Thâm Độ Chí Tình
-
Chương 73: Phiên ngoại 2 : Tả Uẩn - Lâm Tân (3)
Những thứ như diễn xuất không chỉ học thuộc lòng lời thoại là có vai diễn mà còn cần phải có linh tính. Loại linh tính này là do thiên phú, có chính là có, không có chính là không có, cho nên một diễn viên xuất thân chính quy mà không có linh tính chưa hẳn đã giỏi hơn một diễn viên xuất thân không chính quy nhưng lại có linh tính. Mà nhìn trong cả giới giải trí này, những người có được loại linh tính mà ông tổ của nghề ban cho chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thế nên có những diễn viên gừng càng già càng cay, được vinh danh là quốc bảo, nhưng cũng có một số diễn viên cho đến cuối đời cũng chỉ là hoa chóng nở chóng tàn, tự mình thổi phồng kĩ năng diễn xuất của bản thân mà thôi.
Mà khiến cho Tả Uẩn bất ngờ chính là Lâm Tân vậy mà lại có được thứ linh tính này.
Linh tính này vốn không cần nói nhiều, chỉ cần có thì ai cũng sẽ nhận ra ngay, nhất là đạo diễn và các diễn viên lão luyện. Lâm Tân còn trẻ, cần phải rèn luyện và trải nghiệm càng nhiều hơn nữa cho nên linh tính vẫn chưa được phát huy tối đa, hay nói đúng hơn là mấy năm nay làm người mẫu đã làm Lâm Tân vuột mất nhiều cơ hội. Nhưng cũng may là mọi thứ cũng chưa quá muộn, đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất sau khi nhìn thấy diễn xuất của Lâm Tân liền vỗ bàn quyết định chọn ngay Lâm Tân.
Đạo diễn còn tìm gặp riêng với Tả Uẩn, khen mắt nhìn người của anh thật tốt, thế mà trước nay ông ta không phát hiện được, chỉ cần bồi dưỡng Lâm Tân cho tốt, sau này tiền đồ vô lượng. Tả Uẩn cũng bị Lâm Tân làm cho kinh ngạc, ánh mắt Lâm Tân rất có hồn, cũng hiểu được nhân vật, mỗi một động tác mỗi một ánh mắt dường như đều là được sinh ra vì vai diễn này, hệt như nhân vật này nên có động tác ấy, ánh mắt ấy, câu thoại ấy. Chỉ cần sau này Lâm Tân kiên định từng bước đi lên, Tả Uẩn tin chắc địa vị của cậu sau này trong giới điện ảnh và truyền hình tuyệt đối sẽ không hề kém cạnh anh.
Lần này càng có hy vọng hơn khi biên kịch chủ động yêu cầu sửa kịch bản, thêm đất diễn cho Lâm Tân. Tuy rằng sửa kịch bản trong thời gian quay phim là chuyện khó tránh khỏi nhưng không có một biên kịch nào lại tình nguyện sửa kịch bản, dù sao làm như vậy phải tiêu hao rất nhiều thời gian và công sức. Có thể khiến một biên kịch chủ động yêu cầu sửa kịch bản thì có thể thấy được sự hài lòng của người này đối với Lâm Tân.
Vai diễn của Lâm Tân đã được xác định, còn những vị trí khác Tả Uẩn không hề giới thiệu thêm ai nữa nhưng anh vẫn đi cùng với nhóm đạo diễn mỗi khi có casting, lựa chọn ra một ít diễn viên không tệ, chỉ có điều so sánh về linh tính thì vẫn chưa thể bì được với Lâm Tân.
Phim điện ảnh xác định ngày khởi quay là sau tết âm lịch, lúc đó thời tiết vẫn còn rất lạnh, movie này có một phần quay ngoại cảnh nhưng sẽ ghi hình vào nửa phần sau, nửa phần trước đoàn phim chọn quay ở phim trưởng của thành phố C. Bình thường quay phim cổ trang đều sẽ quay một phần ở phim trường, dù sao ở đây cũng có những phông cảnh dựng sẵn tiện lợi hơn rất nhiều.
Diễn viên nổi tiếng trong đoàn phim rất nhiều, người như Lâm Tân vốn đếm không hết. Biểu hiện của Lâm Tân cũng rất khiêm tốn, đồ dùng đều do đoàn phim phân phát nên ấn tượng của mọi người đối với cậu cũng không tệ lắm. Tả Uẩn là ảnh đế quốc tế, YC sắp xếp cho anh một chiếc xe chuyên dụng, đẳng cấp như Tả Uẩn có được đãi ngộ này rất bình thường, nữ chính cũng như thế cho nên không có ai lời ra tiếng vào. Không khí trong đoàn phim không quá thoải mái, yêu cầu của đạo diễn rất nghiêm khắc nhưng các minh tinh lớn đều rất dễ gần – Người đạt được địa vị này căn bản không cần cố ý tự cao tự đại. Cho nên so với các tiểu thiên vương tiểu thiên hậu cả ngày tỏ vẻ vênh váo hất hàm thì các thiên vương thiên hậu chân chính lại rất hòa hợp với nhau.
Chỗ ở do đoàn phim sắp xếp thống nhất, tất cả mọi người đều đến để đóng phim, không có ai có yêu cầu đặc biệt, tất cả mọi người đều thống nhất một phòng tiêu chuẩn, ai cũng không có ý kiến.
Lâm Tân và chị Như không tiện ở chung một phòng với nhau, cũng may lần này Tả Uẩn lại đưa theo một nữ trợ lý, vì vậy chị Như và cô trợ lý một phòng, anh và Lâm Tân một phòng.
Lâm Tân vẫn rất ít nói, Tả Uẩn không chủ động bắt chuyện, cậu cũng không mở miệng. Khi ngủ Lâm Tân thích cuộn mình thành cái kén làm Tả Uẩn có mấy lần muốn kéo cậu từ trong chăn ra nhưng lại cảm thấy cậu cuộn tròn ở trong chăn hẳn là rất ấm áp.
Mỗi khi đến lượt Lâm Tân có cảnh quay thì cậu đều đến phim trường rất sớm, nếu không có thì cậu thành thật ngồi ngốc trong phòng hoặc là đi tìm một vài tiền bối để đối diễn. Các tiền bối đều rất thích sự nỗ lực và linh tính của Lâm Tân, đạo diễn cũng ngày càng vừa ý cậu, cho dù lúc quay phim có chút không nhập vai, chỉ cần ông ta chỉ dẫn cho Lâm Tân một chút là cậu có thể tạo ra được hiệu quả mà ông ấy mong muốn.
Chiều hôm nay, Tả Uẩn đến đoàn phim trước để chuẩn bị hóa trang quay cảnh đêm. Anh nhớ hôm nay Lâm Tân đã quay xong phần của cậu vào buổi trưa, đúng lúc người đại diện của anh đến đây mang theo không ít thức ăn, ngoài phần chia cho đoàn phim thì đều để lại ở trong phòng anh. Tả Uẩn tranh thủ đến sớm mười phút để nói cho Lâm Tân cứ lấy thức ăn mà ăn, cố gắng đừng để qua đêm.
Dạo một vòng xung quanh đoàn phim, Tả Uẩn không thấy bóng dáng Lâm Tân đâu, cuối cùng một trợ lý của đạo diễn lén nói với anh Lâm Tân vừa mới đi ra cùng với phó đạo diễn Tào lại còn chỉ đường cho Tả Uẩn.
Tả Uẩn hơi nhíu mày, đi về phía đó – Bên đó không phải là đường đi về, chắc là phó đạo diễn Tào có chuyện muốn nói với Lâm Tân.
Mời vừa bước tới gần, Tả Uẩn liền nghe thấy giọng nói của phó đạo diễn Tào.
Phó đạo diễn Tào “Tôi thấy cậu phát triển cũng không dễ dàng gì, bị Du Tung chèn ép, con đường này cậu cũng không dễ đi. Tính thế nào? Suy nghĩ một chút, đi theo tôi, tôi có thể cho cậu quay một bộ phim truyền hình tiếp theo của tôi”
Lâm Tân lạnh nhạt đáp “Phó đạo diễn Tào coi trọng tôi rồi, tôi chỉ muốn làm việc bằng sức của chính mình”
Phó đạo diễn Tào “Không phải là cậu khinh thường tôi đó chứ? Chuyện xấu của cậu và Du Tung ai mà không biết? Bây giờ Du Tung không cần cậu, tôi cho cậu một cơ hội, cậu còn không muốn?”
Sắc mặt Lâm Tân tái đi “Phó đạo diễn Tào, những gì đã trải qua tôi rõ ràng hơn ai hết, tôi không muốn giẫm lên vết xe đổ của mình…”
Phó đạo diễn Tào “Hừ, cho cậu chút mặt mũi mà cậu còn chê? Có tin tôi làm cho đạo diễn đuổi cậu ra khỏi đoàn phim hay không…”
“Hóa ra cậu ở chỗ này à?” Tả Uẩn vừa lúc bước tới.
Phó đạo diễn Tào vừa thấy Tả Uẩn liền cười hì hì “Ảnh đế Tả sao lại đến đây? Tôi đang hướng dẫn cho Tiểu Tân đây, haha…”
“Vậy à?” Tả Uẩn hơi cười cười, một tay khoác lên vai Lâm Tân “Tôi có mua đồ ăn cho Tiểu Tân, đi kêu cậu ấy về ăn, tìm nửa ngày trời thì ra cậu ấy lại chạy đến đây”
Lâm Tân vẫn không lên tiếng, anh có thể nói gì bây giờ?
Phó đạo diễn Tào vừa nghe thấy câu nói của Tả Uẩn thì trong lòng thầm than không ổn, gã dám dùng thân phận để khó dễ Lâm Tân nhưng trăm triệu lần không dám đắc tội với Tả Uẩn.
Tả Uẩn cũng có nghe được chút tiếng tăm của phó đạo diễn Tào, biết là không thể làm mất lòng nên chỉ đành tâng bốc gã một chút, loại người như gã anh không thèm để bụng mà chỉ đang suy nghĩ tìm cách nào để chiếm hời từ gã. Lần này đạo diễn tìm đến gã không phải vì gã có năng lực mà là gã dựa vào quan hệ để được tham gia đoàn phim. Những tác phẩm lớn như thế này sẽ có nhiều phó đạo diễn, đạo diễn nể mặt đối phương nên mới nhận gã. Phó đạo diễn Tào cũng xem như thành thật, dù sao đa số người ở đây gã đều không dám làm khó ai, còn các diễn viên phụ thì Tả Uẩn cũng không rõ lắm.
Phó đạo diễn Tào cười vài cái có lệ “Tôi chỉ cậu ấy xong rồi, hai người bận rồi, tôi đi trước, đi trước đây…” Nói xong, gã mặt mày xám ngoét chạy vọt đi.
Lâm Tân thở dài một hơi, nói với Tả Uẩn “Cám ơn anh” Cậu không biết Tả Uẩn đến từ lúc nào nhưng có thể lên tiếng đúng lúc như vậy thì chắc là đã nghe hết rồi.
Tả Uẩn nhìn cậu, thầm thở dài, vươn tay nắm lấy bàn tay của Lâm Tân “Đi thôi”
Lâm Tân theo bản năng giật ra nhưng cũng không né tránh, cậu mím môi, cúi đầu không nói.
Tả Uẩn nói khẽ “Cậu về trước đi, lát nữa chúng ta nói chuyện sau” Nói xong, Tả Uẩn liền nắm tay Lâm Tân đi ra ngoài.
Người nhìn thấy tất nhiên sẽ không ăn nói lung tung, mà người không thấy thì Tả Uẩn cũng không muốn nói. Thật ra thì ngày mà anh đưa Lâm Tân đến buổi tụ hội của nhóm đạo diễn thì bọn họ cũng đã xem cậu là người của anh, mà anh lại không hề có giải thích gì. Chỉ là ngày hôm đó phó đạo diễn Tào lại không đến cho nên có rất nhiều chuyện gã ta không biết được.
Mà khiến cho Tả Uẩn bất ngờ chính là Lâm Tân vậy mà lại có được thứ linh tính này.
Linh tính này vốn không cần nói nhiều, chỉ cần có thì ai cũng sẽ nhận ra ngay, nhất là đạo diễn và các diễn viên lão luyện. Lâm Tân còn trẻ, cần phải rèn luyện và trải nghiệm càng nhiều hơn nữa cho nên linh tính vẫn chưa được phát huy tối đa, hay nói đúng hơn là mấy năm nay làm người mẫu đã làm Lâm Tân vuột mất nhiều cơ hội. Nhưng cũng may là mọi thứ cũng chưa quá muộn, đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất sau khi nhìn thấy diễn xuất của Lâm Tân liền vỗ bàn quyết định chọn ngay Lâm Tân.
Đạo diễn còn tìm gặp riêng với Tả Uẩn, khen mắt nhìn người của anh thật tốt, thế mà trước nay ông ta không phát hiện được, chỉ cần bồi dưỡng Lâm Tân cho tốt, sau này tiền đồ vô lượng. Tả Uẩn cũng bị Lâm Tân làm cho kinh ngạc, ánh mắt Lâm Tân rất có hồn, cũng hiểu được nhân vật, mỗi một động tác mỗi một ánh mắt dường như đều là được sinh ra vì vai diễn này, hệt như nhân vật này nên có động tác ấy, ánh mắt ấy, câu thoại ấy. Chỉ cần sau này Lâm Tân kiên định từng bước đi lên, Tả Uẩn tin chắc địa vị của cậu sau này trong giới điện ảnh và truyền hình tuyệt đối sẽ không hề kém cạnh anh.
Lần này càng có hy vọng hơn khi biên kịch chủ động yêu cầu sửa kịch bản, thêm đất diễn cho Lâm Tân. Tuy rằng sửa kịch bản trong thời gian quay phim là chuyện khó tránh khỏi nhưng không có một biên kịch nào lại tình nguyện sửa kịch bản, dù sao làm như vậy phải tiêu hao rất nhiều thời gian và công sức. Có thể khiến một biên kịch chủ động yêu cầu sửa kịch bản thì có thể thấy được sự hài lòng của người này đối với Lâm Tân.
Vai diễn của Lâm Tân đã được xác định, còn những vị trí khác Tả Uẩn không hề giới thiệu thêm ai nữa nhưng anh vẫn đi cùng với nhóm đạo diễn mỗi khi có casting, lựa chọn ra một ít diễn viên không tệ, chỉ có điều so sánh về linh tính thì vẫn chưa thể bì được với Lâm Tân.
Phim điện ảnh xác định ngày khởi quay là sau tết âm lịch, lúc đó thời tiết vẫn còn rất lạnh, movie này có một phần quay ngoại cảnh nhưng sẽ ghi hình vào nửa phần sau, nửa phần trước đoàn phim chọn quay ở phim trưởng của thành phố C. Bình thường quay phim cổ trang đều sẽ quay một phần ở phim trường, dù sao ở đây cũng có những phông cảnh dựng sẵn tiện lợi hơn rất nhiều.
Diễn viên nổi tiếng trong đoàn phim rất nhiều, người như Lâm Tân vốn đếm không hết. Biểu hiện của Lâm Tân cũng rất khiêm tốn, đồ dùng đều do đoàn phim phân phát nên ấn tượng của mọi người đối với cậu cũng không tệ lắm. Tả Uẩn là ảnh đế quốc tế, YC sắp xếp cho anh một chiếc xe chuyên dụng, đẳng cấp như Tả Uẩn có được đãi ngộ này rất bình thường, nữ chính cũng như thế cho nên không có ai lời ra tiếng vào. Không khí trong đoàn phim không quá thoải mái, yêu cầu của đạo diễn rất nghiêm khắc nhưng các minh tinh lớn đều rất dễ gần – Người đạt được địa vị này căn bản không cần cố ý tự cao tự đại. Cho nên so với các tiểu thiên vương tiểu thiên hậu cả ngày tỏ vẻ vênh váo hất hàm thì các thiên vương thiên hậu chân chính lại rất hòa hợp với nhau.
Chỗ ở do đoàn phim sắp xếp thống nhất, tất cả mọi người đều đến để đóng phim, không có ai có yêu cầu đặc biệt, tất cả mọi người đều thống nhất một phòng tiêu chuẩn, ai cũng không có ý kiến.
Lâm Tân và chị Như không tiện ở chung một phòng với nhau, cũng may lần này Tả Uẩn lại đưa theo một nữ trợ lý, vì vậy chị Như và cô trợ lý một phòng, anh và Lâm Tân một phòng.
Lâm Tân vẫn rất ít nói, Tả Uẩn không chủ động bắt chuyện, cậu cũng không mở miệng. Khi ngủ Lâm Tân thích cuộn mình thành cái kén làm Tả Uẩn có mấy lần muốn kéo cậu từ trong chăn ra nhưng lại cảm thấy cậu cuộn tròn ở trong chăn hẳn là rất ấm áp.
Mỗi khi đến lượt Lâm Tân có cảnh quay thì cậu đều đến phim trường rất sớm, nếu không có thì cậu thành thật ngồi ngốc trong phòng hoặc là đi tìm một vài tiền bối để đối diễn. Các tiền bối đều rất thích sự nỗ lực và linh tính của Lâm Tân, đạo diễn cũng ngày càng vừa ý cậu, cho dù lúc quay phim có chút không nhập vai, chỉ cần ông ta chỉ dẫn cho Lâm Tân một chút là cậu có thể tạo ra được hiệu quả mà ông ấy mong muốn.
Chiều hôm nay, Tả Uẩn đến đoàn phim trước để chuẩn bị hóa trang quay cảnh đêm. Anh nhớ hôm nay Lâm Tân đã quay xong phần của cậu vào buổi trưa, đúng lúc người đại diện của anh đến đây mang theo không ít thức ăn, ngoài phần chia cho đoàn phim thì đều để lại ở trong phòng anh. Tả Uẩn tranh thủ đến sớm mười phút để nói cho Lâm Tân cứ lấy thức ăn mà ăn, cố gắng đừng để qua đêm.
Dạo một vòng xung quanh đoàn phim, Tả Uẩn không thấy bóng dáng Lâm Tân đâu, cuối cùng một trợ lý của đạo diễn lén nói với anh Lâm Tân vừa mới đi ra cùng với phó đạo diễn Tào lại còn chỉ đường cho Tả Uẩn.
Tả Uẩn hơi nhíu mày, đi về phía đó – Bên đó không phải là đường đi về, chắc là phó đạo diễn Tào có chuyện muốn nói với Lâm Tân.
Mời vừa bước tới gần, Tả Uẩn liền nghe thấy giọng nói của phó đạo diễn Tào.
Phó đạo diễn Tào “Tôi thấy cậu phát triển cũng không dễ dàng gì, bị Du Tung chèn ép, con đường này cậu cũng không dễ đi. Tính thế nào? Suy nghĩ một chút, đi theo tôi, tôi có thể cho cậu quay một bộ phim truyền hình tiếp theo của tôi”
Lâm Tân lạnh nhạt đáp “Phó đạo diễn Tào coi trọng tôi rồi, tôi chỉ muốn làm việc bằng sức của chính mình”
Phó đạo diễn Tào “Không phải là cậu khinh thường tôi đó chứ? Chuyện xấu của cậu và Du Tung ai mà không biết? Bây giờ Du Tung không cần cậu, tôi cho cậu một cơ hội, cậu còn không muốn?”
Sắc mặt Lâm Tân tái đi “Phó đạo diễn Tào, những gì đã trải qua tôi rõ ràng hơn ai hết, tôi không muốn giẫm lên vết xe đổ của mình…”
Phó đạo diễn Tào “Hừ, cho cậu chút mặt mũi mà cậu còn chê? Có tin tôi làm cho đạo diễn đuổi cậu ra khỏi đoàn phim hay không…”
“Hóa ra cậu ở chỗ này à?” Tả Uẩn vừa lúc bước tới.
Phó đạo diễn Tào vừa thấy Tả Uẩn liền cười hì hì “Ảnh đế Tả sao lại đến đây? Tôi đang hướng dẫn cho Tiểu Tân đây, haha…”
“Vậy à?” Tả Uẩn hơi cười cười, một tay khoác lên vai Lâm Tân “Tôi có mua đồ ăn cho Tiểu Tân, đi kêu cậu ấy về ăn, tìm nửa ngày trời thì ra cậu ấy lại chạy đến đây”
Lâm Tân vẫn không lên tiếng, anh có thể nói gì bây giờ?
Phó đạo diễn Tào vừa nghe thấy câu nói của Tả Uẩn thì trong lòng thầm than không ổn, gã dám dùng thân phận để khó dễ Lâm Tân nhưng trăm triệu lần không dám đắc tội với Tả Uẩn.
Tả Uẩn cũng có nghe được chút tiếng tăm của phó đạo diễn Tào, biết là không thể làm mất lòng nên chỉ đành tâng bốc gã một chút, loại người như gã anh không thèm để bụng mà chỉ đang suy nghĩ tìm cách nào để chiếm hời từ gã. Lần này đạo diễn tìm đến gã không phải vì gã có năng lực mà là gã dựa vào quan hệ để được tham gia đoàn phim. Những tác phẩm lớn như thế này sẽ có nhiều phó đạo diễn, đạo diễn nể mặt đối phương nên mới nhận gã. Phó đạo diễn Tào cũng xem như thành thật, dù sao đa số người ở đây gã đều không dám làm khó ai, còn các diễn viên phụ thì Tả Uẩn cũng không rõ lắm.
Phó đạo diễn Tào cười vài cái có lệ “Tôi chỉ cậu ấy xong rồi, hai người bận rồi, tôi đi trước, đi trước đây…” Nói xong, gã mặt mày xám ngoét chạy vọt đi.
Lâm Tân thở dài một hơi, nói với Tả Uẩn “Cám ơn anh” Cậu không biết Tả Uẩn đến từ lúc nào nhưng có thể lên tiếng đúng lúc như vậy thì chắc là đã nghe hết rồi.
Tả Uẩn nhìn cậu, thầm thở dài, vươn tay nắm lấy bàn tay của Lâm Tân “Đi thôi”
Lâm Tân theo bản năng giật ra nhưng cũng không né tránh, cậu mím môi, cúi đầu không nói.
Tả Uẩn nói khẽ “Cậu về trước đi, lát nữa chúng ta nói chuyện sau” Nói xong, Tả Uẩn liền nắm tay Lâm Tân đi ra ngoài.
Người nhìn thấy tất nhiên sẽ không ăn nói lung tung, mà người không thấy thì Tả Uẩn cũng không muốn nói. Thật ra thì ngày mà anh đưa Lâm Tân đến buổi tụ hội của nhóm đạo diễn thì bọn họ cũng đã xem cậu là người của anh, mà anh lại không hề có giải thích gì. Chỉ là ngày hôm đó phó đạo diễn Tào lại không đến cho nên có rất nhiều chuyện gã ta không biết được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook