Thảm Họa Tử Linh Sư
-
Chapter 2 - Dị Tượng Chuyển Chức, Tôi Sẽ Không Thua Cậu!
Chương 2: Dị Tượng Chuyển Chức, Tôi Sẽ Không Thua Cậu!
Sau khi Từ Đạt đi xuống pháp trận, mấy người bạn thân liên tục an ủi cậu.
"Trương Lực!"
Trương Lực bị gọi tên chạy thẳng về phía pháp trận.
Lại một tia sáng rực rỡ lóe lên.
« Chức nghiệp hệ sinh hoạt: Đầu bếp. »
Trương Lực rất hài lòng với nghề nghiệp này, "Ba tớ chính là đầu bếp, không ngờ đến lượt tớ cũng là đầu bếp, coi như thừa kế nghiệp cha nhỉ."
"Hàng Văn."
"Ngưu Đại."
Một người rồi lại một người tiến lên tiến hành chuyển chức, đa số đều thành chức nghiệp hệ sinh hoạt.
Ngẫu nhiên có vài người thành chức nghiệp phụ trợ, dẫu sao chức nghiệp chủ chiến cũng càng lúc càng thưa thớt.
Sau khi một số đông học sinh chuyển chức xong, sắc mặt của Lục Vân khá là khó coi.
Trương Thiên đứng ở bên cạnh Lục Vân, với tư cách là người bố trí pháp trận, ông vô cùng rõ ràng tình hình chuyển chức hiện tại.
"Học sinh năm nay cũng chỉ ở mức trung bình thôi."
Nghe được lời nói của Trương Thiên, Lục Vân cũng thở dài, "Đúng vậy, đến bây giờ vẫn chưa có một chức nghiệp hy hữu nào."
Trương Thiên giễu cợt một tiếng, "Chức nghiệp hy hữu gì chứ, Nhất Trung của ông bao nhiêu năm nay đều không ra chức nghiệp hy hữu nào, ra được một chức nghiệp cao cấp hệ chủ chiến đã là không tệ rồi."
Lục Vân cười, "Quả thực, cả thành phố Tây Hải mỗi năm cũng chỉ ra được một hai chức nghiệp hy hữu, là tôi hy vọng quá cao rồi."
"Hạ Tuyết!"
Lục Vân lại gọi một cái tên.
Hạ Tuyết thưa tiếng rồi tiến lên.
Trước khi xuất phát, Hạ Tuyết còn liếc Lâm Mặc Ngữ một cái, toả ra một ánh nhìn khiêu khích.
Cô và Lâm Mặc Ngữ được coi là hai thiên tài lớn của Nhất Trung.
Chỉ là về phương diện thành tích, Lâm Mặc Ngữ vẫn luôn áp đảo Hạ Tuyết, Hạ Tuyết từ trước đến nay chỉ xếp thứ hai.
Trong lòng Hạ Tuyết vẫn luôn cảm thấy ấm ách, cô cũng không thể nhận thua được.
Lâm Mặc Ngữ ngoảnh mặt làm ngơ trước sự khiêu khích của Hạ Tuyết, dáng vẻ như thể không nhìn thấy gì vậy, vẫn duy trì dáng vẻ lạnh nhạt như trước.
"Hừ, bà đây sẽ cho cậu biết, ai mới là thiên tài chân chính!"
Hạ Tuyết tự tin bước vào pháp trận chuyển chức, như là một chú thiên nga kiêu ngạo vậy.
Trương Thiên vẫn đang nhắm mắt nãy giờ bỗng dưng mở mắt liếc nhìn Hạ Tuyết một cái, "Cô bé này có vẻ không tệ.”
Lục Vân có hơi thẫn thờ, "Trương đại sư sao lại nói như vậy."
"Tinh thần lực của con bé mạnh hơn người bình thường gấp hơn một lần, có thể sẽ chuyển chức thành pháp sư."
Pháp sư!
Lục Vân tỉnh táo lại ngay tức khắc.
Pháp sư chính là chức nghiệp cao cấp hệ chủ chiến, cả năm đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện chức nghiệp nào giống như vậy.
Nếu là một vài loại pháp sư đặc thù, rõ ràng là chức nghiệp hy hữu.
Pháp trận vận chuyển, hào quang rực rỡ.
Trong ánh sáng đột nhiên dâng lên hai viên hoả cầu cực lớn, giống như pháo hoa vậy.
Lục Vân kích động đến nỗi run rẩy cả lên, "Có dị tượng, là chức nghiệp hy hữu!"
Dị tượng xuất hiện đại biểu cho chức nghiệp hy hữu ra đời.
« Chức nghiệp hy hữu hệ chủ chiến: Pháp sư nguyên tố»
Tâm trạng hiện tại của Lục Vân vô cùng kích động, ban nãy còn nói chức nghiệp hy hữu chính là hy vọng xa vời.
Không nghĩ rằng buồn ngủ thì có gối đầu, hy vọng ban nãy đã thực hiện được rồi.
"Wa, Hạ Tuyết đúng là lợi hại, vậy mà lại là chức nghiệp hy hữu hệ chủ chiến."
"Pháp sư nguyên tố sao, quá mạnh rồi đi, có người nói sau khi đẳng cấp tăng lên, lực công kích khá là khủng bố đấy."
"Đúng đúng, mấy thành thị giống như Tây Hải chúng ta, thì chỉ cần pháp sư nguyên tố cấp thần ném cái Cấm Chú xuống là có thể san bằng rồi."
"Không hổ là thiên tài, danh bất hư truyền."
Trong lòng Hạ Tuyết cũng vô cùng kích động, đi xuống từ trên trận pháp.
Trương Thiên có lòng nói một câu, "Tiểu cô nương, cháu rất giỏi đấy"
Lục Vân lúc này cũng cười như hoa nở, sung sướng tột bực.
Hạ Tuyết cung kính cúi chào Trương Thiên, "Cảm ơn tiền bối đã khích lệ."
Sau khi Hạ Tuyết trở về, bạn học lớp 1 đều vây quanh cô, không ngừng hỏi ngắn han dài.
Dù sao chức nghiệp hy hữu hệ chủ chiến cũng là lông phượng sừng lân!
Chức nghiệp ngoại trừ phân loại ra thì còn phân cấp, chỉ có chức nghiệp hệ sinh hoạt là không phân cấp.
Chức nghiệp hệ phụ trợ hay chủ chiến có thể chia làm năm đẳng cấp: cấp thấp, cấp trung, cấp cao, cấp hy hữu cùng với truyền thuyết.
Chức nghiệp cấp truyền thuyết cấp hầu như không có, toàn bộ đế quốc Thần Hạ trong mười năm cũng chưa chắc có thể ra được một người.
Ngược lại chức nghiệp hy hữu lại nhiều hơn, những thành phố tầm cấp Tây Hải mỗi năm đều ra được hơn một người, đôi khi còn có hai người.
Hạ Tuyết của bây giờ, cùng với Tô Thiên Tinh mà Lục Vân thường xuyên nhắc tới, đều là chức nghiệp hy hữu hệ chủ chiến.
"Lâm Mặc Ngữ!"
Lâm Mặc Ngữ nghe được tên của mình, nhấc chân đi về phía pháp trận.
Hạ Tuyết nhìn theo Lâm Mặc Ngữ, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Lục Vân hỏi, "Trương đại sư, ngài xem đứa trẻ này như thế nào?"
Trương Thiên liếc nhìn Lâm Mặc Ngữ, "Ngoại trừ tính cách vô cùng điềm đạm, cũng không có chỗ gì đặc biệt."
Lục Vân nói, "Trường học tôi có hai thiên tài, Hạ Tuyết ban nãy đệ nhị, cậu ta là đệ nhất."
Trương Thiên thản nhiên nói, "Thành tích học tập chưa chắc đã có quan hệ với chuyển chức, ông nên biết đạo lý này mới đúng."
Lục Vân tất nhiên hiểu, nhưng ông vẫn là hy vọng trong lòng, nếu như có thể ra thêm một chức nghiệp hy hữu nữa… vậy thì quá tuyệt vời.
Pháp trận vận chuyển, tản phát ra hào quang óng ánh.
Bầu trời vốn dĩ đang sáng trong bỗng nhiên tối om, trong chớp mắt mây đen rợp trời.
Từng cơn gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới, nhiệt độ không khí cấp tốc giảm xuống.
Ban ngày biến thành đêm đen, như thể tận thế đang đến vậy.
"Sao gió đột nhiên nổi lên rồi ?"
"Trên trời nhiều mây đen quá."
"Thời tiết có báo sắp mưa đâu, mà gió này lạnh quá."
Lục Vân kinh ngạc nói, "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Trương Thiên nhìn chằm chằm pháp trận, từ tốn nói, "Dị tượng!"
Là dị tượng chuyển chức!
Lục Vân suýt chút nữa kinh hô thành tiếng, dị tượng chuyển chức lớn như vậy quả thật chưa từng thấy bao giờ.
Ngay sau đó ông liền đứng phắt dậy, động tĩnh dị tượng lớn như vậy, không ra chức nghiệp hy hữu thì quả thật không nói nổi.
Cũng không biết là hệ phụ trợ hay hệ chủ chiến.
"Không thể nào, tôi không thể thua cậu được!"
Hạ Tuyết nắm chặt tay, dị tượng này còn lớn hơn gấp bội so với dị tượng ban nãy của cô.
Tuy trong lòng không chịu thua, nhưng chỉ cần nhìn vào động tĩnh dị tượng, cô cũng không thể không phục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook