Tham Gia Gameshow Ta Bị Coi Là Tội Phạm SSS
-
Chương 7
Diêm Tuấn là một chàng trai trẻ đẹp trai. Anh ấy nghĩ chương trình Thiên Nhãn không được nổi bật ở trong mùa đầu tiên cho nên anh ta cũng không quan tâm cho lắm.
Tuy nhiên, sau khi phát hiện ra đây là một chương trình được mô phỏng giống với cuộc sống đời thường và giải thưởng lên tới 100 tỷ thì anh cảm thấy hối hận không thôi.
Một trăm tỷ!
Nếu bạn có thể kiên trì đến cùng, bạn sẽ trực tiếp đổi đời thành tỷ phú.
Vì thế, sau khi mùa thứ hai mở ra trang đăng kí, anh đã không ngần ngại tham gia đăng kí !
Về đến nhà chờ đợi là một điều rất thống khổ.
Cuối cùng, anh đã được tuyển chọn và điều này khiến anh rất vui mừng.
Tuy nhiên, sự vui mừng này cũng nhanh chóng qua đi.
Bởi vì, anh đã gặp phải một thằng không bằng cả súc vật đó chính là Tần Hạo!
Lúc này, Diêm Tuấn đang đi trên phố, để tránh bị các cảnh sát ở trong chương trình truy bắt, quần áo của anh bị xé rách tơi tả và đầu tóc thì rối bời, trên người còn có một mùi hôi kì lạ.
Bởi vì cải trang cho giống một tên ăn xin, nên anh đã cố tình làm như thế.
Anh còn tìm đến bãi rác lăn qua lăn lại cho nó trông giống thực hơn.
" Này, bạn có muốn tôi nói điều này không. Diêm Tuấn thật sự chơi lớn đến như vậy. Ngay cả bản thân mình mà anh ta còn tàn nhẫn đến như thế!"
" Đúng thế, loại người như thế này chắc chắn có thể giành chiến thắng nếu như không gặp phải anh Hào!"
" Các anh xem kìa, tuyến đường mà anh ta đang đi!"
Trong phòng livestream đang có hàng triệu người theo dõi, không phải ai cũng theo dõi Tần Hạo. Bởi vì, ai cũng có fan hâm mộ của riêng bản thân.
Tất nhiên, khán giả ở mọi lứa tuổi đều xem chương trình, đó chính là lý do tại sao có rất nhiều khán giả đến thế.
" Ùng ục!"
Bỗng nhiên, Diêm Tuấn ngửi thấy mùi thơm trong không khí và dạ dày của anh ta liên tục réo lên.
Đây là mùi của thịt nướng!
Nguyên cả một buổi sáng toàn lo chạy trốn, ngay cả giọt nước cũng chưa có vào miệng. Anh có thể đứng được tới bây giờ đã xem như kì tích lắm rồi.
Trong tiềm thức, ánh mắt của Diêm Tuấn nhìn về phía quán thịt nướng. Hai mắt sáng ngời nhìn từng cây thịt nướng đang nướng ở trên bếp.
" Xèo xèo!"
Chất béo chảy nhỏ giọt ở trên than lửa liên tục phát ra âm thanh. Lúc này, Diêm Tuấn cảm thấy đói bụng hơn, trong lòng khó chịu như lửa đốt!
Nhưng mà, khi Diêm Tuấn nhìn người khách tại gian hàng thịt nướng với vẻ hâm mộ thì anh dừng chân lại.
Ngay lập tức, hai mắt ghen tị và mệt mỏi liền mở to ra.
Hình ảnh quen thuộc kia, anh vừa mới tiếp xúc chưa đến nửa tiếng. Anh cũng sẽ không bao giờ quên được cái tên súc sinh đã biến anh ta thành đống rác rưởi giống như bây giờ!
" Tần Hạo!!!"
Hàm răng Diêm Tuấn cắn chặt vào nhau, hai mắt đỏ như máu, cả người run lên!
Anh nhìn lại bản thân mình, không một xu dính túi để mà ăn uống, còn tên đó thì sao?
Cái con mẹ nhà nó, tên đó còn ăn thịt nướng thỏa thích ở đây nữa chứ?
Mỗi một xiên thịt nướng này, đều có tiền của anh ở trong đó đấy!!!
Nghĩ tới đây, anh quả thực đau lòng đến mức không thể thở nỗi!
" Này, tôi cảm thấy anh ấy rất tội nghiệp!"
" Không có so sánh thì sẽ không thấy sự tội nghiệp gì ở đây. Các bạn thử nhìn anh Hào nhà người ta và nhìn lại anh ấy xem thử, thật sự quá đáng thương đi mà."
" Người anh em, nếu thấy không được thì bỏ cuộc đi, đừng có cố gắng tham gia nữa. Tôi cảm thấy nếu anh ta cứ tiếp tục như thế sẽ phải chết đói đấy."
Khán giả vô cùng phấn khích khi thấy Diêm Tuấn và Tần Hạo chạm mặt nhau.
Nếu không có sự tương phản thì sẽ không thấy được cảnh tượng này.
Tần Hạo ăn mặc đẹp đẽ, ngồi ăn thịt nướng.
Diêm Tuấn thì ăn mặc rách rưới, cả người vẫn còn bốc mùi, vừa đói vừa khát.
Cả hai đều là người chơi tham gia chương trình với nhau, đều là tù nhân vượt ngục. Tại sao người ta lại xuất sắc đến như thế?
Tần Hạo sững sờ, quay đầu nhìn lại, hai hàng lông mày hơi nhíu lại. Tuy anh không nhìn thấy rõ mặt mũi, nhưng thân thể đã được cường hóa cho nên trí nhớ cũng đã được cường hóa theo, đối với người ở trước mặt anh cũng nhớ rất rõ.
" A, đây không phải bạn tù sao?"
Lời vừa nói ra, bàn tay nhỏ bé của ông chủ thịt nướng hơi run rẩy.
" Phốc! Hahaha, tếu thật chứ, anh ấy làm ông chủ người ta sợ rồi kìa!"
" Nhìn ông chủ lực lưỡng như thế, không nghĩ tới nhát gan như thế!"
Khán giả không ngờ Tần Hạo lại có thể nói ra một câu như vậy.
Diêm Tuấn cũng hơi sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại và bước đi qua.
" Tần Hạo, anh là một tên súc sinh. Anh cướp hết tiền của chúng tôi rồi lại ngồi ăn thịt nướng một mình ở đây sao? Anh không cảm thấy trái với lương tâm của mình hay sao?
Diêm Tuấn hét lên nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào miếng thịt nướng.
" Nào, anh lại đây đi."
Tần Hạo mỉm cười, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
" Hả...Tôi ngồi được sao?"
Nghe đến đây, Diêm Tuấn nuốt nước miếng xuống và hơi do dự. Ngay khi tất cả mọi người nghĩ anh ta sẽ đồng ấy thì anh ấy đã làm ra một điều khác với suy nghĩ của khán giả.
Diêm Tuấn lắc đầu: " Quên đi! Nếu tôi còn muốn tiếp tục tham gia thì không thể ăn như thế. Nếu không, tôi sẽ không thể nào quen với cuộc sống tiếp theo sau đó!"
Nói tới chỗ này hơi dừng lại rồi nói tiếp, " Nếu anh là người có lương tâm thì tôi cũng không cần nhiều lắm. Anh chỉ cần cho tôi 5 đồng là được. Thật đấy, tôi có thể mua một cái bánh bao hấp và một chai nước là được rồi!"
"Rít !!!"
Tần Hạo hít một hơi thật sâu. Anh khá chắc một điều, nếu đổi thành những tên tội phạm khác, 90% người sẽ đồng ý với lời mời của anh ta.
Nhưng anh chàng này...
" Lợi hại và tàn nhẫn với bản thân mình! Nếu anh đã nói như thế thì tôi sẽ cho anh 10 đồng!"
Tần Hạo giơ ngón tay cái lên rồi trực tiếp lấy 10 đồng ra để lên bàn.
Khóe miệng của Diêm Tuấn giật giật, nhìn bộ dáng hào phóng của Tần Hạo. Anh chỉ biết im lặng, sau đó cầm lấy 10 đồng ở trong tay.
" Cám ơn!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook