Tham Gia Gameshow Ta Bị Coi Là Tội Phạm SSS
-
Chương 39
Nghĩ tới đây, trong lòng của Tôn Hiểu bỗng nhiên xuất hiện một loại dự cảm xấu, thậm chí cơ thể theo bản năng mà run lên.
Lỡ như, hắn chỉ nói lỡ như mà thôi, nếu mà bức bách Tần Hạo qua, liệu tên này sẽ lặp lại thủ đoạn cũ hay sao?
Cầm ra 200.000, tính ném hét số tiền đó luôn sao
Điều đó sẽ dẫn đến tình trạng hỗn loạn như thế nào?
Anh có thể tưởng tượng đến điều đó và khán giả cũng có thể nghĩ đến. Trong lúc nhất thời, toàn bộ làn mưa bình luận bỗng nhiên chìm vào trong im lặng.
" Mẹ nó, không lẽ chơi thật vậy luôn sao?"
" Nơi này toàn bộ là cô chú lớn tuổi, tuy nói như vậy thôi, nhưng bản thân ta là người trẻ tuổi, khi nhìn thấy 200.000 đồng cũng đều không có nhịn được, chứ đừng nói những người của thế hệ trước sống cuộc sống tiết kiệm!"
" Không đâu, anh Hạo tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như thế, đây chỉ là một chương trình, làm như thế sẽ gây ra chết người đó."
Ngay sao đó, màn bình luận đáp trả qua lại càng trở nên điên cuồng và tất cả khản giả ở nơi này ai nấy cũng đều hoảng sợ.
Có thể dự đoán trước, chỉ cần Tần Hạo ném ra 200 nghìn này, như vậy thì toàn bộ khu chợ phía Đông sẽ xảy ra một tràng tai nạn thảm khốc.
Lúc này, Trần Nhã Lâm và những người khác cũng không còn tâm trạng để mà bắt tội phạm, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Tôn Hiểu.
"Hô!!"
Tôn Hiểu thở ra một hơi thật sâu và có chút cảm kích: " Cám ơn anh Chu đã nhắc nhở, nếu không, ta có thể phạm phải sai lầm lớn!"
Sau đó, hắn nghiêm mặt, trầm giọng nói vào bộ đàm: " Nhanh chóng bắt giữ Tần Hạo, nếu anh ta chống cự, dùng bạo lực cưỡng chế."
" Anh Trần, nếu như Tần Hạo lựa chọn chạy trốn, cần phải phiền anh một chút!"
" Được rồi, đừng có lo lắng!"
Trần Qua là một người đàn ông ngoài 30 tuổi, cao khoảng một mét tám, sở hữu đôi chân dài miên man khiến cho ai nấy cũng đều phải ghen tị.
Anh đã nhìn thấy bóng dáng của Tần Hạo, ánh mắt có chút híp lại.
" Đội một đã sẵn sàng!"
" Đội hai đã sẵn sàng!"
" Đội ba..."
Lần lượt, từng đội báo cáo vang lên từ trong bộ đàm truyền ra.
" Tốt, vòng vây đã hình thành, có thể tiến hành bắt giữ hay không?"
Vương Duy hỏi Tôn Hiểu.
" Bắt giữ!"
Tôn Hiểu nắm chặt hai tay, đôi mắt nhìn chăm chú vào màn hình.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng, cho dù là nhân viên hậu trường hay là đạo diễn như Lý Hạo Nhiên ở trong trường quay cũng vô cùng căng thẳng.
Bởi vì bọn họ rất sợ, Tần Hạo cá chết lưới rách, vì muốn chạy trốn sẽ trực tiếp ném đi 200.000 đồng.
Làm như vậy mặc dù phù hợp với qui tắc của chương trình, nhưng vấn đề chuyện kia sẽ xảy ra.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này sẽ do tổ chương trình gánh vác trách nhiệm chứ không phải là Tần Hạo.
" Giám đốc Lý, chuyện này chúng ta không ngăn cản một chút nào sao?"
Một nhân viên cuối cùng không thể chịu được áp lực và hỏi với một khuôn mặt cay đắng.
" Ngăn cản? Làm thế nào ngăn cản nó? Đừng quên, chúng ta là mô phỏng 99% với ngoài đời. Những gì mà Tần Hạo làm ra đều phù hợp với tiêu chuẩn cơ bản của một tên tội phạm!"
Lý Hạo Nhiên sắc mặt ngưng trọng lắc đầu, nếu ông mà ra tay ngăn cản thì chương trình này cũng không cần phải tiếp tục nữa.
" Cũng đừng có lo lắng, tôi đã liên lạc với sở cảnh sát địa phương và bệnh viên. Năm phút nữa sở cảnh sát sẽ đến, bệnh viện cũng đã sẵn sàng bất cứ lúc nào!"
" Hô!!!"
Nghe đến đây, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có chuẩn bị là tốt.
.......
Lúc này, nhìn mấy thanh tra đang vây quanh xông về phía mình. Tần Hạo chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn qua bầu trời xanh mây trắng.
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, những kĩ năng khác nhau của chạy vượt chướng cấp thần nhanh chóng hiện lên trên đầu anh.
Trong mắt nhiều người, Tần Hạo lúc này giống như đang đứng tại chỗ chờ người tới bắt.
Khoảng cách 30 mét thoáng qua trong nháy mắt.
10 mét!
8 mét!
5 mét!
Tất cả đều mọi người đều mỉm cười, trong lòng của Vương Duy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì, trong phạm vi năm mét đã hoàn toàn bao vây lấy Tần Hạo.
Mà khán giả càng khó hiểu, không thể nào hiểu được. Tần Hạo có thể chạy, vì sao lại đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Thậm chí có một số khán giả còn đoán già đoán non, liệu có phai đây là sự sắp xếp của êkíp chương trình?
Vương Duy đã vươn tay ra, chỉ cách mấy cm là túm được quần áo của Tần Hạo!
Nhưng lúc này, Tần Hạo lại hành động!
Anh đột nhiên mở hai mắt ra, giống như có một tia sáng lóe lên ở trong mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, Tần Hạo nhanh chóng đi lên phía trước, trực tiếp giẫm lên ở bức tường phía sau và nhanh chóng leo lên.
Khi sắp đạt đến điểm cao nhất, dựa vào mượn sức đẩy, cơ thể đã nhảy lên phía trên.
Đạp tường nhảy!
Chỉ nhìn thấy thân ảnh của Tần Hạo, lấy một trạng thái không thể nào tin được, bay lượn trên không và đáp xuống ngay sau lưng của Vương Duy.
Nhảy ở trên không trung.
Động tác gọn gàng và lưu loát, hành động liền mạch.
Khán giả: "??? ”
Tất cả mọi người đều sững sờ, hai mắt của bọn họ đều muốn rớt ra bên ngoài, khiếp sợ mà nhìn lấy hết tất cả màn này.
Vương Duy giống như người ngốc!
Anh thậm chí có thể cảm giác được quần áo của Tần Hạo lướt qua ở trong tay!
Nhưng chỉ kém một chút như thế mà sao lại giống như xa cả nghìn dặm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook