"A Lỗi, cậu hẳn phải rõ hơn chứ, nếu Tú Tú bằng lòng tới show diễn thời trang, thì đó là cách tốt nhất rồi, cô ấy có thể quang minh chính đại vào những nơi mà chúng ta không thể vào."

Chị hai anh đã mở miệng, mọi người đều nháo nhào gật gù.

Mạc Lỗi biết chị Lam nói đúng, cũng rõ ràng biết Tú Tú phải giúp chuyện này, cho nên anh đành nhượng bộ gật đầu đồng ý.

"Được rồi, em cùng đi, nhưng anh có điều kiện."

Thấy anh đồng ý, cô tươi cười rạng rỡ chủ động giơ tay lên nói: "Yên tâm, em sẽ không ăn dấm chua lung tung của anh với Đồ Hoan đâu."

Sự cam đoan này, làm mọi người trong phòng bật cười, khiến khóe miệng anh khẽ nhếch lên.

Mạc Lỗi nắm tay cô, nói: "Chuyện đó không phải vấn đề, mà vấn đề ở chỗ chính là sự an toàn của em, anh không có cách nào ở bên em suốt, nhưng anh muốn em hứa với anh, nếu có chuyện gì xảy ra, em nhất định phải nghe lời bọn anh."

"Được, em sẽ nghe lời." Tú Tú gật đầu.

"Ok, quyết định vậy đi." Hàn Võ Kì nháy mắt một cái, nói: "Tiểu Phì, mở máy chiếu."

Khả Phỉ mở máy chiếu, giây tiếp theo, bức tường trắng phía sau lưng Hàn Võ Kì xuất hiện bản thiết kế một con tàu khách, khi Tú Tú phát hiện kia đúng là nơi trực tiếp diễn ra show thời trang của Triều Đại thì sợ hết hồn.

"Bản thiết kế con tàu này từ đâu có?"

Khóe miệng Mạc Lỗi khẽ nhếch lên, nói: "A Chấn mượn."

"Mượn?" Cô ngốc lăng nhìn anh, "Thứ này có thể nói mượn liền mượn được à?"

Mạc Lỗi huýt sáo cười, nói như lẽ đương nhiên: "Anh A Chấn có thể."

Tú Tú lén nhìn cái người bên kia, từ đầu tới đuôi chỉ đứng cạnh Khả Phỉ, một soái ca lạnh lùng tóc vàng, nên không truy hỏi thêm nữa. Người đàn ông đó đẹp trai thật, nhưng thực sự hơi lạnh lùng, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng thấy anh cười lần nào, nhưng anh tốt với Khả Phỉ lắm, thường giúp đỡ Khả Phỉ làm việc, hình như chi khi đối mặt với bà xã, thì vẻ mặt anh mới ôn hòa một chút.

Tuy rằng tới nơi này không bao lâu, nhưng cô rất nhanh phát hiện được công ty này, mọi người chung sống với nhau tốt vô cùng, hệt như người một nhà, có lẽ đó cũng chính là nguyên nhân bọn họ ở chung một chỗ.

Anh Võ bắt đầu nói rõ tình hình, cô yên lặng lắng nghe, sau đó cảm giác được người đàn ông bên cạnh, nắm lấy tay cô, quang minh chính đại cùng cô giao nhau một chỗ.

Cô len lén liếc nhìn anh.


Người đàn ông bên cạnh dường như rất chăm chú lắng nghe anh Võ nói, làm cô thoáng xấu hổ, nhưng lại cảm thấy yên tâm.

Cô thích người của Hồng Nhãn, thích cảm giác cùng mọi người giải quyết sự việc.

Khi anh Võ nói về bản thiết kế con thuyền, thỉnh thoảng sẽ có người giơ tay đặt câu hỏi, còn cô thì chỉ khi nào cần, sẽ hỗ trợ trả lời một số tình huống có thể xảy ra trên thuyền.

Sau đó, sự việc bèn tiến hành như vậy.

"Vì sao?"

Ngày thứ hai, Tú Tú trở lại nhà mẹ, nói muốn tham gia show diễn thời trang, Chu Lị Hinh lạnh lùng nhìn cô hỏi.

Rất kỳ quái, trước đây mỗi lần mẹ dùng ánh mắt và thái độ này, sẽ làm cô khẩn trương, sợ sệt không rõ, nhưng hôm nay, cô biết A Lỗi đang ở dưới lầu chờ cô, như tiếp thêm can đảm cho cô đối mặt, lúc này cô mới phát hiện hết thảy, thực ra là do mẹ cô không tự chủ xây dựng bức từng phòng bị vô hình.

Đột nhiên, cô cảm thấy người phụ nữ trước mắt, được truyền thông xưng tụng là nữ vương băng giá lại có chút đáng thương.

"Mẹ biết con chỉ muốn hỗ trợ, nhưng mẹ biết rõ con có thể giúp được." Tú Tú hít vào một hơi, nói với bà: "Mặc kệ mẹ có tin hay không, con thực sự xin lỗi."

Chu Lị Hinh nhìn con gái, chỉ lạnh lùng nói: "Tùy con."

Đây là cực hạn của mẹ, cô biết chứ.

Tú Tú xoay người, mẹ lại mở miệng.

"Tú Tú, con có nói cho người đàn ông kia biết, cho dù mẹ chết, cũng không để lại tài sản cho con không?"

"Con không cần tiền của mẹ." Tú Tú quay đầu, nhìn mẹ, người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy ngủ được dệt bằng tơ tằm, đang ngồi trước bàn trang điểm, "A Lỗi cũng vậy."

Chu Lị Hinh cười lạnh một tiếng, dời tầm mắt đến trước gương, một lần nữa dùng bút kẻ nét đậm lên mí mắt, trào phúng nói: "Ai mà không cần tiền."

"Chúng con sẽ tự kiếm." Tú Tú nói.

Chu Lị Hinh xem thường, cười lạnh, không nói gì thêm nữa.

Tú Tú rời nhà mẹ tới hội trường trình diễn thời trang trợ giúp, cô lần lượt nhìn thấy người của Hồng Nhãn, cả nam lẫn nữ đang lẫn vào đó, có người là cộng tác viên, có người là nhân viên tác nghiệp trên thuyền, còn có người là trợ lý của người khác, thậm chí là nhân viên phục vụ trong tiệm ăn, hoặc kỹ thuật viên ánh sáng trên sân khấu, cô chẳng biết bọn họ sao làm được như vậy, nhưng vẫn làm bộ như không quen biết họ.


Buổi biểu diễn sẽ diễn ra chính thức ở phòng Victoria, đó là hội trường hình ảnh khá lớn, là trung tâm có trần với năm tầng lầu, trên trần nhà treo tám đèn chùm pha lê khổng lồ, bức tường hai bên lại trang trí phù điêu bằng tranh đắp, nó được mô phỏng như rạp hát, mỗi tầng đều có thang cuộn đi lên, phần nhô ra giữa trung tâm là khu vực sân khấu được thiết kế một nửa theo phong cách đồ họa, trước mặt và hai bên sân khấu, cùng với hành lang của mỗi tầng lầu đều để không, nhưng cô biết, sau khi sắp xếp xong xuôi, đến ngày trình diễn sẽ bày biện rất nhiều bàn ăn phục vụ quan khách vừa thưởng thức vừa xem biểu diễn.

Tú Tú hỗ trợ sửa sang lại trang phục, khi người Hồng Nhãn cần, cũng tiến lên trợ giúp.

Vương Triều Dương xuất hiện lúc chín giờ, cô phải mất một lúc, mới có thể mỉm cười, chào hỏi với anh ta.

Mười giờ sáng, mẹ cô đến, nhóm người mẫu cũng sớm đã tới hiện trường, trong đó còn có hai vị siêu sao điện ảnh làm khách mời đặc biệt, bọn họ một lần rồi một lần nữa luyện tập lại dáng đi trên sân khấu và lời thoại.

Đồ Hoan đương nhiên cũng ở trong nhóm đó, cô ấy thực sự là rất cao, rất đẹp, làm mọi người không kìm lòng được bị hấp dẫn.

Cô đi chân trần, diễn tập lại điệu bộ, trên sân khấu, mỗi lần nhấc chân giơ tay đều hết sức tao nhã tự nhiên, mặc dù đối mặt với đẳng cấp siêu sao nhưng vẫn giống như ngày thường bình thản ung dung, trong chương trình cô ấy và người kia, thậm chí không nói sai câu thoại nào.

Màn trình diễn và ca múa không khác nhau mấy, nhưng vừa trình diễn vừa ca múa, thì người tham gia phải có nền tảng vững chắc.

Bọn họ còn chưa mặc trang phục diễn, mà khí thế đã hừng hực thế này, cô tin chắc buổi diễn hôm đó, nhất định rất lộng lẫy và hoành tráng. "Không! Sai rồi! Không phải như vậy! Lý Nguyệt cô phải nhanh chóng xoay tròn ở đây, mới có thể phô ra đường thêu trên làn váy! Anita, lúc ngồi xuống phải chậm một chút, tao nhã một chút! Giống vậy nè, ưỡn ngực, ngồi xuống, mở quạt che mặt! Thẹn thùng một chút! Tony, tôi biết anh rất đẹp trai, nhưng phiền anh đừng lúc nào cũng ngửa cao đầu, nhìn anh rất ngớ ngẩn đó! Ok, tập lại đoạn này lần nữa."

Khi Tú Tú ôm một chồng khăn choàng trải ra ở khu vực khán đài xem xét, không nhịn được dừng lại nhìn lên sân khấu, cô nhìn những cô gái xinh đẹp và siêu sao ở trên đó bị mẹ mình hô tới quát lui đầy hâm mộ, chỉ một giây như vậy, dường như cô cho rằng bản thân vẫn là một cô bé mười ba.

"Mẹ em lợi hại thật."

Nghe thấy giọng của A Lỗi, Tú Tú lấy lại tinh thần, nhìn anh, cô bất giác mỉm cười.
"Vâng, bà ấy rất lợi hại." Cô gật đầu đồng ý, lại nhìn lên sân khấu, nói: "Hồi nhỏ em cảm thấy bà giống như nữ vương, mà bà đúng là vậy mà, có một thời gian, em rất hy vọng bản thân giống như bà, em học bộ dáng đi đứng của bà, bộ dáng bà nói chuyện, lại khiến mình chật vật đến thê thảm."

"Em không phải người như vậy." Anh nói.

"Em không phải người như vậy." Cô cười khổ đồng ý, nói: "Lần đó thử nghiệm, khiến em hiểu rằng, em không phải cô công chúa nhỏ mà bà mong muốn, em vĩnh viễn không thể, em và bà không cùng một loại người, em không có cách nào như bà, nên tình nguyện buông tha tất cả, cũng như thành quả trong sự nghiệp của bà."

Anh đón chồng khăn choàng cao như núi từ tay cô, nhẹ nhàng hỏi: "Đống này để ở đâu?"

"Đến hậu trường." Cô buồn cười nhìn trong tay mình chỉ còn hai tấm khăn choàng, cũng không kháng nghị gì, anh đúng là đã làm giảm bớt gánh nặng cho cô. Tú Tú dẫn đầu đi về phía trước, rời khỏi đám người đang chăm chú quan sát sân khấu, lại nói: "Bởi vì vậy, mà ba em bắt đầu ngoại tình, ba ngoại tình, làm bà càng coi trọng công ty hơn, hai người họ từ lúc em còn nhỏ đã bằng mặt không bằng lòng, mà nguyên nhân hai người chưa ly hôn là vì sự nghiệp của họ sớm đã không thể tách rời nhau, gắn kết chặt chẽ với nhau, bọn họ có cùng vận mệnh, cũng cùng mục tiêu."

Cô dẫn anh đi qua biển người đông đúc ở hậu trường, chen chúc với một đám nhân viên công tác, đến phòng thay đồ của người mẫu, phân loại từng tấm khăn choàng treo lên giá áo, anh đứng một bên giúp cô cầm khăn, nhìn cô treo từng món lên giá, nói: "Em có biết, anh rất vui vì em không biến thành người như mẹ em không."


Tú Tú ngây người một lúc, xoay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh dịu dàng nhìn cô nói. "Anh thích bộ dáng hiện tại của em."

Gương mặt đỏ bừng như quả táo chín, cô nhìn anh, có chút ngượng ngùng, "Cám ơn."

Mạc Lỗi nói với cô: "Huống chi, bà có lợi hại của bà, em có khả năng của em."

Tú Tú mỉm cười, lấy khăn choàng trên tay anh, treo lên giá: "Em biết chứ, hồi nhỏ em rất hâm mộ dáng vẻ nữ vương kia của bà, nhưng sau khi lớn lên, em lại thấy rằng, bà thực sự rất đáng thương."

"Sao lại nói thế?"

Cô chỉ nhún vai, cảm thán: "Từng người từng người một tiếp cận bà, không vì danh cũng vì lợi, ngay cả ba em cũng vậy. Bà có rất nhiều kẻ địch ở ngoài, vài người hâm mộ bà cũng ghen ghét bà, khắp nơi đều hãm hại bà, nói về sau Triều Đại kinh doanh lễ phục tốt lên đều nhờ em cả, nói bà ấy hết thời rồi."

Anh có nghe chuyện này, không chỉ Đồ Hoan nói, mà mấy người mẫu cũng nói, mọi nơi đều bàn tán sau lưng người phụ nữ đó.

"Nhưng anh biết không? Bà thật sự rất giỏi giang." Tú Tú hít sâu một hơi, mở áo choàng trong tay ra, nói: "Anh xem này, rất đẹp đúng không? Cách thêu ba chiều này vốn đã thất truyền, nhưng bà vì muốn nó được xuất hiện, đã đặc biệt hủy một bộ đồ cổ điển, bỏ thời gian vài tháng, tự mình nghiên cứu kiểm tra cách thêu trong đó, sau đó tái hiện lại từ đầu, rồi dạy người ta thêu hoa văn lên, hơn nữa mẫu thiết kế của bà rất đa dạng, còn đẹp hơn mẫu ban đầu rất nhiều. Còn có mấy loại vải có chất liệu cotton, ngay cả Pháp cũng tuyên bố không thể làm được, nhưng bà ấy chỉ mất một chút sức lực đã làm ra, rồi cùng với các hãng dệt nghiên cứu thử nghiệm, phá vỡ cái gọi là không thể kia."

Tấm khăn choàng thêu đó thực sự rất đẹp.

Hiện tại anh đã biết, tính cách cố chấp của cô từ đâu mà có.

Tú Tú vuốt ve đường thêu xinh đẹp, nhếch môi, treo nó lên giá, nói: "Mẹ em không phải người xấu, bà chẳng qua không thích hợp làm mẹ, nhưng bà thực sự là nhà thiết kế hàng đầu."

Thu hồi phiền não, cô lấy tấm khăn choàng cuối cùng trên tay anh treo lên, rồi dẫn anh tới một chỗ treo lễ phục khá kín đáo, dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện không ai chú ý, cô mới nâng tay vuốt ve cánh tay anh, hỏi: "Anh khỏe chứ?"

Con tàu chở khách định kỳ còn đậu ở cảng, chưa rời bến, mới vừa rồi khi lên tàu, cô trông thấy anh ở đầu tàu, cô vốn định đi qua đó, nhưng anh Võ đã qua rồi, cho nên cô không tiến lên nữa.

Mạc Lỗi biết rõ cô đang hỏi gì, anh thành thật nói: "Khá tốt, con tàu này lớn thật, nên chẳng thấy khác biệt như trên đất liền."

Anh còn tưởng khi anh lên tàu sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng hết thảy cũng chẳng khác biệt gì quá lớn, anh nhìn đại dương mênh mông, cảm nhận gió biển lướt nhẹ trên mặt, chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc.

"Thực ra thì, anh nghĩ anh rất nhớ cảm giác đi biển này." Anh nhếch môi, thừa nhận với cô.

"Phải không?"

"Ừ." Mạc Lỗi gật đầu, nói: "Anh và A Quang trước đây thường cùng người lớn ra biển, bọn anh thường bơi lội với cá heo, còn gặp cả cá voi nữa."

"Thật ư?" Cô lắp bắp kinh ngạc.

"Thật." Anh nhìn cô, mỉm cười: "Ở ngoài khơi, nếu thời tiết tốt, vào buổi tối, còn có thể thấy ánh trăng rơi trên mặt biển, những ngôi sao kề cận nhau dường như thuận tay là có thể vớt lên được."

"Cảm giác thật tốt." Nghe anh nói thế, trong lòng cô thoáng buông lỏng, lộ ra dáng cười, ai ngờ giây tiếp theo, liền nghe anh bình thản nói.


"Huống chi, còn có em ở đây."

Câu nói này, làm cô lại đỏ mặt.

Cô vừa lên thuyền, anh liền chú ý, sau đó những ý tưởng khác đều tiêu tan, chỉ còn mỗi mình cô.

Anh nhẫn nại không tới gần cô, cho đến khi chứng kiến cô ôm một chồng khăn choàng có thể đè chết người đứng trước sân khấu, nhìn đám người mẫu sáng chói được người ta dạy đầy hâm mộ.

"Em có biết, thực ra em còn đẹp hơn đám người mẫu kia không." Anh nói với cô.

"Làm gì có." Mặt cô đỏ tới mang tai cãi lại, nhưng không nhịn được nở nụ cười.

Thừa dịp không ai chú ý, anh ở tủ treo lễ phục xinh đẹp đó, cúi đầu thơm trộm cô một cái.

Tú Tú lắp bắp cả kinh, trong lòng như có nai con chạy điên cuồng, làm đôi môi thêm đỏ mọng.

"Anh điên rồi à? Bị người khác thấy đó." Cô vội vàng nói.

"Thấy thì sao nào, không phải em nói mọi người đều nịnh bợ em à?" Anh khẽ cười.

"Nhưng anh là chồng sắp cưới của Đồ Hoan mà." Cô nhắc nhở anh.

"Cho nên em thấy anh đáng thương không, vì cô ấy, mà anh còn phải bán mình lấy lòng em nữa." Anh nhe răng cười.

Tú Tú há hốc mồm, nhất thời á khẩu không nói nên lời.

Chỉ thấy ý cười bên môi, đôi mắt xanh lộ ra nét dịu dàng, hỏi: "Tối nay em muốn ăn gì hửm?"

Một chiêu này, cũng đủ làm trái tim cô run rẩy, chỉ có thể đỏ mặt lắp bắp: "Gì... gì cũng được..."

Anh lại cười, vuốt ve đôi môi đỏ mọng ướt át của cô: "Anh phải đi rồi, em cách xa Vương Triều Dương và mấy người mẫu nam kia một chút, để người khác giúp họ thay đồ là được, biết chưa."

Cô ngẩn người, theo phản xạ hỏi: "Vì sao?"

"Anh sẽ ghen đấy."

Mặt anh không đỏ, không thở gấp, nói xong, bèn xoay người rời đi, để lại một mình cô trong đống lễ phục xinh đẹp này, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong lòng điên cuồng nhảy loạn.

Ông trời ơi, người đàn ông này có tính cách vốn như vậy ư?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương