Thảm Họa Tử Linh Sư
-
Chapter 12
Chương 12
Lục Vân ngơ người, gương mặt lộ ra vẻ khó tin.
“Cậu… cấp 7?”
Giọng điệu cũng vậy, thậm chí Lục Vân còn nghi ngờ bản thân nhìn nhầm.
Kinh ngạc quá mức, não không kịp phản ứng,
Chuyện này chưa từng xảy ra.
Trước kia kỷ lục cao nhất mới có cấp 5, hiện tại Lâm Mặc Ngữ đánh ra khỏi phó bản với cấp 7.
Vỏn vẹn 10 tiếng đồng hồ…
“Trong đó không đủ quái, nếu không hẳn đã đạt đến cấp 8 rồi.”
“Thầy Lục, em muốn xin đến ngoại ô Tây Hải.”
Lâm Mặc Ngữ coi đó là chuyện hiển nhiên, đồng thời xin ra ngoài thành phố.
Không ai nghĩ rằng sẽ có một ngày quái trong phó bản bị tiêu diệt sạch sẽ.
Mỗi lần tiến vào phó bản thì quái vật trong đó sẽ được thiết lập lại.
Không ai có thể diệt sạch quái vật của phó bản trong vòng 12 tiếng.
Dù sao thì đây cũng là phó bản tân thủ, những người vào đây đều là tân thủ.
Là những chức nghiệp tân thủ mà kỹ năng ít, sức chiến đấu yếu và không có kinh nghiệm.
Đặc biệt là quái cấp 8 ở nơi sâu nhất, sức mạnh không hề thấp.
Thực sự giống như quái vật ở bên ngoài tự nhiên.
Vậy mà Lâm Mặc Ngữ lại làm được, đã vậy còn làm được chỉ trong 10 tiếng đồng hồ.
Phá vỡ quy tắc thông thường, phá vỡ kỷ lục.
Lục Vân suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn nghĩ không thông, sốc đến ngơ người.
"Thầy Lục?”
Thấy Lục Vân không phản ứng, Lâm Mặc Ngữ gọi thêm một tiếng, còn quơ quơ tay trước mặt ông ấy.
Một lúc sau rốt cuộc Lục Vân cũng tỉnh táo lại, cười nói: “Được được được, ta đồng ý, để ta cấp giấy chứng nhận rời khỏi thành phố cho cậu.”
"Cậu nghỉ ngơi một lát đi, chờ học viên ra hết rồi ta đưa mọi người quay về.”
Lâm Mặc Ngữ chứng minh thực lực của bản thân bằng hành động thực tế, lấy được giấy chứng nhận rời thành phố.
Cậu cũng có thể tiến hành kế hoạch một cách thuận lợi.
Lục Vân trở lại bàn, mấy vị hiệu trưởng khác đều tò mò nhìn ông ấy.
“Lão Lục, lúc nãy ông sao thế?”
"Sao cậu học viên đó lại ra sớm vậy, có vấn đề gì sao?”
Đúng rồi, cậu ấy không bị thương chứ. Sao lại ra có một mình, đồng đội của cậu ấy đâu?”
Lục vân uống liền ba ly trà, hít sâu hai hơi sau đó mới mở miệng: “Cậu ấy là Lâm Mặc Ngữ, cậu ấy đánh xong phó bản tân thủ rồi, giết sạch quái cấp 8.”
Mấy vị hiệu trưởng đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
Ngay cả một người đã quen với sóng to gió lớn như Hạ Đông Dương cũng phải kinh ngạc.
Họ nhận ra Lâm Mặc Ngữ đã đạt cấp 7.
Càng đừng nói tới, trong 10 tiếng mà từ cấp 1 thăng đến cấp 7 đã là một tốc độ nghịch thiên rồi.
Đã vậy còn có thể giết sạch quái cấp 8 trong phó bản, đủ để biết sức chiến đấu của Lâm Mặc Ngữ mạnh cỡ nào.
“Chức nghiệp ẩn quả là lợi hại.” Hạ Đông Dương cảm thán.
Chỉ có thể giải thích vậy thôi, chức nghiệp của Lâm Mặc Ngữ vô cùng mạnh.
“Nếu như vậy, chức nghiệp Tử Linh Sư này hẳn là vượt qua cả chức nghiệp hy hữu đã biết hiện nay, hoàn toàn có thể sánh ngang với chức nghiệp cấp huyền thoại.”
“Chức nghiệp cấp huyền thoại mạnh thế nào thì tôi không biết, dù sao thì chúng ta cũng chưa từng gặp được. Nhưng chúng ta đều đã biết đến chức nghiệp hy hữu, hiệu suất không cao như vậy.”
“Chỉ là không biết sau khi thăng cấp thì có còn mạnh như vậy nữa không thôi.”
“Chính xác, ví dụ như pháp sư nguyên tố mà Hạ Tuyết thức tỉnh lần này, thực tế lúc đầu cũng giống vậy, không khác mấy so với những hệ pháp sư khác. Nhưng nếu đạt được kỹ năng bị động tăng cường nguyên tố thì có thể so với chức nghiệp huyền thoại rồi.”
Mấy vị hiệu trưởng đều là người từng trải, kinh nghiệm phong phú.
Biết rõ có một số chức nghiệp lúc đầu rất mạnh, nhưng sau khi thăng cấp thì lại dần yếu đi.
Mà có những chức nghiệp lúc đầu chẳng ra làm sao nhưng sau khi thăng cấp lại càng ngày càng mạnh.
Hơn nữa còn phụ thuộc vào kỹ năng và thiên phú, những chức nghiệp giống nhau cũng sẽ có khác biệt rất lớn.
Trong số hàng trăm chức nghiệp, tình huống gì cũng có, không thể nói chắc được điều gì.
Lục Vân liếc nhìn Lâm Mặc Ngữ đang ngồi thiền cách đó không xa, trong lòng cũng có chút kỳ vọng.
“Ít nhất thì bây giờ xem ra chức nghiệp Tử Linh Sư của Lâm Mặc Ngữ rất mạnh, chuyện sau này cũng không đến lượt chúng ta lo đâu.”
“Nói cũng đúng, nếu cậu ấy có thể thi đậu vào học viện Hạ Kinh thì đó cũng là việc của học viện Hạ Kinh.”
Hạ Đông Dương nói: “Tiểu Tuyết hiếu thắng từ nhỏ, e là lần này phải chịu đả kích rồi.”
Lục Vân bật cười: “Đâu chỉ có lần này, ông không ở nhà thường xuyên nên không biết, thực ra mấy năm nay thành tích của Lâm Mặc Ngữ luôn cao hơn Hạ Tuyết, Hạ Tuyết đã đứng thứ hai suốt ba năm rồi.”
“Vậy à…” Hạ Đông Dương cười khổ, Hạ Tuyết chưa từng nói với ông.
Ông ta hiểu tính tình con gái mình, càng không nói gì có nghĩa là càng tức giận.
Lâm Mặc Ngữ ngồi thiền hồi phục tinh thần lực.
Bây giờ số lượng Khô Lâu Chiến Sĩ của cậu đã đạt đến 24, nhưng Không gian triệu hồi đã có 70 vị trí.
Số lượng Khô Lâu Chiến Sĩ chỉ chiếm một phần ba.
Muốn lấp đầy những chỗ trống đó, cậu cũng cần không ít thời gian.
Đến 9 giờ tối.
Thời gian 12 tiếng của phó bản cuối cùng cũng kết thúc, các học viên lần lượt được truyền tống ra ngoài.
Chiến đấu 12 tiếng liên tục, nhiều học viên đều cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng phấn khích nhiều hơn.
Cảm giác thực chiến khác hoàn toàn so với lúc học lý thuyết trên sách vở.
Nhiều người bê bết máu, mùi tanh nồng nặc.
Một cơn gió thổi qua, có vị giáo viên đã phóng thích kỹ năng, xua tan mùi máu.
Thầy hướng dẫn của các trường nhanh chóng hành động, tập trung học viên của mình lại điểm danh số lượng.
Xem có ai bị thương hay không, có cần trị liệu hay không.
Sau một hồi bận rộn thì kết quả cũng coi như khá tốt, mọi người đều bình an.
Hầu hết đều thăng đến cấp 3, mấy người lợi hại hơn đã đạt đến cấp 4.
Hạ Tuyết cũng vô cùng phấn khích.
Sau một ngày chiến đấu cô đã đạt đến cấp 5, bằng với kỷ lục cao nhất của phó bản tân thủ.
“Chắc chắn lần này mình sẽ không thua đâu.”
“Kỷ lục cao nhất cũng là cấp 5, mình đã bằng với kỷ lục rồi.”
“Tên đó đi đâu rồi?”
Ra ngoài không nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ, đôi mắt xinh đẹp nhìn xung quanh mới phát hiện Lâm Mặc Ngữ đang ngồi thiền ở phía xa.
“Cậu ta ra ngoài lúc nào vậy?”
Sau đó mắt cô mở lớn, cả người cứng đờ tại chỗ giống như bị điện giật.
“Không thể nào, sao cậu ta lại đạt đến cấp 7 rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook