Tham lam sự ngọt ngào
-
Chương 3:
Người đàn ông trước mặt khẽ cúi đầu, để lộ một nửa bên mặt trắng trẻo lạnh lùng như ngọc, ánh sáng từ phòng để quần áo tập trung vào mái tóc vàng rực rỡ của anh, hàng mi dày và thẳng đổ bóng mờ ảo xuống cái mũi cao vút.
Hoắc Tư Niên chậm rãi mở miệng nói, tấm lưng lạnh lùng thẳng tắp chìm trong ánh sáng, khắc họa vẻ khôi ngô rắn rỏi, đến độ không giống người thật.
Mạnh Ninh dè dặt ngước mắt lên, nhìn thấy mái tóc vàng chói mắt gây chú ý của người đàn ông thì khẽ nín thở, bất giác lùi về phía sau một bước nhỏ.
Xưa nay sống trên đời, Mạnh Ninh rất hiếm khi nhìn thấy một người có mái tóc vàng như vậy. Hồi ở trấn nhỏ chỗ quê cô cũng đã gặp màu tóc không tầm thường này trên đường rồi, song những người đó đều là loại ăn không ngồi rồi, là thứ lưu manh đầu đường xó chợ cứ hay lượn lờ mọi nơi, theo lời của người lớn thì là thành phần xấu mà trẻ con cần tránh xa.
Nhìn "thiếu niên xấu xa" trước mắt là đầu óc Mạnh Ninh trở nên trống rỗng, sau khi từ từ hoàn hồn lại, trong lòng cô chợt lóe lên vô số ý nghĩ, kẻ trộm hay là biến thái... Tóm lại đều không phải người tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng cô gái, hàng lông mi dài của Hoắc Tư Niên khẽ cụp xuống, ngay khi Mạnh Ninh đang định hô to gọi người khác, anh khẽ cau mày lại, ngón tay thon dài và rõ ràng áp lên đôi môi hơi hé mở của Mạnh Ninh, ra hiệu bảo cô đừng la hét.
Đầu ngón tay của người đàn ông ấm áp, cơ và xương ở gan bàn tay hơi nhô ra, giống như được mạ một lớp men màu trắng của ngà voi, khi chạm vào đôi môi mềm mại lạnh lẽo của cô gái, có cảm giác như chạm thạch trái cây mềm như bông.
Hai người đồng thời lẳng lặng sửng sốt một chút.
Mạnh Ninh kinh hãi trợn to hai mắt, toàn thân đờ ra tại chỗ không dám nhúc nhích, giống như một con nai con bị dọa sợ, lông mi run rẩy như cánh quạt xếp.
Cô không quay đầu đi, cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, bàn tay buông xuống bên cạnh người nắm chặt thành nắm đấm, hỏi: “Anh là ai?”
Vẻ mặt Hoắc Tư Niên tự nhiên, lòng bàn tay nhẹ nhàng vân vê, cái cằm thon gầy nổi bật khẽ ngẩng lên, đường nét mượt mà, đôi con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm về hướng Mạnh Ninh. Khoảnh khắc đắm mình trong ánh sáng, giống như bức tranh sơn dầu vẽ người được miêu tả công phu, thoáng cái bừng sức sống.
Ban đầu Hoắc Tư Niên muốn cười, nhưng lại sợ dọa đến cô gái nhỏ một lần nữa, cho nên đành phải kiên nhẫn giải thích: “Tôi không phải người xấu.”
Nói xong, Hoắc Tư Niên nhướng mắt liếc nhìn phòng để quần áo. Trước đây, phong cách trang trí căn phòng này dùng màu xám làm chủ đạo, hiện nay đã thay đổi thành gam màu ấm áp, ba màu đen, trắng và xám trong tủ quần áo của anh đều không có một bộ nào, thay vào đó là các loại váy liền áo dành cho con gái có đủ các màu như màu trắng, xanh, hồng và tím.
Hoắc Tư Niên nhướng mày, đây là căn phòng để quần áo theo khuynh hướng cầu vồng à?
Nhìn thấy cô gái nhỏ đang mím chặt môi không lên tiếng, dáng vẻ cực kỳ cảnh giác, Hoắc Tư Niên không nhìn nữa, trong lòng từ từ hiểu được những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày anh không ở đây.
Ba tháng trước Hoắc Tư Niên đã nghe ông cụ nói muốn sử dụng phòng ngủ của anh để ông cụ dùng, dù sao thì số lần anh trở về nhà cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Lúc ấy Hoắc Tư Niên đã từ chối rồi, bây giờ xem ra, ông cụ hoàn toàn không để lời từ chối của anh vào lòng, lời ông cụ nói ra cũng chỉ là thông báo một tiếng mà thôi.
Sau này Hoắc Sâm có phàn nàn với Hoắc Tư Niên rằng, phòng ngủ của anh đã bị một cô gái do ông cụ đưa đến chiếm dụng rồi.
Chắc có lẽ là người trước mặt này.
Hoắc Tư Niên trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt nhàn nhạt lại nhìn vào Mạnh Ninh một lần nữa.
Sự sợ hãi trong mắt cô gái nhỏ vẫn chưa tan biến, hai tay cô nắm chặt lấy một góc của chiếc váy ngủ bằng vải hoa nhí, dưới chân xỏ một đôi dép lê tai thỏ màu trắng rất trẻ con, sau khi cảm nhận được ánh mắt đánh giá của người đàn ông kia thì cô thận trọng lùi về phía sau hai bước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi lông mi dài của Hoắc Tư Niên khẽ nhíu lại, anh lấy áo khoác ra khỏi mắc áo, nửa dáng người chuẩn chỉnh đứng thẳng, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, cứ thế cúi đầu nhìn cô, khoé miệng chứa ý cười như có như không:
“Trước đây tôi đã ở trong phòng ngủ này.”
Nghe vậy, đôi mắt của Mạnh Ninh trợn to tròn, sau khi nghe lời đối phương nói, trái tim vô cùng hoảng sợ của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, lúc đầu còn tưởng đối phương đột nhập nhà dân để ăn trộm, hết cả buổi sau mới hay thì ra cô mới là người “tự tiện xông vào nhà dân” đó.
Đôi môi như cánh hoa Mạnh Ninh khẽ mím lại, sau khi bắt gặp ánh mắt dù bận rộn nhưng vẫn ung dung của người đàn ông, cô vội vàng cúi đầu xuống, xấu hổ lúng túng đến mức sắp đứng không nổi, giống như không khí xung quanh cũng đang làm bỏng mặt mình.
Mạnh Ninh thành thật cúi đầu xuống, đang định nói xin lỗi, Hoắc Tư Niên đã cụp mắt nhìn khuôn mặt ngọt ngào như mùa xuân của cô gái, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Âm thanh của người đàn ông ấm áp và dễ nghe, có vẻ vẫn còn rất trẻ, nhìn tướng mạo này chắc là chỉ lớn hơn cô vài tuổi.
Mạnh Ninh hơi rũ mắt nhìn vào mũi chân mình, nhỏ giọng đáp lại: “Tên tôi là Mạnh Ninh.”
Cô gái cúi đầu xuống một chút, mái tóc đen dài mềm mại buông xõa trước ngực, xương quai xanh mảnh mai trắng như sứ lúc ẩn lúc hiện, bị ánh sáng mạ lên một vầng hào quang mờ ảo.
Hoắc Tư Niên thu mắt, kín đáo nhìn đi chỗ khác.
Anh nhớ đến chuyện cô gái nhỏ tên là Mạnh Ninh, Hoắc Sâm lâu lâu vẫn gọi điện thoại cho anh và thường xuyên nhắc đến cái tên này.
Đó là cháu gái nhà người bạn cũ nhiều năm của ông cụ, sau khi người bạn cũ qua đời, ông cụ đã tự mình chạy về trấn nhỏ ở nông thôn đưa cô gái lên đây.
Hoắc Tư Niên chậm rãi cong khóe môi, ý cười nhẹ xẹt qua nơi đáy mắt, anh hơi nghiêng người sang, nhường đường cho cô gái nhỏ. Sau đó anh cũng không ở lại lâu, lúc sắp rời đi, cặp mắt đen như mực có ý cười như có như không nhìn về phía Mạnh Ninh, chậm rãi thong thả mở miệng nói: "Ngày mai gặp lại."
Hoắc Tư Niên nói xong, không đợi cho Mạnh Ninh kịp phản ứng, người đàn ông đã mang theo áo khoác, sải chân dài bước đi ra ngoài, bóng lưng cao gầy thẳng tắp đã biến mất ở cửa phòng để quần áo.
Không lâu sau, tiếng đóng cửa phòng ngủ vang lên thật khẽ.
Mạnh Ninh sững sờ tại chỗ một hồi lâu, sau khi tinh thần từ từ bình tĩnh lại, cô lấy tay che trái tim đang đập thình thịch của mình, trong lồng ngực giống như đang giấu một con thỏ đấu đá lung tung, nhất thời không thể bình tĩnh lại, cô luôn cảm thấy cảnh tượng đột ngột vừa rồi như đang nằm mơ.
Vài phút sau, Mạnh Ninh tắt đèn trong phòng để quần áo, trở lại trên giường, giống như một con sâu lông chui vào chăn bông lần nữa, nhắm mắt lại một lúc lâu, nhưng cơn buồn ngủ vừa rồi đã biến mất hoàn toàn rồi.
Mạnh Ninh đang nhắm mắt ru cơn buồn ngủ, trong tầm nhìn đen kịt của cô bất ngờ xuất hiện một bóng người với thân thể trần trụi.
Cơ lưng của người đàn ông rất rõ ràng, rắn rỏi và thẳng tắp, vòng eo thon gầy và săn chắc, ở giữa có một đường xương sống mượt mà và linh hoạt.
Nó uốn khúc một đường xuống tới bên dưới, hoàn toàn chìm trong thắt lưng.
Mạnh Ninh vội vàng mở mắt, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu mình, khuôn mặt trắng nõn xuất hiện hai rặng mây hồng đáng ngờ, cô đưa tay lên má định cố gắng hạ nhiệt, nhưng không có một chút tác dụng nào.
Sau khi im lặng thật lâu, dường như Mạnh Ninh đã nhụt chí rồi, cái đầu bù xù như chim cút lại vùi vào ổ chăn lần nữa, bên ngoài chỉ còn những cọng tóc rối bù và lộn xộn.
Màn đêm u ám càng ngày càng dày đặc, gió đêm mang theo hơi mát dễ chịu, lặng im luồn qua khe hở của cửa kính, tiến vào phòng ngủ rộng lớn yên tĩnh, nhưng vẫn không thể thổi bay hơi nóng bốc lên từ gương mặt của cô gái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook