Thâm Dạ Thư Ốc
-
Chương 25: Đại hỏa
"Ngươi làm sao vậy?" Chu Trạch nhíu nhíu mày, hiển nhiên, hắn cũng ngửi thấy mùi đó
"không có việc gì, ta mắc tiểu, ngươi đi trước!"
Lão đạo nói xong, lập tức xoay người chạy ra phía ngoài.
Chu Trạch nhìn nhìn tay của mình, không có đuổi theo, mà trực tiếp thuê xe về tiệm sách rồi.
Lão đạo đi tới bên cạnh đường cái, thò tay từ trong đũng quần móc ra một trương phù giấy, phù chỉ ( lá bùa) đã biến đỏ, hơn nữa gặp gió thành tro, trực tiếp phiêu tán.
Đây là lão đạo tổ truyền phù chỉ ( lá bùa), về phần tại sao cũng sẽ giấu ở vị trí này, không thể nói với người ngoài
một màn kia như đóng dấu trong trí nhớ của lão đạo. khi nhìn xuống thì hạt đào cũng bị bỏng, thậtgiống như đóng dấu lên cơ thể.
“ mẹ nó, chắc ông chủ cũng không ngờ được mình chạy hai nghìn cây số đến Thông Thành lại gặp được đồng hương của ông chủ.”
Trong tăm tối như một loại cảm ứng. giống như Chu trạch xem livestream của lão đạo, thấy một thanh niên trẻ tuổi ngồi sau quầy ở minh điếm khó khăn ăn cháo thì sinh ra cảm xúc, đó không đơn giản chỉ là bệnh biếng ăn.
thật ra bọn họ là cùng một loại người, trên thế giới này hắn tuyệt đối không đơn độc.
Giống như vô diện nữ trong địa ngụ không cam lòng mà gào thét: “ sao ngươi cũng có thể rời đi?”
Ý chính là không chỉ có chu trạch rời đi trước mặt vô diện nữ.
Hơn nữa trước tai nạn xem Chu trạch đang cứu ông lão.
Thế giới này, không yên bình như tưởng tượng
.........
Lúc về đến tiệm sách đã là rạng sáng, Chu trạch thu dọn mảnh thủy tinh trong nhà vệ sinh, sau đó lau qua người. hắn quyết định mai sẽ thuê người lắp thêm vòi hoa sen, với người mắc bệnh sạch sẽ thìkhông thể tắm rửa chính là cực hình.
Trở lại tầng 2, cài đặt nhiệt độ, Chu Trạch nằm vào, nhắm mắt chuẩn bị cáo biệt ngày mệt mỏi. giấc ngủ này rất an lành.
Hôm sau tỉnh lại, Chu trạch ra khỏi tủ lạnh rửa mặt, lại nhìn thoáng qua sát vách.
Hôm nay tiệm sát vách lại đóng cửa. bên phía bác sĩ lâm thì tạm thời không thể liên hệ, vợ không còn, ngay cả hắn cũng mất.
Chu trạch lắc đầu, đáng chết, sao mình lại sinh ra loại ý niệm này? Từ Nhạc hại người a, đúng, chính là như vậy.
Từ tối qua đến giờ chưa ăn gì, Chu trạch chỉ có thể lấy điện thoại gọi giao hàng, ghi chú là chủ quán cho thêm bình dấm chua.
20 phúc sau một tiểu ca mặc trang phục giao hàng màu vàng đi xe điện đến, đối phương đẩy tiệm vào giao hàng sau đó ngồi xem sách.
“ cảm ơn, thật không dễ dang, gần sang năm mới còn phải giao hàng” Chu Trạch khách khí nói.
“ anh cũng không dễ dàng, cuối năm mà phải ăn giao hàng.” Tiểu ca take-out lập tức đáp trả.
“…” Chu trạch.
Chu trạch cảm thấy mình bị trúng tên vào đầu gối, ngẩng đầu cố ý nhìn thoáng qua tiểu ca take-out, đối phương rất trẻ, thoạt nhìn chỉ ngoài 20.
“ đây là tiệm sách của anh?” tiểu ca take-out nhìn thoáng qua tiệm “ có thể đọc sách luôn không? Bao nhiêu tiền?”
“ nhìn xem cho.” Chu trạch mở túi.
“ được.”
Tiểu ca take-out ngồi trên ghế, lấy quyển ‘ đấu phá thương khhung’ đọc ngon lành.
Chu trạch một hơi cạn sạch dấm chua, vì gần đây bị nước mơ chua biến thái của hứa Thanh Lãng rèn luyện nên uống bình dấm chua này không có cảm giác gì.
Sau đó ăn như hổ đói, ăn được 1 nửa thì cảm giác buồn nôn kéo đến. Chu trạch bóp cổ mình, cưỡng ép không cho mình nhổ ra, sau một phen giằng co cảm giác buồn nôn chậm rút đi. Chu trạch lau khóe miệng ho khan.
“ người anh em, ăn từ từ, tướng ăn này của anh giống như bà nội tôi nói, chính là quỷ chết đói đầu thai.” Tiểu ca take-out vừa xem sách vừa nói.
Chu Trạch liếc hắn, dứt khoát ngồi trên ghết thở phì phò, hắn cần xuôi.
Hứa Thanh Lãng chết tiệt, sao còn chưa mở cửa!
Chu trạch quyết định nếu xế chiều mà hắn còn chưa mở cửa thì mình sẽ phá cửa vào tìm xem còn chút nước mơ chua hoặc mướp đắng nào không, nếu không ăn cơm thật sự không trôi a.
Tựa hồ tiểu ca take-out dừng nhận hàng, ngồi đó xem tiểu thuyết một giờ.
“ ô, sao lại có mùi than cháy?” bỗng nhiên tiểu ca take-out khịt khịt mũi, sau đó ra ngoài tiệm.
Chu Trạch không coi là chuyện gì, có thể đối phương đọc sách mà không muốn trả tiền, không sao, tiệm sách này chính là tùy duyên.
Nhưng tiểu ca take-out vừa ra ngoài liền hô to “ oa, cháy rồi sao.”
Lúc này Chu Trạch lập tức tỉnh ngủ, đi ra ngoài, ngẩng đầu thấy tầng 4 trung tâm thương mại đang bốc khói dày đặc
Đây là, vị trí rạp chiếu phim!
Vốn là trung tâm thương mại nhưng giờ có chút nhân khí cũng chỉ có rạp chiếu phim, hơn nữa bây giờ đang là lễ mừng năm mới nên người đến xem phim rất nhiều.
“ đi, đi cứu người.” tiểu ca take-out lập tức chạy về phía bên kia.
Chu trạch đứng đó do dự 10 giây, bên kia hỏa hoạn chắc chắn rất lớn nhưng tuyệt đối không cháy đến tiệm sách của mình, hắn đang khắc chế bản năng đi cứu người của mình.
Nhớ trước đây không biết bao nhiêu lần hắn đến hiện trường để tham gia cứu chữa, nhưng vì lần gần đây nên hắn muốn từ bỏ ‘ thói hư tật xấu’ này.
Nhưng sau khi trải qua đấu tranh kịch liệt của tư tưởng thì Chu Trạch vẫn chạy theo
Chính mình, vẫn là ti tiện!
Thang bộ từ tầng 1 đến tầng 3 có rất nhiều chạy xuống, chu trạch thì chạy lên.
Dù trung tâm thương mại bị ‘ phế’ nhưng vẫn trong phạm vi thành phố nên xe cứu hỏa sẽ nhanh tới.
Người xem phim buổi sáng không nhiều như buổi chiều nhưng cũng khả quan, Chu trạch chạy dọc hành lang tầng 4, thấy khói dày đặc, lửa cháy cũng rất quỷ dị, dù có cháy cũng không có khả năng cháy sạch một cách khoa trương như vậy!
Chỉ là bây giờ không phải thời điểm phân tích nguyên nhân, trong khói đen đặc, Chu trạch thấy tiểu ca take-out cõng một bà lão chạy ra.
hắn nhìn thoáng qua Chu trạch, cười lộ hàm răng trắn, sau đó chạy đi. Lửa chưa lan ra nhưng trong khu chiếu phim lửa rất lớn.
Chu trạch không do dự nữa, dù sao cũng đã đến, thì nên làm chút gì đó, hắn chạy vào trong khói.
Ho khan. Ho khan..
Vì không có biện pháp phòng hộ nào nên vội vàng tiến vào là hành vi rất ngu, chẳng những không cứu được người mà còn làm mình chết bên trong.
Vì vậy Chu trạch biết thời gian của mình có hạn, gặp người nào giúp được thì giúp, chuyện còn lại thìchờ nhân viên chuyên nghiệp đến xử lý.
“ vùn vụt..”
Chu Trạch vừa mở phòng chiếu thứ 2 thì lửa phun ra ngoài, Chu Trạch chỉ có thể kui về sau.
Mà bên trong có tiếng la khóc.
Chu trạch căn răng, xông vào, trong phòng khắp nơi là lửa, trên mặt đất, trần nhà, vách tường, hơn nữa vì nơi này chật hẹp nên khói vọt hết vão chỗ này.
Trong vụ hỏa hoạn thì Nạn nhân chết vì khói còn nhiều hơn chết vì lửa.
Chỉ những lúc như thế này mọi người mới biết luyện tập và xem video về thoát nạn quan trọng như thế nào.
Chu trạch xông vào thấy ở lối đi nằm hai người. một người đàn ông trưởng thành mặc âu phục đen nằm trên mặt đất ho khan, hiển nhiên là không bò dậy nổi. một là đứa bé tầm 10 tuổi bất tỉnh nhân sự trênmặt đất, không biết là hôn mê hay không thở được là tử vong.
“cứu tôi.. cứu tôi.. cứu “ người đàn ông mặc âu phục đen miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Chu trạch.
Chu trạch trực tiếp bỏ hắn lại, cõng đứa bé lên, chuẩn bị chạy ra ngoài.
Bây giờ hắn cảm thấy choáng váng, hiển nhiwwn là vì không có mặ nạ phòng đọc chuyện nghiệp nên hắn cũng sắp không chống đỡ được. nhưng khi chuẩn bị ra ngoài Chu trạch cảm thấy có người kéo chân mình, hắn khụy xuống, đứa bé cũng ngã xuống đất.
“cứu… cứu… tôi… trước… tôi…. Cho …anh… tiền…”
Người đàn ông mặc âu phục dùng chút sức lực cuối cùng gắt gao nắm chân Chu trạch, hắn biết mình không chống đỡ được quá lâu, bây giờ ngay cả thở cũng khó khăn.
Chu trạch ngã xuống cảm thấy trời đất quay cuồng, thiếu chút nữa hôn mê, lập tức hắn cắn đầu lưỡi bắt mình tỉnh táo.
“ phanh!”
“phanh!”
Chu trạch dùng chân còn lại đạp tay và đầu đối phương.
Sau khi đạp mấy cước, đối phương rốt cuộc buông tay. Chu trạch lung lay đứng dậy, cõng đứa bé chạy ra ngoài.
Sau khi đến khu vực an toàn, đầu gối Chu trạch nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống, đứa bé cũng rơi xuống nhưng có Chu trạch làm đệm nên cũng không nghiêm trọng.
Nhân viên cứu hóa đã đên đang dập tắt lửa, còn một số nhân viên mặc bảo hộ chạy vào trong đám cháy.
“ phòng chiếu phim số 2 còn có người.” Chu trạch bắt lấy một nhân viên cứu hộ nói.
“ được, tôi biết rồi” đối phương gật đầu xông vào/
‘ vù vù… vù vù”
Chu trạch nằm xuống đất thở hổn hển, đối diện là tiểu ca take-out áo vàng giờ đã bị hun thành đen, hai người liếc nhau, uể oải nở nụ cười.
Nhân viên cấp cứu cũng đã đến, một đám bác sĩ và y tá, Chu trạch không có khí lực tìm xem bác sĩ lâm có ở trong đó không. Cắn răng đứng lên, Chu trạch nhìn thoáng qua bác sĩ đang cấp cứu cho đứa bé, đứa bé thở phập phồng, hăn là không sao.
Đồng thời Chu trạch thấy nhân viên cứu hộ ôm ra mất người, còn sống và cả không còn thở, người đàn ông mặc âu phục nằm trên cáng cứu thương, không nhúc nhích, hẳn là không còn thở.
Chu trạch không cảm thấy áy náy, hắn không có lý do để thấy áy náy.
Bản thân là người tốt cứu người nhưng cứu ai trước lại là quyết định của hắn, không có lý do đạo đức nào buộc hắn.
Hơn nữa lúc đó hắn không có năng lực vừa cõng 1 đứa bé vừa khiêng một người đàn ông trưởng thành chạy ra ngoài, làm vậy kết quả là cả mình cũng chết bên trong
Mình mượn sách hoàn hồn vào Từ Nhạc, một ‘ thư sinh trói gà không chặt’, cũng không phải mượn xác hoàn hồn vào Schwarzenegger. Huống hồ tên đó còn thiếu chút làm mình chết trong rạp chiếu phim.
Khó khăn đứng lên, từ chối y tá kiểm tra, Chu trạch đi về nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại, mở vòi nước vỗ lên mặt.
Cuối cũng cũng có thể thở bình thường.
Ngẩng đầu, Chu trạch nhìn mình trong gương. Chợt phát hiện sau lưng chậm rãi xuất hiện một bóng người.. người này là người đàn ông mặc âu phục đen, ánh mắt oán độc nhìn mình chằm chằm. miệng há to không ngừng hò hét, như đang chất vấn, điên cuồng xao động. người sau khi chết neeud gặp được cơ hội thì có khả năng hóa thành lệ quỷ trả thù.
Mà người đàn ông này mới chết, linh hồn hắn vẫn chưa thành quỷ, đại khái ở ngày thứu 7 sẽ thành hình. hắn chưa phải quỷ, mới chỉ là giai đoạn thoát hồn.
Nhưng vì Chu trạch đặc thù nên có thể thấy hồn của đối phương. hắn hận mình không cứu hắn, thậm chí loại hận này làm hắn không tiếc biến thành lệ quỷ!
“ A, thú vị” Chu trạch cười cười, lại cúi đầu vào bồn rủa mặt, đồng thời cảm khái trong lòng “ a, người a..”
"không có việc gì, ta mắc tiểu, ngươi đi trước!"
Lão đạo nói xong, lập tức xoay người chạy ra phía ngoài.
Chu Trạch nhìn nhìn tay của mình, không có đuổi theo, mà trực tiếp thuê xe về tiệm sách rồi.
Lão đạo đi tới bên cạnh đường cái, thò tay từ trong đũng quần móc ra một trương phù giấy, phù chỉ ( lá bùa) đã biến đỏ, hơn nữa gặp gió thành tro, trực tiếp phiêu tán.
Đây là lão đạo tổ truyền phù chỉ ( lá bùa), về phần tại sao cũng sẽ giấu ở vị trí này, không thể nói với người ngoài
một màn kia như đóng dấu trong trí nhớ của lão đạo. khi nhìn xuống thì hạt đào cũng bị bỏng, thậtgiống như đóng dấu lên cơ thể.
“ mẹ nó, chắc ông chủ cũng không ngờ được mình chạy hai nghìn cây số đến Thông Thành lại gặp được đồng hương của ông chủ.”
Trong tăm tối như một loại cảm ứng. giống như Chu trạch xem livestream của lão đạo, thấy một thanh niên trẻ tuổi ngồi sau quầy ở minh điếm khó khăn ăn cháo thì sinh ra cảm xúc, đó không đơn giản chỉ là bệnh biếng ăn.
thật ra bọn họ là cùng một loại người, trên thế giới này hắn tuyệt đối không đơn độc.
Giống như vô diện nữ trong địa ngụ không cam lòng mà gào thét: “ sao ngươi cũng có thể rời đi?”
Ý chính là không chỉ có chu trạch rời đi trước mặt vô diện nữ.
Hơn nữa trước tai nạn xem Chu trạch đang cứu ông lão.
Thế giới này, không yên bình như tưởng tượng
.........
Lúc về đến tiệm sách đã là rạng sáng, Chu trạch thu dọn mảnh thủy tinh trong nhà vệ sinh, sau đó lau qua người. hắn quyết định mai sẽ thuê người lắp thêm vòi hoa sen, với người mắc bệnh sạch sẽ thìkhông thể tắm rửa chính là cực hình.
Trở lại tầng 2, cài đặt nhiệt độ, Chu Trạch nằm vào, nhắm mắt chuẩn bị cáo biệt ngày mệt mỏi. giấc ngủ này rất an lành.
Hôm sau tỉnh lại, Chu trạch ra khỏi tủ lạnh rửa mặt, lại nhìn thoáng qua sát vách.
Hôm nay tiệm sát vách lại đóng cửa. bên phía bác sĩ lâm thì tạm thời không thể liên hệ, vợ không còn, ngay cả hắn cũng mất.
Chu trạch lắc đầu, đáng chết, sao mình lại sinh ra loại ý niệm này? Từ Nhạc hại người a, đúng, chính là như vậy.
Từ tối qua đến giờ chưa ăn gì, Chu trạch chỉ có thể lấy điện thoại gọi giao hàng, ghi chú là chủ quán cho thêm bình dấm chua.
20 phúc sau một tiểu ca mặc trang phục giao hàng màu vàng đi xe điện đến, đối phương đẩy tiệm vào giao hàng sau đó ngồi xem sách.
“ cảm ơn, thật không dễ dang, gần sang năm mới còn phải giao hàng” Chu Trạch khách khí nói.
“ anh cũng không dễ dàng, cuối năm mà phải ăn giao hàng.” Tiểu ca take-out lập tức đáp trả.
“…” Chu trạch.
Chu trạch cảm thấy mình bị trúng tên vào đầu gối, ngẩng đầu cố ý nhìn thoáng qua tiểu ca take-out, đối phương rất trẻ, thoạt nhìn chỉ ngoài 20.
“ đây là tiệm sách của anh?” tiểu ca take-out nhìn thoáng qua tiệm “ có thể đọc sách luôn không? Bao nhiêu tiền?”
“ nhìn xem cho.” Chu trạch mở túi.
“ được.”
Tiểu ca take-out ngồi trên ghế, lấy quyển ‘ đấu phá thương khhung’ đọc ngon lành.
Chu trạch một hơi cạn sạch dấm chua, vì gần đây bị nước mơ chua biến thái của hứa Thanh Lãng rèn luyện nên uống bình dấm chua này không có cảm giác gì.
Sau đó ăn như hổ đói, ăn được 1 nửa thì cảm giác buồn nôn kéo đến. Chu trạch bóp cổ mình, cưỡng ép không cho mình nhổ ra, sau một phen giằng co cảm giác buồn nôn chậm rút đi. Chu trạch lau khóe miệng ho khan.
“ người anh em, ăn từ từ, tướng ăn này của anh giống như bà nội tôi nói, chính là quỷ chết đói đầu thai.” Tiểu ca take-out vừa xem sách vừa nói.
Chu Trạch liếc hắn, dứt khoát ngồi trên ghết thở phì phò, hắn cần xuôi.
Hứa Thanh Lãng chết tiệt, sao còn chưa mở cửa!
Chu trạch quyết định nếu xế chiều mà hắn còn chưa mở cửa thì mình sẽ phá cửa vào tìm xem còn chút nước mơ chua hoặc mướp đắng nào không, nếu không ăn cơm thật sự không trôi a.
Tựa hồ tiểu ca take-out dừng nhận hàng, ngồi đó xem tiểu thuyết một giờ.
“ ô, sao lại có mùi than cháy?” bỗng nhiên tiểu ca take-out khịt khịt mũi, sau đó ra ngoài tiệm.
Chu Trạch không coi là chuyện gì, có thể đối phương đọc sách mà không muốn trả tiền, không sao, tiệm sách này chính là tùy duyên.
Nhưng tiểu ca take-out vừa ra ngoài liền hô to “ oa, cháy rồi sao.”
Lúc này Chu Trạch lập tức tỉnh ngủ, đi ra ngoài, ngẩng đầu thấy tầng 4 trung tâm thương mại đang bốc khói dày đặc
Đây là, vị trí rạp chiếu phim!
Vốn là trung tâm thương mại nhưng giờ có chút nhân khí cũng chỉ có rạp chiếu phim, hơn nữa bây giờ đang là lễ mừng năm mới nên người đến xem phim rất nhiều.
“ đi, đi cứu người.” tiểu ca take-out lập tức chạy về phía bên kia.
Chu trạch đứng đó do dự 10 giây, bên kia hỏa hoạn chắc chắn rất lớn nhưng tuyệt đối không cháy đến tiệm sách của mình, hắn đang khắc chế bản năng đi cứu người của mình.
Nhớ trước đây không biết bao nhiêu lần hắn đến hiện trường để tham gia cứu chữa, nhưng vì lần gần đây nên hắn muốn từ bỏ ‘ thói hư tật xấu’ này.
Nhưng sau khi trải qua đấu tranh kịch liệt của tư tưởng thì Chu Trạch vẫn chạy theo
Chính mình, vẫn là ti tiện!
Thang bộ từ tầng 1 đến tầng 3 có rất nhiều chạy xuống, chu trạch thì chạy lên.
Dù trung tâm thương mại bị ‘ phế’ nhưng vẫn trong phạm vi thành phố nên xe cứu hỏa sẽ nhanh tới.
Người xem phim buổi sáng không nhiều như buổi chiều nhưng cũng khả quan, Chu trạch chạy dọc hành lang tầng 4, thấy khói dày đặc, lửa cháy cũng rất quỷ dị, dù có cháy cũng không có khả năng cháy sạch một cách khoa trương như vậy!
Chỉ là bây giờ không phải thời điểm phân tích nguyên nhân, trong khói đen đặc, Chu trạch thấy tiểu ca take-out cõng một bà lão chạy ra.
hắn nhìn thoáng qua Chu trạch, cười lộ hàm răng trắn, sau đó chạy đi. Lửa chưa lan ra nhưng trong khu chiếu phim lửa rất lớn.
Chu trạch không do dự nữa, dù sao cũng đã đến, thì nên làm chút gì đó, hắn chạy vào trong khói.
Ho khan. Ho khan..
Vì không có biện pháp phòng hộ nào nên vội vàng tiến vào là hành vi rất ngu, chẳng những không cứu được người mà còn làm mình chết bên trong.
Vì vậy Chu trạch biết thời gian của mình có hạn, gặp người nào giúp được thì giúp, chuyện còn lại thìchờ nhân viên chuyên nghiệp đến xử lý.
“ vùn vụt..”
Chu Trạch vừa mở phòng chiếu thứ 2 thì lửa phun ra ngoài, Chu Trạch chỉ có thể kui về sau.
Mà bên trong có tiếng la khóc.
Chu trạch căn răng, xông vào, trong phòng khắp nơi là lửa, trên mặt đất, trần nhà, vách tường, hơn nữa vì nơi này chật hẹp nên khói vọt hết vão chỗ này.
Trong vụ hỏa hoạn thì Nạn nhân chết vì khói còn nhiều hơn chết vì lửa.
Chỉ những lúc như thế này mọi người mới biết luyện tập và xem video về thoát nạn quan trọng như thế nào.
Chu trạch xông vào thấy ở lối đi nằm hai người. một người đàn ông trưởng thành mặc âu phục đen nằm trên mặt đất ho khan, hiển nhiên là không bò dậy nổi. một là đứa bé tầm 10 tuổi bất tỉnh nhân sự trênmặt đất, không biết là hôn mê hay không thở được là tử vong.
“cứu tôi.. cứu tôi.. cứu “ người đàn ông mặc âu phục đen miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Chu trạch.
Chu trạch trực tiếp bỏ hắn lại, cõng đứa bé lên, chuẩn bị chạy ra ngoài.
Bây giờ hắn cảm thấy choáng váng, hiển nhiwwn là vì không có mặ nạ phòng đọc chuyện nghiệp nên hắn cũng sắp không chống đỡ được. nhưng khi chuẩn bị ra ngoài Chu trạch cảm thấy có người kéo chân mình, hắn khụy xuống, đứa bé cũng ngã xuống đất.
“cứu… cứu… tôi… trước… tôi…. Cho …anh… tiền…”
Người đàn ông mặc âu phục dùng chút sức lực cuối cùng gắt gao nắm chân Chu trạch, hắn biết mình không chống đỡ được quá lâu, bây giờ ngay cả thở cũng khó khăn.
Chu trạch ngã xuống cảm thấy trời đất quay cuồng, thiếu chút nữa hôn mê, lập tức hắn cắn đầu lưỡi bắt mình tỉnh táo.
“ phanh!”
“phanh!”
Chu trạch dùng chân còn lại đạp tay và đầu đối phương.
Sau khi đạp mấy cước, đối phương rốt cuộc buông tay. Chu trạch lung lay đứng dậy, cõng đứa bé chạy ra ngoài.
Sau khi đến khu vực an toàn, đầu gối Chu trạch nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống, đứa bé cũng rơi xuống nhưng có Chu trạch làm đệm nên cũng không nghiêm trọng.
Nhân viên cứu hóa đã đên đang dập tắt lửa, còn một số nhân viên mặc bảo hộ chạy vào trong đám cháy.
“ phòng chiếu phim số 2 còn có người.” Chu trạch bắt lấy một nhân viên cứu hộ nói.
“ được, tôi biết rồi” đối phương gật đầu xông vào/
‘ vù vù… vù vù”
Chu trạch nằm xuống đất thở hổn hển, đối diện là tiểu ca take-out áo vàng giờ đã bị hun thành đen, hai người liếc nhau, uể oải nở nụ cười.
Nhân viên cấp cứu cũng đã đến, một đám bác sĩ và y tá, Chu trạch không có khí lực tìm xem bác sĩ lâm có ở trong đó không. Cắn răng đứng lên, Chu trạch nhìn thoáng qua bác sĩ đang cấp cứu cho đứa bé, đứa bé thở phập phồng, hăn là không sao.
Đồng thời Chu trạch thấy nhân viên cứu hộ ôm ra mất người, còn sống và cả không còn thở, người đàn ông mặc âu phục nằm trên cáng cứu thương, không nhúc nhích, hẳn là không còn thở.
Chu trạch không cảm thấy áy náy, hắn không có lý do để thấy áy náy.
Bản thân là người tốt cứu người nhưng cứu ai trước lại là quyết định của hắn, không có lý do đạo đức nào buộc hắn.
Hơn nữa lúc đó hắn không có năng lực vừa cõng 1 đứa bé vừa khiêng một người đàn ông trưởng thành chạy ra ngoài, làm vậy kết quả là cả mình cũng chết bên trong
Mình mượn sách hoàn hồn vào Từ Nhạc, một ‘ thư sinh trói gà không chặt’, cũng không phải mượn xác hoàn hồn vào Schwarzenegger. Huống hồ tên đó còn thiếu chút làm mình chết trong rạp chiếu phim.
Khó khăn đứng lên, từ chối y tá kiểm tra, Chu trạch đi về nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại, mở vòi nước vỗ lên mặt.
Cuối cũng cũng có thể thở bình thường.
Ngẩng đầu, Chu trạch nhìn mình trong gương. Chợt phát hiện sau lưng chậm rãi xuất hiện một bóng người.. người này là người đàn ông mặc âu phục đen, ánh mắt oán độc nhìn mình chằm chằm. miệng há to không ngừng hò hét, như đang chất vấn, điên cuồng xao động. người sau khi chết neeud gặp được cơ hội thì có khả năng hóa thành lệ quỷ trả thù.
Mà người đàn ông này mới chết, linh hồn hắn vẫn chưa thành quỷ, đại khái ở ngày thứu 7 sẽ thành hình. hắn chưa phải quỷ, mới chỉ là giai đoạn thoát hồn.
Nhưng vì Chu trạch đặc thù nên có thể thấy hồn của đối phương. hắn hận mình không cứu hắn, thậm chí loại hận này làm hắn không tiếc biến thành lệ quỷ!
“ A, thú vị” Chu trạch cười cười, lại cúi đầu vào bồn rủa mặt, đồng thời cảm khái trong lòng “ a, người a..”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook