Bọn họ nhìn Tần Hạo cười giống như một kẻ mất trí.

Làm một chuyện điên rồ như thế, cần phải điên cuồng đến mức nào?

Có thể tượng tượng, tổ thanh tra sẽ đau đầu đến mức nổ tung?

100 người bị trộm này sẽ gọi điện báo cảnh sát, bởi vì nếu đó là ngoài đời, bọn họ đã bị mất ví rời, thực tế cũng sẽ không có ai trả lại.

Chưa nói đến sức ép của người dân xã hội, chỉ cần một trăm nạn nhân liền có thể khiến tổ thanh tra náo loạn đến mức nhồi máu cơ tim!

" Tính toán một chút đi!"

Tần Hạo nhìn về phía chương trình cười nói.

Thế nhưng, nụ cười ôn hòa này, trong mắt mấy nhân viên công tác không hề dịu dàng chút nào.

Có chút khủng khiếp!

" Vâng vâng vâng!"

Mấy người liếc nhau, vội vàng gật đầu và nhanh chóng tính toán.

Nó vẫn rất dễ dàng tính toán, mỗi một cái ví bọn họ trả lại, hơn nữa đều có ghi chép lại. Cho nên việc tính toán chỉ mất vài phút là xong.

" Anh Hạo, số tiền ngài trộm được cho đến nay tổng cộng 185.200 đồng. Hơn nữa, tên trộm mà anh bắt được, cho nên chiếc đồng hồ Rolex của hắn sẽ trả về cho anh. Tổng giá trị là 238.400 đồng.

Nhân viên công tác nói một cách cẩn thận.

"Hí!!"

Trong phòng phát sóng trực tiếp, sau khi khán giả nghe được con số này, bọn họ đều phải há hốc mồm mà kinh ngạc.

Phải biết rằng, đây chính là thành quả ngắn ngủi chỉ trong có 2 tiếng.

Một tiếng 100.000 đồng?

Thật là một anh chàng tốt, mẹ nó quả thật tốt thật sự.

" Tốt!"

Tần Hạo gật đầu, nhận lấy túi đen của nhân viên chương trình đưa tới, nặng thiệt!

Còn đối với đồng hồ, trực tiếp đeo ở trong tay.

" Không thể không nói, cái này liền là đồ tốt. Ta cảm thấ được khí chất của mình trong nháy mắt tăng lên rất nhiều!"

Tần Hạo nhìn đồng hồ Rolex, nở nụ cười.

Chương trình còn có một qui tắc khác, đó là những gì bạn có được trong chương trình đều thuộc về cá nhân.

Nói một cách đơn giả, chỉ cần bạn có khả năng thì sẽ có được, tất cả những gì bạn nhận được đều là của bạn. Tổ chương trình sẽ chi trả, nhưng nếu bạn không có đủ khả năng, liền lo mà chạy trốn hoặc chờ bị bắt.

Cùng lúc đó, bốn chiếc xe cảnh sát chương trình đã đậu ở cổng chợ Đông!

" Đội trưởng, chúng ta đã đến chợ Đông rồi!"

Bên trong xe cảnh sát, hai người đàn ông cao lớn, mặc đồng phục cảnh sát bước xuống.

Hai người này, chính là Trần Qua cùng Vương Duy!

Đi theo sau bọn họ là mười thanh tra của chương trình.

Vẻ mặt ai nấy cũng uy nghiêm, nghiêm túc, giống như bọn họ sắp sử đối mặt với một kẻ hung ác.

" Đi vào đi, giám sát bên Tiểu Hắc, cũng đã phát hiện ra tung tích của Tần Hạo!"

Trong văn phòng thanh tra, Tôn Hiểu nhìn vào màn hình giám sát mà Tiểu Hắc chuyển đến, trên mặt lại mang theo một nụ cười tự tin.

" Lần này, Tần Hạo trốn không thoát. Tôi nói! Người nào cũng không thể ngăn cản!"

Trong lời nói tràn ngập sự tự tin.

" Mười thanh tra, hai thanh tra ưu tú, đây là toàn bộ thành viên của đội trưởng Tôn Hiểu hiện tại đúng không?"

" Đúng thể, đây là đội hình cao nhất của mỗi vị đội trưởng ở trước mắt. Hơn nữa, mỗi thành viên đều mang theo dùi cui điện, Tần Hạo gặp khó khăn rồi!"

" Mẹ kiếp, vậy là các người còn chưa biết anh Hạo chúng tôi đã làm gì đúng không?"

Trong phòng phát sóng trực tiếp của tổ thanh tra, khán giả đang bàn tán xôn xao.

Bởi vì, Tần Hạo đã được xem là một nhân vật cự kì nguy hiểm, cho nên tất cả lực lượng ở trên tay Tôn Hiểu đều hướng về Tần Hạo mà tới.

Ở trong mắt nhiều người, cho dù Tần Hạo lợi hại tới cỡ nào, nhưng lần này sẽ bị bắt đúng không?

" Hiện tại, tiến vào chợ Đông, bắt con chim lớn này đi nào!"

Tôn Hiểu tinh thần hăng hái hẳn lên, Vương DUy và Trần Qua dẫn theo mười tên thanh tra, chậm rãi tiến vào chợ Đông.

"Đội trưởng, có chút không thích hợp!"

Đột nhiên, Vương Duy trầm giọng nói.

"Cái gì?"

Tôn Hiểu ngây ra một chút, ngay sau đó, ánh mắt của anh nhanh chóng quét qua toàn bộ khu chợ, lông mày dần dần nhăn lại.

Tuy rằng, anh không giỏi phương diện điều tra tội phạm cho lắm, nhưng bản thân là người quân đội. Anh cảm giác được bầu không khí ở chợ có gì đó không đúng cho lắm.

Người thì không ít, nhưng lại không có quá nhiều ồn ào, thậm chí trên mặt mỗi người đều lộ r vẻ cảnh giác thật sâu.

" Điều này hoàn toàn không phù hợp với cuộc sống hàng ngày của người dân, rốt cục chuyện gì đã xảy ra? Hay là chúng ta đã bỏ qua điều gì?"

Tôn Hiểu thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Chu Quân và những người xung quanh hắn, đang chỉ huy thành viên tiến hành bắt giữ những tên tội phạm vượt ngục, nhất thời không có thời gian để giúp đỡ anh,

"Đội trưởng, có muốn hỏi một chút không?"

Vương Duy, lông mày nhíu lại thật sâu, anh cảm thấy có chút bất an, đây là lần thứ hai anh bất an!

Lần đầu tiên, là bị Tần Hạo đùa giỡn!

" Quên đi, đừng đánh rắn động cỏ, hai người một tổ, tách ra tìm kiếm tung tích của Tần Hạo, nhớ kĩ không nên đối đầu trực diện!"

Tôn Hiểu lắc đầu, nếu như lãng phí thời gian tìm kiếm tung tích Tần Hạo, lỡ như tên này chạy trốn thì làm sao bây giờ?

Về phần khu chợ có chút kì lạ, sau đó nói sau là được!

" Tốt!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương