" Mẹ bà, hài chết đi được, tôi cười muốn điên rồi!"

" Chị gái kia thật sự thú vị quá đi, tôi dám cam đoan, biểu tình hồi nãy của anh Hào chắc chắc rất là vui vẻ, còn tưởng mình gặp được người hâm mộ nữa chứ."

" Kết quả, tên hề hóa ra chính là mình?"

Khán giả trong phòng phát truyền hình trực tiếp cười ha ha khi nhìn thấy nụ cười biến mất của Tần Hạo.

" Không ngờ, em gái cũng là fan của Trần Nhã Lâm, thật là trùng hợp, tôi cũng như vậy nè."

" Ý, anh cũng vậy sao?"

Nghe nói như vậy, ánh mắt của cô gái nhất thời sáng lên, co biết Tần Hạo là người của chương trình cho nên cô cũng không hề đề phòng, cho nên đều là fan của Trần Nhã Lâm, cho nên cả hai đều có tiếng nói chung.

Tần Hạo giống như một anh hàng xóm ở bên cạnh, nghe câu chuyện dài của cô em gái cũng không hề cắt đứt câu chuyện.

" Y? Em gái ơi! Quần áo này có gì đó không ổn!"

Lúc này, Tần Hạo bỗng nhiên nhíu mày nói.

" Cái gì? Quần áo có vấn đề? Không thể nào!"

Nghe vậy, cô gái dừng câu chuyện lại, hồi hộp lấy quần áo kiểm tra kĩ càng.

Cô biết rõ ràng, người ở trước mặt mình là thành viên của chương trình Thiên Nhãn, nhất định sẽ thu hút được sự chú ý. Đặc biệt là cái máy bay không người lái ở cách đó không xa, càng làm cho cô hồi hộp hơn.

Nếu quần áo trong cửa hàng của họ có vấn đề về chất lượng và vấn đề này được công bố rộng rãi ra ngoài, về sau còn ai dám mua đồ trong cửa hàng của họ nữa?

Tuy nhiên, sau khi nhìn kĩ một lúc, cô gái trẻ có chút nghi ngờ.

" Thưa ngài, quần áo không có vấn đề gì hết!"

" Ồ, vậy sao? Chắc tôi đã nhìn nhầm!"

Tần Hạo bỗng nhiên gật đầu, sau đó trực tiếp bỏ vào trong túi, khoát tay nói: " Cámơn nha em gái, cô thật sự rất chuyên nghiệp."

Nói xong rồi xoay người rời đi.

" Tạm biệt quý khách, lần sau nhớ ghé lại cửa hàng của chúng tôi!"

Nghe thấy hai chữ " chuyên nghiệp", đôi mắt của em gái sáng lên, cô cúi đầu và cười tủm tỉm.

Khán giả nhìn lấy và luôn cảm thấy có điều gì đó không đung1.

" Ủa, vậy anh Hạo có đưa tiền cho em gái kia chưa?"

" Hèn chi, cái kia căn bản không có trả tiền."

" Anh Hạo đang lợi dụng lòng tin của người khác, lợi dụng bản thân mình là ê kíp chương trình và người hâm mộ của Trần Nhã Lâm. Áp lực nổi tiếng cộng với sự thay đổi chủ đề đột ngột khiến cho cô gái trẻ hoàn toàn quên mất đến việc trả tiền."

" Má, tôi còn tưởng anh Hào đang tán gái, nhưng tôi đã sai rồi! Người ta vừa tán gái còn có thể lấy được một bộ quần áo! Cái này phải nói là tán gái đỉnh cao rồi!"

Khán giả hết sức sững sờ, đặc biệt là nhìn bóng lưng của Tần Hạo và nhìn cô gái kia đang tự cười một mình trông như kẻ ngốc.

Đây là chơi đùa trí thông mình của cô gái đấy!

.......

" Đội ngũ chương trình, đến lúc các anh ra tay rồi đó."

Tầng Hạo ở đằng xa đối với máy bay không người lái nói.

Lý Hạo Nhiên: "............"

Ông ngồi ở trong phòng thu, trong nháy mắt khuôn mặt đen lại.

Các nhân viên bên cạnh ông cẩn thận từng li từng chút và họ có thể cảm nhận được sự tức giận tỏa ra từ trên người giám đốc.

Đó là một sự tức giận vô cùng đáng ngại.

Nghĩ lại mà xem, giám đốc cũng bi thảm dễ sợ, trước kia ông đều ngồi nhìn những tên tội phạm đau khổ trốn chạy, kết quả gặp ngay anh Hạo, toàn bị người ta đòi tiền rất nhiều lần.

Bi thảm!

.......

" Hô hô hô!"

Bên trong con hẻm nhỏ, Trương Bạch thở hổn hển, sắc mặt đỏ chót, cảm giác chạy không nổi nữa!

Tuy nhiên, những kẻ ở phía sau cứ cắn chặt anh không buông, đặc biệt những tên phía sau hét lên càng làm cho anh sợ hãi.

" Má nó, biết ngay anh ta không phải người tốt mà!"

Cảnh sát đó!

Trương Bạch khóc không ra nước mắt, lúc này anh mới nhận ra, cho dù là kẻ ngu cũng biết mình đã bị tội phạm lơi dụng.

" Tần Hạo, xem lần này anh còn chạy đi đâu được nữa!"

Phía sau anh ta, Vương Duy mang theo một vài thanh tra chương trình và từ từ đến gần với vẻ mặt chế giễu.

Nơi này đã là hẻm cụt, bọn họ rất tự tin, lần này Tần Hạo không thể nào bỏ chạy được nữa.

Tuy nhiên, khi Vương Duy đi đến gần, lông mày của anh có chút nhíu lại.

Trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện một loại dự cảm không tốt.

" Tôi cảm thấy hình như có điều gì đó sai sai."

Vương Duy theo bản năng lẩm bẩm một câu.

Nghi xong, bước chân dần dần dừng lại, bọn họ đã chặn lối ra duy nhất, cho nên cũng không sợ Tần Hạo chạy thoát.

Cùng lúc đó, trong đoàn thanh tra, năm trưởng đoàn thành tra cũng nhíu mày.

" Không đúng, cho dù Tần Hạo có ngốc đến cỡ nào, nhưng quan trọng là hắn ta không có ngốc, anh ta cũng không thể nào chạy vào hẻm cụt đi chứ!"

Đội trưởng Chu Quân trầm giọng nói: " Với thân thủ của Tần Hạo, không thể nào mới chạy có một chút liền thở hổn hển rồi!"

Nói đến đây, cảm giác bất an trong lòng của năm vị đội trưởng càng ngày mãnh liệt.

" Đây không phải là Tần Hạo!"

Trần Nhã Lâm bỗng nhiên mở to hai mắt của mình và la lên thành tiếng.

" Cái gì?"

Ngay khi những lời này vừa nói ra, mọi người đều quay đầu lại nhìn.

Ngay cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng ngây người, đây không phải là Tần Hạo sao?

Làm sao mà điều này có thể xảy ra được!

Bọn họ tận mắt nhìn thấy Tần Hạo chạy ra ngoài nha!

" Ha ha, tôi là người có trách nhiệm nói cho tất cả biết, đây quả thực không phải là anh Hạo của tôi!"

" Tôi vừa rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp của anh Hào, người ta hiện giờ đang chuẩn bị tìm chỗ nghỉ ngơi rồi kìa!"

" Ai, không thể không nói, đoàn thanh tra chương trình rất lợi hại nhưng anh Hạo của tôi còn lợi hại hơn.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả vừa mới từ phòng của Tần Hạo lập tức đắc ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương