Tham lam sự ngọt ngào
-
Chương 14:
Hoắc Tư Niên chậm rãi mở miệng nói, Mạnh Ninh ngước mắt, bắt gặp con ngươi đang cười lười biếng của người đàn ông, nhịp tim của cô đột nhiên hỗn loạn.
Mạnh Ninh vô thức nuốt cổ họng có phần hơi khô khốc, nhưng nhiệt độ trên má vẫn không ngừng tăng lên, có một giọng nói trong tim không ngừng nhắc nhở cô, hãy hít thở thật sâu và đừng căng thẳng.
Hoắc Tư Niên khẽ nhíu mi, đối diện với máy ảnh rồi cong môi cười khẽ, chụp thêm vài tấm hình, trầm giọng hỏi: “Ba tấm hình đã đủ chưa?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp dễ nghe, âm thanh kia giống như xuyên qua núi đồi, vượt dòng suối trong lòng vang lên bên tai, Mạnh Ninh mím môi, nhẹ gật đầu, vừa mở miệng giọng nói đã có chút khàn: “Đủ rồi.”
Hoắc Tư Niên trả lại điện thoại di động cho Mạnh Ninh, cô gái trước mặt hơi nghiêng đầu, lông mi màu nâu nhạt cong dày rực rỡ trong ánh sáng mềm mại, đôi môi hồng khi đóng khi mở: “Anh Tư Niên, cảm ơn anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi nói cụm từ ‘anh Tư Niên’, giọng Mạnh Ninh rất thấp và nhẹ, chỉ hai người có thể nghe thấy.
Suy nghĩ của Hoắc Tư Niên chuyển động, anh cúi người xuống, vươn tay sờ lên mái tóc mềm mại đen nhánh của cô gái nhỏ, nó bù xù có chút giống lông một con thú nhỏ, tầm mắt anh đối diện với Mạnh Ninh, ý cười ở bên trong không giảm, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như ngày tạm biệt hôm đó: "Đợi thêm một lát nữa thì về nhà sớm một chút, không được quá muộn đâu."
Khuôn mặt đẹp trai sáng ngời của người đàn ông đến gần, phóng đại ngay trước mặt, sống mũi góc cạnh thẳng tắp cao vút, đôi môi mỏng cong một độ cung nhẹ nhàng, so vời hình tượng lúc lên màn ảnh càng chân thật hơn, giống như chân dung các nhân vật trong bức tranh sơn dầu của họa sĩ lớn, một khoảnh khắc là khắc sâu vào linh hồn.
Động tác nhỏ bé trong lúc vô tình của Hoắc Tư Niên khiến thần kinh Mạnh Ninh căng thẳng một chút, nhịp tim rối loạn đập như tiếng sấm rền, tiếng động rất lớn, cảm xúc vừa được kiềm chế lại có dấu hiệu không thể kìm chế nổi.
Mạnh Ninh chưa bao giờ quên rằng bất kỳ động tĩnh nào của cô và Hoắc Tư Niên đều bị các bạn học cách đó không xa theo dõi.
Mạnh Ninh thành thật gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Cô gái quay người rời đi với khuôn mặt ửng hồng, Lương Gia Ngộ khẽ nheo mắt vào, sau đó nhìn một loạt phản ứng của Hoắc Tư Niên, ánh mắt trầm tư như đang suy nghĩ gì đó.
Nếu anh ta đoán không lầm, khẩu hình miệng cô gái vừa rồi khi xưng hô với Hoắc Tư Niên, như thể cô đang nói "anh Tư Niên"?
Cùng lúc đó, các bạn học từ trong phòng riêng chạy tới xem náo nhiệt đều xúm lại vào các góc, từng cái đầu ló ra ngoài, tập trung tinh thần chăm chú nhìn cảnh tượng cách đó không xa.
Lúc Hoắc Tư Niên lấy điện thoại di động của Mạnh Ninh ra chụp ảnh, lông mày và ánh mắt của anh dịu dàng đến không ngờ, đôi mắt của ai cũng trừng to hơn cả chuông đồng, từ vẻ mặt tới thần sắc đều không thể tin được, đều cho rằng mọi chuyện chỉ là ảo giác.
Đó là siêu thần tượng Hoắc Tư Niên đấy! Bọn họ không nhìn lầm chứ? Anh thực sự đã đồng ý chụp ảnh chung với Mạnh Ninh!
Điều khó tin hơn nữa là khi Mạnh Ninh rời đi, người đàn ông còn sờ đầu coi một cái???
"Trời ạ, đây thật sự là nam thần của tôi sao? Anh ấy thật sự không từ chối Mạnh Ninh sao? Đồng ý chụp ảnh chung rồi!!"
"Chết tiệt, ai có thể tin vào chuyện này! Vừa rồi cánh tay của Hoắc Tư Niên còn khoác lên vai Mạnh Ninh, như thể đang ôm cậu ấy! Điều tệ hơn nữa là trước khi đi, anh ấy còn chạm vào đầu Mạnh Ninh nữa! Tôi không bị hoa mắt chứ?!"
“Ô ô ô ô thật là hâm mộ Mạnh Ninh, nếu biết vừa rồi Hoắc Tư Niên sẽ không từ chối, có lẽ tôi nên đi chung với Mạnh Ninh sang bên đó, chắc cũng chụp ảnh chung với nam thần được một tấm rồi đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mạnh Ninh đã gặp được vận may gì thế hả, hay là do hôm nay Hoắc Tư Niên đang có tâm trạng tốt? Vậy nên anh ấy mới đáp ứng tất cả các yêu cầu của người hâm mộ??"
“...”
Một nhóm bạn học bên cạnh đang thảo luận rất nhiều, Hứa Dữu Dữu cũng cảm thấy khó tin nổi, cô ấy sốc đến mức thiếu chút nữa đã bóp mấy người đang bình tĩnh bên cạnh mình.
Mãi cho đến khi Mạnh Ninh đi qua, còn chưa kịp đi vào phòng riêng, mười mấy người bạn cùng lớp không kìm được đã xúm lại vây quanh cô, đẩy Mạnh Ninh vào giữa, cực kỳ hóng hớt và tò mò, ríu rít dò hỏi:
"Mạnh Ninh, Hoắc Tư Niên đã nói gì với cậu vậy? Anh ấy ở ngoài đời thật có siêu đẹp trai không?"
"Cậu đã chụp ảnh chung được chưa? Mau để cho chúng tớ nhìn xem nào!"
"Hãy cho chúng tớ biết cảm giác khi được một anh chàng siêu đẹp trai sờ đầu là thế nào đi!"
"..."
Quá nhiều câu hỏi, Mạnh Ninh không thể trả lời hết được, cho nên bây giờ đại não vẫn còn choáng váng và trống rỗng.
Hứa Dữu Dữu đi tới, ghé người ôm lấy vai cô, kề vai sát cánh với cô, thở dài nói: "Chị em thật tuyệt nha! Thế mà thật sự lấy được một tấm hình chụp chung!"
Mạnh Ninh khẽ mím môi. Không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút áy náy.
Trở lại phòng riêng, tất cả các bạn cùng lớp đều muốn xem ảnh chụp chung, Mạnh Ninh không chịu được sự nhiệt tình của mọi người, vì thế liền lấy điện thoại di động ra bấm vào album, mười mấy cặp mắt đều làm một động tác tập trung lại đây:
"Mẹ kiếp! Không hổ danh là nam thần của tôi, được chụp bằng camera thường mà anh ấy vẫn đẹp trai như vậy! Khuôn mặt này, làn da này, quả là tuyệt vời."
"Nụ cười của Hoắc Tư Niên quá đỗi dịu dàng rồi đấy. Tại sao tôi càng nhìn càng cảm thấy, có phải Hoắc Tư Niên và Mạnh Ninh quen biết với nhau không? Anh ấy còn sờ đầu gần gũi nữa.”
Không biết ai đã nói đến câu này, hơi thở của Mạnh Ninh như ngừng lại, não cô ngừng lại hai giây, lúc đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào, đã có người bực bội mở miệng nói: "Làm sao có thể? Hoắc Tư Niên là ngôi sao lớn, xuất thân cũng không tầm thường, làm sao Mạnh Ninh có thể quen biết với người ta được, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với nhau luôn mà?"
“…"
Hứa Dữu Dữu nghe thấy lời này thì không vui, bất cẩn nói:" Tại sao bọn họ không cùng cấp bậc hả? Không phải đều là người hay sao?"
"Hơn nữa Mạnh Ninh nhà người ta cũng rất đẹp, có lẽ là Hoắc Tư Niên nhìn thấy Mạnh Ninh là một cô gái, lớn lên vừa ngoan ngoan còn là học sinh cho nên mới không từ chối đấy!”
Mạnh Ninh chớp mắt cảm ơn nhìn Hứa Dữu Dữu, khóe miệng nhẹ nhàng mím lại.
Lý Đan Đồng ở một bên dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát mọi thứ trước mắt, lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Mạnh Ninh, há mồm ngậm miệng đều là mấy chữ ‘Hoắc Tư Niên Mạnh Ninh’.
Ánh mắt cô ta đảo qua đám người, dừng trên người Mạnh Ninh, dáng vẻ cô lãnh đạm bình tĩnh, trong mắt Lý Đan Đồng lóe lên tia khinh thường, hừ lạnh một tiếng: "Không phải chỉ là ảnh chụp chung thôi sao? Chụp thì chụp thôi, làm như khó khăn lắm không bằng.”
Giọng điệu khó chịu của Lý Đan Đồng khi vừa mở miệng, những người chung quanh chậm rãi trầm mặc, đối mắt nhìn nhau.
Nghe thấy âm thanh, Mạnh Ninh nhướng mắt, hai tròng mắt đen trắng rõ ràng đối diện ánh mắt khinh thường cùng khiêu khích của Lý Đan Đồng, cô dừng lại một chút, sau đó gằn từng chữ một, học theo giọng điệu kỳ quái của cô ta: "Thật sự không khó như vậy, thế tại sao vừa rồi cậu không đi gặp người ta luôn?”
Hứa Dữu Dữu nghe vậy liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ, ở bên cạnh tiếp tục nói:“ Đúng vậy, nếu như cậu có khả năng, cậu cũng có thể đi xin một tấm!”
“Nhỡ đâu nam thần của tôi hạnh phúc một chút, không chỉ chụp ảnh chung với cậu, ngược lại còn tặng cậu một bức ảnh có chữ ký đấy ~"
Hứa Dữu Dữu xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cô ấy nói xong liền mỉm cười tủm tỉm, xung quanh từ từ yên tĩnh lại, mọi người đối mặt nhìn nhau, theo bản năng nhìn về phía Lý Đan Đồng.
Lý Đan Đồng đương nhiên nghe thấy sự mỉa mai trong giọng điệu của người bên kia, cô ta nhìn về phía Mạnh Ninh, vẻ mặt của cô gái lạnh lùng, không có chút gợn sóng nào, Mạnh Ninh càng như thế này, Lý Đan Đồng càng cảm thấy trái tim mình bị chặn lại, cảm xúc của cô ta bị kích thích từng chút một, trong lòng đưa ra quyết định, hất cằm lên, vẻ mặt ngạo nghễ: "Đi thì đi."
...
Lúc này, ở khu ăn uống công cộng.
Không bao lâu sau khi Mạnh Ninh rời đi, Lương Gia Ngộ nhướng mi lên, ra vẻ suy nghĩ nhìn người đàn ông đang bình tĩnh và thoải mái trước mặt, đánh giá tỉ mỉ từ đầu đến chân của người này một lần nữa.
Hoắc Tư Niên lười biếng ngước mắt lên, đôi mắt hồ ly hẹp dài tĩnh mịch kia hơi nhướng lên, con ngươi đen láy nhìn anh ta chằm chằm, “Ánh mắt của cậu kiểu gì thế hả?”
Mặc dù nói như thế, nhưng nhìn qua tâm trạng người nào đó có vẻ rất tốt, khóe môi anh cong lên một vòng cung nhẹ nhàng.
Lương Gia Ngộ có chút tò mò: "Cậu quan tâm đến người hâm mộ của mình từ khi nào vậy? Trước kia thật sự không phát hiện ra một chút nào."
Nếu bây giờ là những ngày thường, khi có người hâm mộ xâm nhập vào cuộc sống, Hoắc Tư Niên một là không để ý đến đối phương, hai là không có kiên nhẫn, nếu gặp được những người hâm mộ cuồng nhiệt, anh thậm chí có thể trực tiếp gọi cảnh sát. Từ trước tới nay Hoắc Tư Niên luôn có thái độ đơn giản và thô lỗ, căn bản không có chuyện lịch sự và tử tế như vậy, bất kể người bên kia là ai.
Thế nhưng chỉ 1 phút trước đó, người anh em này không những không từ chối trò chuyện với fan nhí mà còn chụp ảnh thân thiết với người ta, cuối cùng anh chàng còn không quên dặn dò cô gái nhỏ là về nhà sớm một chút.
Thao tác này là có ý gì??
Hoắc Tư Niên nhướng mày, nụ cười trên khóe môi càng sâu: “Cậu không thấy đứa nhỏ đó đang mặc đồng phục học sinh sao?”
Đương nhiên Lương Gia Ngộ có nhìn thấy, thật sự là đồng phục cấp ba của trường nào đó, nhưng chuyện này thì có quan hệ gì nữa à?
Anh ta im lặng một lúc, sau đó khẽ chậc một tiếng: “Thật sự nhìn không ra đấy, cậu còn rất biết kính già yêu trẻ.”
Hoắc Tư Niên hơi cúi đầu nghịch điện thoại di động, lười biếng cười nhẹ: “ Ai bảo tôi có tâm địa bồ tát làm gì."
Lương Gia Ngộ: "..."
Người này thật sự không hiểu lấy bản thân một chút nào.
Hai người đang nói chuyện, Lương Gia Ngộ vừa uống một ngụm nước trái cây, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một cô gái đang đi về phía họ, đồng thời ở góc không xa chỗ hai người ngồi, có một đám thanh niên trẻ tuổi đang hào hứng ngó nghiêng xung quanh, quan sát tình hình.
Có thể nhìn ra, giống như cô gái mặc đồng phục học sinh vừa rồi, cũng là học sinh cấp ba, nhưng cô gái xuất hiện trước mặt bọn họ lại không mặc đồng phục học sinh.
Cái này này vừa đi một người lại tới người khác à, hiệu ứng bươm bướm??
Trong mắt Lương Gia Ngộ mang theo ý cười, nâng cằm nhìn Hoắc Tư Niên, vừa mới đưa mắt nhìn anh một cái thì cô gái kia đã đi tới.
Lý Đan Đồng rất hồi hộp, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, đây là lần đầu tiên trong đời cô ta được nhìn cận cảnh thần tượng của mình, so với lúc ở trên màn ảnh còn chân thật hơn nhiều, khiến Lý Đan Đồng có chút cảm giác như đang nằm mơ.
Cho đến khi ánh mắt lạnh lùng và bình thản của người đàn ông rơi vào người cô ta, trái tim Lý Đan Đồng liền đập mạnh dồn dập, cô ta chỉ có thể cố gắng giả vờ bình tĩnh, liếc nhìn Lương Gia Ngộ rồi lại ngó Hoắc Tư Niên, giọng nói nhẹ nhàng vô hại, thấp giọng hỏi: "Xin chào, em là người hâm mộ của anh, anh có thể chụp một tấm ảnh chung với em được không?”
Khi nói ra những lời này, lòng Lý Đan Đồng đã nhảy cao bảy tám thước rồi, nhưng sau đó nghĩ đến thái độ của Hoắc Tư Niên đối với Mạnh Ninh, trong lòng cô ta đột nhiên có cảm giác tin tưởng.
Dù sao cả hai đều là người hâm mộ mà, có thân phận giống Mạnh Ninh, Hoắc Tư Niên cũng không thể làm trò từ chối cô ta trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho cô ta không bước xuống khỏi sân khấu nổi đúng không?
Hoắc Tư Niên hờ hững vô tình nâng mắt lên, hàng mi thẳng tắp đen sẫm tạo thành bóng dáng mờ ảo, bắt gặp ánh mắt tràn đầy mong đợi của cô gái, anh không chút do dự, giọng điệu rất nhẹ, không nghe ra một tia cảm xúc nào: "Xin lỗi, tôi không thể."
Lý Đan Đồng sững sờ một lúc, vẻ mặt vừa lo lắng vừa thẹn thùng có chút cứng ngắc, cô ta mím chặt môi, chưa từ bỏ ý định: "Nếu chúng ta không thể chụp ảnh chung, vậy ký một cái tên chắc cũng được chứ?"
Hoắc Tư Niên ghé mắt, khuôn mặt góc cạnh tuấn mỹ chỉ có sự yên tĩnh và nhạt nhẽo.
Trong khi Lý Đan Đồng đang nói, cô ta còn tiếp tục chủ động, không biết lấy ra một mảnh giấy và một cây bút từ chỗ nào, nói: "Viết lên trên mảnh giấy này cũng được ____"
Không chờ Lý Đan Đồng nói xong, Hoắc Tư Niên đã từ tốn buông bộ đồ dùng ăn uống xuống, sự nóng nảy giữa hai đầu lông mày cũng không thèm kiềm chế nữa,lên tiếng ngắt lời cô ta: "Rất xin lỗi, cô đã làm phiền bữa ăn của tôi rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook