Tham Em Vô Độ
-
3: Chuyện Của Cô Ấy Cùng Tôi Có Quan Hệ Sao
Edit+beta:_Cua
➴.¸¸.·¯·.¸¸.·¯·.¸¸.·¯·.¸¸.·¯·.¸➶
Nhan Dứu vẻ mặt mờ mịt: "Hả?"
Cô mở to hai mắt, biểu tình có chút ngốc, cùng gương mặt thanh lãnh của cô tạo ra một loại tương phản rõ nét.
Cho rằng cô là không nghe rõ mình hỏi cái gì, Minh Lộ nhanh chóng hỏi lại một lần nữa.
Hóa ra là đang hỏi chuyện tình cảm hiện tại của cô.
Những người này là làm trò hỏi cô bạn trai hiện tại trước mặt bạn trai cũ sao?
"Không phải bạn trai," Nhan Dứu nhẹ nhàng lắc đầu, mái tóc xoăn dài xõa sau lưng tùy ý lay động, "Tôi hiện tại độc thân."
Nói xong, Nhan Dứu dùng dư quang nơi khóe mắt quan sát biểu tình của Hoắc Tùy Châu.
Suy cho cùng chính là trước mặt bạn trai cũ nhắc đến tình cảm hiện tại của bản thân, đều khiến người ta có cảm giác có chút không được tự nhiên.
Hoắc Tùy Châu vẫn giống như vừa rồi, dáng vẻ vẫn tùy ý lười biếng, trên mặt biểu tình cũng không có biến hóa gì.
Vấn đề không phải là anh hỏi, cho nên anh cũng không quan tâm cô trả lời thế nào.
Minh Lộ nhạy bén phát hiện không đúng: "Hiện tại độc thân? Trước kia lúc ở Anh thì sao? Chị lúc đó có bạn trai ở Anh không?"
Thời Ninh Ninh cũng không khỏi tò mò: "Có hay không vậy Dứu Dứu?"
Tống Nghiên Thư mang vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn Thời Ninh Ninh: "Cậu không phải là bạn thân Nhan Dứu sao? Cậu ấy ở Anh có bạn trai hay không mà cậu cũng không biết?"
Hoắc Tùy Châu không biết vô tình hay cố ý mà liếc mắt nhìn Nhan Dứu một cái.
"Không biết a," Thời Ninh Ninh làm như đương nhiên, "Dứu Dứu sẽ không chủ động nói loại chuyện này.
Hơn nữa lúc cậu ấy ở Anh rất bận, hai chúng tôi đều rất ít nói chuyện phiếm."
Nhan Dứu lúc này đã so vừa rồi thả lỏng rất nhiều, cô có chút dở khóc dở cười: "Các ngươi hôm nay là tính toán tóm lấy tôi hỏi bát quái sao? Sinh nhật không phải của Nghiên Thư sao? Lại nói ——"
Lại nói, bạn trai cũ ngồi bên cạnh, bọn họ liên tiếp hỏi cô có yêu đương hay không, cũng quá không thích hợp đi?
"Đây không phải là tò mò sao, ai bảo sau khi chị xuất ngoại liền giống như diều đứt dây vậy," Minh Lộ bĩu môi,"Không phải là không có đạo lí hay sao?"
Hoắc Tùy Châu hơi híp lại đôi mắt.
"Tôi ——"
Nhan Dứu vừa mới nói một chữ, đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng "Ngọa tào".
Vài người đều nhìn qua, liền thấy có mấy người vốn đang chơi dưới mặt đất đến phát ngốc.
Tầm mắt của bọn họ cũng nhìn theo về phía sàn nhà, lúc này Minh Lộ đang nổi cáu.
"Các người đang làm gì a! Tôi cố ý chuẩn bị bánh kem đó!!"
"Chị Lộ, chị Lộ bớt giận a chúng tôi không phải cố ý!"
"Chúng tôi thật sự không thấy bánh kem ở đằng kia!"
Minh Lộ hùng hổ mà đi tìm bọn họ tính sổ, Tống Nghiên Thư vừa thấy tình hình không ổn cũng nhanh chạy qua.
Thời Ninh Ninh nhìn Nhan Dứu, lại nhìn Hoắc Tùy Châu, cũng lặng lẽ rời đi.
Tuy rằng bầu không khí nơi Nhan Dứu cùng Hoắc Tùy Châu cũng coi như là hài hòa, là loại thời điểm tiền nhiệm thấy tiền nhiệm cũng không nên quá hài hòa, nhưng cô chính là cảm thấy, đây là bão táp đến trước biển lặng.
Nếu có hai anh em Tống Nghiên Thư góp vui còn khá tốt, giờ chỉ còn lại một mình cô, cô có phải hay không nên tranh thủ mà chạy.
Người hỏi câu hỏi cũng đã đi rồi, chỉ còn lại người bên kia đoán chừng cũng sẽ không muốn biết đáp án, Nhan Dứu liền không nói nữa.
Cô cầm lấy chai nước trên bàn thủy tinh, vặn nắp chai uống một ngụm, cảm giác khô nóng không thể nói tới cuối cùng tiêu tán một ít.
Vào lúc trước hôm nay, Nhan Dứu đã tưởng tượng ra vô số lần hình ảnh gặp lại Hoắc Tùy Châu, nhưng không có một cái nào là hoà bình giống như bây giờ.
Cô cho rằng Hoắc Tùy Châu hoặc là sẽ cùng cô đối chọi gay gắt, hoặc là sẽ hoàn toàn không để ý đến cô, mà không phải giống như bây giờ, còn có thể ngồi ở một bên, nghe cô nói về đề tài sau khi cùng anh chia tay có lại yêu đương hay không.
Nhan Dứu nghĩ, ngón tay trắng mịn không tự giác mà siết chặt chai nước.
Bởi vì không để bụng đi.
Không ngại cô xuất hiện ở sinh nhật của bạn của anh, không quan tâm cô sau khi chia tay tình cảm đã trải qua những gì, cùng cô nói chuyện cũng bình thản ung dung.
Có lẽ đây là thay đổi lớn nhất mà thời gian mang đến cho anh, có thể dùng phương thức thành thục để xử lí loại quan hệ này với cô, cùng cô ở chung, nhưng quan trọng hơn vẫn là bởi vì, anh đã đối với tình cảm của hai người bọn họ không còn vướng bận.
Nhìn dáng vẻ ấy hẳn là đã hoàn toàn buông bỏ cô.
Nhan Dứu nhìn phía dưới mặt đất, không chú ý tới Hoắc Tùy Châu bên cạnh ánh mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn về hướng cô.
Cô cưỡng bách bản thân mình hoàn hồn, vén xuống sợi tóc rơi bên tai, vừa ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt Hoắc Tùy Châu trong lúc lơ đãng quét qua mình.
Hai người bốn mắt giao nhau, Hoắc Tùy Châu nhướng mày: "Em nhìn tôi làm gì?"
Nhan Dứu: "......"
Rõ ràng chỉ là không cẩn thận liếc mắt nhìn một cái, thế nhưng Hoắc Tùy Châu hỏi như vậy, lại làm Nhan Dứu có một loại cảm giác bị nắm giữ.
"Không có gì," dù sao cũng đã bị hỏi, Nhan Dứu dứt khoát thoải mái hào phóng mà nhìn thẳng vào đôi mắt Hoắc Tùy Châu, "Chính là có cái vấn đề muốn hỏi anh."
"Vấn đề gì?"
"Trà Ô Long có khỏe không?"
Trà Ô Long là một con mèo mướp mà Hoắc Tùy Châu nuôi dưỡng, là lúc anh học đại học nhặt được.
Trà Ô Long cũng coi như là chất xúc tác để Nhan Dứu cùng Hoắc Tùy Châu có cơ hội ở bên nhau, ngay cả cái tên cũng là do Nhan Dứu nghĩ ra.
Sau khi bọn họ yêu đương, liền cùng nhau nuôi dưỡng trà Ô Long, nhìn nó từ một con mèo sữa nhỏ dần dần thành một quả cam lớn.
Sau lại tốt nghiệp đại học, Nhan Dứu muốn xuất ngoại, hai người sau khi chia tay, Trà Ô Long thuộc về Hoắc Tùy Châu, Nhan Dứu rốt cuộc cũng chưa thấy qua nó.
Bất quá cô cảm thấy, Trà Ô Long đi theo Hoắc Tùy Châu, hẳn là sẽ sống rất dễ chịu.
"Đương nhiên tốt," Hoắc Tùy Châu ngữ khí lười biếng, "Ăn ngon ngủ tốt, triệt sản còn sẽ không thất tình, hiện tại cũng mười ba cân."
Nhan Dứu cảm thấy lời này của Hoắc Tùy Châu thật quái gở, nhưng cô rất nhanh liền bắt giữ được một trọng điểm: "Mười ba cân?" Đôi mày thanh tú của cô dựng lên, Nhan Dứu lo lắng hỏi, "Con mèo mười ba cân có phải hay không quá béo? Như vậy sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của nó?"
"Nó tham ăn thế nào em còn không biết sao?" Hoắc Tùy Châu hỏi lại một câu.
Nhan Dứu muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ vẫn là nói: "Tôi biết, nó trước kia cũng thích ăn, nhưng lúc ấy cũng mới mười cân, là một con mèo trưởng thành có thể trọng bình thường bình.
Nó hiện tại mười ba cân......" Nhan Dứu tưởng tượng một chút, trong đầu hiện ra một quả bóng tròn tròn màu cam.
"Lúc trước tôi nói nó béo em cũng không phải là thái độ." Hoắc Tùy Châu cười nhạt nói.
"Lúc ấy cơ thể nó dài."
"Mèo đến trung niên trở nên béo rất bình thường."
Nhìn Hoắc Tùy Châu một bộ dáng như quyết tâm muốn thay trà Ô Long nói chuyện, Nhan Dứu vừa buồn cười lại bất đắc dĩ.
Bất quá Nhan Dứu suy nghĩ một chút, nếu đổi lại là cô, chính cô nuôi dưỡng thú cưng lại bị người tiền nhiệm không quan trọng luôn cường điệu quá béo, đại khái trong lòng cũng sẽ không cao hứng, liền gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ừ, anh nói rất đúng."
"Em trả lời cho có lệ sao."
"Em không có."
Sau khi nói xong, hai người đều rơi vào trầm mặc.
Rõ ràng đã chia tay 5 năm, thế nhưng loại thói quen đối thoại này vẫn còn giữ đến bây giờ?
Lúc học đại học Hoắc Tùy Châu chính là rất điển hình cho tính tình thiếu gia, anh ngày thường luôn đem Nhan Dứu sủng lên trời, nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc chơi xấu cô.
Hơn nữa thời điểm anh đại học có tham gia qua đội biện luận của trường, mồm mép quả thực nhanh nhẹn.
Vừa vặn Nhan Dứu lại là người không thích cùng người khác tranh cãi, cho nên gặp phải loại tình huống này, cô thông thường đều sẽ thuận theo ý Hoắc Tùy Châu mà nói: "Ừ, anh nói rất đúng."
Mỗi lần như cậy Hoắc Tùy Châu đều phàn nàn cô chỉ trả lời cho có lệ, nhưng lại rất dễ dàng mà thuận theo.
Cùng Hoắc Tùy Châu nhìn nhau vài giây sau, Nhan Dứu dời tầm mắt trước.
Cô không biết Hoắc Tùy Châu xấu hổ không, dù sao cô chính là cảm thấy có chút xấu hổ.
Cũng không biết Minh Lộ bọn họ đã xử lí bánh kem thế nào, bằng không cô cũng đi qua nhìn thử.
Nhan Dứu đang nghĩ tới, liền thấy Minh Lộ cùng một nam sinh cầm chìa khóa xe ra khỏi phòng.
Tống Nghiên Thư đi tới: "Bọn họ muốn đi mua bánh kem mới, hai người cũng đừng cứ ngồi nơi này, lại đây cùng nhau chơi."
Hoắc Tùy Châu đứng dậy: "Tới."
Thời Ninh Ninh chọn bài hát, hướng Nhan Dứu vẫy tay: "Dứu Dứu mau tới, cùng mình cùng nhau hát!"
"Được."
***
Nhan Dứu vốn dĩ nghĩ chỉ ở đây chơi trong chốc lát, chờ ăn sau khi xong cơm chiều liền đi, nhưng không khí
buổi tiệc thật sự rất tốt, lúc cô nói phải đi còn bị Minh Lộ cùng một nữ sinh khác đem ấn trở về, cô không có lại nói nữa, mà là cùng mọi người cùng nhau đợi cho buổi tiệc kết thúc.
Nhưng sau đó Thời Ninh Ninh trong nhà đột nhiên có việc, gọi điện thoại kêu cô ấy trở về.
Hải Thành khí trời tới mùa hè rồi vẫn luôn là âm tình bất định, vốn dĩ ban ngày mặt trời rất chói chang, hiện tại lại mưa, thế mà mưa lại còn không nhỏ.
Một đám người vẫn luôn ở bên trong nhà, cũng không biết khi nào ngoài kia trời đã bắt đầu mưa.
"Đây là cái quỷ thời tiết gì vậy, như thế nào trời lại mưa?" Minh Lộ nhịn không được oán giận đứng dậy, lại nhìn Tống Nghiên Thư nói, "Anh, đêm nay em ở lại nhà anh."
"Được." Tống Nghiên Thư gật đầu, lại hỏi Nhan Dứu, "Cậu trở về thế nào? Trời như thế không chừng không thể gọi xe, tìm ai đó đưa cậu về đi." Nói xong, cậu ta còn dùng khuỷu tay đụng đụng Hoắc Tùy Châu, ý tứ rất rõ ràng.
Anh hẳn là sẽ không đáp ứng đi?
Nhan Dứu đang muốn cự tuyệt, lại nghe đến Hoắc Tùy Châu không sao cả mà nói: "Có thể, nếu tiện đường."
Anh đáp ứng rồi, nhưng là có điều kiện.
"Không cần," Nhan Dứu nhẹ cười "Có người tới đón tôi."
Minh Lộ lập tức dựng radar lên: "Ai vây?"
"Em không quen biết.
À đúng rồi," Nhan Dứu từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen đưa cho Minh Lộ, "Cái này là cho em, thiếu chút nữa quên mất."
"Đây là cái gì?" Minh lộ tò mò hỏi.
Tống Nghiên Thư chế nhạo: "Em như thế nào chưa tới sinh nhật mà đã có quà?"
"Là ta lúc ở Anh quen biết được một nhà thiết kế," Nhan Dứu giải thích nói, "Đây là nhãn hiệu chính cô ấy sáng lập, ở trong nước không có danh tiếng gì, nhưng thiết kế rất đẹp, chị đem theo một kiện về cho em."
Minh Lộ mở ra hộp nhìn thoáng qua lúc, liền đối với cái lắc tay yêu thích không buông tay.
Cô mắt nhìn tai Nhan Dứu: "Cùng khuyên tai của chị là một người thiết kế sao?"
"Ừ." Nhan Dứu gật đầu.
Nhìn nhìn lắc tay lại nhìn Nhan Dứu, Minh Lộ rối rắm trong chốc lát ngữ khí có chút miễn cưỡng mà nói: "Được rồi, xem như chị ở Anh còn biết mang quà về cho em, em liền tha thứ chị lúc trước vứt bỏ em ra nước ngoài."
Tống Nghiên Thư mặt mang theo nghi hoặc: "Lời này là em nên nói sao?"
Người nên nói lời này không phải là vị bạn trai cũ Nhan Dứu sao?
Nhan Dứu biết Tống Nghiên Thư ám chỉ chính là Hoắc Tùy Châu, chuyện trước kia chia tay, cũng xác thực là cô nên xin lỗi Hoắc Tùy Châu, cho nên giờ phút này liền có chút chột dạ, không dám nhìn biểu tình trên mặt Hoắc Tùy Châu.
Cũng may lúc này, một chiếc Lexus màu đen ngừng ở dưới bậc thang, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc một thân tây tranh xanh dương đậm đi tới.
Lúc ở buổi tiệc Nhan Dứu liền hỏi Tống Nghiên Thư đại khái khi nào kết thúc, sau đó phát Wechat cho Trình Vũ Hành.
Một đám người nhìn khuôn mặt anh tuấn, khí chất ôn hòa của người đàn ông đi tới, sau đó lễ phép mà chào hỏi bọn họ, cười hỏi Nhan Dứu: "Anh tới có đúng lúc không?"
"Đúng lúc." Nhan Dứu nở nụ cười, lại xoay người nói với những người khác nói, "Tôi đi trước, hẹn gặp lại."
Sau khi Nhan Dứu rời đi, Minh Lộ trầm mặc trong chốc lát, trên mặt lộ ra vài phần rối rắm: "Em vốn đang nghĩ, chị Dứu Dứu có thể hay không cùng Châu ca hợp lại, hiện tại em như thế nào lại cảm thấy, chị ấy đi cùng với người đàn ông này có vẻ cũng rất xứng đôi? Anh ấy là ai a? Lớn lên rất đẹp trai!"
"Người thừa kế của Phong Hoa," Tống Nghiên Thư đôi tay cắm trong túi quần, "Chưa từng nghe Nhan Dứu nói qua cậu ấy còn quen biết Trình Vũ Hành," Cậu hỏi Hoắc Tùy Châu, "Cậu biết không?"
Hoắc Tùy Châu ánh mắt nặng nề mà nhìn theo hướng xe chạy của Trình Vũ Hành, bàn tay rũ xuống bên người đang buông lỏng cũng nắm chặt lại.
Sau một lúc lâu, anh mới mở miệng.
"Chuyện của cô ấy, cùng tôi có quan hệ sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hoắc: Cho nên lão bà của tôi trừ bỏ tôi ở bên ngoài rốt cuộc có hay không có cẩu khác?
Dứu Dứu: Anh đoán đi ~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook