Thâm Hải
-
Chương 1
Tí tách ── tí tách ──
Kim giây ở đồng hồ báo thức di động.
Tí tách ── tí tách ──
Mưa rơi ngoài cửa sổ.
Anh cảm giác mình giống một con cá, chìm thật sâu dưới đáy biển. . .
“Cậu khỏe không?”
“Tôi khỏe lắm.”
Anh đương nhiên khỏe lắm, anh rất khỏe.
“Tôi không cho rằng như thế.”
Anh nhìn người đặt đôi chân dài lên bàn làm việc, một bên lật xem tạp chí đàn ông, bất giác cả người căng thẳng.
“Tôi rất khỏe.”
Anh nghe thấy chính mình lặp lại.
Người đàn ông giương mắt nhìn anh, cong khóe miệng.
“Từ hôm nay trở đi, cậu không cần tới nữa, cho đến khi cậu dùng hết số ngày phép của mình.”
Anh không hiểu, cảm giác tức giận dâng lên, nhưng anh khắc chế xuống, dùng sức đè nén.
“Tôi không cần nghỉ ngơi.”
“Cậu đương nhiên cần, tựa như tôi cần mỗi người các cậu đều ở trạng thái tốt nhất.”
Anh lại mở miệng một lần nữa, nhấn mạnh từng chữ trên môi.
“Tôi rất khỏe.”
“Không, cậu không khỏe, cậu dồn nén lâu rồi.”
Người đàn ông cười cười, tùy ý mở miệng đề nghị.
“Dồn nén không phải chuyện tốt, cậu cần được giải phóng, cuồng hoan, làm chuyện cậu muốn làm đi, hoặc tìm phụ nữ, hưởng thụ tình ái, phát tiết hết áp lực.”
Anh cảm giác thái dương mình co rút, nắm chặt nắm đấm, anh ép chính mình thả lỏng tay, bỏ hai tay vào túi quần jeans.
“Hoặc, cậu cũng có thể về nhà.” Người đàn ông nói.
Anh không muốn về nhà, cho nên anh nhận mệnh xoay người đi ra ngoài, nghỉ ngơi.
Mưa tiếp tục rơi.
Trong bóng tối, anh trở mình trên tấm nệm, anh hoảng hốt chú ý tới sắc trời ngoài rèm cửa sổ không biết sao lại tối sầm.
Thùm thụp – thùm thụp
Trái tim trong lồng ngực nhảy lên.
Bờ môi anh rất khô, anh vươn tay, nhặt lon bia trên mặt đất, đưa vào khóe miệng.
Nó rỗng, ngay cả một giọt cũng chẳng có.
Không khí ẩm ướt, anh cảm thấy như đang ngâm mình trong nước, nhưng anh vẫn khát nước như ở trong sa mạc.
Anh buông lon bia, tiếp tục nằm trên nệm, nhìn chằm chằm rèm cửa sổ bị gió đêm thổi bay lất phất, hai tấm vải lay động, phía dưới lộ ra đèn đường mờ nhạt.
Nhìn lại đồng hồ báo thức trên tường, kim đồng hồ tiếp tục thong thả di động, chậm chạp như con ốc sên.
Anh rất hy vọng đã qua một tháng, nhưng sự thật là, nó mới quay hơn ba vòng, vừa qua khỏi 36 giờ.
Một ngày nữa.
Anh cảm thấy bản thân nhàm chán sắp mốc meo, anh không thích như vậy, anh cần phải làm việc gì đó.
Mưa vẫn cứ rơi.
Anh có thể nghe rõ tiếng mưa rơi, thở dài, anh nhắm mắt lại.
“Anh biết không? Trên trái đất này, nước chiếm diện tích nhiều nhất đó.”
Giọng thiếu niên thình lình vang lên, làm cả người anh chấn động, đột nhiên mở mắt ra.
Đương nhiên, trước mắt anh không có bất kỳ kẻ nào, chỉ có sàn nhà trống rỗng, cùng cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ khe khẽ lay động.
Mưa vẫn rơi, và miệng anh càng khô.
Đáng chết, anh cần uống nước.
Anh liếm môi, bò dậy. Còn cần đồ ăn. Hẳn đã hơn 24 giờ chưa ăn gì.
Một người đàn ông tóc vàng quần áo rối loạn, anh ép bản thân mặc lại quần áo, đi ra cửa.
Trên đường quả thật vẫn còn mưa, mưa không lớn, nhưng đã rất lâu rồi không ngừng.
Anh kéo nón của áo khoác đội lên đầu, đi ra ngõ nhỏ, xuyên qua công viên, đối diện nơi đó có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ.
Trong đêm đen, cửa hàng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, có vẻ công viên bên này càng âm u hơn.
Anh cảm giác có chút suy yếu, anh không nên chả ăn gì quá lâu như vậy, anh hẳn nên giữ gìn thể trạng tốt nhất để ngừa chuyện chẳng may, nhưng anh biết người đàn ông kia lần này nghiêm túc, gã muốn anh nghỉ ngơi, mặc dù anh tuyệt đối không muốn điều này.
Anh giẫm lên lá rụng, xuyên qua công viên tối đen.
Nhớ tới lời người đàn ông kia, anh vẫn còn hơi tức giận.
Dồn nén quá lâu? Cái quỷ gì đấy! Đương nhiên anh không dồn nén rồi, anh chỉ quên muốn ăn gì thôi ──
“Này! Mấy người muốn làm gì? ! Mau dừng tay!”
Trong đêm đen đột nhiên có giọng nói cao quãng tám vang lên, như cái còi bén nhọn, hung hăng xuyên vào đầu óc đang suy yếu của anh, làm anh nhịn không được đưa tay lên bịt tai.
Anh xoay đầu lại nhìn theo hướng phát ra tiếng, chỉ thấy mấy tên côn đồ đang ở trong rừng cây vây đánh một người đàn ông, mà người phát ra tiếng thét chói tai là một phụ nữ, cô đứng trên đường, một tay xoa thắt lưng, một tay chỉ vào những người đó, như sứ giả chính nghĩa lớn tiếng can thiệp.
Chỉ liếc mắt một cái, anh liền xác định người phụ nữ đó say rượu rồi.
Cô chỉ có một mình, trên người là bộ quần áo đơn giản, lộ ra đôi chân dài mang vớ đen, hơn nữa ngọai trừ túi nhỏ trên tay, cô hoàn toàn không có vũ khí gì có thể công kích người khác. Đám côn đồ có tám đứa, trên tay tên nào cũng cầm gậy gộc, đến đồ ngốc cũng biết là không nên xen vào việc người khác.
“La cái gì! Bà tám nhiều chuyện!” Một tên côn đồ hung ác rít gào với cô.
Nhưng người phụ nữ này hiển nhiên ngu ngốc, bởi vì cô chẳng những không xoay người bỏ chạy, còn hít sâu một hơi, tiếp tục hét ầm.
“Cứu mạng! Giết người ! Cảnh sát mau tới đây ──”
“Im miệng! Con kia! Đừng chạy!”
Hai tên côn đồ mang theo gậy gộc chạy về hướng cô, cô trừng mắt, im lặng ngó, cuối cùng biết phải chạy, cô vừa thét chói tai vừa chạy.
Anh không muốn xen vào việc người khác, anh còn chưa ăn cơm, hơn nữa cần uống nước.
Nhưng người phụ nữ này đang say rượu, còn mang giày cao gót, vả lại anh từng gặp qua cô. Nhìn cửa hàng tiện lợi, anh thở dài, bỏ qua đồ ăn của anh, thay đổi phương hướng.
Khi tỉnh lại cô thấy mình nằm trong lòng một người đàn ông.
Trên người anh đầy mùi rượu, râu không cạo, thái dương có một vết trầy, trên má phải có một vết bầm xanh tím sưng đỏ, bên lỗ mũi trái lưu lại vết máu khô, trên áo thun cổ tròn còn dính uế vật, trên mặt cũng có mùi hương đáng sợ.
Anh là người ngoại quốc, có tóc màu vàng, ngũ quan rõ ràng.
Kinh khủng nhất là, cô không biết anh.
Trừng mắt nhìn tên kia, hô hấp của cô như ngừng lại, trong nháy mắt, trong đầu trống rỗng, tim đập mạnh như bão cấp 200 .
“A ──”
Không chút suy nghĩ, cô liền há mồm thét chói tai, gần như ngay lúc đó, người đàn ông xoay người ngăn chặn cô, lấy tay bịt miệng cô.
“Im lặng.”
Cô hoảng sợ trừng mắt, rõ ràng cảm giác được thân thể cao lớn của anh và sức nặng trầm trọng, miếng nệm vì anh xoay người đè lên người cô mà lún xuống, không khí trong phổi cô cũng bởi vì thế nên bị hút đi, cô định lấy tay đánh anh, đấm anh, muốn giãy giụa, lại bị anh vươn tay bắt được, lạnh giọng cảnh cáo.
“Đừng nhúc nhích.”
Khi anh nói, cô trừng mắt nhìn anh, phản ứng của cô bị chậm lại, người ngoại quốc này nói Trung văn rất chuẩn, còn chuẩn đến dọa người, không có khẩu âm kỳ quái gì.
Cô trừng mắt nhìn, thấy anh đã mở mắt ra.
Anh có đôi mắt màu xanh, nhưng trong tròng trắng đều là tơ máu đáng sợ. Ánh mắt anh lãnh khốc, nét mặt có chút không kiên nhẫn.
Cô sợ tới mức không dám nhúc nhích, chỉ nghe được tim mình đập như điên.
“Cầu xin cô đừng gọi bậy nữa, đầu tôi đủ đau rồi, không cần tăng thêm kích thích.” Anh nhướng mày há mồm nhắc nhở cô. “Tôi đã cứu cô, nhớ rõ không? Đêm qua, ở trong công viên.”
Có chuyện này ư?
Cô nhíu mày cố gắng xoay chuyển đầu óc trì độn, đêm qua cô tan tầm, đi tham gia gặp mặt bạn bè.
Cô trợn mắt, đột nhiên nhớ ra.
Á, trời ạ, khi cô trở về, ở trong công viên gặp được có một đám lưu manh đang vây đánh người nào đó, cô không biết mình bị chạm dây thần kinh nào, tự nhiên can đảm mở miệng kêu to cảnh sát đến đây, kết quả những người đó chẳng những không lập tức giải tán, ngược lại còn cầm gậy đuổi theo cô, ngay khi cô cho là mạng nhỏ của mình mất rồi thì người đàn ông này đột nhiên xuất hiện, hai ba lượt liền đuổi đám lưu manh kia bỏ chạy mất.
Cô nhớ rõ người này đánh cho kẻ kia đầu rơi máu chảy, nay hồi tưởng lại, dường như còn có thể nghe thấy tiếng anh nhấn đầu bọn kia vào thùng nước, nhớ tới âm thanh trống rỗng kì quái kia, nhất thời làm đầu cô cũng đau đớn.
“Nhớ rồi sao?” Thấy cô lộ ra vẻ mặt giật mình, anh thở dài, cảnh cáo cô: “Được rồi, không hét nữa, OK?”
Cô gật gật đầu.
Tuy rằng như thế, nhưng anh vẫn không tin cô, chỉ thử thả lỏng tay.
Cô vẫn cực kỳ muốn thét chói tai, nhưng cô chú ý tay anh không hề rời xa miệng cô, tay khác cũng còn đặt trên người cô, bất quá ít nhất anh đã buông lỏng tay.
“Tại sao anh lại ở nhà tôi?” Cô thở hổn hển, giọng nói khó nén kinh hoảng hỏi.
“Đây là phòng của tôi.” Anh tức giận xoay người ngồi dậy, “Nhà cô ở cách vách.”
Cô lại lặng đi một chút, ngồi dậy nhìn chung quanh bốn phía, mới phát hiện phòng này thật không phải là nhà cô, nơi này cùng nhà cô có bố cục giống nhau, nhưng bài trí hoàn toàn khác nhau.
Trên thực tế, nơi này gần như không gọi là nhà, dưới mông cô là nệm súng bắn đạn, thế nhưng không phải ở trên khung giường, mà là trực tiếp đặt trên mặt đất .
“Anh là một trong sáu hộ gia đình?” Cô nghe nói cách vách đã cho thuê, nhưng cô cho tới bây giờ chưa thấy qua vị hàng xóm thần bí này, duy nhất nghe nói đúng là có người đàn ông đến thuê, có thể là độc thân, cứ như vậy, không gì khác. Không con, không vợ, cũng không từng nghe qua có người thấy anh mang phụ nữ ra vào.
Xem trong phòng trống rỗng, hiển nhiên anh không chỉ không có vợ, cũng không có cái gì gọi là bạn bè thân thiết, mới có thể ngay cả vật dụng đơn giản nhất có thể chiêu đãi khách cũng không có.
Anh không phải là vấn đề của cô, cô quay đầu nhìn về hướng phòng tắm, đã thấy anh đi vào trong, anh quên đóng cửa, trực tiếp kéo khóa quần jeans xuống, bắt đầu đi tiểu.
Tuy rằng anh đưa lưng về phía cô, nhưng cũng đủ cho cô nháy mắt đỏ bừng mặt,
“Trời ạ.” Cô hô nhỏ một tiếng, mang tầm mắt kéo trở về, há mồm nhắc nhở anh: “Uy , anh đã quên đóng cửa.”
Cô tựa hồ nghe thấy anh thở dài, lẩm bẩm câu gì đó, nhưng anh đóng cửa lại.
Cô đứng lên, lại nhìn quanh bốn phía, chỉ là thấy một căn phòng bừa bãi, toàn chai bia rỗng trên mặt đất, có vài món quần áo giống rau khô, được quăng tùy ý ở một góc, một góc tường khác có một bình thủy bằng điện, còn có bát mì ăn dở chưa rửa.
Ông trời ạ, nơi này thật đáng sợ, gần như chỗ ở của kẻ lang thang, tên kia thoạt nhìn cũng giống kẻ lang thang, cô lo lắng có nên thừa dịp anh ở trong toilet mà bỏ chạy không, nhưng anh đã mở cửa đi ra.
Thấy hắn, cô nhịn không được lui về sau hai bước, rồi mới nhớ tới một vấn đề, người đàn ông này cứu cô, đúng vậy, nhưng mà ──
“Tại sao tôi lại ở chỗ này?” Cô trừng mắt hỏi anh, cô chỉ nhớ rõ anh cứu cô, trên thực tế ngay cả đoạn trí nhớ kia đều có chút hỗn loạn.
Anh nhìn cô một cái, nói : “Cô uống say, nói năng lộn xộn, sau đó còn ói, ói xong thì ngủ.”
Cô uống say? Còn ói? Sao có khả năng, cô hôm qua chỉ uống mấy chén ──
Nha, đáng chết, trong miệng cô thật sự có hương vị nôn.
“Vodka, tôi uống một chút liền như vậy!” Cô vỗ về cái đầu đang đau đớn, giật mình, kinh hoảng giải thích: “Tôi lâu lắm rồi không uống rượu, quên mất trong món đó có Vodka, tôi không thể uống Vodka, một ngụm cũng không được.”
Anh không để ý đến cô, chỉ cởi bỏ áo thun đã bị dơ, lộ ra nửa người trên rắn chắc. “Tôi tìm không thấy chìa khóa của cô, chỉ có thể đem cô mang về nơi này trước.”
Cơ bụng của hắn làm cho cô trong nháy mắt mở to mắt.
Ông trời, thân thể kia là vừa mới đặt ở trên người cô sao?
Muốn chết, cơ bụng của người này thoạt nhìn rất giống chocolate, từng khuôn rõ ràng.
Trong nháy mắt cô có chút há hốc mồm, trong lồng ngực bỗng nhiên nhảy mạnh hai cái, chỉ có thể cật lực đem tầm mắt kéo về trên mặt anh, trấn định nói cho anh biết: “Chìa khóa của tôi chắc đã bị rơi khi chạy trốn rồi.”
Anh im lặng, như là đối với lời cô nói không có bất cứ hứng thú gì, chỉ lau khô người, từ một cái túi màu đen như bao rác, lấy ra một cái áo thun mới mặc vào người.
Tuy rằng có chút nhăn, nhưng nó thoạt nhìn có vẻ sạch sẽ, nó màu trắng, cô chú ý tới mặt trên không có vết bẩn gì, vải bông thuần trắng dán trên cơ bắp anh cường tráng, che dấu đường cong cứng rắn.
Cô cố gắng lại đem tầm mắt kéo về trên mặt anh đang bị râu ria che khuất, tự nói với mình không cần theo dõi thân thể anh.
Đúng lúc này, bên chân cô đột nhiên truyền đến âm thanh nhỏ nhưng chấn động, cô sợ tới mức nhảy dựng lên, cúi đầu mới nhìn thấy giữa nệm có vật nhỏ rung rung, cô vẫn còn chưa kịp phản ứng, tên kia đã đi tới, xoay người nhặt lên di động.
Anh một lần nữa đứng thẳng, cô lúc này mới chú ý tới anh so với cô cao hơn một cái đầu, hơn nữa bả vai so với cô rộng hơn nhiều, nếu có người đứng ở sau, nhất định nhìn không thấy cả người cô.
Theo bản năng, cô vụng trộm thối lui một bước.
Anh lấy ngón cái thao tác trên màn hình di động rất nhanh, tựa hồ đang xem xét tin nhắn, cô nhân cơ hội nói nho nhỏ.
“Cái kia, cám ơn anh đã cứu tôi.”
Anh, mắt cũng không thèm ngước, chỉ xoay người bỏ lại một câu: “Đi ra ngoài nhớ đóng cửa.”
Nói xong, anh cầm điện thoại di động nhét vào trong túi sau có cái mông vểnh cao kia, bước đi ra ngoài, để lại cô một mình ở trong này.
Cái gì? Nói vậy là sao?
Cô ngây ngốc nhìn cửa lớn rộng mở, không thể tin được anh thế nhưng cứ như vậy đem cô để lại nơi này, nhưng người đàn ông này thật sự làm như vậy, anh đi ra ngoài, lưu lại một người phụ nữ xa lạ đang ở chính trong nhà anh.
Không, cô không phải người xa lạ, cô là hàng xóm của anh.
Nói tới đây, anh sao lại biết cô là hàng xóm của anh? Anh từng gặp qua cô? Tại sao cô lại không có ấn tượng? Người này rất kì quái ──
Chuông điện thoại vang lên.
Lúc này đây, là ở nhà cô, cô phục hồi tinh thần lại.
Thảm rồi, hôm nay cô cùng chủ quán có hẹn nha!
Trong lòng cô nhảy dựng, nhanh chóng chạy về phòng cách vách, từ hoa văn giả Natividade trên cửa lấy chìa khóa dự phòng mở cửa, vọt vào bắt điện thoại.
“Tôi đây, thực xin lỗi, tôi biết tôi đến muộn, tôi lập tức tới ngay!” Cô vừa nói vừa thay quần áo, bắt đại túi xách đi ra, ngang qua cửa phòng anh thì mới chậm nửa nhịp nghĩ đến muốn thay anh đóng cửa, tuy rằng trong phòng anh căn bản không cái gì cả, nhưng nếu là ngay cả tấm nệm, bình thủy điện cùng quần áo đều bị trộm đi, vậy thì cực kỳ bất hạnh rồi.
Cô cầm tay nắm cửa, thay anh đóng cửa lại, rồi mới lao nhanh như bay xuống lầu.
“Như vậy có thể chứ?”
“Đương nhiên, thật tốt quá.”
“Thật cao hứng cùng cô hợp tác, thiết kế của cô thật sự xuất sắc.”
Nghe được đối phương khen ngợi, cô lộ ra vui vẻ tươi cười: “Cám ơn.”
Mặc áo Polo màu xanh, người đàn ông đứng lên, đem chi phiếu giao cho cô, nhìn cô mỉm cười: “Thật có lỗi, hại cô trễ thế này, cùng đi ăn một bữa cơm được không?”
“Cám ơn, nhưng tôi đã có hẹn.” Cô không thích cùng khách hàng phát sinh vấn đề ngoài công việc, cho nên khách khí cự tuyệt đối phương.
Tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, người đàn ông vẫn là lễ phép lộ ra mỉm cười, nói: “Vậy hẹn lần sau.”
“Hẹn lần sau.” Cô cười gật đầu, đem chi phiếu đối phương cấp cất vào trong túi, cùng anh gật đầu, “Tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Bán xong quần áo, cô bước nhẹ nhàng, đón xe về nhà.
Xe bus đến trạm, cô cầm lấy túi vải bạt lớn xách xuống xe.
Đến cửa thì cô chú ý tới đèn ở phòng cách vách vẫn như cũ không thắp sáng, từ khi cô không cẩn thận tỉnh lại trên giường tên kia, đã qua ba ngày, anh như là biến mất, hại cô gần như bắt đầu nghĩ đến sự kiện kia chưa từng phát sinh.
Đương nhiên, chỉ là gần như mà thôi.
Mỗi khi cô quay về lúc ban đêm, vẫn là nhịn không được nhìn chung quanh, cảnh tượng vội vàng, chỉ sợ lại gặp gỡ đám lưu manh kia.
Cô đã nghĩ tới muốn đi báo cảnh sát, nhưng cô nếu không có người làm chứng, hơn nữa người bị đánh đã sớm không thấy nữa, cũng không còn vật chứng, trong camera giám thị trong công viên từ một năm trước đã bị hỏng rồi, cô nghe nói người ta đã sửa ba lần rồi, đến lần thứ tư, liền bỏ qua luôn.
Công viên vào ban ngày còn rất nhiều người vận động, nhưng khi đến buổi tối, có một đám côn đồ lêu lổng, bọn họ chiếm lấy công viên, mỗi khi cảnh sát đến sẽ lập tức giải tán, nhưng cảnh sát chỉ có thể đến tuần tra một hai lần mỗi tối, hoàn toàn không thể ngăn cản bọn họ chiếm lấy công viên.
Cô tối hôm đó hiển nhiên hoàn toàn say rượu, mới có thể quên chuyện này, nếu không cô tuyệt đối sẽ không đi vào công viên đó. Mấy ngày nay, cô ngẫu nhiên sẽ nhớ lại một ít hình ảnh, trí nhớ làm cho cô có chút bất an, cô nhớ rõ cô nôn mửa ở trên người anh, còn nhớ rõ cô nằm dài trên lưng anh.
Rất kỳ quái là, cô cũng nhớ rõ cô quỳ gối trên cỏ nôn mửa thì anh ngồi xổm bên người cô, cầm trong tay bia cùng bánh dứa ăn.
Cô nhớ không rõ thời gian trình tự trước sau, nhưng cô rất bội phục cô ói thành như vậy, anh vẫn còn nuốt trôi.
Người đàn ông kia hiển nhiên có cái dạ dày làm bằng sắt.
Anh nhất định là ăn xong này nọ mới cõng cô về nhà, chuyện sau đó cô vốn không còn ấn tượng nữa.
Cô đi lên cầu thang khu nhà trọ, phát hiện trên hành lang tối om, cô mở đèn điện, nó giãy dụa sáng vài giây, kéo dài hơi tàn lóe ra , được vài giây thì lại tắt hẳn.
Không thể nào? Cô nhớ rõ mấy tháng trước cô mới đổi mà.
Thở dài, cô lại thử một lần, đương nhiên nó hoàn toàn không họat động, không còn phát ra tí ánh sáng nào.
Rốt cuộc là ai nói tuổi thọ bóng đèn tỉnh thì lâu dài vậy?
Mở to mắt, cô sờ soạng đi đi về cửa nhà mình, trải qua chuyện lần trước thì cô chú ý tới trong phòng anh vẫn không có ánh đèn, cô hoài nghi anh mấy ngày nay cũng chưa về nhà, cô không nghe thấy bên trong truyền đến tiếng động gì.
Đứng ở cửa, cô lấy ra cái chìa khóa, thử cả buổi, cuối cùng mới mở ra được, cô mở đèn, mở rộng cửa, rồi mới đem túi xách để trên tủ giầy, lấy thang và bóng đèn cũ, cùng đem ra ngoài cửa.
Cô cầm lấy bóng đèn leo lên thang, ngồi trên đỉnh, một bên đem bóng đèn hư chuyển xuống dưới, rồi đổi cái mới vào.
Đèn đuốc trong nháy mắt phát sáng mạnh, cô tiếp tục xoay vặn, xác định nó bền chắc, xong mới cúi đầu, khi vừa cúi đầu lại thấy đầu tóc vàng lọt ngay giữa hai chân cô.
“A ──” cô hoảng sợ, phản xạ tính lùi lại đồng thời kẹp chặt chân, nhưng động tác này làm cả người lập tức mất đi cân bằng, sợ hãi chính mình rơi xuống trên người anh, cô bối rối, toàn thân đứng im, người đàn ông kia cũng đúng lúc vươn tay bắt được cái thang, cũng tiếp được bóng đèn treo bên hông thang bị rơi xuống.
“Anh làm tôi sợ.” Cô kinh hoàng chưa trấn tĩnh vỗ vỗ ngực, cúi đầu trừng mắt nói với anh.
Anh không xin lỗi, chỉ ngẩng đầu nhìn cô, lãnh đạm nói : “Thang của cô chặn đường tôi.”
“Tôi đang đổi bóng đèn.” Cô nói, chú ý tới tơ máu trong mắt của anh tựa hồ vẫn còn.
“Nhìn ra được.” Anh đem bóng đèn hư trả lại cho cô, rồi mới cầm túi lớn mì ăn liền vòng qua thang, mở cửa phòng, đi vào.
Kim giây ở đồng hồ báo thức di động.
Tí tách ── tí tách ──
Mưa rơi ngoài cửa sổ.
Anh cảm giác mình giống một con cá, chìm thật sâu dưới đáy biển. . .
“Cậu khỏe không?”
“Tôi khỏe lắm.”
Anh đương nhiên khỏe lắm, anh rất khỏe.
“Tôi không cho rằng như thế.”
Anh nhìn người đặt đôi chân dài lên bàn làm việc, một bên lật xem tạp chí đàn ông, bất giác cả người căng thẳng.
“Tôi rất khỏe.”
Anh nghe thấy chính mình lặp lại.
Người đàn ông giương mắt nhìn anh, cong khóe miệng.
“Từ hôm nay trở đi, cậu không cần tới nữa, cho đến khi cậu dùng hết số ngày phép của mình.”
Anh không hiểu, cảm giác tức giận dâng lên, nhưng anh khắc chế xuống, dùng sức đè nén.
“Tôi không cần nghỉ ngơi.”
“Cậu đương nhiên cần, tựa như tôi cần mỗi người các cậu đều ở trạng thái tốt nhất.”
Anh lại mở miệng một lần nữa, nhấn mạnh từng chữ trên môi.
“Tôi rất khỏe.”
“Không, cậu không khỏe, cậu dồn nén lâu rồi.”
Người đàn ông cười cười, tùy ý mở miệng đề nghị.
“Dồn nén không phải chuyện tốt, cậu cần được giải phóng, cuồng hoan, làm chuyện cậu muốn làm đi, hoặc tìm phụ nữ, hưởng thụ tình ái, phát tiết hết áp lực.”
Anh cảm giác thái dương mình co rút, nắm chặt nắm đấm, anh ép chính mình thả lỏng tay, bỏ hai tay vào túi quần jeans.
“Hoặc, cậu cũng có thể về nhà.” Người đàn ông nói.
Anh không muốn về nhà, cho nên anh nhận mệnh xoay người đi ra ngoài, nghỉ ngơi.
Mưa tiếp tục rơi.
Trong bóng tối, anh trở mình trên tấm nệm, anh hoảng hốt chú ý tới sắc trời ngoài rèm cửa sổ không biết sao lại tối sầm.
Thùm thụp – thùm thụp
Trái tim trong lồng ngực nhảy lên.
Bờ môi anh rất khô, anh vươn tay, nhặt lon bia trên mặt đất, đưa vào khóe miệng.
Nó rỗng, ngay cả một giọt cũng chẳng có.
Không khí ẩm ướt, anh cảm thấy như đang ngâm mình trong nước, nhưng anh vẫn khát nước như ở trong sa mạc.
Anh buông lon bia, tiếp tục nằm trên nệm, nhìn chằm chằm rèm cửa sổ bị gió đêm thổi bay lất phất, hai tấm vải lay động, phía dưới lộ ra đèn đường mờ nhạt.
Nhìn lại đồng hồ báo thức trên tường, kim đồng hồ tiếp tục thong thả di động, chậm chạp như con ốc sên.
Anh rất hy vọng đã qua một tháng, nhưng sự thật là, nó mới quay hơn ba vòng, vừa qua khỏi 36 giờ.
Một ngày nữa.
Anh cảm thấy bản thân nhàm chán sắp mốc meo, anh không thích như vậy, anh cần phải làm việc gì đó.
Mưa vẫn cứ rơi.
Anh có thể nghe rõ tiếng mưa rơi, thở dài, anh nhắm mắt lại.
“Anh biết không? Trên trái đất này, nước chiếm diện tích nhiều nhất đó.”
Giọng thiếu niên thình lình vang lên, làm cả người anh chấn động, đột nhiên mở mắt ra.
Đương nhiên, trước mắt anh không có bất kỳ kẻ nào, chỉ có sàn nhà trống rỗng, cùng cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ khe khẽ lay động.
Mưa vẫn rơi, và miệng anh càng khô.
Đáng chết, anh cần uống nước.
Anh liếm môi, bò dậy. Còn cần đồ ăn. Hẳn đã hơn 24 giờ chưa ăn gì.
Một người đàn ông tóc vàng quần áo rối loạn, anh ép bản thân mặc lại quần áo, đi ra cửa.
Trên đường quả thật vẫn còn mưa, mưa không lớn, nhưng đã rất lâu rồi không ngừng.
Anh kéo nón của áo khoác đội lên đầu, đi ra ngõ nhỏ, xuyên qua công viên, đối diện nơi đó có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ.
Trong đêm đen, cửa hàng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, có vẻ công viên bên này càng âm u hơn.
Anh cảm giác có chút suy yếu, anh không nên chả ăn gì quá lâu như vậy, anh hẳn nên giữ gìn thể trạng tốt nhất để ngừa chuyện chẳng may, nhưng anh biết người đàn ông kia lần này nghiêm túc, gã muốn anh nghỉ ngơi, mặc dù anh tuyệt đối không muốn điều này.
Anh giẫm lên lá rụng, xuyên qua công viên tối đen.
Nhớ tới lời người đàn ông kia, anh vẫn còn hơi tức giận.
Dồn nén quá lâu? Cái quỷ gì đấy! Đương nhiên anh không dồn nén rồi, anh chỉ quên muốn ăn gì thôi ──
“Này! Mấy người muốn làm gì? ! Mau dừng tay!”
Trong đêm đen đột nhiên có giọng nói cao quãng tám vang lên, như cái còi bén nhọn, hung hăng xuyên vào đầu óc đang suy yếu của anh, làm anh nhịn không được đưa tay lên bịt tai.
Anh xoay đầu lại nhìn theo hướng phát ra tiếng, chỉ thấy mấy tên côn đồ đang ở trong rừng cây vây đánh một người đàn ông, mà người phát ra tiếng thét chói tai là một phụ nữ, cô đứng trên đường, một tay xoa thắt lưng, một tay chỉ vào những người đó, như sứ giả chính nghĩa lớn tiếng can thiệp.
Chỉ liếc mắt một cái, anh liền xác định người phụ nữ đó say rượu rồi.
Cô chỉ có một mình, trên người là bộ quần áo đơn giản, lộ ra đôi chân dài mang vớ đen, hơn nữa ngọai trừ túi nhỏ trên tay, cô hoàn toàn không có vũ khí gì có thể công kích người khác. Đám côn đồ có tám đứa, trên tay tên nào cũng cầm gậy gộc, đến đồ ngốc cũng biết là không nên xen vào việc người khác.
“La cái gì! Bà tám nhiều chuyện!” Một tên côn đồ hung ác rít gào với cô.
Nhưng người phụ nữ này hiển nhiên ngu ngốc, bởi vì cô chẳng những không xoay người bỏ chạy, còn hít sâu một hơi, tiếp tục hét ầm.
“Cứu mạng! Giết người ! Cảnh sát mau tới đây ──”
“Im miệng! Con kia! Đừng chạy!”
Hai tên côn đồ mang theo gậy gộc chạy về hướng cô, cô trừng mắt, im lặng ngó, cuối cùng biết phải chạy, cô vừa thét chói tai vừa chạy.
Anh không muốn xen vào việc người khác, anh còn chưa ăn cơm, hơn nữa cần uống nước.
Nhưng người phụ nữ này đang say rượu, còn mang giày cao gót, vả lại anh từng gặp qua cô. Nhìn cửa hàng tiện lợi, anh thở dài, bỏ qua đồ ăn của anh, thay đổi phương hướng.
Khi tỉnh lại cô thấy mình nằm trong lòng một người đàn ông.
Trên người anh đầy mùi rượu, râu không cạo, thái dương có một vết trầy, trên má phải có một vết bầm xanh tím sưng đỏ, bên lỗ mũi trái lưu lại vết máu khô, trên áo thun cổ tròn còn dính uế vật, trên mặt cũng có mùi hương đáng sợ.
Anh là người ngoại quốc, có tóc màu vàng, ngũ quan rõ ràng.
Kinh khủng nhất là, cô không biết anh.
Trừng mắt nhìn tên kia, hô hấp của cô như ngừng lại, trong nháy mắt, trong đầu trống rỗng, tim đập mạnh như bão cấp 200 .
“A ──”
Không chút suy nghĩ, cô liền há mồm thét chói tai, gần như ngay lúc đó, người đàn ông xoay người ngăn chặn cô, lấy tay bịt miệng cô.
“Im lặng.”
Cô hoảng sợ trừng mắt, rõ ràng cảm giác được thân thể cao lớn của anh và sức nặng trầm trọng, miếng nệm vì anh xoay người đè lên người cô mà lún xuống, không khí trong phổi cô cũng bởi vì thế nên bị hút đi, cô định lấy tay đánh anh, đấm anh, muốn giãy giụa, lại bị anh vươn tay bắt được, lạnh giọng cảnh cáo.
“Đừng nhúc nhích.”
Khi anh nói, cô trừng mắt nhìn anh, phản ứng của cô bị chậm lại, người ngoại quốc này nói Trung văn rất chuẩn, còn chuẩn đến dọa người, không có khẩu âm kỳ quái gì.
Cô trừng mắt nhìn, thấy anh đã mở mắt ra.
Anh có đôi mắt màu xanh, nhưng trong tròng trắng đều là tơ máu đáng sợ. Ánh mắt anh lãnh khốc, nét mặt có chút không kiên nhẫn.
Cô sợ tới mức không dám nhúc nhích, chỉ nghe được tim mình đập như điên.
“Cầu xin cô đừng gọi bậy nữa, đầu tôi đủ đau rồi, không cần tăng thêm kích thích.” Anh nhướng mày há mồm nhắc nhở cô. “Tôi đã cứu cô, nhớ rõ không? Đêm qua, ở trong công viên.”
Có chuyện này ư?
Cô nhíu mày cố gắng xoay chuyển đầu óc trì độn, đêm qua cô tan tầm, đi tham gia gặp mặt bạn bè.
Cô trợn mắt, đột nhiên nhớ ra.
Á, trời ạ, khi cô trở về, ở trong công viên gặp được có một đám lưu manh đang vây đánh người nào đó, cô không biết mình bị chạm dây thần kinh nào, tự nhiên can đảm mở miệng kêu to cảnh sát đến đây, kết quả những người đó chẳng những không lập tức giải tán, ngược lại còn cầm gậy đuổi theo cô, ngay khi cô cho là mạng nhỏ của mình mất rồi thì người đàn ông này đột nhiên xuất hiện, hai ba lượt liền đuổi đám lưu manh kia bỏ chạy mất.
Cô nhớ rõ người này đánh cho kẻ kia đầu rơi máu chảy, nay hồi tưởng lại, dường như còn có thể nghe thấy tiếng anh nhấn đầu bọn kia vào thùng nước, nhớ tới âm thanh trống rỗng kì quái kia, nhất thời làm đầu cô cũng đau đớn.
“Nhớ rồi sao?” Thấy cô lộ ra vẻ mặt giật mình, anh thở dài, cảnh cáo cô: “Được rồi, không hét nữa, OK?”
Cô gật gật đầu.
Tuy rằng như thế, nhưng anh vẫn không tin cô, chỉ thử thả lỏng tay.
Cô vẫn cực kỳ muốn thét chói tai, nhưng cô chú ý tay anh không hề rời xa miệng cô, tay khác cũng còn đặt trên người cô, bất quá ít nhất anh đã buông lỏng tay.
“Tại sao anh lại ở nhà tôi?” Cô thở hổn hển, giọng nói khó nén kinh hoảng hỏi.
“Đây là phòng của tôi.” Anh tức giận xoay người ngồi dậy, “Nhà cô ở cách vách.”
Cô lại lặng đi một chút, ngồi dậy nhìn chung quanh bốn phía, mới phát hiện phòng này thật không phải là nhà cô, nơi này cùng nhà cô có bố cục giống nhau, nhưng bài trí hoàn toàn khác nhau.
Trên thực tế, nơi này gần như không gọi là nhà, dưới mông cô là nệm súng bắn đạn, thế nhưng không phải ở trên khung giường, mà là trực tiếp đặt trên mặt đất .
“Anh là một trong sáu hộ gia đình?” Cô nghe nói cách vách đã cho thuê, nhưng cô cho tới bây giờ chưa thấy qua vị hàng xóm thần bí này, duy nhất nghe nói đúng là có người đàn ông đến thuê, có thể là độc thân, cứ như vậy, không gì khác. Không con, không vợ, cũng không từng nghe qua có người thấy anh mang phụ nữ ra vào.
Xem trong phòng trống rỗng, hiển nhiên anh không chỉ không có vợ, cũng không có cái gì gọi là bạn bè thân thiết, mới có thể ngay cả vật dụng đơn giản nhất có thể chiêu đãi khách cũng không có.
Anh không phải là vấn đề của cô, cô quay đầu nhìn về hướng phòng tắm, đã thấy anh đi vào trong, anh quên đóng cửa, trực tiếp kéo khóa quần jeans xuống, bắt đầu đi tiểu.
Tuy rằng anh đưa lưng về phía cô, nhưng cũng đủ cho cô nháy mắt đỏ bừng mặt,
“Trời ạ.” Cô hô nhỏ một tiếng, mang tầm mắt kéo trở về, há mồm nhắc nhở anh: “Uy , anh đã quên đóng cửa.”
Cô tựa hồ nghe thấy anh thở dài, lẩm bẩm câu gì đó, nhưng anh đóng cửa lại.
Cô đứng lên, lại nhìn quanh bốn phía, chỉ là thấy một căn phòng bừa bãi, toàn chai bia rỗng trên mặt đất, có vài món quần áo giống rau khô, được quăng tùy ý ở một góc, một góc tường khác có một bình thủy bằng điện, còn có bát mì ăn dở chưa rửa.
Ông trời ạ, nơi này thật đáng sợ, gần như chỗ ở của kẻ lang thang, tên kia thoạt nhìn cũng giống kẻ lang thang, cô lo lắng có nên thừa dịp anh ở trong toilet mà bỏ chạy không, nhưng anh đã mở cửa đi ra.
Thấy hắn, cô nhịn không được lui về sau hai bước, rồi mới nhớ tới một vấn đề, người đàn ông này cứu cô, đúng vậy, nhưng mà ──
“Tại sao tôi lại ở chỗ này?” Cô trừng mắt hỏi anh, cô chỉ nhớ rõ anh cứu cô, trên thực tế ngay cả đoạn trí nhớ kia đều có chút hỗn loạn.
Anh nhìn cô một cái, nói : “Cô uống say, nói năng lộn xộn, sau đó còn ói, ói xong thì ngủ.”
Cô uống say? Còn ói? Sao có khả năng, cô hôm qua chỉ uống mấy chén ──
Nha, đáng chết, trong miệng cô thật sự có hương vị nôn.
“Vodka, tôi uống một chút liền như vậy!” Cô vỗ về cái đầu đang đau đớn, giật mình, kinh hoảng giải thích: “Tôi lâu lắm rồi không uống rượu, quên mất trong món đó có Vodka, tôi không thể uống Vodka, một ngụm cũng không được.”
Anh không để ý đến cô, chỉ cởi bỏ áo thun đã bị dơ, lộ ra nửa người trên rắn chắc. “Tôi tìm không thấy chìa khóa của cô, chỉ có thể đem cô mang về nơi này trước.”
Cơ bụng của hắn làm cho cô trong nháy mắt mở to mắt.
Ông trời, thân thể kia là vừa mới đặt ở trên người cô sao?
Muốn chết, cơ bụng của người này thoạt nhìn rất giống chocolate, từng khuôn rõ ràng.
Trong nháy mắt cô có chút há hốc mồm, trong lồng ngực bỗng nhiên nhảy mạnh hai cái, chỉ có thể cật lực đem tầm mắt kéo về trên mặt anh, trấn định nói cho anh biết: “Chìa khóa của tôi chắc đã bị rơi khi chạy trốn rồi.”
Anh im lặng, như là đối với lời cô nói không có bất cứ hứng thú gì, chỉ lau khô người, từ một cái túi màu đen như bao rác, lấy ra một cái áo thun mới mặc vào người.
Tuy rằng có chút nhăn, nhưng nó thoạt nhìn có vẻ sạch sẽ, nó màu trắng, cô chú ý tới mặt trên không có vết bẩn gì, vải bông thuần trắng dán trên cơ bắp anh cường tráng, che dấu đường cong cứng rắn.
Cô cố gắng lại đem tầm mắt kéo về trên mặt anh đang bị râu ria che khuất, tự nói với mình không cần theo dõi thân thể anh.
Đúng lúc này, bên chân cô đột nhiên truyền đến âm thanh nhỏ nhưng chấn động, cô sợ tới mức nhảy dựng lên, cúi đầu mới nhìn thấy giữa nệm có vật nhỏ rung rung, cô vẫn còn chưa kịp phản ứng, tên kia đã đi tới, xoay người nhặt lên di động.
Anh một lần nữa đứng thẳng, cô lúc này mới chú ý tới anh so với cô cao hơn một cái đầu, hơn nữa bả vai so với cô rộng hơn nhiều, nếu có người đứng ở sau, nhất định nhìn không thấy cả người cô.
Theo bản năng, cô vụng trộm thối lui một bước.
Anh lấy ngón cái thao tác trên màn hình di động rất nhanh, tựa hồ đang xem xét tin nhắn, cô nhân cơ hội nói nho nhỏ.
“Cái kia, cám ơn anh đã cứu tôi.”
Anh, mắt cũng không thèm ngước, chỉ xoay người bỏ lại một câu: “Đi ra ngoài nhớ đóng cửa.”
Nói xong, anh cầm điện thoại di động nhét vào trong túi sau có cái mông vểnh cao kia, bước đi ra ngoài, để lại cô một mình ở trong này.
Cái gì? Nói vậy là sao?
Cô ngây ngốc nhìn cửa lớn rộng mở, không thể tin được anh thế nhưng cứ như vậy đem cô để lại nơi này, nhưng người đàn ông này thật sự làm như vậy, anh đi ra ngoài, lưu lại một người phụ nữ xa lạ đang ở chính trong nhà anh.
Không, cô không phải người xa lạ, cô là hàng xóm của anh.
Nói tới đây, anh sao lại biết cô là hàng xóm của anh? Anh từng gặp qua cô? Tại sao cô lại không có ấn tượng? Người này rất kì quái ──
Chuông điện thoại vang lên.
Lúc này đây, là ở nhà cô, cô phục hồi tinh thần lại.
Thảm rồi, hôm nay cô cùng chủ quán có hẹn nha!
Trong lòng cô nhảy dựng, nhanh chóng chạy về phòng cách vách, từ hoa văn giả Natividade trên cửa lấy chìa khóa dự phòng mở cửa, vọt vào bắt điện thoại.
“Tôi đây, thực xin lỗi, tôi biết tôi đến muộn, tôi lập tức tới ngay!” Cô vừa nói vừa thay quần áo, bắt đại túi xách đi ra, ngang qua cửa phòng anh thì mới chậm nửa nhịp nghĩ đến muốn thay anh đóng cửa, tuy rằng trong phòng anh căn bản không cái gì cả, nhưng nếu là ngay cả tấm nệm, bình thủy điện cùng quần áo đều bị trộm đi, vậy thì cực kỳ bất hạnh rồi.
Cô cầm tay nắm cửa, thay anh đóng cửa lại, rồi mới lao nhanh như bay xuống lầu.
“Như vậy có thể chứ?”
“Đương nhiên, thật tốt quá.”
“Thật cao hứng cùng cô hợp tác, thiết kế của cô thật sự xuất sắc.”
Nghe được đối phương khen ngợi, cô lộ ra vui vẻ tươi cười: “Cám ơn.”
Mặc áo Polo màu xanh, người đàn ông đứng lên, đem chi phiếu giao cho cô, nhìn cô mỉm cười: “Thật có lỗi, hại cô trễ thế này, cùng đi ăn một bữa cơm được không?”
“Cám ơn, nhưng tôi đã có hẹn.” Cô không thích cùng khách hàng phát sinh vấn đề ngoài công việc, cho nên khách khí cự tuyệt đối phương.
Tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, người đàn ông vẫn là lễ phép lộ ra mỉm cười, nói: “Vậy hẹn lần sau.”
“Hẹn lần sau.” Cô cười gật đầu, đem chi phiếu đối phương cấp cất vào trong túi, cùng anh gật đầu, “Tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Bán xong quần áo, cô bước nhẹ nhàng, đón xe về nhà.
Xe bus đến trạm, cô cầm lấy túi vải bạt lớn xách xuống xe.
Đến cửa thì cô chú ý tới đèn ở phòng cách vách vẫn như cũ không thắp sáng, từ khi cô không cẩn thận tỉnh lại trên giường tên kia, đã qua ba ngày, anh như là biến mất, hại cô gần như bắt đầu nghĩ đến sự kiện kia chưa từng phát sinh.
Đương nhiên, chỉ là gần như mà thôi.
Mỗi khi cô quay về lúc ban đêm, vẫn là nhịn không được nhìn chung quanh, cảnh tượng vội vàng, chỉ sợ lại gặp gỡ đám lưu manh kia.
Cô đã nghĩ tới muốn đi báo cảnh sát, nhưng cô nếu không có người làm chứng, hơn nữa người bị đánh đã sớm không thấy nữa, cũng không còn vật chứng, trong camera giám thị trong công viên từ một năm trước đã bị hỏng rồi, cô nghe nói người ta đã sửa ba lần rồi, đến lần thứ tư, liền bỏ qua luôn.
Công viên vào ban ngày còn rất nhiều người vận động, nhưng khi đến buổi tối, có một đám côn đồ lêu lổng, bọn họ chiếm lấy công viên, mỗi khi cảnh sát đến sẽ lập tức giải tán, nhưng cảnh sát chỉ có thể đến tuần tra một hai lần mỗi tối, hoàn toàn không thể ngăn cản bọn họ chiếm lấy công viên.
Cô tối hôm đó hiển nhiên hoàn toàn say rượu, mới có thể quên chuyện này, nếu không cô tuyệt đối sẽ không đi vào công viên đó. Mấy ngày nay, cô ngẫu nhiên sẽ nhớ lại một ít hình ảnh, trí nhớ làm cho cô có chút bất an, cô nhớ rõ cô nôn mửa ở trên người anh, còn nhớ rõ cô nằm dài trên lưng anh.
Rất kỳ quái là, cô cũng nhớ rõ cô quỳ gối trên cỏ nôn mửa thì anh ngồi xổm bên người cô, cầm trong tay bia cùng bánh dứa ăn.
Cô nhớ không rõ thời gian trình tự trước sau, nhưng cô rất bội phục cô ói thành như vậy, anh vẫn còn nuốt trôi.
Người đàn ông kia hiển nhiên có cái dạ dày làm bằng sắt.
Anh nhất định là ăn xong này nọ mới cõng cô về nhà, chuyện sau đó cô vốn không còn ấn tượng nữa.
Cô đi lên cầu thang khu nhà trọ, phát hiện trên hành lang tối om, cô mở đèn điện, nó giãy dụa sáng vài giây, kéo dài hơi tàn lóe ra , được vài giây thì lại tắt hẳn.
Không thể nào? Cô nhớ rõ mấy tháng trước cô mới đổi mà.
Thở dài, cô lại thử một lần, đương nhiên nó hoàn toàn không họat động, không còn phát ra tí ánh sáng nào.
Rốt cuộc là ai nói tuổi thọ bóng đèn tỉnh thì lâu dài vậy?
Mở to mắt, cô sờ soạng đi đi về cửa nhà mình, trải qua chuyện lần trước thì cô chú ý tới trong phòng anh vẫn không có ánh đèn, cô hoài nghi anh mấy ngày nay cũng chưa về nhà, cô không nghe thấy bên trong truyền đến tiếng động gì.
Đứng ở cửa, cô lấy ra cái chìa khóa, thử cả buổi, cuối cùng mới mở ra được, cô mở đèn, mở rộng cửa, rồi mới đem túi xách để trên tủ giầy, lấy thang và bóng đèn cũ, cùng đem ra ngoài cửa.
Cô cầm lấy bóng đèn leo lên thang, ngồi trên đỉnh, một bên đem bóng đèn hư chuyển xuống dưới, rồi đổi cái mới vào.
Đèn đuốc trong nháy mắt phát sáng mạnh, cô tiếp tục xoay vặn, xác định nó bền chắc, xong mới cúi đầu, khi vừa cúi đầu lại thấy đầu tóc vàng lọt ngay giữa hai chân cô.
“A ──” cô hoảng sợ, phản xạ tính lùi lại đồng thời kẹp chặt chân, nhưng động tác này làm cả người lập tức mất đi cân bằng, sợ hãi chính mình rơi xuống trên người anh, cô bối rối, toàn thân đứng im, người đàn ông kia cũng đúng lúc vươn tay bắt được cái thang, cũng tiếp được bóng đèn treo bên hông thang bị rơi xuống.
“Anh làm tôi sợ.” Cô kinh hoàng chưa trấn tĩnh vỗ vỗ ngực, cúi đầu trừng mắt nói với anh.
Anh không xin lỗi, chỉ ngẩng đầu nhìn cô, lãnh đạm nói : “Thang của cô chặn đường tôi.”
“Tôi đang đổi bóng đèn.” Cô nói, chú ý tới tơ máu trong mắt của anh tựa hồ vẫn còn.
“Nhìn ra được.” Anh đem bóng đèn hư trả lại cho cô, rồi mới cầm túi lớn mì ăn liền vòng qua thang, mở cửa phòng, đi vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook