Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch)
-
Chapter 15 Tụ họp(2)
Sáng sớm, Vương Huyên hoàn toàn thay đổi Thải khí thuật, phương pháp nội dưỡng, luyện theo truyền thừa của phương sĩ, kết quả thu hoạch to lớn.
Khi bình minh lên, hắn ra cả người mồ hôi, quá trình trao đổi chất nhanh hơn so với trước kia, giống như tất cả tạp chất trước kia tích tụ trong cơ thể đều toát ra thành chất dính nhơm nhớp trên người.
Hắn cảm nhận được trạng thái tốt trước giờ chưa từng có, người nhẹ nhàng sung sức, tràn ngập sức sống, tinh thần dồi dào, bên trong cơ thể hàm chứa một luồng sức mạnh rất to lớn.
“Phải tới Tân Tinh!” Giọng hắn kiên định, sắp tới phải cố gắng tăng cường thực lực, chuẩn bị để tới Tân Tinh.
“Vương Huyên!” Xa xa có người gọi hắn.
Rất nhanh, Chu Khôn đi tới, khuôn mặt thanh tú vẫn mang theo khí chất buồn như trước, nhưng sau khi xuất hiện ở đây, cậu ta nở một nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.
“Quả nhiên cậu vẫn chưa rời khỏi trường học, còn đang luyện Cựu Thuật, đúng là hơi hãm sâu rồi.”
Nói tới đây, cậu ta hạ thấp giọng: “Nghe tôi khuyên này, chuẩn bị sớm đi, Cựu Thuật… đã bị bên phía Tân Tinh vứt bỏ, có thứ mới xuất hiện.”
Có thể nghe được cậu ta nói câu này, Vương Huyên cảm thấy trong lòng ấm áp, mặc dù mình đã đoán ra từ lâu, nhưng vẫn biết ơn Chu Khôn.
“Hai ngày sau tôi sẽ dọn đi, nhưng vẫn ở lại thành phố này, công việc về cơ bản đã ổn định, năm ngày sau sẽ đến báo cáo.”
Sau khi Chu Khôn nghe thì thở dài nói: “Hy vọng cậu sẽ thuận lợi, sau này chúng ta còn có thể tụ họp.”
Sau đó cậu ta nói buổi tối có buổi tụ họp, hỏi hắn có muốn đi hay không.
Người được chọn trúng bốn ngày sau sẽ rời khỏi Cựu Thổ đến Tân Tinh, bọn họ chuẩn bị tụ họp là bởi vì sau khi đến Tân Tinh, mỗi người sẽ chia ra trở về nơi của mình.
Chu Khôn nói: “Cậu yên tâm, chỉ là tụ họp bình thường thôi, dù sao thì cũng tình nghĩa bạn học bốn năm, tuyệt đối không có ai phá đám đâu, Chủ yếu để kỷ niệm kết thúc bốn năm tươi đẹp đơn thuần cuối cùng trong cuộc đời chúng ta kết thúc, từ nay về sau, chúng ta sẽ phải bước vào thùng nhuộm lớn của xã hội, chấp nhận đủ loại đòn hiểm và ăn mòn.”
Vương Huyên không nói gì, trái lại hắn không để ý có xuất hiện chuyện phá đám gì hay không, hắn chỉ đang suy nghĩ xem có thể gây ra phiền phức cho người khác hay không.
“Đi đi, có người cậu muốn gặp nhất đó.” Chu Khôn nói, cậu ta rất mong muốn có thể tám chuyện với Vương Huyên, cuối cùng uống đến sảng khoái.
Vương Huyên cười ha ha, xem ra cậu ta đã hiểu lầm rồi, nào có người muốn gặp nhất, không gây ra sóng gió là tốt rồi.
“Có mấy bạn học trong lớp thực nghiệm không được chọn cũng chưa rời đi, còn đang ở thành phố này.” Vương Huyên nói với cậu ta.
Chu Khôn nói: “Tôi cũng sẽ đến thông báo. Nhưng mà có mấy người đang xem cậu, muốn biết cậu có đến hay không.”
Dù là bạn học Cựu Thổ được chọn hay không được chọn tới Tân Tinh, mặc dù đều rất quen thuộc lẫn nhau, rất nhiều người đều có quan hệ không tệ, nhưng buổi tụ họp kiểu này có vẫn sẽ khiến cho người ta cảm thấy khác thường.
“Được, tôi đi.” Vương Huyên gật đầu.
Chu Khôn vừa đi, Tần Thành đã gọi điện thoại tới: “Lão Vương, bọn họ muốn tụ họp, kêu tôi qua đó, xoắn xuýt ghê, tôi cũng đâu phải tới Tân Tinh, chỉ là tới Tân Nguyệt thôi mà. Cậu có đi không?”
Đầu tiên Vương Huyên sửa lại cách gọi của cậu, sau đó mới nói: “Cậu đứng ở mặt trăng trên đỉnh đầu của bọn họ, ngày nào cũng dõi mắt nhìn xuống bọn họ, cậu còn gì mà xoắn xuýt nữa. Buổi chiều cậu qua đón tôi đi, chúng ta đi chung.”
Tần Thành lập tức kêu lên sảng thoái: “Ok, chỉ chờ mỗi câu này của cậu thôi, tôi sợ cậu không đi lắm đấy!”
Tần Thành lái xe đến, sau khi đón Vương Huyên thì lái ra khỏi trường học.
Trong nhà cậu làm kinh doanh, điều kiện không tệ, mấy năm trước đã có xe riêng của mình rồi.
Một buổi chiều mùa thu, bầu trời trong vắt cao xanh, màu xanh mát mẻ đó như muốn trút xuống, lọc sạch cả thành phố.
“Bây giờ chúng ta qua đó có sớm quá không?” Tần Thành hỏi.
“Không sớm, chạy tới là vừa lúc.” Vương Huyên nhìn ngoài cửa xe.
Cả thành phố có những di tích từ thời xa xưa, mấy tháp đá đứng sừng sững mấy trăm năm không đổ hiện lên vẻ cũ kỹ, cũng có từng hàng cao ốc chọc trời mọc như rừng, san sát nhau, vô cùng sầm uất, tràn ngập không khí hiện đại.
Đến gần khu thương mại, người đi đường rất nhiều, người xe như nước, đường sá hơi chật chội.
“Tôi sẽ phải rời khỏi đây. Trước kia sống ở đây không cảm thấy gì, nhưng bây giờ đột nhiên có chút không nỡ.” Tần Thành thở dài, trong lòng tự nhiên trống rỗng.
Vương Huyên nói: “Chờ khi cậu lên đời rồi thì có thể tự do lui tới hai nơi cũ mới, khi đó tất cả đều không thành vấn đề nữa.”
Hai bên đường có không ít cây cổ thụ ngân hạnh, phiến lá màu vàng bay lả tả không dứt, rơi xuống tạo thành một tầng dày, dưới ánh mặt trời, đầy đất vàng óng ánh, rất là xinh đẹp.
Trên đoạn đường này, giữa các cây ngân hạnh còn xen lẫn không ít cây phong, lá cây đỏ rực nối thành từng mảng, đỏ rực giống như một mảng ráng chiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook