Tần Hạo lúc này mới quay đầu nhìn lại và nhìn chăm chú người ở trước mắt mình. Anh ta cao một mét tám, ánh mắt vô cùng sắc bén và khuôn mặt tràn đầy sự hứng thú.

Nó giống như anh chính là một chú cừu non đang bị một con sói chăm chú nhìn miếng mồi béo bở của mình.

" Hehe!"

Tần Hạo mỉm cười và hỏi một câu: " Anh có mua bảo hiểm không?"

"Cái gì, cái gì?"

Vương Duy ngây người, anh không phản ứng kịp trước câu hỏi bất ngờ như thế.

" Anh là cảnh sát ở trong chương trình phải không? Nhìn bộ dáng của anh, chắc chắn là cảnh sát tinh anh rồi. Tuy nhiên. anh cũng không hỏi thử tôi là ai trước khi tới bắt hay sao?"

Tần Hạo nhìn Vương Duy từ trên xuống dưới, miệng chậc chậc ra tiếng: " Tôi nói cho anh biết nhé, quyền cước không có mắt, đứt gân gãy xương gì đó cũng đừng có trách tôi! Vì thế, tôi đề nghị anh cần phải có bảo hiểm trước rồi mới đến bắt tôi!"

" Wow!"

" Tôi chịu phục anh Hào rồi, cho dù đối thủ là ai, gáy bẩn trước cái đã! Cái này gọi là thua người chứ không thua khí thế!"

" Hahaha, anh ta đang gáy bẩn gì thế. Tôi cười chết mất thôi. Tôi thừa nhận anh Hạo rất mạnh, nhưng đối thủ của anh ấy cũng lời hại không hề kém. Người ta là lính đặc công đấy, hơn nữa còn là người đứng đầu chứ chả đùa!"

Khán giả nghe đến những lời nói ngông cuồng của Tần Hạo nhất thời cười một trận giòn giã.

Bọn họ thừa nhận Tần Hạo rất mạnh. Nếu so sánh với lính đặc công thì bọn họ không coi trọng Tần Hạo cho lắm.

Vương Duy nhịn không được cười lên, ngay sau đó xua tay.

" Nào, để tôi xem anh làm như thế nào để đánh gãy tay gãy chân của tôi. Nếu như anh thật sự có thể làm được thì tôi chịu toàn bộ trách nhiệm và anh sẽ không chịu bất kì trách nhiệm gì hết!"

Nói đùa gì chứ, anh là đội trưởng của đội Mãnh Hổ, ngay cả đội Đệ Nhất cũng không dám nói đem mình đánh cho gãy tay gãy chân!

" Tốt, vậy anh nhớ chú ý cho kĩ nhé!"

Tần Hạo gật đầu, ánh mắt liền thay đổi. Thậm chí, khí thế ở trên người anh dần trở nên sắc bén.

" Tới rồi! Trận đấu của cả hai cũng chuẩn bị bắt đầu!"

" Anh Hạo sẽ đối đầu với lính đặc công hàng đầu và ai sẽ là người giành chiến thắng!"

Khán giả cảm thấy phấn khích không thôi. Bọn họ nhìn những tên tội phạm vượt ngục khác vẫn còn đang trốn Đông trốn Tây. còn khi nhìn lại anh Hạo thì đang đối đấu với cảnh sát một cách trực diện.

Ngay cả những trưởng nhóm của tổ thanh tra cũng thông qua camera ở trên người Vương Duy theo dõi trận đấu của cả hai.

" Các người không cần phải khẩn trương như thế. Anh Duy rất lợi hại, tên Tần Hạo đó chắc chắn không phải là đối thủ của anh ấy đâu!"

Tôn Hiểu lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm và nói một cách chậm rãi.

Ngay sau đó, thân hình của Tần Hạo lao lên phía trước tốc độ sấm sét!

Vẻ mặt của Vương Duy liền thay đổi. Bởi vì, anh phát hiện đối thủ cũng không thua kém gì anh, bất kể đó là khí thế hay tốc độ!

Thậm chí, nó còn vượt trội hơn cả anh ta.

" Cái này làm sao có thể như vậy được?"

Sau khi nhìn thấy những gì diễn ra ở trước mắt, nội tâm Vương Duy chấn động không thôi, thân thể của anh cũng bắt đầu căng cứng.

" Tốc độ quá nhanh, lực lượng cũng rất mạnh, như vậy chỉ có thể chờ hắn xuất thủ trước rồi mình mới có thể tìm ra sơ hở được!"

Hai mắt Vương Duy nhìn chăm chú vào Tần Hạo!

" Vù!"

Tốc độ của Tần Hạo đã đạt tới cực hạn, anh giống như một con báo săn đang chạy.

" Hắn đang ở gần đây! Chắc chắn đang ở gần mình lắm rồi!"

Lòng bàn tay của Vương Duy xuất hiện mồ hôi, hai tay anh nắm chặt lại.

Tuy nhiên, điều khiến cho anh cảm thấy khó hiểu chính là đối thủ đã ở trong phạm vi tấn công nhưng mà vẫn chưa có ra tay.

Nếu đối thủ không ra tay thì sẽ không có sơ hở nào.

Tốc độ nhanh như thế ngay cả bản thân anh cũng không thể nào nắm bắt được

Điểm này, Vương Duy biết rất rõ.

"Hô!!"

Ngay sau đó, một cảnh tượng xuất hiện khiến cho mọi người không thể nào nghĩ tới.

Bọn họ nhìn thấy Tần Hạo lướt qua ngang qua cạnh Vương Duy, sau đó...

Anh ấy liền biến mất ở trong đám đông

Tốc độ quá nhanh!

Tất cả mọi người đều không phản ứng kịp.

Vương Duy phản ứng rất nhanh, tay anh liền vươn ra để ngăn cản thì đã quá muộn rồi!

Cơn mưa bình luận ở trong phòng livestream liền không thấy hiện lên. Nó hoàn toàn biến mất một cách sạch sẽ.

Tổ thanh tra ở trong phòng, Tôn Hiểu đang nở nụ cười cũng đơ người ra và sau đó nó liền biến mất.

Trần Nhã Lâm, Tiểu Hắc và những người khác càng ngây người ra. Hiện tại, bọn họ không biết tình huống gì đang xảy ra.

" Các bạn ơi? Tình huống này là sao?"

" Không phải, anh Hạo muốn đối đầu với Vương Duy hay sao? Kết quả liền chỉ như thế thôi sao?"

" Ngươi tưởng anh Hạo ngu hay gì? Bản thân biết mình đánh không lại, chẳng lẽ còn không thể chạy hay sao?"

Tất cả mọi người đều sôi sục, cảnh tượng chờ mong liền biến thành như thế.

Quả thực không có tinh thần thượng võ!

Không phải anh đã nói chiến đấu trực diện với người ta hay sao? Anh còn muốn đánh gãy tay, gãy chân nữa mà?

Kết quả, anh chơi 36 kế chạy là thượng sách?

Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy người nào trơ trẽn đến như thế?

" Anh, anh Duy?"

Sau đó, Tôn Hiểu mới hồi phục lại tinh thần, gọi bộ đàm một cách vô thức

" Phew!"

Vương Duy thở phào nhẹ nhõm, nghiêm trọng nói: " Hắn rất mạnh!"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khó hiểu, rất mạnh?

Nếu anh ấy mạnh, tại sao còn phải chạy trốn?

" Vậy hắn so với anh thì sao?"

Tôn Hiểu liền thay đổi sắc mặt, nhanh chóng hỏi

" Chia bốn sáu đi!"

" A, vậy thì tốt!"

Tôn Hiểu nhất thời thở phào nhẹ nhõm, với năng lực của Tần Hạo có khả năng hạ gục bốn vị cảnh sát đã giải nghệ trong nháy mắt. Điều đó quả thực không hề tầm thường và no vẫn nằm ở trong phạm vi kiểm soát của anh ta.

" Không phải. Anh nói là anh bốn còn hắn ta sáu!"

Tôn Hiểu: "..."

Khán giả: "..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương