Tôn Hiểu hai mắt thất thần, ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Hạo bình tĩnh mà rời đi, anh hoài nghi cuộc sống từ trước tới giờ của mình.

"Đội trưởng, đây không phải Tần Hạo!"

Bên trong bộ đàm, truyền đến giọng nói vừa run vừa tức giận của Vương Duy.

Mọi người nhanh chóng ngầng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong phòng phát sóng trực tiếp của Vương Duy, lúc này đã bat91 được Trương Bạch.

" Đáng lẽ tôi sớm nghĩ tới điều này, bên cạnh tên này không có máy bay, cho nên chắc chắn không phải là Tần Hạo, tôi quá là sơ suất!"

Thanh âm tràn ngập hối hận của Vương Duy vang lên.

Có thể thấy rõ ràng, vẻ mặt anh lúc này đầy vẻ tự trách.

Bị ngón giữa của Tần Hạo khiêu khích ở trung tâm mua sắm, lại càng làm ra chuyện lớn như thế, cuối cùng tưởng sắp bắt được thì lại phát hiện người này căn bản không phải là Tần Hạo.

Bọn họ vẫn bị Tần Hạo đùa giỡn ở trong lòng bàn tay.

Loại tức giận và bất lực này, không ai có thể hiểu được.

" Tôi biết, anh trở về đi, xem ra chúng ta cần phải điều chỉnh lại kế hoạch một chút."

Tôn Hiểu phục hồi tinh thần lại, hít sâu một hơi, vỗ vỗ lên khuôn mặt để khích lệ tinh thần nói.

" Ầm!"

Đúng lúc này, cửa phòng của đoàn thanh tra đã bị đẩy ra.

Mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra là giám đốc chương trình Lý Hạo Nhiên!

" Hình như các anh đã phát hiện?"

Lý Hạo Nhiên nhìn biểu tình của mọi người, mặt đen lại nói " Bất quá, đã muộn rồi!"

Nghe vậy, sắc mặt của những trưởng đoàn thành tra nhất thời khó coi.

"Cảnh báo xã hội!"

Lý Hạo Nhiên mặc kệ bọn họ, nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, sắc mặt nghiêm túc nói.

"Cái gì?"

Mọi người đều sợ hãi, hồi sáng vừa xuất hiện một cái cảnh báo, giờ lại có thêm một cái nữa?

" Thực ra, lần này, đáng lẽ ra phải xuất hiện tới ba cái cảnh báo xã hội!"

Nhưng mà, câu nói tiếp theo của Lý Hạo Nhiên lại khiến cho mọi người choáng.

Ba cái?

" Mọi người cùng xem!"

Lý Hạo Nhiên hít sâu một hơi, kì thật, ông không ngờ Tần Hạo lại lợi hại đến như thế.

Video được phát lại.

Mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng, đó chính là hình ảnh của Tần Hạo ném tiền.

" Tần Hạo gây náo loạn khu trung tâm mua sắm bởi vì ném tiền ở nơi công cộng. May mà hiện trường không có người già và trẻ em. Nếu không, nhất định sẽ xảy ra thương vong!"

Lý Hạo Nhiên trầm giọng nói: " Đây là lời cảnh báo đầu tiên, tôi hi vọng sau này mọi người sẽ cảnh giác cao hơn trong cuộc sống hàng ngày. Các bạn đừng vị những một số ích lợi nhỏ nhặt mà là cho bản thân mình hay người khác bị thương. Trong khi nhận được tiền, bạn có thể sẽ bị xem là tội phạm, được nhiều hơn là mất!"

" Phải biết rằng, trên đời này cũng chẳng có cái gì là miễn phí. Dù có thì đó cũng toàn là điều xấu, các bạn có biết bởi vì nguyên nhân do các bạn cho nên sẽ dẫn đến những kẽ xấu xa nhân cơ hội này mà làm việc......?"

" Bởi vì các bạn gây ra hỗn loạn, để cho những tên tội phạm có cơ hội mang lại tai hại và tai họa cho nhiều người hơn. Nói một câu không khoa trương, có lẽ các bạn là những hung thủ gián tiếp!"

" Thậm chí, người bị tổn thương tiếp theo có lẽ là gia đình của các bạn và tất cả những điều này bởi vì các bạn chỉ nhặt có mấy trăm đô la mà thôi!"

Lời này vừa nói ra, cả trưởng đoàn thanh tra và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều rơi vào trong suy nghĩ.

" Cảnh báo xã hội thứ hai."

Hình ảnh hiện ra, chính là hình ảnh của Tần Hạo đang mua đồ với nhân viên phục vụ!

Lý Hạo Nhiên trầm giọng nói: " Cô gái kia bị Tần Hạo làm cho phân tâm, trong lúc hoảng hốt nên cô đã quên thu tiền, để cho Tần Hạo thừa dịp này thực hiện tội ác."

" Có thể nhiều người nghĩ rằng cô gái kia ngốc nghếch, nhưng không phỉ đâu nhé!"

" Khi Tần Hạo nói ra quần áo có vấn đề, cô ấy theo bản năng sẽ quên mất chuyện thu tiền. Chắc chắn, trong cuộc sống hàng ngày nhất định sẽ xảy ra nhiều trường hợp như vậy!"

Nghe vẫy, cảnh sát hình sự Chu Quân gật đầu: " Đúng là như thế, tuy tôi là cảnh sát hình sự, loại chuyện này không phải phía tôi phụ trách, nhưng tôi cũng biết mỗi ngày ở trong cục đều nhận được điện thoại báo cảnh sát những trường hợp như thế."

" Đặc biệt là bây giờ, tất cả đều sử dụng điện thoại để thanh toán, dễ dàng thực hiện hành vi phạm tội hơn."

Lý Hạo Nhiên gật đầu nói tiếp: " Tuy số tiền không nhiều, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì cũng phát sinh vấn đề, cho nên mời mọi người sau này khi thu tiền hay trả tiền cần phải suy nghĩ kĩ lại xem mình đã nhận được tiền hay chưa."

" Cuối cùng là cảnh báo xã hội thứ ba!"

Khán giả lắng nghe, ai nấy cũng đều chết lặng.

Một sự kiện xảy ra, không ngờ lại xuất hiện tới ba cái cảnh báo xã hội.

Nhưng không thể không nói, mỗi một cái đều có liên quan mật thiết với cuộc sống hàng ngày của họ.

" Cái thứ ba và cũng là nghiêm trọng nhật, đó là vị khách Trương Bạch bị 3000 đồng làm cho mê hoặc, bị Tần Hạo lợi dụng để thu hút sự chú ý của cảnh sát của chương trình để thừa dịp này chạy trốn.

Lý Hạo Nhiên trầm giọng nói: " Vốn không nên như thế, nhưng bởi vì 3000 đồng mà anh ta ra tay giúp đỡ, hơn nữa bọn họ vốn dĩ không có quen biết nhau, như vậy dưới tình huống bản thân Tần Hạo là tội phạm, hành vi của Trương Bạch vẫn được xem là giúp đỡ cho tội phạm!"

" Đây chỉ là chương trình, chúng tôi đương nhiên sẽ không nói gì, nhưng nếu là ở ngoài đời, như vậy Trương Bạch chỉ vì 3000 đồng lại để cho chính mình trở thành người có tiền án!"

" Cho nên, tôi ở đây muốn nhắc nhở mọi người, nghìn lần nhớ lấy một điều, đừng chỉ vì những lợi ích nhỏ ở trước mắt, trên đời này không có ai cho không mình thứ gì. Nếu có thì đó cũng chỉ là điều xấu mà thôi."

" Tôi sẽ cung cấp những điều trên cho đồn cảnh sát thực tế để tham khảo. Tôi hi vọng sau này đồn cảnh sát giải quyết một vụ án trong tương lai, gặp phải những trường hợp tương tự có thể được xử lý nhanh chóng!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương