Nếu anh đã hào phóng như vậy, cô sẽ không khách sáo.

Tú Tú vui vẻ đem ngụm cuối cùng đưa vào trong miệng, ai biết, giây tiếp theo, người đàn ông bên cạnh cô đột nhiên mở miệng.

"Tú Tú?"

"Dạ?"

Cô nghe tiếng quay đầu, anh đã đến gần trước mặt, hôn cô.

Cô hít sâu một hơi, cảm thấy anh dùng lưỡi dò xét đi vào, trong miệng anh có mùi vị socola bánh ngọt cùng vani, giống như cô, sau đó kem tan mất, bánh ngọt cũng đã biến mất, chỉ còn lại có anh, còn có dục hỏa không ngừng bị anh khơi gợi hừng hực.

Tú Tú không biết khi nào anh đã bế cô lên, nhưng trời ạ, anh dễ dàng đem cô bế dậy như vậy, giống như cô nhẹ tựa lông chim, cô thật rất thích sự cường tráng của anh, làm cho cô có cảm giác mình bé bỏng đáng yêu, lúc anh ôm cô rời đi, hai chân cô vòng chặt eo anh, bỏ đi áo mặc, cúi đầu nâng khuôn mặt tuấn mỹ, hôn lên đôi môi mỏng gợi cảm ngọt ngào của anh.

Trong nháy mắt tiếp theo, cô đã bị phóng tới trên giường, cô cởi áo của anh, anh thoát nội y của cô, sau đó vội vàng mang bao cao su, bởi vì quá gấp, anh không đủ linh hoạt, cô không nhịn được đưa tay giúp anh.

Anh kêu rên một tiếng, kéo tay cô ra, cô kinh ngạc nhìn anh.

Anh cúi đầu hôn môi cô, tự mình mang bao cao su, lại cùng cô quấn quýt, mang cô đặt lên đỉnh cao trào.

Sau đó, Tú Tú cùng anh nằm một chỗ trên giường thở, không nhịn được cười khẽ thành tiếng.

"Cười cái gì?" Anh tò mò hỏi.

"Trên mũi anh có socola." Cô cười chỉ cho anh, sau đó đưa lưỡi liếm nó.

"Ăn ngon không?" Anh cười hỏi.

"Rất ngon." Cô cười nói.

Anh nở nụ cười, đem cô kéo vào lòng, hôn môi, lại lần nữa ăn vụng ngọt ngào trong miệng cô.

Cô nằm trên giường cùng anh, nằm trong lòng anh tán gẫu đông tây, nghe cô ôn nhu nói cùng cười khẽ, ủ rũ trong lòng cũng dần tan biến.

Cô gái này, làm cho anh an tâm.

Trong lúc nhất thời, anh nhắm lại mắt.

Tú Tú nhẹ vỗ về mặt anh, vuốt đuôi lông mày nơi khóe mắt anh, thẳng đến khi khuôn mặt anh toàn toàn trầm tĩnh lại.

Anh đang ngủ, anh biết. Tiếng cười của cô như chuông bạc, giọng nói ôn nhu, cản trở tất cả mưa gió, đưa anh tiến vào trong mơ, thật lâu...

Đêm đen vắng vẻ, anh từ trong ác mộng bừng tỉnh.

Mới chợp mắt được một lát, Mạc Lỗi cảm giác không thể thở, cho rằng chính mình vẫn còn trên biển, nhưng giây tiếp theo, anh thấy cô, cô gái kia đang ngồi dưới ánh đèn may quần áo.

Trong giây lát, trong lòng anh chợt co rút lại thật chặt, anh hít một hơi thật sâu, làm cho cơ bắp buộc chặt, lạnh như băng từ từ trầm tĩnh lại.

Cô rời khỏi giường.


Mà anh, lại lần nữa vì vậy mà bừng tỉnh.

Tại một giây đó, anh gần như muốn nằm lười trên giường, đem cô dụ dỗ trở lên giường, nhưng đã cùng anh điên đảo rất nhiều đêm rồi, anh mất ngủ cũng làm cho công việc của cô đình trệ không ít.

Anh không nên lại quấy rầy cô, cho nên anh cố nén xúc động, nằm nghiêng trên giường, nhìn cô.

Chỉ nhìn cô, không làm gì khác.

Bởi vì, mặc dù chỉ là nhìn cô, cũng làm anh cảm thấy ấm áp, cơn ác mộng lạnh như băng kia cũng đã rời khỏi anh, không thèm nghĩ nữa, chỉ nhìn cô, để tư thái cùng khuôn mặt anh, chiếu vào trong mắt, trong óc anh.

Chỉ là nhìn cô, có thể làm cho anh thấy bình tĩnh lại, anh thích nhìn bộ dáng nghiêm túc làm việc của cô, thích cô cắn môi, cắn móng tay suy ngẫm.

Anh hít vào một hơi thật sâu, ngửi được hương vị còn lưu lại trên giường của cô, làm anh nhịn không được lại hít vào một hơi, để cho hương vị của cô, xâm nhập vào huyết mạch tim phổi anh, rót vào từng tế bào của anh, xua tan đi cái lạnh băng trong anh, làm anh ấm áp hơn.

Có đôi khi, anh cơ hồ cảm thấy, anh có thể cứ luôn luôn nhìn cô như vây.

Cô hoàn thành xong một mảnh thêu, rồi để dưới ánh đèn thưởng thức.

Vui sướng của cô, tràn ngập toàn bộ không gian, lây sang anh, làm anh cũng bất giác cong cong khóe miệng.

Trong hoảng hốt, dưới ánh đèn mờ nhạt, anh lại lần nữa mệt mỏi nhắm mắt lại, một suy nghĩ bỗng hiện lên.

Cô làm cho anh vui vẻ...

Chỉ nhìn cô, cũng khiến anh cảm thấy vui vẻ...

Ác mộng, mãnh liệt, ào ào ập đến.

Mưa to mưa tầm tã, gió trong đêm như kêu khóc.

Bóng đen vô chừng, trong mưa gió vang rền dữ dội, có một thiếu niên đơn độc.

Trừ bỏ nước biển ẩm ướt mặn chát, lạnh như băng, nước mưa như những chiếc kim điên cuồng châm vào mặt, gió như nữ yêu cứ gào thét không ngừng, anh cái gì cũng đều không cảm giác được.

Anh đang chìm nổi trong vùng biển đen bao la, bầu trời đen kịt không trăng, không sao, cũng không có hy vọng.

Trên mặt biển cũng không có nhiều thuyền đánh cá, xa xa cũng không có đèn đuốc, anh hoàn toàn không thể nhìn thấy người nhà anh ở đâu.

Trời quá tối, không hề có ánh sáng, anh không biết đã trải qua bao lâu, không thể dùng trăng hay chòm sao nào để xác định phương hướng cùng thời gian.

Đột nhiên, một đợt sóng lớn đánh tới, mang theo khối sức mạnh vô hình, nhấn chìm anh, đưa anh vào lòng biển sâu, làm anh không thể thở được, phân không rõ đông tây nam nắc, cao thấp trái phải.

Anh mệt mỏi quá, vừa khát, vừa đói, lại vừa mệt, ngón tay anh ngâm trong nước nên da thịt bắt đầu bong ra, giống như đeo một đôi bao tay lớn, bờ môi anh ẩm ướt, mặn chát, cơ bắp tứ chi đã mỏi mệt đến không biết đau đớn, anh cảm thấy chính mình như bị ngập trong thùng nước mặn đắng, mệt đến mức không muốn phản kháng, cứ như vậy vài giây, anh bị sóng nhận chìm vào trong biển, quay cuồng, đùa bỡn, quăng lên rồi dìm xuống.

Nhưng mà, ý chí muốn sống không chịu từ bỏ hy vọng, như lửa thiêu đốt trong lòng, các trưởng bối có dạy những kỹ năng sinh tồn, làm anh chợt nhận ra phương hướng, cố gắng trồi lên mặt nước.

Ít nhất có thể chống đỡ được một đêm, ít nhất nếu cố gắng anh có thể nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa, chỉ cần trời sáng, anh có thể phân biệt được phương hướng, anh cứ thế nói với chính mình, cố sống chết mà nổi lên mặt nước.

Trên biển, gió vẫn thổi mạnh, mưa vẫn không ngừng, anh vừa thở hổn hển vừa cố mở to miệng hít khí, lại một đợt sóng cao như núi ngập trời đổ xuống trực diện, đem anh lần nữa dìm xuống nước, từng cơn, từng cơn sóng cứ thay nhau đổ xuống.


Anh giãy dụa, vung cánh tay, đá động hai chân, lại không chống được cỗ sức mạnh lớn lao đó, lại một lần nữa bị kéo xuống đáy biển đen kịt, sâu thẳm.

Anh không thở, không muốn đầu hàng, những cơn sóng càng lúc càng cao, càng muốn đem anh nhấn chìm vào trong biển, anh càng ngoan cố không chịu thở, mà khi mỗi một con sóng chìm anh xuống biển, anh lại cảm giác có người níu lấy đùi anh, túm anh kéo xuống, anh cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong biển sâu, có một thiếu niên khác, khuôn mặt trắng bệch, liều mạng ôm lấy chân anh, trong biển không tiếng động mở miệng.

Đều là tại mi.

Anh kinh ngạc nhìn thiếu niên đang dùng tay ôm chặt chân anh.

Anh, thiếu niên chính là anh, khuôn mặt hoàn toàn giống anh.

Khuôn mặt vốn ngăm đen, bị ngâm trong nước đang từ từ bong ra, đôi môi bị nở to, sưng vù cũng đang bong ra từng mảng, anh có thể thấy chính bản thân anh đang cầm chặt chân anh, móng tay cũng vì ngâm lâu trong nước mà bong ra.

... Là mi làm hại.

Thiếu niên tức giận nói, tay dùng sức nắm chặt chân anh, kéo anh xuống, cố chết sống mà kéo xuống.

Đều là mi làm hại! Là anh, đều tại anh làm hại.

Anh biết, anh biết.

Anh hé miệng, uống vào từng ngụm to nước biển mặn chát.

Thiếu niên kia bắt được anh, trèo lên trên người anh, cùng anh mắt đối mắt, mũi đối mũi, miệng đối miệng.

Sau đó, anh thấy hắn mở miệng ra, hỏi.

A Lỗi, nếu tao chết, vì sao mi vẫn có thể sống?

Vì sao?

Đúng vậy vì sao?Dựa vào cái gì mi có thể hạnh phúc vui vẻ mà sống? Tao lại không được?

Đúng vậy, vì sao?

Sau đó, hắn không tức giận nữa, chỉ là nhìn anh một cách thống khổ.

A Lỗi, tao rất cô đơn...

Lời nói đau thương kia, tựa như một bàn tay khổng lồ, bắt được anh, làm cho anh không thể phản kháng lại.

Rất cô đơn...

Thống khổ tràn ngập trong đôi mắt màu lam của thiếu niên, làm cho trái tim anh co rút mạnh, làm nước mắt anh chảy.

Thực xin lỗi... A Quang... thực xin lỗi...


Anh thống khổ nghẹn ngào, không tự chủ được vươn hai tay, ôm người anh em cùng trong bụng mẹ, cùng anh chìm sâu vào đáy biển đen.

Biển sâu không thấy đáy, không có mặt biển mới những cơn gió thét gào giận dữ, chỉ có nước lạnh như băng cùng người anh em đang ôm anh, nơi này thật an tĩnh, thật an tĩnh, trong qua trình chìm xuống, anh chợ nhớ tới cuộc đối thoại vài năm trước với A Quang.

Chúng ta đang ở rất sâu dưới đáy biển, cách bờ cũng tới năm Heine, xuống tới một ngàn mét áp lực nước sẽ càng cao.

Một ngàn mét? Nói đúng là, chúng ta đang đứng tại vị trí, cách đáy biển có một ngàn km từ trái phải đúng không?

Không, chúng ta đã sớm vượt qua năm hải lý, nơi này cách đáy biển, đại khái cũng cỡ hai ngàn mét, chính là hai km chiều sâu.

Hai km, sâu quá đi...

Sâu quá...

Tứ chi của anh lạnh như băng, ở trong biển chậm rãi chìm xuống, những giây tiếp theo, trong lòng người anh em anh lại không lạnh như vậy, nguồn hơi nóng nho nhỏ đó đang tiến vào, tản ra ấm áp.

A Lỗi...

Giọng quen thuộc gọi to, mềm nhẹ vang lên bên tai.

Thanh âm kia, mềm mại ngọt ngào, làm anh nhớ tới kẹo dâu tây.

A Lỗi?

Anh nhận ra giọng nói ngọt ngào này.

Anh cảm giác được một đôi tay nhỏ bé, ấm áp đang xoa mặt anh.

Cầu xin anh, em không muốn ầm ỹ phá giấc ngủ của anh, nhưng anh làm em sợ.

Cô yêu cầu.

Hít vào, nhanh lên.

Anh không thể thở, anh đang ở dưới biển.

Anh phải thở.

Cô nhỏ giọng yêu cầu,

Bằng không anh mở mắt ra một chút, được không?

Thanh âm mềm mại của cô khó có thể che giấu được vẻ kinh hoàng, như trong nháy mắt, sẽ khóc thành tiếng.

Anh không thích như vậy, anh không muốn cô đau lòng khổ sở, không cần vì anh, không cần vì anh.

Anh không đáng, không đáng...

Bỗng dưng, anh mở mắt, đáy biển sâu vạn trượng trong nháy mắt biến mất, sau đó anh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt kia, cô gái lệ rơi đầy mặt.

Tú Tú.

Anh thở hổn hển từng ngụm lớn, không khí vừa ngọt ngào vừa khô chát vọt vào tim phổi, anh bởi vì thở nhanh quá, mạnh mẽ xoay người ho cực lực.

Anh khom lưng quỳ gối trên giường, một tay bịt lấy miệng, ho thật lợi hại, như muốn ho cả tim cả phổi, Tú Tú tái mặt chạy tới vỗ lưng anh, muốn làm anh thoải mái hơn một chút.

Anh ho một hồi mới có thể thở lại bình thường.


Nhưng vẫn không có biện pháp làm cho cô yên tâm, toàn thân anh vẫn ra mồ hôi lạnh, cả người ẩm ướt, ẩm ướt như mới vừa ngâm trong nước đi ra.

Anh lại thấy ác mộng, anh ở trong mơ giãy dụa, cô bởi vậy mới bị đánh thức.

Anh mấy ngày nay ngẫu nhiên sẽ như vậy, nhưng mỗi lần cô đều trong lúc anh còn ngủ vuốt ve anh, anh sẽ an tĩnh lại. Anh chưa từng nghiêm trọng như hôm nay, mới vừa rồi khi cô tỉnh lại, thấy anh toàn thân cơ bắp buộc chặt, gân xanh giận giật, anh còn đang giãy dụa, sau đó đột nhiên như là hết hy vọng, anh không giãy dụa nữa, cứ như vậy nằm yên trên giường, hơn nữa còn hoàn toàn không thở, sắc mặt anh tái xanh, môi trắng bệch, cơ mồ muốn tím đen.

Đó không phải là đang ngủ, cô biết.

Nếu tim anh không đập, cô thực sự sẽ cho rằng anh đã chết.

Cô sợ tới mức chỉ lo kêu anh, tay không ngừng lay anh, cũng may anh có phản ứng, bằng không cô thực sự chỉ có thể gọi xe cứu thương.

"A Lỗi, anh có khỏe không?" Tú Tú lo lắng nhìn người đàn ông vẫn còn đang quỳ sấp trên giường thở, một bên vỗ về lưng anh.

Anh quay đầu, nhìn cô, hai mắt tràn đầy tơ máu, môi vẫn còn trắng bệch.

"Sao lại thế này?" Cô lo lắng lau đi mồ hôi lạnh trên trán anh.

Anh nhìn cô gái khêu gợi đáng yêu kia, thấy sự lo lắng trong mắt cô, cũng thấy người đàn ông sau lưng cô sắc mặt tái nhợt.

Đó là anh.

Anh đã là một người đàn ông, không còn là một thiếu niên, anh có thân thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, anh so với mười năm trước cao hơn rất nhiều, cũng mập hơn rất nhiều.

Không không không, không cần chú ý tới tên đáng chết như anh, phải chú ý cô.

Là Tú Tú, Đường Tú Tú.

Tú Tú của anh.

Cô không phải của anh.

Anh đưa ra sự nhắc nhở chán ghét kia, anh không nên suy nghĩ, không có biện pháp nghĩ nhiều, anh không muốn nghĩ đến giấc mộng kia, không muốn nhớ lại sự kiện kia, không muốn suy nghĩ chuyện khác, chỉ nghĩ tới cô.

Anh chỉ cần cô, chỉ cần nghĩ tới cô, nghĩ cô thích anh, cô gái vui vẻ của anh.

Anh cần cô, cần cảm giác có cô, cảm giác sự ấm áp vĩnh viễn mà nhiệt tình của cô.

Anh đem cô kéo vào trong lòng, ôm hôn.

"A Lỗi..." Cô phát hoảng.

Anh không cho cô cơ hội kháng nghị, anh biết anh nên làm như thế nào có thể làm cho cô càng thích anh, biết như thế nào có thể làm cho cô mất đi khống chế, anh rõ ràng biết mỗi một chỗ mẫn cảm trên cơ thể cô, rõ ràng như thế nào mới có thể làm cho cô khát vọng anh.

"A Lỗi..." Cô kêu to tên của anh, nhưng thanh âm này thật lạ, mặc dù có kinh hoàng, nhưng có nhiều hơn thẹn thùng. "Chờ một chút...đợi chút... anh... a..."

Anh cởi áo ngủ của cô, kéo quần lót của cô, anh đem cô áp đến trên giường, cảm giác da thịt mềm mại như tơ lụa kề sát anh, khiến anh ấm áp.

Cô cảm giác sự rung động sâu sắc, nụ hoa mềm mại dưới sự trêu đùa của lưỡi anh khẽ run rẩy, tay nhỏ bé đáng yêu mơn trớn trước ngực anh.

Sau đó một giây tiếp theo, anh tiến nhập vào cô, đem cô chống đỡ, để cô bao vây.

Môi cô khẽ nhếch, cố gắng hít thở, tay nhỏ bé ôm chặt anh, móng tay đâm sâu vào đầu vai anh.

So với người lạnh như băng như hắn hoàn toàn không giống nhau, cô ẩm ướt mà ấm áp, gần như là nóng lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương