Chiều thứ sáu, các bạn trong lớp đều lần lượt đi hết, Mạnh Ninh cùng các thành viên trong nhóm ở lại làm trực nhật.
Cô cầm chổi quét dọn khu vực ở giữa, một lúc sau có người đi tới chủ động giúp cô kê ghế lên trên bàn học để thuận tiện cho việc dọn dẹp.
Mạnh Ninh vội vàng nói tiếng “Cảm ơn”, ngay lúc cô ngẩng đầu nhìn lên, cô nhìn thấy khuôn mặt của lớp trưởng Diệp Thư Triết.
Người thiếu niên trước mặt gầy gò, mảnh khảnh, mặc đồng phục học sinh xanh trắng, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng đen, trông cậu ta nhã nhặn thanh tú, lúc này cười dịu dàng nhìn Mạnh Ninh, tốt bụng nói: “Tớ tới giúp cậu.”
Ngay khi vừa dứt lời, Diệp Thư Triết dường như muốn giúp Mạnh Ninh cầm cây chổi trong tay cô, nhưng Mạnh Ninh đã vô thức tránh nó, với bàn tay cầm cây chổi để xuôi bên người cô, nhẹ nhàng từ chối: “Không cần đâu lớp trưởng, tớ có thể tự mình làm được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái có thái độ khách sáo lại xa cách, Diệp Thư Triết đưa tay ra trống không, vẻ mặt có chút xấu hổ, lập tức cười cười: “Tớ chỉ muốn giúp cậu chia sẻ một chút, lát nữa chúng ta có thể cùng nhau về sớm chút.”
Ngay khi nghe đối phương nhắc nhở, Mạnh Ninh chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật của lớp trưởng, tuần trước cô đã hẹn đi liên hoan với mọi người vào tối nay.
Mạnh Ninh vẫn lắc đầu, không quên nói một tiếng “Cảm ơn”, tiện thể đẩy nhanh tốc độ dọn dẹp, những học sinh xung quanh nhóm trực nhật nhìn thấy hai người đứng cùng nhau, mỉm cười mập mờ đầy ẩn ý, ​​bắt đầu ồn ào lên:
“Lớp trưởng, hôm nay Trâu Văn Bác cũng trực, sao cậu không giúp cậu ấy nha?”
“Cậu thì biết cái gì, Mạnh Ninh là nữ sinh, lớp trưởng đây là thương hoa tiếc ngọc đó.”
“Vậy nếu đổi lại là một nữ sinh khác, lớp trưởng cũng không định giúp sao? Cậu nói đúng không, lớp trưởng?” Có người cười hì hì hỏi Diệp Thư Triết.
Diệp Thư Triết không nhịn được cười, xoay người nhặt một viên phấn trên bàn giáo viên, ném thẳng vào người đang trêu chọc, “Tránh sang một bên.”
Viên phấn rơi xuống mặt đất vỡ thành ba mảnh, bạn học cười chạy đi, trước khi đi vẫn không quên nói: “Chúng ta đi trước, hai người đó từ từ sẽ đến, dù sao cũng hiếm có thời gian dành cho hai người.”
Diệp Thư Triết cười gằn một tiếng, hoàn toàn không có ý phản bác bọn họ, Mạnh Ninh khi nghe thấy tiếng động thì ngước mắt lên, ngoài cửa phòng học sớm đã không còn ai, cô cau mày, không muốn trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện phiếm của người khác.
Mạnh Ninh cầm chổi bước tới dọn dẹp sạch sẽ ba mảnh phấn trên mặt đất, sau đó không chút do dự nói với Diệp Thư Triết: “Lớp trưởng, cậu có phải hiểu sai gì đó không?”
Diệp Thư Triết sờ sau đầu cậu ta cười cười: “Không đâu! Chỉ là bọn họ thích đùa giỡn một chút.”
Mạnh Ninh mím môi, chậm rãi nắm chặt cây chổi trong tay, nghiêm túc bày tỏ suy nghĩ trong lòng của mình: “Nhưng một trò đùa như vậy tuyệt đối không vui chút nào.”
Cô gái trước mặt giọng điệu vô cùng khách sáo, mặt mày xinh đẹp dịu dàng mà bình tĩnh, không có chút nào cảm xúc dư thừa, hiển nhiên là không muốn người khác hiểu lầm, ngay trong lúc này vạch rõ ra khoảng cách giữa hai người.
Diệp Thư Triết dừng một chút, vẻ mặt có chút vi điệu, vừa rồi khi bị trêu chọc cậu ta còn khá vui vẻ, nếu như Mạnh Ninh có thể tiếp nhận có nghĩa là cậu ta rất có cơ hội, chỉ là hiện tại tâm trạng tốt đã bị biến mất trong tích tắc.

Cậu ta trầm giọng “ừm” một tiếng rồi nói: “Tớ sẽ nhắc nhở bọn họ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh không nói tiếp nữa, tiếp tục dọn dẹp vệ sinh, Diệp Thư Triết thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi.
-
Chạng vạng 6 giờ chiều, ở công ty giả trí Buhse.
Lương Gia Ngộ dưới sự hướng dẫn của người nhân viên nữ quầy lễ tân, trực tiếp đi đến phòng tập thể dục trên tầng cao nhất của công ty, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Hoắc Tư Niên vẫn đang tập thể dục cách đó không xa.
Người đàn ông với mái tóc ngắn màu vàng nhạt đặc biệt bắt mắt, anh đang mặc một chiếc áo thể thao màu đen, đổ mồ hôi như mưa trên máy chạy bộ, mồ hôi trong suốt trượt dài trên khuôn mặt đẹp trai ,gầy gò của anh, ngưng tụ nhỏ thành giọt trên khuôn hàm góc cạnh rõ ràng.
Theo người đại diện Trương Khiêm nói, vì sắp tới có buổi biểu diễn, nên mỗi ngày Hoắc Tư Niên đều phải dành gần bốn tiếng đồng hồ để luyện tập thể chất ma quỷ, ngoài ra còn có thêm hai tiếng luyện thanh nhạc, tính đến nay trong tháng này anh mới chỉ được nghỉ có một ngày rưỡi.
Lương Gia Ngộ dựa vào cửa phòng tập quan sát một lúc, thấy người đàn ông trên máy chạy bộ không có ý dừng lại chút nào, anh ta không khỏi chậc chậc một tiếng, sau đó chậm rãi bước đi về phía người đó.
“Anh, anh đây cũng là tận tâm quá rồi! Đã một tháng không gặp nhau, nghe người ta nói, đến cơ bụng tám múi anh cũng đã tập thành?”
Lương Gia Ngộ nhìn chằm chằm những đường cơ săn chắc gọn gàng trên cánh tay của Hoắc Tư Niên, nhìn đi nhìn lại, đôi mắt lại không khỏi liếc nhìn thêm vị trí cơ bụng của người nào đó.
Hoắc Tư Niên ghé mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương Gia Ngộ, dùng đầu ngón tay trong trẻo lạnh lẽo ấn vào máy chạy bộ, chuyển sang chế độ đi bộ chậm, lấy khăn lau mồ hôi trên trán, giọng nói trầm thấp từ tính: “Ai bảo với cậu?”
Lương Gia Ngộ cười cười: "Nữ trợ lý của công ty anh, cô ấy hiểu anh rất rõ.”
“Thứ này không cần luyện tập” Hoắc Tư Niên khẽ hừ một tiếng, kéo khóe miệng, giọng điệu nhếch nhác: “Ông đây vẫn luôn có nó.”
Lương Gia Ngộ cười hì hì trêu chọc: “Vậy đợi đến lúc anh lên sân khấu, người hâm mộ không thể không phát cuồng nha?"
Không phải vô cớ mà Hoắc Tư Niên có thể ngồi vững ở ngôi vị cao nhất làng giải trí trong hai năm qua, trước mỗi buổi hoà nhạc, anh đều rút lui một khoảng thời gian để thực hiện nghiêm ngặt việc rèn luyện thân thể và luyện thanh. Hai, ba giờ biểu diễn liên tục hơn 20 bài hát không ngắt quãng đòi hỏi thể lực cực cao, bản thân Hoắc Tư Niên không chỉ là một thần tượng bình thường với gương mặt xinh đẹp, mà thực lực của anh cũng xứng đáng với lượng fan đông đảo trong giới.
Hoắc Tư Niên không để ý đến sự phóng đại rực rỡ của Lương Gia Ngộ, anh cầm khăn mặt ấn nút tạm dừng, từ trên máy chạy bộ đi xuống, môi mỏng nhếch lên: “Trương Khiêm mời cậu đến đây?”
Lương Gia Ngộ nói “Ừm”, đút một tay vào túi, chậm rãi đi theo sau Hoắc Tư Niên: “Anh Trương có việc nên không tới đây, anh ấy yêu cầu chúng ta thảo luận về vấn đề hát hỗ trợ trong buổi hoà nhạc trước.”
Đối với buổi biểu diễn này, công ty dự định sẽ tìm ba ca sĩ hỗ trợ cho Hoắc Tư Niên, trong danh sách khách mời có hai cô gái và một chàng trai, họ đã từng hợp tác với Hoắc Tư Niên trước đây, khi các ứng cử viên đã được xác định, Hoắc Tư Niên chỉ chọn mình Lương Gia Ngộ, về lý do tại sao anh không chọn hai người còn lại, câu trả lời của Hoắc Tư Nặc rất đơn giản: Phiền phức.

Buổi biểu diễn nhất định không thể thiếu hoạt động của nhóm CP. Hoắc Tư Niên luôn khinh thường đối phó với những lời đàm tiếu và scandal như vậy. Thay vì để công chúng chú ý quá nhiều đến đời tư, tốt hơn hết nên giải quyết những chuyện này, hoàn toàn có thể tránh được rắc rối tận gốc.
Lương Gia Ngộ liếc nhìn thời gian, đề nghị: “Sao chúng ta không đi ăn tối trước đi! chúng ta có thể từ từ nói về buổi hòa nhạc.”
Hoắc Tư Niên vứt khăn mặt trên tay, đi về phía phòng nghỉ, sau khi tập thể dục giọng nói của anh rất nhẹ nhàng: “Được rồi, cậu quyết định địa điểm đi.”
“Chúng ta đến nhà hàng Trung Quốc này đi! đây là nhà hàng của gia đình họ Diệp, em nghe nói mùi vị cũng không tệ, an ninh cũng rất cao.”
Hơn nữa bên trong đó là cần thẻ hội viên, người bình thường không vào được, họ sẽ không bị quấy rầy bởi những người không liên quan khi dùng bữa ở đó.
Hoắc Tư Niên đối với chỗ ăn cơm từ trước tới nay luôn kén chọn, nhất là trước đây từng gặp phải fan cuồng trong bữa ăn, anh rất ít khi đi ra ngoài một mình ngoại trừ đi thu xếp công việc, nhưng Lương Gia Ngộ lại vì thế mà là một điểm học tập.

Mạnh Ninh cùng Diệp Thư Triết từ trường học đi ra đã là xế chiều, hoàng hôn nghiêng về phía tây, ánh hào quang rực rỡ nhuộm cả bầu trời bao la thành một màu cam chói lọi, những đóa hồng bên đường nhô ra khỏi hàng rào sắt của ngôi trường, chào đón gió đêm nhẹ nhàng khẽ lay động.
Không lâu sau, Mạnh Ninh nhận được tin nhắn từ Hứa Dữu Dữu gửi tới:
“Ninh Ninh, cậu khi nào thì đến vậy?”
“Nghe nói cậu với Diệp Thư Triết cùng qua đây?”
Mạnh Ninh đánh máy trả lời: “Ở trên đường, tớ và cậu ta đi chung.”
Hứa Dữu Dữu: “Được rồi, trên đường nhớ chú ý an toàn, đợi cậu tới có rất nhiều chuyện muốn nói cho cậu biết.”
Mạnh Ninh mím môi, cất điện thoại di động vào.
Nửa giờ sau, chiếc taxi chậm rãi dừng lại trước một tòa cao ốc tráng lệ, Diệp Thư Triết xuống xe trước, rất lịch sự giúp Mạnh Ninh mở cửa xe, Mạnh Ninh khách khí nói lời cảm ơn.
Nhàn Tinh Các nằm trên tầng 26 đến tầng 30 của hội sở Trung Bác, nghe Hứa Dữu Dữu nói rằng những người đến đây tiêu tiền không phú thì quý, nhưng nhất định phải là hội viên mới vào được, Diệp Thư Triết hẳn là có hoàn cảnh gia đình rất tốt, cho nên đám học sinh nghèo bọn họ mới có thể ra vào nơi này không bị cản trở.
Cả hai bước vào tòa nhà, đi về phía lối vào thang máy dưới sự hướng dẫn của một nhân viên đi theo. Hầu hết những người đi qua xung quanh đều mặc vest đi giày da, trang phục tinh xảo đến cẩn thận tỉ mỉ, mỗi bước di chuyển của họ đều phảng phất ra thận phận cao quý của họ.
Mạnh Ninh vô thức liếc nhìn bộ đồng phục học sinh thể thao của cô, không phù hợp với nơi này, cũng may là Diệp Thư Triết ở bên cạnh cô cũng đang mặc đồng phục học sinh như vậy, nên ở đây cô không cảm thấy lúng túng lắm.

Mạnh Ninh đầu óc trống rỗng, giọng nói của Diệp Thư Triết đột nhiên vang lên bên tai: “Nhà hàng này là cơ sở kinh doanh của gia đình tớ, các đầu bếp ở đây đều là bậc thầy ẩm thực trong nước, nếu về sau cậu muốn đến, tớ có thể thường xuyên đưa cậu tới đây ăn.”
Nói đến nhà hàng này, giọng điệu của Diệp Thư Triết trong lúc lơ đãng mang theo cảm giác tự hào, nhìn Mạnh Ninh như đang chờ đợi sự ngưỡng mộ và sùng bái của cô.
Nhưng mà không có.
Cô gái trước mặt mím môi, thản nhiên điềm tĩnh cười, nhẹ nhàng nói: “Lớp trưởng, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tớ lại thích ăn ở nhà hơn.”
Nghe vậy, Diệp Thư Triết sững sờ một lúc, nhưng cậu ta không ngờ Mạnh Ninh sẽ trả lời như vậy, cậu ta cau mày không để lộ chút dấu vết nào, trong khi đang khó chịu vì sự láu cá của cô. Cậu ta không thể hiểu được, đồng thời cũng cảm thấy Mạnh Ninh khác với những cô gái mà cậu ta đã tiếp xúc trước đây.
Cậu ta lại nghĩ, có lẽ những cô gái ở thành phố nhỏ ít hiểu biết, không hiểu gia cảnh giàu có của cậu ta, cho nên mới có thể bình thản như bây giờ.
Hai người cùng nhau đợi thang máy, đúng lúc này, ở lối vào của lầu một, hai bóng dáng cao lớn bước vào đại sảnh.
Lương Gia Ngộ trước tiên cởi mũ lưỡi trai trên đầu xuống, liếc nhìn xung quanh rồi mở điện thoại di động lên, “Anh à, bây giờ đang là giờ ăn cao điểm, phòng riêng đã không còn, nếu không chúng ta chuyển sang nơi khác nhé?”
Người đàn ông bên cạnh anh ta mặc một bộ âu phục màu đen rất đơn giản, mái tóc vàng được che bởi chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, mái tóc dày đặc, đôi lông mày rõ ràng, mắt đen, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Hoắc Tư Niên đang muốn mở miệng, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn lối vào thang máy cách đó không xa, sau đó đột nhiên dừng lại.
Có một bóng người tinh tế nhẹ nhàng đứng ở lối vào thang máy, thoạt nhìn chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng khi nhìn lại, đôi lông mày vốn đang căng ra của Hoắc Tư Niên khẽ giật giật.
Có một chàng trai, một cô gái mặc đồng phục học sinh của trường cấp ba số 1, hai người họ trên lưng đeo cặp sách đứng cạnh nhau, rất dễ thấy họ giữa những người mặc Âu phục tới lui xung quanh.
Hoắc Tư Niên lông mi hơi rũ xuống, đôi mắt đen trầm tĩnh không chút dao động, bình tĩnh nhìn.
Một giây tiếp theo, cô gái quay đầu lại nói gì đó với chàng trai bên cạnh, chàng trai có dáng người cao, tương xứng với cô gái, chàng trai còn cố ý cúi xuống một cái, ghé sát tai để lắng nghe.
Vào lúc cô gái quay đầu lại, ánh mắt của Hoắc Tư Niên ngưng lại, xác nhận vừa rồi chính mình vừa nhìn thoáng qua.
Đích thật chính là Mạnh Ninh.
Lông mày nghiêm nghị của Hoắc Tư Niên khẽ nhếch lên, xanh đen đáy mắt lóe lên suy tư, sao đứa trẻ này lại ở đây?
Lương Gia Ngộ ở một bên nhìn Hoắc Tư Niên đã lâu không nói chuyện, đang định thúc giục, mới phát hiện người nọ đang nhìn chằm chằm về một hướng nào đó.
Lương Gia Ngộ đầu tiên là liếc nhìn Hoắc Tư Niên, cau mày nghi ngờ, sau đó nhìn theo tầm mắt của anh, một lúc sau, anh cũng chú ý tới hai học sinh đang đứng đợi thang máy, một nam một nữ mặc đồng phục học sinh, nam sinh so với nữ sinh cao hơn một chút, có vẻ rất xứng đôi, nhưng xét về ngoại hình, nữ sinh rõ ràng là ưa nhìn hơn nam sinh rất nhiều, trắng trẻo mảnh mai, trong sáng lain xinh đẹp.
Anh ta thu lại ánh mắt, nở một nụ cười chế nhạo: “Ngày nay bọn trẻ yêu sớm còn rất không kiêng nể nha?”
“Em đoán cậu nhóc đó đưa bạn gái tới đây để hẹn hò.”
Nghe vậy, nếp nhăn giữa hai lông mày của Hoắc Tư Niên càng sâu, đôi mắt đen của anh ta lạnh lùng nhìn Lương Gia Ngộ, trầm giọng hỏi: “Yêu sớm?”

Lương Gia Ngộ không giấu giếm: “Anh chưa nghe nói về nó sao? Tầng 26 luôn là một nhà hàng theo chủ đề cặp đôi, rất nhiều cặp đôi trẻ tuổi đến đây để hẹn hò.”
Anh ta xem các bài đánh giá trực tuyến, đây là một nhà hàng ăn khách nổi tiếng trên Internet.
Đôi mắt của Hoắc Tư Niên mờ đi, hàng mi thẳng và rậm phủ một bóng mờ mờ ảo ảo, cảm xúc giữa hai lông mày khó lường, uể oải nâng mi nhìn Mạnh Ninh vào thang máy cùng cậu nhóc kia.
Khóe môi Hoắc Tư Niên thu lại, không chút do dự nói: “Đi thôi.”
Lương Gia Ngộ vừa định hỏi anh đi đâu thì nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đã đi về phía cửa thang máy, anh vội vàng đi theo, thật sự không hiểu: “Anh không định đổi nhà hàng sao?”
Hoăc Tư Niên: “Không cần.”
Tâm trạng của người đàn ông này vô cùng nhạt nhẽo, có một áp suất không khí thấp không thể hiểu được khắp người anh ta, Lương Gia Ngộ liền cảm thấy ớn lạnh không thể giải thích.
Hai người bước đến lối vào thang máy, người đợi thang máy đã lên lầu rồi, Hoắc Tư Niên nhận thấy tầng được thang máy hiển thị chính xác là tầng 26.
Dường như trong một khoảnh khắc, đại não tự nhiên rơi vào một thứ cảm xúc đang dần lên men.
Trùng hợp ư?
Anh không quá tin Mạnh Ninh sẽ yêu sớm.
Người phục vụ đi sau muốn đưa hai người vào thang máy đặc biệt, nhưng bị Hoắc Tư Niên từ chối, hai người vừa bước vào, ngón tay thon dài của người đàn ông trực tiếp ấn vào nút số 26.
Có thể thấy nhà hàng rất chú tâm, ngay cả những cái phím ấn cũng khác các tầng khác, là hình trái tim.
Lương Gia Ngộ nhìn số tầng rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh, lúc này mới đến lượt anh ta không bình tĩnh được nữa: “Em và anh? Cùng nhau đi nhà hàng chủ đề cặp đôi sao?”
Hoắc Tư Niên thản nhiên cụp mắt xuống, khóe miệng hơi rủ xuống, trầm giọng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Bảo cùng người khác
Hoắc Tư Niên: Không được phép yêu sớm!
Ninh Bảo cùng mình
Hoắc Tư Niên: 18 tuổi sao có thể xem là yêu sớm chứ, Ninh Bảo nhìn anh QAQ


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương