn giấy vẫn để ở không trung, dừng lại một giây, anh thuận tay ném lên phía trước.

Anh nhìn vào mắt Hạ Đàn.

Một tháng không gặp, tính khí cũng thật lớn.

Anh đoán chừng cô hẳn là ngã đến ngốc rồi.

Dù sao trước đây mỗi khi gặp Hạ Đàn, đều là cô cong mắt cười với anh, trời sinh tính tình hoạt bát.

"Ngoại trừ đầu gối, còn có bị thương chỗ nào nữa không?"Anh hỏi.

Hạ Đàn lắc đầu, "Không biết."

Hạ Đàn cúi thấp đầu, từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Triệt một cái.

Kỳ thật cô có chút muốn hỏi, vì sao không trả lời tin nhắn của cô, anh thật sự cảm thấy chán ghét cô đến vậy sao?

Nhưng mà vẫn nghẹn lại ở cổ họng, cô không thể hỏi ra khỏi miệng.

Cô cảm thấy đây là tự tìm sự khó chịu cho mình.

Hàn Triệt không trả lời tin nhắn của cô, đương là vì chán ghét cô.

Hàn Triệt thấy Hạ Đàn không có phản ứng với mình, không tránh được cảm thấy kỳ quái.

Anh nhìn chằm chằm cô một hồi, ngay sau đó lại hỏi một câu, "Hạ tiểu thư, tôi có lỗi gì với em sao?"

Hạ Đàn nghe được lời này, trong lòng kinh ngạc.

Người này thật là kỳ quái, anh cố ý không trả lời tin nhắn của cô, còn hỏi anh có phải có lỗi gì với cô không?

Rốt cuộc cô cũng quay đầu lại nhìn về phía Hàn Triệt. Vừa mới nhẫn nại không hỏi bây giờ lại không nhịn được hỏi một câu: "Vì sao anh không trả lời tin nhắn của tôi?"

Hàn Triệt sửng sốt, "Cái gì?"

Hạ Đàn nói: "Tin nhắn, tôi đã gửi cho anh vài tin nhắn." Giả bộ ngốc cái gì hả.

Hàn Triệt khẽ nhướng mày, ngờ vực hỏi: "Tin nhắn cái gì?"

Hạ Đàn trợn to mắt, có chút kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Hàn Triệt.

Anh giả vờ ngốc với cô để làm gì hả!

Chán ghét cô, không muốn trả lời, nói thẳng ra là được rồi.

"Hàn Tổng, đã đến bệnh viện." Hà Vũ chạy xe đến bệnh viện gần đây nhất, là một bệnh viện tư nhân cao cấp.

Hàn Triệt "ừ" một tiếng, "Dừng lại ở phía trước đi."

"Vâng."

Xe dừng lại ổn định, Hàn Triệt đẩy cửa bước xuống xe.

Vòng qua đầu xe, đi đến bên kia của Hạ Đàn.

Hạ Đàn vừa mới mở cửa xe, chuẩn bị tự mình xuống xe.

Nhưng mà đầu gối lại đau đớn giống như tận xương tuỷ, cả nửa ngày cô cũng không thể dịch chuyển xuống xe được.

Hàn Triệt bước đến, không nói một lời, khom người liền ôm cô bế lên.

Hạ Đàn rất gầy, Hàn Triệt bế lên cũng không tốn chút sức lực nào.

Hạ Đàn vẫn đang buồn bực chuyện anh không trả lời tin nhắn của cô, cô cũng không ôm cổ anh, hai bàn tay rụt lại vào trong người, nhấp môi cứng rắn nói: "Cảm ơn."

Hàn Triệt nâng mắt liếc nhìn cô một cái.

A.

Mặt trời mọc ở đằng Tây.

Hàn Triệt ôm Hạ Đàn đi vào bệnh viện, Hà Vũ đã liên hệ với bác sĩ xong xuôi, từ bên trong bước nhanh tới, nói: "Hàn Tổng, bác sĩ Trương đang đợi bên trong."

Hàn Triệt ôm Hạ Đàn đi lên lầu hai.

Bác sĩ Trương đã chờ sẵn bên trong phòng làm việc, Hàn Triệt ôm Hạ Đàn vào, nói: "Phiền toái ông xử lý cho cô ấy một chút."

Hàn Triệt ở thành phố B là một nhân vật danh dự và uy tín, bác sĩ Trương thấy Hàn Triệt bước vào, vội vàng từ trên ghế đứng dậy.

Thấy Hàn Triệt ôm một cô gái nhỏ, bác sĩ là một nghề nghiệp nhạy cảm, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên đầu gối máu thịt lẫn lộn của Hạ Đàn, ông vội vàng kéo ghế, nói: "Hàn Tổng, đem vị tiểu thư này đặt ở đây đi."

Hàn Triệt khom lưng, đem Hạ Đàn đặt lên trên ghế.

Điện thoại trong túi quần của anh reo lên, trước khi bước ra ngoài nhận điện thoại, thuận miệng nói với bác sĩ Trương vài câu, "Lúc đổ dốc xuống sườn núi, từ xe đạp té bay ra ngoài, ngoại trừ đầu gối, làm phiền ông lát nữa kiểm tra giúp toàn thân của cô ấy."

Lúc nãy ở trong xe, anh vô tình phát hiện Hạ Đàn xoa xoa cánh tay của cô, nhíu mày, nhìn rất đau đớn.

"Được, tôi đã hiểu."

Hàn Triệt đi ra ngoài nhận điện thoại.

Bác sĩ cầm chân Hạ Đàn nâng lên và đặt ổn định trên ghế.

Đầu gối Hạ Đàn thật sự té rất nghiêm trọng, sau khi cô bị văng ra ngoài đầu gối chạm đất đầu tiên.

Bác sĩ thử vặn nắn ở khớp xương đầu gối của cô, "Đau không?"

"Đau." Hạ Đàn đau đến mức nước mắt cũng rơi xuống.

Bác sĩ Trương thở dài, " Kỹ thuật đi xe đạp của cô không đến nơi đến chốn, không nên tiếp tục đạp xe, rất dễ xảy ra tai nạn."

"Sau này tôi không đạp xe nữa." vẻ mặt Hạ Đàn tủi thân, cũng rất hối hận.

Cô chán ghét đi xe đạp.

Bác sĩ giúp cô khử trùng đầu gối, bôi thuốc, rồi mới dẫn cô đi kiểm tra toàn thân.

Sau khi làm kiểm tra xong, Hàn Triệt dựa lưng vào cạnh cửa, một tay đút ở trong túi quần. Thấy cô đến, giương mắt nhìn cô.

"Như thế nào?"

Bác sĩ Trương nói: "Ngoại trừ vết thương bị té ở đầu gối, khuỷu tay cũng có bị trầy da, cánh tay phải bị gãy xương nhẹ, lát nữa tôi sẽ bó cố định lại cho cô ấy."

Hạ Đàn hỏi: "Vậy bao lâu tôi mới có thể phục hồi?"

Bác sĩ Trương đỡ cô ngồi vào một bên ghế, nói: "Chỉ là đầu gối cô bị thương, ít nhất cũng phải nửa tháng mới có thể đi lại bình thường, về phần gãy xương, thương gân động cốt phải một trăm ngày, từ từ dưỡng thương cho tốt."

Hạ Đàn lập tức kêu rên, "Lại là một trăm ngày ạ!"

Lần trước ở nhà, cô dẫn Hàn Triệt đi tìm bà nội Lưu không cẩn thận bị trẹo chân lập tức phải dưỡng thương gần ba tháng.

Lúc này mới vừa tốt hơn, lại muốn dưỡng thương thêm ba tháng nữa?

Hạ Đàm cảm thấy chính mình thật là xui xẻo.

Bác sĩ Trương hơi gật đầu, lại dặn dò nói: "Trong khoảng thời gian này, miệng vết thương không được đụng nước, tay cũng không được dùng sức, nhất định phải dưỡng thương cho tốt."

Nói xong, lại quay đầu lại với Hàn Triệt: "Vết thương của cô ấy bắt đầu mỗi ngày phải thay thuốc một lần, sau đó đổi thành ba ngày thay 1 lượt."

Hàn Triệt "ừ" một tiếng, "Có cần phải dùng thêm thuốc kháng sinh không?"

"Cần thiết, cần thiết, một lát tôi sẽ lấy cho cô ấy."

"Làm phiền ông rồi."

Hạ Đàn lăn lộn ở bệnh viện hơn một giờ, cuối cùng cũng kết thúc.

Ngồi ở trong xe chờ Hà Vũ đi lấy thuốc cho cô.

Hàn Triệt ở bên ngoài gọi điện thoại, nói xong mới lên xe.

Ánh mắt dừng lại trên băng gạc trên chân của Hạ Đàn, hỏi: "Có ổn không?"

Hạ Đàn nhìn anh, "Không tốt lắm."

Hàn Triệt: "......"

Hạ Đàm cảm giác Hàn Triệt thật ra cũng rất tốt, ít nhất anh thấy cô xảy ra tai nạn, dẫn cô đi bệnh viện, cũng ở lại đợi cô thật lâu.

Vì thế những khổ sở trước đó, cũng từ từ tiêu tan đi một ít.

Cô nhìn anh và hỏi: "Vì sao anh không trả lời tin nhắn của tôi?"

Hàn Triệt thấy Hạ Đàn vẫn còn rối rắm ở cái đề tài tin nhắn này, anh nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Tôi không nhận được tin nhắn nào của em cả."

Hạ Đàn: "Không có khả năng, tôi đã gửi cho nhiều tin nhắn lắm."

Hàn Triệt nói: "Tôi thực sự không nhận được."

Hạ Đàn: "......."

Hạ Đàn cảm thấy Hàn Triệt sẽ không cần thiết phải lừa cô chuyện này.

Hàn Triệt liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi: "Làm sao em có số điện thoại của tôi?"

Anh nhớ rõ không có đã nói với cô.

"Tôi hỏi bà nội Lưu."

Ánh mắt Hàn Triệt yên lặng nhìn cô, "Em gửi tin nhắn cho tôi làm gì?"

Hàn Triệt nhìn cô bằng ánh mắt rất sâu, Hạ Đàm cảm thấy tâm tư nhỏ của chính mình sắp không chỗ che giấu, nhỏ giọng nói: "Lần trước không phải sinh nhật tôi sao, tôi nghĩ muốn hỏi anh có thời gian tham dự sinh nhật tôi không."

Hàn Triệt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sáng rực.

Hạ Đàn bị ánh mắt của Hàn Triệt làm cho tim đập loạn nhịp, vội vàng bổ sung thêm. ".......Tôi nghĩ, chúng ta không phải bạn bè sao."

Hạ Đàn nhìn Hàn Triệt, ánh mắt hết sức chân thành.

Hàn Triệt nhìn cô chằm chằm chốc lát, một lúc lâu sau đó, gật gật đầu, "Nhưng xác thực tôi không nhận được tin nhắn của em."

"Sao vậy được?" Cô vội vàng lấy điện thoại ra, lật ra tin nhắn lúc trước cô gửi cho anh xem, "Anh xem đi, tôi thật sự có gửi cho anh mà."

Hàn Triệt rũ mắt, ánh mắt dừng lại ở giao diện tin nhắn.

Đó là tin nhắn đã được gửi cách đây hai mươi ngày, viết: [Hàn Triệt,cuối tuần là sinh nhật tôi, anh có thời gian cùng nhau ăn cơm nha ^_^]

Hàn Triệt nhận lấy điện thoại của Hạ Đàn, mở tên của anh ra và nhìn vào dãy số.

Ánh mắt dừng lại ở dãy số trên điện thoại, anh bỗng nhiên có chút đau đầu.

Anh nâng tay xo bóp thái dương, trong lòng mệt mỏi hỏi: "Hạ Đàn, em ăn cái gì lớn lên vậy?"

Hạ Đàn: ".......sao vậy?"

Cô ghé đầu qua, nhìn chăm chú vào điện thoại của mình, "Có vấn đề gì sao?"

Anh ghé mắt nhìn cô, nói: "Số điện thoại của tôi là 1377, không phải là 1378---)

Hạ Đàn lập tức trợn to mắt, há miệng lớn, kinh ngạc mà không nói nên lời.

Hàn Triệt nhìn bộ dáng ngơ ngác, ngây ngốc của Hạ Đàn, đau đầu mà bóp ấn đường.

Anh đột nhiên nghi ngờ cô nhóc mơ hồ như thế, đến tột cùng làm thế nào mà lớn lên được vậy.

Nếu như nói cô ngốc, đôi khi lại thông minh giống như hồ ly nhỏ.

Hạ Đàn trố mắt thật lâu, mới nâng đầu lên, nắm chặt điện thoại, không thể tin được mà nhìn Hàn Triệt, "Cho nên.... Anh không phải cố ý không trả lời tin nhắn của em?"

Hàn Triệt liếc mắt nhìn cô một cái, nói: "Tôi không có bất lịch sự như vậy."

Hạ Đàn nghe được Hàn Triệt nói câu này, cảm thấy tình yêu đã mất của mình lại quay trở về, đáy lòng một lần lại dấy lên hy vọng.

Hàn Triệt không có chán ghét cô, chỉ là anh không nhận được tin nhắn của cô mà thôi.

Cô vui vẻ mà nhếch miệng cười, "Thật xin lỗi, là em đã hiểu lầm anh."

"Không sao cả."

Cô vui vẻ nhận lại điện thoại và sửa lại số điện thoại, đưa cho Hàn Triệt xem, "Như thế này đã đúng...phải không?"

Hàn Triệt nâng mắt liếc nhìn một cái, "ừ" một tiếng.

Hạ Đàn cực kỳ vui vẻ, vui vẻ đến mức quên luôn đau đớn.

Cô lấy dãy số lưu lại, sau đó ấn nút gọi cho Hàn Triệt một cái.

Điện Thoại của Hàn Triệt reo lên, lấy ra và nhìn thoáng qua.

Hạ Đàn cười tủm tỉm đến gần, nói: "Là số điện thoại của em đó."

Hàn Triệt "ừ" một tiếng, chuẩn bị đặt điện thoại xuống.

Hạ Đàn kéo tay anh: "Anh cũng lưu lại đi."

Hàn Triệt: "..........."

"Anh cũng lưu lại đi."

Hàn Triệt rũ mắt liếc nhìn Hạ Đàn một cái, cô mở to đôi mắt đen luyến láy nhìn anh, bộ dạng như là nhất định phải tận mắt thấy anh lưu số điện thoại của cô lại.

"....." Im lặng vài giây, Hàn Triệt lại lấy điện thoại ra, một tay ấn nhập lưu tên Hạ Đàn vào.

Hạ Đàn thấy Hàn Triệt đã lưu số điện thoại của cô thành công, cuối cùng cũng trở nên vui vẻ.

Tâm trạng của cô rất tốt, nghiêng mình nằm sấp trên cửa kính xe hóng gió.

Bên ngoài trời cũng đã tối, ánh đèn đường của thành phố đã sáng lên.

Hà Vũ mang theo một túi thuốc từ trong bệnh viện chạy đến, lên xe đem túi thuốc đặt ở ghế phụ phía trên, quay đầu lại đưa hóa đơn cho Hàn Triệt, nói: "Uống thuốc theo đơn này, tất cả đều đã được bác sĩ Trương ghi chú lại cụ thể ở phía trên rồi ạ."

Hàn Triệt "ừ" một tiếng, lấy hóa đơn đưa cho Hạ Đàn.

Anh liếc nhìn qua một chút và đang định đặt xuống, Hạ Đàn vội vàng lấy lại từ trong tay anh.

Cô cúi đầu xem.

Vừa nhìn thấy, sợ đến mức linh hồn nhỏ bé của cô thiếu chút nữa bay mất.

Một cái té ngã này của cô, liền ngã rơi cho cô hơn bốn ngàn.

cô hoảng sợ cực kỳ, "Làm sao mà đắt như vậy?"

Cô xoa xoa hai mắt, nghi ngờ bản thân có phải nhìn sai thêm một con số không.

Không phải là cô chỉ bôi thuốc, chụp hình X-quang, lại lấy thuốc uống thôi sao....

Hàn Triệt nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng nói: "Không tính là đắt."

Hạ Vũ ngồi ở phía trước cũng không nhịn được cười nói: "Đúng vậy Hạ tiểu thư, bệnh viện vừa rồi là bệnh viện tư nhân tốt nhất ở thành phố, thuốc dùng cũng là tốt nhất."

Hạ Đàn trong lòng kêu rên, cô tuyệt đối không muốn dùng đồ tốt nhất mà!!!

Hàn Triệt thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ vào, quay đầu lại, thấy Hạ Đàn vô cùng đáng thương nhìn anh.

Anh sửng sốt: "Sao vậy?"

Hạ Đàn khóc hu hu: "Hàn Triệt, em bán thân cho anh trừ nợ nha."

Hàn Triệt: "........"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương