7.

Mở mắt dậy đã là rạng sáng. Dì giúp việc mang một bát cháo vào phòng, nói nếu tôi mệt thì nên nghỉ ngơi thêm.

Từng thìa cháo ấm như thanh lọc số rượu bia trong bụng khiến tôi thoải mái vô cùng.

Nhưng đã thức dậy rồi nên lăn qua lăn lại mấy vòng vẫn không ngủ lại được.

Tôi với tay lấy chiếc điện thoại ở đầu giường.

Ngày 18 tháng 8 năm 2022.

Sinh nhật lần thứ 20, một đêm mất ngủ.

Tâm trí tôi bắt đầu cưỡi ngựa xem hoa, hồi tưởng về những kí ức xưa cũ.

Thẩm Hoài Nghiên sau khi bị mẹ hắn lôi tới xin lỗi đã bắt đầu cùng tôi qua lại thường xuyên hơn.

Dì Thẩm nghiêm túc quở trách: "Hôm nay con đã làm ra một hành vi bất lịch sự như thế đã biết lỗi chưa? Nói cho mẹ biết Hoài Nghiên, tại sao con làm như vậy?"

Thẩm Hoài Nghiên lúc mẫu giáo chỉ cao ngang lông mày của tôi, nhưng dung mạo đã rất ưa nhìn.

Hắn chớp chớp mắt chỉ vào tôi:

"Bởi vì cô ấy rất xinh đẹp, con thích cô ấy "

Tôi vừa tức vừa xấu hổ, trước mặt tất cả mọi người bỏ chạy về phòng.

Nhưng kể từ hôm ấy, Thẩm Hoài Nghiên chính thức trở thành cái đuôi của tôi.

Chuyện đó tính đến bây giờ đã hơn mười năm.

Bất kể tôi tránh anh ta thế nào, anh ta luôn có thể tìm thấy tôi.


Mẫu giáo, tiểu học, cấp 2 rồi đến cả cấp 3.

Trong vô thức, ký ức của tôi về anh ấy đã quá nhiều.

Một chàng trai trẻ dắt tôi đi dạo trên bờ biển.

Một người theo sau như cái mông không ngừng nói rằng anh ta thích tôi như cái máy lặp lại.

Cũng nhớ khi chúng tôi tốt nghiệp trung học sau đó cùng tới Pháp du lịch.

Hai đứa đem hành lý cất hết vào nhà trọ. Buổi tối trở về thì phát hiện ra tất cả chúng đều đã bị đánh cắp sạch, ngay cả mấy lọ mỹ phẩm của tôi cũng không thoát.

Nhưng anh ấy chỉ cười nói may mắn thay, điện thoại và giấy tờ không bị mất. Anh nắm tay tôi và trở lại trung tâm để mua những đồ dùng cần thiết.

Trên đường đi, điện thoại di động cũng suýt bị trộm mấy lần.

Quay trở lại Homestay một lần nữa, bụng tôi quặn đau dữ dội.

Tôi càng lúc càng suy sụp, bất lực nhìn Thẩm Hoài Nghiên ở một bên đang rất lo lắng rồi cắn môi nói: "Kỳ kinh nguyệt đến rồi"

Anh ấy choáng váng, dìu tôi vào giường nghỉ ngơi trước.

Rồi trở lại vào lúc tám hoặc chín giờ tối, cầm rất nhiều thứ trong tay.

Bên trong có mỹ phẩm, quần áo nhỏ, khăn mặt và cả băng vệ sinh.

"Anh lấy tiền ở đâu để mua những thứ này chứ?" Lúc ấy trong người chúng tôi thật sự không có đồng nào.

Thẩm Hoài Nghiên giơ tay lên và lắc lắc cổ tay ra hiệu.

Tôi tức giận: "Anh bị chúng cướp mất sao?"

"Không phải, anh đã tìm thấy một tiệm cầm đồ nên đổi lấy một ít. Vẫn còn rất nhiều đồ, ngày mai báo cảnh sát xong chúng ta tiếp tục đi du lịch"

Tôi không thể ngăn bản thân gặng hỏi:

"Anh đã bán giá bao nhiêu?"

Rồi anh nói ra con số khiến tôi hận không hiểu vì sao lúc ấy lại để cho anh đi.

Anh ta lơ đễnh: "Biết đâu đồng hồ bị đánh cắp vào ngày mai thì thà để nó hiện tại phát huy hết giá trị"

......

Tôi tin rằng anh ấy sẽ làm tán gia bại sản cả hai nhà chúng tôi theo cách này.

Bố mẹ tôi quyết định làm thông gia xong liền có thể phá sản.

8.

Thẩm Hoài Nghiên yêu tôi rất nhiều.

Tôi cũng đã từng rất chắc chắn về điều ấy.

Sau khi mở nguồn điện thoại thì tin nhắn đầu tiên vẫn như cũ là của hắn gửi tới.


"Em về nhà chưa? Chúc mừng sinh nhật, ngủ sớm đi nhé"

Tôi ném điện thoại sang một bên, phiền muộn nhắm mắt lại.

Cùng một người mà thực sự có thể thay đổi nhiều đến thế sao?

Nghĩ về việc người lạnh lùng chất vấn tôi trong kiếp trước, yêu cầu tôi rời đi, không phân đen trắng đổ hết lỗi lầm lên người tôi, còn chặn hết tất cả liên lạc.

Lúc ấy tôi đã cảm thấy như có một lưỡi kiếm sắc bén đâm vào cơ thể mình, đem ngũ phủ lục tạng xoắn hết lại.

Rất đau.

Và những đau đớn ấy trong tương lai còn ngày một sẽ nghiêm trọng hơn. Biết rõ như thế mà sao tôi vẫn chưa tỉnh chứ?

Thật sự rất khó để buông tay.

Mọi người đều nói Thẩm Hoài Nghiên đã theo đuổi tôi trong mười năm qua. Nhưng thực tế thì tôi cũng thích anh ấy theo cách tương tự.

Đêm này tôi đã có một giấc mơ từ góc nhìn thứ ba.

Trong mơ, Thẩm Hoài Nghiên mặc một chiếc hoodie màu xám ngồi ăn tại một nhà hàng Trung Hoa ở Chinatown. Điện thoại hắn lặp đi lặp lại một đoạn tin tức.

"Doanh nhân trẻ XX - vị thiếu gia thừa kế sản nghiệp YY mới vừa đột tử tại nhà riêng vào sáng sớm nay"

Thẩm Hoài Nghiên là kiểu người sẽ chú ý đến loại tin tức này sao?

Không giống như trong quá khứ cùng tôi chậm rãi vừa ăn uống vừa trò chuyện, anh ấy hoàn thành bữa ăn rất nhanh rồi bước thẳng tới quầy thu ngân, nhưng lúc trả tiền lại phát hiện số dư không đủ.

Thẩm Hoài Nghiên kinh ngạc nhìn vào tài khoản của mình, có vẻ như anh cũng chưa thích ứng được với tình cảnh hiện tại.

Trước khi ông chủ kịp lên tiếng chế giễu, một cô gái mặc quần áo phục vụ lấy điện thoại ra thanh toán: "Đây là bạn của tôi, tôi thay hắn trả"

Cô gái kia có khuôn mặt rất dễ mến, đây chính là Tang Lạc.

Cô ấy nói đó chỉ là lòng tốt nhất thời bộc phát thôi, nhưng kể từ đó, họ đã thực sự trở thành bạn tốt, đồng thời... từng bước tiến lại gần nhau.

Tang Lạc là đàn em dưới Thẩm Nghiên hai khóa, hiện đang lấy danh hiệu cử nhân để đi du học trao đổi.

Tôi đã chứng kiến Thẩm Hoài Nghiên người từng không thích việc học tập, cuối tuần nào cũng đến thư viện với Tang Lạc, còn ân cần giảng dạy cho cô ta.


Tóc anh được cạo ngắn trông gọn gàng hơn, bắt đầu mặc áo sơ mi và cũng ổn định hơn.

Rõ ràng gương mặt anh ta vẫn vậy, vẫn là Thẩm Hoài Nghiên, nhưng giờ đây không nhìn ra được chút gì biểu hiện của thứ tình yêu bỏng cháy mà anh ta dành cho tôi.

Có rất nhiều sự thờ ơ và sắc bén trong mắt anh ta, sự dịu dàng duy nhất thấy được chỉ là khi hắn ở cùng Tang Lạc.

Họ uống rượu vang bên sông Thames, nói về mặt trời ở bãi biển, cùng nhau nấu bữa tối trong căn hộ cho thuê, đi đến siêu thị Trung Quốc để mua nguyên liệu và đậu phụ hầm…

Tôi lơ lửng trong không trung, trong mắt đều là dấu vết của bọn họ ở thành phố xa lạ này.

Nhưng mười năm qua, cũng đã từng có rất nhiều vết tích thuộc về hai bọn tôi.

Không nhìn được nữa, tôi muốn rời khỏi đây.

-

Thức dậy với hai đôi mắt ướt nhòa.

Chưa kịp tỉnh táo thì dì giúp việc gõ cửa nói với tôi rằng Thẩm Hoài Nghiên đang đợi tôi dưới nhà.

Tôi mở rèm cửa ra, thấy anh đứng trong sân và đang trò chuyện với một người giống mẹ tôi.

Tôi khẽ hít thở một hơi, mở cửa ban công ra.

Anh nghe thấy động tĩnh liền nhìn lên và vẫy tay, sợ tôi không thấy còn cố ý gọi to.

Thẩm Hoài Nghiên cười toe toét như một tên ngốc.

Sao anh ấy lại cứ thích làm như vậy chứ?

Tôi nói chia tay đâu phải để hắn chạy đến dính vào tôi?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương