Khoảnh khắc khán giả nhìn thấy người thanh niên kia hành động, lập tức bùng nổ.

Trong tiềm thức của mỗi người, những người nào ăn mặc đẹp, phải là những người có địa vị và bọn họ sẽ không làm những chuyện như trộm cắp.

Nhìn Tần Hạo, một người khôi ngô tuấn tú, ai có thể nghĩ rằng anh ta là người luôn luôn thách thức cảnh sát?

Nhìn người thanh niên hiện tại đeo đồng hồ 40.000 đến 50.000 đồng, tuy bộ dáng có chút bình thường, nhưng thoáng nhìn qua là người có tiền, nhưng thật sự người thanh niên giàu có này lại là một tên trộm.

Cho bọn họ suy nghĩ nát óc cũng không thể nào nghĩ ra.

Ngay khi khán giả bàn tán ồn ào, Tần Hạo lại ra tay.

Ngay lúc tên trộm đưa tay ra, bỗng nhiên vừa bước ra giống như muốn rời đi, nhưng vị trí này nhất định sẽ qua giữa hai người bọn họ.

Tên trộm đống tác có chút dừng lại, hơi do dự một chút.

Khóe miệng Tần Hạo có chút nhếch lên, lúc này theo bản năng, tên trộm đang nhìn về phía anh, hai ngón tay đút vào túi quần của ông chú, cầm một xấp tiền ở trong tay.

Chỉ lật bàn tay một cái đã biến mất không có thấy.

Bước thứ hai bước đã thực hiện và bảo trì với kẻ trộm một khoảng cách.

Lúc này, ánh mắt tên trộm đã thu hồi, lần nữa nhìn về phía quầy hoa quả. Hiển nhiên, hắn cảm thấy bây giờ không phải là thời cơ thích hợp để ra tay.

Nhưng hắn không nhận ra rằng một bàn tay xuất quỷ nhập thần đã luồn vào trong túi quần của hắn.

" Hả?"

Động tác nước chảy mây trôi hơi dừng lại chỉ trong nháy mắt.

Khoảnh khắc tiếp theo, một lưỡi dao mỏng như cánh ve sầu rút ra từ tay áo và xuất hiện trên tay.

" Xẹt xẹt!"

Một âm thanh nhỏ vang lên, không thu hút sự chú ý của bất kì ai ở trong khu chợ ồn ào này.

Đi bước thứ ba, Tần Hạo đã đi ngang qua tên trộm.

Tất cả những chuyện này chỉ phát sinh với tốc độ ánh sáng, ngay cả khi khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, biết Tần Hạo sẽ hành động, cho nên nhìn chăm chú vào anh ta.

Nhưng bọn họ vẫn không thấy rõ tất cả động tác của anh ấy, đợi đến khi bọn họ phục hồi tinh thần, liền nhìn thấy trong tay Tần Hạo đã cầm trên tay bốn chiếc ví.

Khán giả: "??? ”

" Mắt: Không thể nào học được, tay: ngươi nói láo phải không?"

" Thằng trên đừng có đứng đó mà khoe khoang nữa, mắt của tôi nói nó không có học được!'

" Quá nhanh, thật sự không thể nào theo kịp được! Tôi một chút đều không có phản ứng!"

Khán giả không khỏi kích động, từng người trên mặt đỏ bừng hưng phấn, giống như Tần Hạo của bọn họ, đi ngang qua nghìn quân bụi bặm, lá cây không thể nào dính người.

" Quá trâu bò!!!" ( người nào đó bị vỡ giọng)

" Gọi cảnh sát đi, ở đây có bốn cái ví, không có cái nào của hắn."

Tần Hạo cầm bốn cái ví tiền, nhìn nhân viên đang trớn mắt há hốc mồm khiếp sợ.

" A! Vâng, vâng!"

Lúc này, ánh mắt nhân viên công tác nhìn về Tần Hạo, giống như đang nhìn Tần Hạo.

Tên khốn kiếp này có còn là người hay không?

Thật là mạnh mẽ một cách biến thái, phải không?

Điều khiến anh buồn cười hơn nữa là lúc này Tần Hạo đang đóng vai một tên tội phạm vượt ngục cực kì ác độc, nhưng lại đi bắt một tên trộm thực sự, điều này quá thú vị.

" Dựa theo thực tế, tiền tài ở bên trong sẽ tính thành của tôi, không có vấn đề gì đúng không?"

Tần Hạo tiếp tục hỏi, anh nhìn xem một chút, tổng cộng tiền ở trong bốn cái ví này gộp lại khoảng 5000 đồng.

" Đó là đương nhiên!"

Nhân viên công tác, không chút do dự gật đầu. Nói một câu chính xác, những chiếc ví này đều là chiến lợi phẩm của Tần Hạo.

Chương trình bọn họ sẽ hoàn trả 100%, bất kể trong đó có cái gì, bọn họ sẽ hoàn trả tất cả cho Tần Hạo.

" Bí bo bí bo!"

Chưa đầy năm phút đồng hồ, tiếng xe cảnh sát truyền đến từ xa.

Nghe được tiếng xe cảnh sát, sắc mặt tên trộm có chút thay đổi, theo bản năng sờ sờ túi quần, hơi ngây người một chút, vẻ mặt có chút sững sờ, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.

" Anh Tần, cám ơn anh đã giúp đỡ!"

Một lát sau, cảnh sát đã bắt giữ thành công và nhanh chóng nói với Tần Hạo.

" Không có gì, đây là việc của tôi nên làm!"

Tần Hạo xua tay nói tiếp: " Tôi nghĩ nếu người khác nhìn thấy, nếu có năng lực cũng sẽ không phớt lờ chuyện này!"

" Anh Tần nói đúng lắm, chương trình của anh cứ tiếp tục, chúng tôi sẽ không quấy rầy anh nữa!"

Cảnh sát nghe xong lại càng thêm cảm kích, xoay người muốn đi.

Ban đầu, nếu dựa theo qui tắc, bọn họ sẽ đưa Tần Hạo đến đồn cảnh sát để làm ghi chép, nhưng hiện tại, tình huống của Tần Hạo có chút đặc biệt cho nên không thể đi được. Bởi vì anh ta là người tốt, bọn họ cũng không cần đi theo qui tắc được không.

" Chờ đã, tôi nghi trong khu chợ này còn có đồng bọn của hắn, các anh tốt nhất nên tìm kỹ một chút, nhất định sẽ có thu hoạch!"

Tần Hạo vội vàng nói.

" Cái gì? Còn có đồng bọn?"

Bước chân của viên cảnh sát dừng lại, giống như nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt có chút khó coi.

" Đội trưởng, có phát hiện mới, người thanh niên này tên là Lưu Đạt, là một trong những thành viên của băng trộm cắp đến từ thành phố khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương