Khác biệt nằm ở chỗ, kĩ năng cao cấp chỉ cho mình biết một chút, để cho chính mình siêu việt với người bình thường, những kĩ năng cấp thần là tổng hợp tất cả những kĩ năng liên quan lại vơi nhau. Toàn bộ đều thành thạo.

Có vẻ như không có gì khác biệt, nhưng đó chính là một sự khác biệt lớn.

Ví dụ, sau khi một đứa trẻ sinh ra, nó sẽ khóc khi đói, đây chính là muốn ăn, giống như bản năng của một loài linh trưởng.

Khi bạn lớn lên, những gì bạn học được sẽ dần bị lãng quen và trôi dần theo thời gian.

Kĩ năng cấp thần là tổng hợp tất cả kĩ năng thành bản năng để hòa hợp với thiên nhiên.

Kĩ năng cao cấp, tuy bởi vị sự tồn tại của hệ thống, sẽ không bị lãng quên theo thời gian, nhưng đó cũng không phải là bản năng. Chẳng hạn khi anh lấy trộm ví tiền của tên trộm kia.

Anh không hề nghĩ tới trong túi của tên trộm này còn có mấy cái ví tiền, điều này khiến cho động tác của anh bị trì trệ trong nháy mắt!

Nếu là bản năng tuyệt đối sẽ không bị như thế.

Tần Hạo cảm nhận một lát, lúc này cầm cái túi, chậm rãi đi ra đường.

Anh ấy đã mua các vật liệu cần thiết cho kĩ năng cải trang và sau đó anh cần phải tìm một nơi yên tĩnh để chế tạo chúng.

Sau khi chế tạo ra, cũng phải mất thời gian một ngày mới có thể sử dụng.

Chẳng qua, khi Tần Hạo đi trên đường phố, lông mày của anh có chút nhíu lại.

Anh bình tĩnh nhìn xung quanh, nhất là khi nhìn thấy hai người đàn ông ở xa. Tuy bọn họ không có mặc đồng phục cảnh sát, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua anh đã biết rõ, đây chính là một thanh tra đang mặc đồ thường.

" Phản ứng cũng không tệ!"

Tần Hạo ngây ra một lúc, trên mặt lộ ra nụ cười.

" Tần Hạo đang cười, quả là không có sợ chết!"

" Tôi có dự cảm, anh Hạo lại sắp làm chuyện gì đó!"

" Anh ấy cười, anh ấy cười, anh ấy lại cười một lần nữa, nụ cười đối đầu với nhau lần nữa lại xuất hiện!"

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy nụ cười của Tần Hạo , ai nấy cũng thấy da đầu mình tê tê!

Nhiều người lại cảm thấy được nhiệt huyết lại bùng nổ!

Bởi vì, Tần Hạo lại nở nụ cười như thế, chứng tỏ anh ấy chuẩn bị làm ra chuyện lớn nào đó.

Tần Hạo cầm chặt cái chiếc túi da màu đen ở trong tay, trong đó có 200.000 đồng va nguyên liệu để làm ra mặt nạ cải ngụy trang!

" Đồ đạc có chút hơi nhiều, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc mình phát huy!"

Tần Hạo thấp giọng lẩm bẩm một chút, sau đó yên lặng đứng ở nơi đó chờ đợi.

Nếu đã đạt được kĩ năng chạy vượt chướng ngại vật cấp thần, có chút ngứa ngáy nếu không thử sử dụng nó và nhân tiện cũng có thể thu hoạch được một chúa điểm giá trị cảm xúc.

Lưu Phong, một thanh tra của nhóm chương trình Thiên Nhãn.

Lúc này, hắn đang đi tìm kiếm bên trong chợ Đông, đồng thời đi cùng với một thành viên khác cẩn thận thám thính tình huống bốn phía.

Anh cũng không biết nên cười hay nên khóc, không nghĩ tới bọn họ đi tra xét, khi đối mặt với tội phạm, vậy mà lại cẩn thận từng li từng tí như thế.

Nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, danh tiếng của Tần Hạo đã đến tai của bọn họ không ai mà không biết. Hắn vừa mạnh mẽ, nhanh nhẹn, thông minh, đây chính là một tên tội phạm có chỉ số IQ cao điển hình.

Vì vậy, cho dù là cân thận cũng không có gì là quá đáng.

Bỗng nhiên, anh cảm thấy thân thể của tên đồng đội bên cạnh dừng lại, ngay lúc hắn nghi ngờ thì anh lại nghe thấy tên đồng đội truyền đến âm thanh.

" Anh Lưu, tôi nhìn thấy hắn rồi!"

Lưu Phong ngẩn người một chút, theo bản năng liền muốn hỏi là ai?

Nhưng anh ta phản ứng lại ngay lập tức và đồng tử của anh bỗng nhiên co rút lại.

Bản thân là một thanh tra, hắn có tố chất nghề nghiệp cao, cho dù biết Tần Hạo đang ở gần đó, nhưng anh lại không có nhìn ngay lập tức.

Bởi vì hắn biết rõ, người mạnh mẽ như Tần Hạo, đối với ánh mắt khác thường nhạy bén.

" Hướng một giờ, ước chừng khoảng 30 mét."

Bên cạnh anh lại vang lên một giọng nói của đồng đội.

Ánh mắt của Lưu Phong lại vô tình lướt qua, sau đó nhanh chóng chuyển hướng khác.

Anh rất tự tin, loại phương thức kiểm tra này, Tần Hạo tuyệt đối sẽ không bao giờ phát hiện.

" Đội trưởng, chúng ta đã tìm thấy Tần Hạo, xin cử người tới trợ giúp!"

Cầm máy bộ đàm lên, Lưu Phong trầm giọng nói.

Vương Duy và Trần Qua cùng những người khác đang tìm kiếm ở nơi xa, cơ thể chấn động và nhanh chóng đi về phương hướng này.

" Chuẩn bị tóm lấy, bọn họ đã phát hiện ra tung tích của Tần Hạo!"

Trong phòng thanh tra, Tôn Hiểu với tư cách là đội trưởng, có thể nghe thấy mọi sự sắp xếp của bọn họ. Thậm chí có thể thông qua livestream của Lưu Phong nhìn thấy vị trí của Tần Hạo.

Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, trên mặt mang theo tươi cười, nhìn về phía Chu Quân.

" Anh Chu, thành viên của đội anh có thể chạy một chuyến vô ích rồi, ha ha!"

Có thể tự mình bắt giữ Tần Hạo như thế cũng là chuyện tốt, sở dĩ để cho Chu Quân hỗ trợ, đó cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi!

Dù sao, Tần Hạo đã nhiều lần đánh vào mặt hắn nhiều lần, trận này không tìm lại những gì đã mất, có chút khó chịu.

" Cẩn thận một chút đi, Tần Hạo người này rất là gian xảo, ai cũng không biết hắn sẽ làm cái gì tiếp theo đâu."

Nhưng mà, Chu Quân vẻ mặt có chút nghiêm túc lắc đầu, trầm giọng nói: " Ngươi đừng quên, Tần Hạo là người cái gì cũng dám làm. Trên người của hắn vẫn còn có 200.000 nghìn đồng và ngươi nhìn lại một chút số lượng người ở hiện trường xem."

Ngay khi lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tôn Hiểu nhất thời thay đổi.

Phải, phải!

Tần Hạo còn có 200.000 đồng ở trong tay.

Hơn nữa, đây là nơi nào.

Đây chính là khu chợ Đông.

Nơi mà có ông chú bà bác nhiều nhất ở địa phương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương