Thám Hoa Giới Giải Trí
-
Chương 35-2: Tên của cậu. Xem như ở chung. Dựa vào miệng lưỡi. 2
“Chấn thanh phong, chiếu minh nguyệt, trạc thanh lưu, ấp Tây Sơn. Tên thật hay.” Nghiêm Đạm tự nhiên nói ra, không hề biết đã gây ra bao nhiêu gợn sóng trong lòng Đào Thanh Phong.
“Khó trách cậu nói mình tên ‘Quảng Xuyên’. ‘Tịch liêu thiên địa mộ, tâm dữ quảng xuyên nhàn’. Gió mát và sông rộng đều là những niềm vui giản đơn.”
Nghiêm Đạm nghĩ thầm nếu Đào Thanh Phong là diễn viên, khoản nợ một tỷ có thể hiểu được. Nhưng đứa bé như Tiểu Đào lại dấn thân vào giới giải trí? Hoàn toàn không phù hợp khí chất! Đơn thuần chỉ vì thiếu nợ? Cả chuyện giữa cậu và tên Tạ Quốc Mân kia…
Lần trước ở quán cà phê, lúc Đào Thanh Phong ẩn danh viết Ngữ lục thể giao cho Mạnh Tiểu Đan, đã có tâm tình thế nào? diên.xnfa''leq/qý.đôn Mạnh Tiểu Đan từng nói chỉ vì Đào Thanh Phong mà thay đổi ý tưởng của cả đoàn cố vấn, lúc ấy mình còn khinh thường nghĩ giới giải trí phần lớn là sắp xếp lăng xê này nọ. Nay nghĩ lại, nếu là người nhiệt tình yêu thương quốc học, lại có bản lĩnh như Tiểu Đào thì việc ấy cũng chẳng có gì là lạ.
Suy nghĩ trong đầu Nghiêm Đạm hoàn toàn khác với tâm tình Đào Thanh Phong lúc này.
Vì sao?! Vì sao những lời Nghiêm Đạm nói lại giống hệt Yến Đạm Sinh?!
Mặc dù chỉ có nửa câu đầu khen cái tên ‘Đào Thanh Phong’, nửa câu sau Yến Đạm Sinh chỉ nói ‘khó trách huynh chọn tên ‘Quảng Xuyên’. Nhưng Đào Thanh Phong tin rằng Yến Đạm Sinh cũng định nói giống như Nghiêm Đạm thôi.
Nay vĩnh viễn không thể nghiệm chứng suy đoán đó là đúng hay sai… Đi đâu để tìm người xưa ‘Yến thai tâm như mộng, xuân thủy đạm yên sinh’ đây?
Đào Thanh Phong lẩm bẩm, “Khen nhầm rồi. Không bằng huynh…” không ý nghĩa bằng tên ‘Yến Đạm Sinh’ của huynh…
Trong chớp mắt đó, Đào Thanh Phong cơ hồ muốn nói hết tất cả. Muốn nói với Nghiêm Đạm thật ra mình không phải người thời này, như vậy sẽ có cớ để hỏi Nghiêm Đạm: huynh cũng có bí mật kinh người đúng không?
Nhưng, Đào Thanh Phong biết, đó chỉ là niệm tưởng quá mức bốc đồng mà thôi, tùy hứng huyễn hoặc bản thân vì quá muốn gặp lại cố nhân.
Không thể phóng túng loại ý niệm này!
Đào Thanh Phong cố gắng bình phục tâm tình, thầm nghĩ: chỉ là trùng hợp thôi. Mặc dù sự trùng hợp này quá đáng sợ. Nhưng cả ngàn thế giới, chuyện lạ nào không thể xảy ra chứ.
Không nên ký thác lên người Nghiêm Đạm nỗi niềm nhớ nhung quê cũ, người cũ chỉ vì một vài điểm trùng hợp.
Dù vậy Đào Thanh Phong vẫn không khống chế được. Ai có thể hoàn toàn không chế được trái tim chứ…
Nghiêm Đạm không nghe Đào Thanh Phong lẩm bẩm, nhưng nhận thấy sự hoảng hốt của cậu, bèn quơ quơ ngón tay trước mặt Đào Thanh Phong gọi cậu.
Nghiêm Đạm xem đoạn trailer một lần nữa, tuy rất hứng thú nhưng không biểu lộ ra mặt, chỉ hờ hững hỏi, “Thiếu nợ một tỷ là thật?”
“Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.”
“Tại sao phải đền tiền vi phạm hợp đồng? Cậu vi phạm cái gì?”
Đào Thanh Phong đáp, “Tôi muốn kết thúc hợp đồng sớm, không muốn làm nghệ sĩ tới mười năm.”
“Chấm dứt hợp đồng sang công ty khác phát triển?”
“Không muốn làm đào kép… Khụ khụ, không muốn làm diễn viên nữa. Cũng không có năng lực làm diễn viên.”
Nghiêm Đạm cúi đầu nhìn hình ảnh đang bấm dừng: hoàng tử Quảng Tích mắt chứa lệ, vung bút viết ‘Hoài nhân’, “Đừng tự hạ thấp mình. Có điều, không thích làm diễn viên, vậy cậu muốn làm gì? Nghiên cứu lịch sử?”
Nghiêm Đạm chỉ thuận miệng đùa, không ngờ Đào Thanh Phong lại nghiêm túc gật đầu.
Nghiêm Đạm nghĩ thầm: đứa nhỏ này còn non dại quá, nhưng giờ không phải thời điểm tốt để khuyên răn, bèn đổi đề tài. “Cậu vừa nói không còn nhà để ở.”
Đào Thanh Phong ngượng ngùng đáp, “Căn hộ kia của Tạ Quốc Mân. Tôi, về đoàn phim vậy.”
“Nói đến Tạ Quốc Mân… Rốt cuộc cậu và hắn có quan hệ…”
Đào Thanh Phong nhìn Nghiêm Đạm, run run nói, “Tôi biết… Hiện tôi không có cách nào báo đáp ân tình của thầy, chỉ là…”
Nghiêm Đạm đè nén lửa giận trong lòng, cố gắng nói với giọng ôn hòa nhất có thể, “Tôi không cần cậu báo đáp gì hết. Cậu chịu nói thật là báo đáp tốt nhất rồi.”
Giọng Đào Thanh Phong mặc dù rất nhẹ, nhưng vẫn nhấn rõ từng chữ một, “Trừ việc đó ra, thầy muốn gì tôi cũng đồng ý.”
Nghiêm Đạm im lặng nhìn Đào Thanh Phong một lát, hỏi ngược lại, “Cái gì cũng được? Vậy để dành đó, cho cậu thiếu. Tôi phải suy nghĩ thật kỹ đã.”
Đào Thanh Phong nghiêm túc gật đầu, “Gì cũng được.”
Nghiêm Đạm thấy dáng vẻ mệt mỏi của Đào Thanh Phong, vừa đau lòng vừa khó chịu, mềm lòng đổi đề tài.
“Mấy ngày nay không phải quay phim. Không biết có vinh hạnh được mời minh tinh tới nhà ở vài ngày để thỏa mãn sự tò mò của dân thường với minh tinh hay không. Hơn nữa,” Nghiêm Đạm nghiêm mặt nói, “Kiện Tạ Quốc Mân như thế nào, rất nhiều chuyện tự cậu phải nói cặn kẽ cho luật sư nghe.”
Đào Thanh Phong sững người, chóp mũi ê ẩm, muốn khóc. Dù mình giấu giếm nhiều như vậy, thầy Nghiêm vẫn sẵn lòng chăm sóc kẻ hai tay không cách nào cử động lại không có người thân bên cạnh, cách nói thì như đang cầu mình. Thầy Nghiêm tốt như vậy, mình lại không nói sự thật, khiến thầy thất vọng và đau lòng.
s
Mặc dù Nghiêm Đạm không nói, Đào Thanh Phong vẫn cảm nhận được cảm xúc khó chịu cố nén lửa giận của Nghiêm Đạm. Đào Thanh Phong rất hiểu loại tâm tình này. Nó gọi là ‘tiếc hận’. đienqf/alkwq'lê:Qus'yđôn Đào Thanh Phong xấu hổ tự nhận mình là quân tử, trong mắt thầy Nghiêm, thấy cảnh quân tử rơi vào vũng bùn bị kẻ xấu xa như Tạ Quốc Mân giẫm đạp, nhất định khiến thầy đau lòng không thôi.
Đào Thanh Phong cố gắng nén nước mắt, không cho nó rớt xuống. Cậu nhớ lúc Nghiêm Đạm gọi điện có nói muốn mời luật sự tốt nhất đại học Thanh Hoa khởi tố Tạ Quốc Mân. Mặc dù cậu không hiểu rõ quy định luật pháp thời này, nhưng chuyện của mình há bắt người khác vất vả, hình như còn có phí khởi tố gì đó nữa.
“Thầy Nghiêm, luật sư, hay là để tôi mời đi. Tôi biết, luật sư ở trường thầy đương nhiên là tốt nhất, thầy chỉ cần giới thiệu, còn lại tôi sẽ tự lo. Phí gì đó, dĩ nhiên cũng là tôi trả.”
“Tôi ra mặt mời dễ hơn. Luật sư đó rất bận rộn, người ngoài tìm, không nhất định sẽ nhận. Mấy ngày nay xem cô ấy có rảnh không sẽ mời tới đây một chuyến nói chuyện trực tiếp với cậu. về phần phí kiện tụng, nếu cậu thật lòng băn khoăn cứ chuyển cho tôi đi. Những luật sư hàng đầu như cô ấy, không giảm giá cho bạn học thật sự rất kỳ cục.”
Đào Thanh Phong hỏi, “Giảm giá cho bạn học?”
“Là cô ấy chính miệng nói, nếu như tôi nhờ, sẽ giảm giá cho. Những vụ họ nhận phí đều tính bằng triệu trở lên, có để cho người ta sống nữa hay không đây?”
Lúc này Đào Thanh Phong mới biết nghĩa của từ ‘giảm giá’ ở xã hội hiện đại. Luật sư kia nhận vụ án phí tính từ triệu trở lên, giảm giá cho Nghiêm Đạm chỉ còn chừng trăm ngàn. Mặc dù vẫn là một khoản tiền lớn, nhưng sau khi lấy lại thẻ tài khoản, tiền gửi ngân hàng hẳn dư sức trả.
May có thầy Nghiêm, nếu không e rằng cậu cũng không dám táng gia bại sản để mời luật sư. Lại tiếp tục nợ ân tình, sợ rằng kiếp sau làm trâu làm ngựa vẫn chưa trả hết được.
“Được rồi, chuyện đó để sau. Cậu vẫn chưa trả lời cho tôi biết, có đồng ý tới căn nhà tồi tàn của tôi ở mấy ngày hay không?”
“Thầy Nghiêm, thẳng thắn mà nói, thật sự nhận lấy thì ngại, nhưng tôi sẽ không khách sáo từ chối. Mấy ngày tới nhờ thầy giúp đỡ… Thầy đồng ý với tôi một chuyện được chứ? Sao này có cơ hội, tôi nhất định sẽ dốc hết sức báo đáp. Không phải là lời khách sáo gì hết. Đến lúc đó, thầy không được từ chối, cũng không được tỏ vẻ xa lạ, được không?”
Nghiêm Đạm lẳng lặng nhìn Đào Thanh Phong, cuối cùng lắc đầu nói, “Rõ ràng có thể dựa vào mặt, lại muốn dựa vào miệng lưỡi.”
Đào Thanh Phong…
Bác sĩ kiểm tra thân nhiệt cho Đào Thanh Phong lần cuối, xác định đã hết sốt. Trước khi về cho một đơn thuốc bôi ngoài da giảm sưng, và một toa thuốc uống, dặn ba ngày sau đến tháo nẹp. có thể tháo tạm thời lúc tắm, những lúc còn lại không được động lung tung. Đào Thanh Phong ngoan ngoãn dạ liên tục.
Đào Thanh Phong trừ nằm xuống đứng dậy cần người đỡ, những lúc khác có thể cử động bình thường, nưng hai tay không thể cầm bất kỳ thứ gì, đành nhờ Nghiêm Đạm cầm hết đồ ra xe.
Đào Thanh Phong không rành về xe, nhưng nhìn ra được, chiếc lần này không giống chiếc đi ăn lần trước.
Thầy Nghiêm có hai chiếc xe? Đào Thanh Phong thắc mắc nhưng không tiện hỏi thăm. Lên xe, cậu ngồi ở ghế sau, bởi vì Nghiêm Đạm nói ngồi ghế trước phải thắt dây an toàn, sẽ động tới tay, ngồi ghế sau tiện hơn.
Đào Thanh Phong bỗng nhớ ra, Hứa Dung Dung dặn mình phải lên weibo tuyên truyền cho phim. Nhưng hai tay không động đậy được, đành đợi tới nơi nhờ thầy Nghiêm đăng bài giùm vậy.
Tên mới xuất hiện trong trailer, cũng cần một lời giải thích cho các fan dễ thương. Mỗi lần Đào Thanh Phong mở weibo đều thấy các fan nhắn lại, lâu dần thấy mấy cô bé này thật dễ thương.
“Khó trách cậu nói mình tên ‘Quảng Xuyên’. ‘Tịch liêu thiên địa mộ, tâm dữ quảng xuyên nhàn’. Gió mát và sông rộng đều là những niềm vui giản đơn.”
Nghiêm Đạm nghĩ thầm nếu Đào Thanh Phong là diễn viên, khoản nợ một tỷ có thể hiểu được. Nhưng đứa bé như Tiểu Đào lại dấn thân vào giới giải trí? Hoàn toàn không phù hợp khí chất! Đơn thuần chỉ vì thiếu nợ? Cả chuyện giữa cậu và tên Tạ Quốc Mân kia…
Lần trước ở quán cà phê, lúc Đào Thanh Phong ẩn danh viết Ngữ lục thể giao cho Mạnh Tiểu Đan, đã có tâm tình thế nào? diên.xnfa''leq/qý.đôn Mạnh Tiểu Đan từng nói chỉ vì Đào Thanh Phong mà thay đổi ý tưởng của cả đoàn cố vấn, lúc ấy mình còn khinh thường nghĩ giới giải trí phần lớn là sắp xếp lăng xê này nọ. Nay nghĩ lại, nếu là người nhiệt tình yêu thương quốc học, lại có bản lĩnh như Tiểu Đào thì việc ấy cũng chẳng có gì là lạ.
Suy nghĩ trong đầu Nghiêm Đạm hoàn toàn khác với tâm tình Đào Thanh Phong lúc này.
Vì sao?! Vì sao những lời Nghiêm Đạm nói lại giống hệt Yến Đạm Sinh?!
Mặc dù chỉ có nửa câu đầu khen cái tên ‘Đào Thanh Phong’, nửa câu sau Yến Đạm Sinh chỉ nói ‘khó trách huynh chọn tên ‘Quảng Xuyên’. Nhưng Đào Thanh Phong tin rằng Yến Đạm Sinh cũng định nói giống như Nghiêm Đạm thôi.
Nay vĩnh viễn không thể nghiệm chứng suy đoán đó là đúng hay sai… Đi đâu để tìm người xưa ‘Yến thai tâm như mộng, xuân thủy đạm yên sinh’ đây?
Đào Thanh Phong lẩm bẩm, “Khen nhầm rồi. Không bằng huynh…” không ý nghĩa bằng tên ‘Yến Đạm Sinh’ của huynh…
Trong chớp mắt đó, Đào Thanh Phong cơ hồ muốn nói hết tất cả. Muốn nói với Nghiêm Đạm thật ra mình không phải người thời này, như vậy sẽ có cớ để hỏi Nghiêm Đạm: huynh cũng có bí mật kinh người đúng không?
Nhưng, Đào Thanh Phong biết, đó chỉ là niệm tưởng quá mức bốc đồng mà thôi, tùy hứng huyễn hoặc bản thân vì quá muốn gặp lại cố nhân.
Không thể phóng túng loại ý niệm này!
Đào Thanh Phong cố gắng bình phục tâm tình, thầm nghĩ: chỉ là trùng hợp thôi. Mặc dù sự trùng hợp này quá đáng sợ. Nhưng cả ngàn thế giới, chuyện lạ nào không thể xảy ra chứ.
Không nên ký thác lên người Nghiêm Đạm nỗi niềm nhớ nhung quê cũ, người cũ chỉ vì một vài điểm trùng hợp.
Dù vậy Đào Thanh Phong vẫn không khống chế được. Ai có thể hoàn toàn không chế được trái tim chứ…
Nghiêm Đạm không nghe Đào Thanh Phong lẩm bẩm, nhưng nhận thấy sự hoảng hốt của cậu, bèn quơ quơ ngón tay trước mặt Đào Thanh Phong gọi cậu.
Nghiêm Đạm xem đoạn trailer một lần nữa, tuy rất hứng thú nhưng không biểu lộ ra mặt, chỉ hờ hững hỏi, “Thiếu nợ một tỷ là thật?”
“Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.”
“Tại sao phải đền tiền vi phạm hợp đồng? Cậu vi phạm cái gì?”
Đào Thanh Phong đáp, “Tôi muốn kết thúc hợp đồng sớm, không muốn làm nghệ sĩ tới mười năm.”
“Chấm dứt hợp đồng sang công ty khác phát triển?”
“Không muốn làm đào kép… Khụ khụ, không muốn làm diễn viên nữa. Cũng không có năng lực làm diễn viên.”
Nghiêm Đạm cúi đầu nhìn hình ảnh đang bấm dừng: hoàng tử Quảng Tích mắt chứa lệ, vung bút viết ‘Hoài nhân’, “Đừng tự hạ thấp mình. Có điều, không thích làm diễn viên, vậy cậu muốn làm gì? Nghiên cứu lịch sử?”
Nghiêm Đạm chỉ thuận miệng đùa, không ngờ Đào Thanh Phong lại nghiêm túc gật đầu.
Nghiêm Đạm nghĩ thầm: đứa nhỏ này còn non dại quá, nhưng giờ không phải thời điểm tốt để khuyên răn, bèn đổi đề tài. “Cậu vừa nói không còn nhà để ở.”
Đào Thanh Phong ngượng ngùng đáp, “Căn hộ kia của Tạ Quốc Mân. Tôi, về đoàn phim vậy.”
“Nói đến Tạ Quốc Mân… Rốt cuộc cậu và hắn có quan hệ…”
Đào Thanh Phong nhìn Nghiêm Đạm, run run nói, “Tôi biết… Hiện tôi không có cách nào báo đáp ân tình của thầy, chỉ là…”
Nghiêm Đạm đè nén lửa giận trong lòng, cố gắng nói với giọng ôn hòa nhất có thể, “Tôi không cần cậu báo đáp gì hết. Cậu chịu nói thật là báo đáp tốt nhất rồi.”
Giọng Đào Thanh Phong mặc dù rất nhẹ, nhưng vẫn nhấn rõ từng chữ một, “Trừ việc đó ra, thầy muốn gì tôi cũng đồng ý.”
Nghiêm Đạm im lặng nhìn Đào Thanh Phong một lát, hỏi ngược lại, “Cái gì cũng được? Vậy để dành đó, cho cậu thiếu. Tôi phải suy nghĩ thật kỹ đã.”
Đào Thanh Phong nghiêm túc gật đầu, “Gì cũng được.”
Nghiêm Đạm thấy dáng vẻ mệt mỏi của Đào Thanh Phong, vừa đau lòng vừa khó chịu, mềm lòng đổi đề tài.
“Mấy ngày nay không phải quay phim. Không biết có vinh hạnh được mời minh tinh tới nhà ở vài ngày để thỏa mãn sự tò mò của dân thường với minh tinh hay không. Hơn nữa,” Nghiêm Đạm nghiêm mặt nói, “Kiện Tạ Quốc Mân như thế nào, rất nhiều chuyện tự cậu phải nói cặn kẽ cho luật sư nghe.”
Đào Thanh Phong sững người, chóp mũi ê ẩm, muốn khóc. Dù mình giấu giếm nhiều như vậy, thầy Nghiêm vẫn sẵn lòng chăm sóc kẻ hai tay không cách nào cử động lại không có người thân bên cạnh, cách nói thì như đang cầu mình. Thầy Nghiêm tốt như vậy, mình lại không nói sự thật, khiến thầy thất vọng và đau lòng.
s
Mặc dù Nghiêm Đạm không nói, Đào Thanh Phong vẫn cảm nhận được cảm xúc khó chịu cố nén lửa giận của Nghiêm Đạm. Đào Thanh Phong rất hiểu loại tâm tình này. Nó gọi là ‘tiếc hận’. đienqf/alkwq'lê:Qus'yđôn Đào Thanh Phong xấu hổ tự nhận mình là quân tử, trong mắt thầy Nghiêm, thấy cảnh quân tử rơi vào vũng bùn bị kẻ xấu xa như Tạ Quốc Mân giẫm đạp, nhất định khiến thầy đau lòng không thôi.
Đào Thanh Phong cố gắng nén nước mắt, không cho nó rớt xuống. Cậu nhớ lúc Nghiêm Đạm gọi điện có nói muốn mời luật sự tốt nhất đại học Thanh Hoa khởi tố Tạ Quốc Mân. Mặc dù cậu không hiểu rõ quy định luật pháp thời này, nhưng chuyện của mình há bắt người khác vất vả, hình như còn có phí khởi tố gì đó nữa.
“Thầy Nghiêm, luật sư, hay là để tôi mời đi. Tôi biết, luật sư ở trường thầy đương nhiên là tốt nhất, thầy chỉ cần giới thiệu, còn lại tôi sẽ tự lo. Phí gì đó, dĩ nhiên cũng là tôi trả.”
“Tôi ra mặt mời dễ hơn. Luật sư đó rất bận rộn, người ngoài tìm, không nhất định sẽ nhận. Mấy ngày nay xem cô ấy có rảnh không sẽ mời tới đây một chuyến nói chuyện trực tiếp với cậu. về phần phí kiện tụng, nếu cậu thật lòng băn khoăn cứ chuyển cho tôi đi. Những luật sư hàng đầu như cô ấy, không giảm giá cho bạn học thật sự rất kỳ cục.”
Đào Thanh Phong hỏi, “Giảm giá cho bạn học?”
“Là cô ấy chính miệng nói, nếu như tôi nhờ, sẽ giảm giá cho. Những vụ họ nhận phí đều tính bằng triệu trở lên, có để cho người ta sống nữa hay không đây?”
Lúc này Đào Thanh Phong mới biết nghĩa của từ ‘giảm giá’ ở xã hội hiện đại. Luật sư kia nhận vụ án phí tính từ triệu trở lên, giảm giá cho Nghiêm Đạm chỉ còn chừng trăm ngàn. Mặc dù vẫn là một khoản tiền lớn, nhưng sau khi lấy lại thẻ tài khoản, tiền gửi ngân hàng hẳn dư sức trả.
May có thầy Nghiêm, nếu không e rằng cậu cũng không dám táng gia bại sản để mời luật sư. Lại tiếp tục nợ ân tình, sợ rằng kiếp sau làm trâu làm ngựa vẫn chưa trả hết được.
“Được rồi, chuyện đó để sau. Cậu vẫn chưa trả lời cho tôi biết, có đồng ý tới căn nhà tồi tàn của tôi ở mấy ngày hay không?”
“Thầy Nghiêm, thẳng thắn mà nói, thật sự nhận lấy thì ngại, nhưng tôi sẽ không khách sáo từ chối. Mấy ngày tới nhờ thầy giúp đỡ… Thầy đồng ý với tôi một chuyện được chứ? Sao này có cơ hội, tôi nhất định sẽ dốc hết sức báo đáp. Không phải là lời khách sáo gì hết. Đến lúc đó, thầy không được từ chối, cũng không được tỏ vẻ xa lạ, được không?”
Nghiêm Đạm lẳng lặng nhìn Đào Thanh Phong, cuối cùng lắc đầu nói, “Rõ ràng có thể dựa vào mặt, lại muốn dựa vào miệng lưỡi.”
Đào Thanh Phong…
Bác sĩ kiểm tra thân nhiệt cho Đào Thanh Phong lần cuối, xác định đã hết sốt. Trước khi về cho một đơn thuốc bôi ngoài da giảm sưng, và một toa thuốc uống, dặn ba ngày sau đến tháo nẹp. có thể tháo tạm thời lúc tắm, những lúc còn lại không được động lung tung. Đào Thanh Phong ngoan ngoãn dạ liên tục.
Đào Thanh Phong trừ nằm xuống đứng dậy cần người đỡ, những lúc khác có thể cử động bình thường, nưng hai tay không thể cầm bất kỳ thứ gì, đành nhờ Nghiêm Đạm cầm hết đồ ra xe.
Đào Thanh Phong không rành về xe, nhưng nhìn ra được, chiếc lần này không giống chiếc đi ăn lần trước.
Thầy Nghiêm có hai chiếc xe? Đào Thanh Phong thắc mắc nhưng không tiện hỏi thăm. Lên xe, cậu ngồi ở ghế sau, bởi vì Nghiêm Đạm nói ngồi ghế trước phải thắt dây an toàn, sẽ động tới tay, ngồi ghế sau tiện hơn.
Đào Thanh Phong bỗng nhớ ra, Hứa Dung Dung dặn mình phải lên weibo tuyên truyền cho phim. Nhưng hai tay không động đậy được, đành đợi tới nơi nhờ thầy Nghiêm đăng bài giùm vậy.
Tên mới xuất hiện trong trailer, cũng cần một lời giải thích cho các fan dễ thương. Mỗi lần Đào Thanh Phong mở weibo đều thấy các fan nhắn lại, lâu dần thấy mấy cô bé này thật dễ thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook