Thâm Dạ Thư Ốc (Bản Dịch)
-
Chương 27
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Biên: P
-------------------
Cậu thanh niên giao hàng đứng im nhìn Châu Trạch ngồi sau quầy hàng.
- Đừng sợ, trong cửa hàng không có lắp đặt camera, chỗ của tôi cũng không có bút ghi âm đâu.
Châu Trạch chậm rãi xoay người:
- Đương nhiên, lời tôi nói cậu nhất định không tin, hừm, tùy cậu vậy.
- Tôi không biết anh đang nói cái gì. - Cậu thanh niên rất bình tĩnh.
Loại người có thể làm ra chuyện thế này, chắc chắn phải rất bình tĩnh.
Lực lượng cảnh sát cho đến bây giờ cũng không xác định được kẻ gây ra đám cháy, đây chính là bản lĩnh của hắn, đương nhiên bản lĩnh ở đây mang nghĩa xấu.
- Tôi chắc chắn đám cháy lần này, chính là do cậu làm.
Châu Trạch vẫy vẫy tay, hắn chỉ thuật lại sự thật mà thôi, căn bản cũng không cần chối bỏ sự thật làm gì.
- Anh uống say rồi. - Cậu thanh niên nói.
- Tôi không say. - Châu Trạch cười cợt.
- Chỉ bằng cái này mà anh dám nói là tôi làm? Anh lợi hại hơn cảnh sát rồi đấy à?
Sắc mặt cậu thanh niên giao hàng bắt đầu có chút căng thẳng, nhưng cậu ta vẫn cố gắng kìm chế.
- Ha… Tôi đương nhiên không lợi hại bằng cảnh sát, nhưng tôi cũng không bị mù. Còn chuyện tôi căn cứ vào đó để cho rằng cậu là kẻ gây ra đám cháy thì xin lỗi, không phải như vậy. Đầu tiên tôi xác nhận kẻ gây hỏa hoạn là cậu, sau đó đẩy ngược ra chứng cứ, trải nghiệm thử cảm giác làm Conan mà thôi.
Châu Trạch đưa tay chỉ ra phía sau cậu thanh niên.
Cậu ta lập tức quay đầu, vốn dĩ cho rằng cảnh sát đã đứng sẵn ở nơi đó, nhưng không có một người nào, cũng không nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
Cửa hàng ở đây hoang vắng tới như vậy, bây giờ lại là đêm khuya, một người đi qua đường cũng không có.
- Bọn họ, đều đồng loạt đi về phía cậu đấy.
- Ai? - Cậu thanh niên nhíu mày.
- Là sáu người chết trong rạp phim, bọn họ theo cậu tới đây, sau đó tôi vừa nhìn thấy thì biết được… “A, hung thủ chính là cậu”, sự tình quá rõ ràng rồi.
Ngoại trừ cái tên ngu ngốc đằng sau cứ một lòng một dạ hận tôi ra.
Không thể nói rằng sáu người kia cũng nhận nhầm hung thủ đúng không?
Châu Trạch từ từ đứng lên, nhìn vào mặt cậu thanh niên giao hàng.
- Giả thần giả quỷ!
Cậu thanh niên dường như bắt đầu gào thét, không biết tại sao, cậu ta cảm thấy áp lực trên người mình càng lúc càng lớn, trên mặt cũng bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.
- Đừng hoảng hốt như vậy, bọn họ không hại cậu được đâu.
Châu Trạch đi ra từ phía sau quầy, trong tay cầm theo một túi nhựa.
Trong túi nhựa đựng một hộp gạo tẻ nhỏ, còn có một chút dưa muối.
Trong tầm mắt Châu Trạch, có sáu người ngồi trên băng ghế nhựa, nam lẫn nữ đều có, trong đó có hai ông cụ.
Bọn họ đều yên lặng ngồi đó đọc sách, tất cả đều yên tĩnh, không có chút ồn ào nào.
Châu Trạch đặt một chén cơm ở trước mặt mỗi người, phía trên gạo tẻ phủ kín đầy dưa muối, có một đôi đũa dựng thẳng giữa chén cơm.
Sau đó, Châu Trạch lấy ra một bình rượu đế chưa đến mười tệ, tiếp theo lại đổ rượu vào chén nhựa qua bình lọc, đặt trước mặt mỗi người một chén.
- Mọi người à, tôi sống cũng không dễ dàng gì, tiệm sách này mở ra đã lỗ vốn rồi, đừng trách tôi hẹp hòi, mọi người chết rồi nhưng tôi còn phải tiếp tục sống đó. Ngược lại thì người nhà mọi người cũng sẽ thờ cúng mọi người, cũng không thua kém chỗ này của tôi chút nào đúng không?
Châu Trạch cúi người xuống, như nói chuyện chào hỏi với khách khứa thông thường.
Hừm, tên đằng sau đầu óc có vấn đề, Châu Trạch cũng không rảnh mà giữ lại một phần cho hắn ta.
- Mẹ nó, bộ não anh bị thần kinh à!
Cậu thanh niên nhịn không nổi:
- À, thật ra tôi nên quay anh lại rồi tải nên mạng, cho tất cả dân chúng trên đất nước này biết tính cách của anh như thế nào!
- Cậu dám sao?
Châu Trạch nghiêng người qua.
- Nói cứ như là cậu dám làm thế vậy, cậu mới livestream mấy ngày, 5-5 mà thôi.
Đúng, hiện tại cảnh sát không tìm được hung thủ gây ra đám cháy vì có rất nhiều giả thuyết, nhưng nếu để lực lượng cảnh sát có trọng điểm hoài nghi với một đối tượng nào đó rồi cứ thế điều tra thì kẻ gây ra hỏa hoạn rất khó lẩn trốn.
- Tôi phải đi đây, đầu óc anh có vấn đề thật rồi.
Cậu thanh niên thay đổi vẻ mặt ôn hòa lúc trước, cậu có thể thành công trong việc đem sự nổi tiếng của bản thân chuyển thành các buổi livestream trực tiếp, đồng thời cũng có thể có được lợi nhuận lớn, không chỉ vì cậu là “anh hùng” mà còn nhờ vào phương án giới thiệu của cậu.
Cậu có cơ sở là chuyện này, đồng thời hình tượng của cậu cũng được xây dựng rất tốt. Ở khu vực này livestream thức ăn nhanh, vốn dĩ đó là chuyện khô khan vô vị nhưng cũng có thể khiến người khác thấy đầy thú vị say mê.
Thật rõ ràng, cậu ta đã hoảng loạn, cậu cũng rối rắm, vì thế nên cậu muốn rời khỏi đây, thoát khỏi cái nhà sách này.
Cậu đã hối hận vì hôm nay tới đây, cực kỳ cực kỳ hối hận.
Châu Trạch cũng không ngăn cậu lại, chỉ canh đúng lúc tay của cậu ta chuẩn bị đẩy cửa tiệm sách ra, Châu Trạch lấy điện thoại ra nhìn thời gian một chút rồi nói:
- Bây giờ là 0 giờ.
- Doong!
Trong tiệm sách không có đồng hồ treo tường, thế nhưng vào lúc này, cậu thanh niên giao hàng dường như nghe được tiếng chuông vang lên.
Cậu dùng sức đẩy cửa ra, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích, cậu nhìn khóa cửa bên kia, không khóa, hơn nữa cũng không có thứ gì cản lại, thế mà vẫn không mở cửa ra được.
Cậu thanh niên giao hàng như phát điên lên, liên tiếp đạp cửa, cho dù thế, cửa vẫn không mảy may di chuyển.
Điều mà cậu không thấy đó chính là…
Sáu người vốn dĩ ngồi ở kia đọc sách…
Bây giờ đều chậm rãi đứng lên…
Đầu thất, đêm linh hồn trở về…
Oan có đầu, nợ có chủ…
Bọn họ đến đây là để theo kẻ thù…
Mà trước mắt…
Tất cả đều nhìn chăm chăm vào kẻ thù của mình…
Tên này phóng hỏa giết người, nhưng cuối cùng lại thành anh hùng cứu người.
- Tao gọi mày, sao mày không cứu tao!
Một tiếng gầm nhẹ truyền đến từ sau lưng Châu Trạch.
Trùng hợp là lúc này Châu Trạch thổi vào móng tay của mình một cái, sau đó hắn đột nhiên xoay người, năm ngón tay phải lập tức dài ra, xuất hiện màu đen tuyền phát ra ánh sáng dị dạng lộng lẫy, từng luồng khói đen vờn quanh đầu ngón tay, mang đến hơi thở khiến người ta sợ hãi.
Cùng lúc đó, trong đôi mắt Châu Trạch cũng tản mát ra khí đen.
- Hự hự… Aaaaaaaa!
Tên âu phục đen không dễ gì hóa thành quỷ đúng lúc bị Châu Trạch nắm được bả vai, sau đó cả người hắn ta bắt đầu run rẩy, khí đen ở đầu ngón tay Châu Trạch như từng con dao nhọn sắc bén không ngừng đâm thủng thân thể hắn, từng luồng khí xanh từ đỉnh đầu tên âu phục bốc lên trên.
- Tôi đã cố hiểu cho anh rồi, nhưng kết quả anh khiến tôi cảm thấy rất kinh tởm.
Châu Trạch trầm giọng nói.
- Vì thế nên tạm biệt nhé.
Châu Trạch tăng thêm lực vào đầu ngón tay.
Tên mặc âu phục vừa kêu rên vừa lộ ra vẻ mặt cầu xin, hắn hy vọng Châu Trạch tha cho mình một lần. Hắn ta đã thành ác quỷ rồi, một khi “Chết”’ thêm lần nữa thì chính là hồn tiêu phách tán, cơ hội đi vào Địa Ngục cũng không có.
Nhưng Châu Trạch vẫn không buông tay.
Ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo như cũ.
Sau khi thấy thân thể tên mặc âu phục hoàn toàn tan biến sạch sẽ thì hắn mới rút bàn tay mình ra, giữa lòng bàn tay hắn mơ hồ nhìn thấy một chút tro tàn.
- Phù…
Châu Trạch thổi vào lòng bàn tay mình sau đó vỗ tay một cái.
Lúc xoay người, Châu Trạch thở dài một hơi.
Cũng không biết là bởi vì hắn có mặt ở nơi này dẫn đến cục diện ở tiệm sách có sự thay đổi. Hay có lẽ, đây chỉ là sự trùng hợp.
Trước đó, lúc sáu vị này đi vào chỉ yên tĩnh đọc sách như những vị khách, còn bây giờ trên người họ cũng bắt đầu toát ra khí đen, đây là có xu thế muốn thành quỷ báo thù sao.
Mà cậu giao hàng kia vẫn không ngừng dùng tay chân mình giẫm đạp, đấm đá vách tường.
Ngẩng đầu tự ngẫm, ông trời không bỏ qua một ai, khả năng là chỉ hình ảnh trước mắt này.
Lúc trước, sáu người gặp nạn này cũng đã hoảng hốt lo sợ trong khói đặc cuồn cuộn của đám cháy, không biết vì lý do gì họ không thể chạy đi, cuối cùng chết ở đó.
- Mọi người, hãy để lại cho tôi chút thể diện đi, mọi người đừng vội hóa thành quỷ.
Châu Trạch đi tới trước đám người, giơ tay ra hiệu trước sáu người rồi nói:
- Nào nào, thả lỏng một chút, cười với tôi cái đi?
Châu Trạch muốn làm dịu không khí này, một khi hóa thành quỷ thì sẽ không thể đi vào luân hồi, sau khi báo thù thì triệt để mất đi nỗi ám ảnh, linh hồn chỉ có thể tiêu tan theo gió.
Đây là kết cục thê thảm nhất.
Châu Trạch cảm thấy chuyện này không đáng, thật sự không đáng.
Kẻ gây ra đám cháy đã khiến các người chết rồi, bản thân các người cũng đã âm dương cách biệt với người thân, con của các mất đi cha, hoặc phải rời xa mẹ, cha mẹ các người mất đi đứa con. Các người không cần phải vì hung thủ mà tự đẩy bản thân lún sâu hơn vào vực thẳm nữa.
Có điều, lời nói của Châu Trạch không có tí tác dụng.
Sắc mặt của sáu người này vẫn lạnh như băng, hơn nữa khói đen trên người ngày càng dày đặc, khóe mắt và cánh môi cũng bắt đầu xuất hiện hoa văn màu đen.
Bọn họ sắp biến thành bộ dạng như tên âu phục đen rồi.
- Mọi người không cười với tôi, vậy thì để tôi cười với mọi người nha, được không?
Châu Trạch cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi.
Thôi rồi…
Thành nghiệp chướng rồi…
Cứu không được nữa rồi…
Châu Trạch biết rất rõ, nếu để mình đánh những con quỷ này hồn phi phách tán là điều rất đơn giản, cũng như cái tên đã ngu ngốc đi theo mình suốt một tuần kia, tên đó vất vả lắm mới thành hình, chuẩn bị ra chiêu lớn thế mà lại bị một bàn tay của hắn đánh chết.
Nhưng để hắn đi siêu độ đám quỷ này thì thật sự hắn không biết nên làm như thế nào. Hơn nữa bản thân Châu Trạch cũng là quỷ, không thuận tiện làm chuyện này, cái này giống như việc để Trương Phi đi thêu hoa vậy.
- U Minh có đường, Hoàng Tuyền có thể qua!
Một tiếng hét chói tai từ bên ngoài truyền vào, ngay sau đó, cánh cửa bị một người đẩy ra, Hứa Thanh Lãng từ bên ngoài bước vào, cậu cầm trong tay một bát sứ nhỏ, bên trong nó đựng đầy gạo, đồng thời được được cắm lên ba cây nhang thơm.
- Lên!
Ba cây nhang nhanh chóng bị đốt cháy.
Đồng thời gạo trong bát cũng từ màu trắng óng ánh biến thành màu đen, mà khói đen của sáu người kia cũng bắt đầu nhạt dần, cuối cùng, mặt mũi bọn họ ban đầu lạnh băng cũng bắt đầu chuyển thành an lành yên tĩnh.
Sáu người họ đều từ từ ngồi xuống chính giữa bát đũa trước mặt mình.
- Hứa Thanh Lãng!
Châu Trạch chỉ vào Hứa Thanh Lãng hô to.
Kích động quá!
Kích động quá đi!
Việc này so với việc mình nhìn bác sĩ Lâm tắm còn kích động hơn đó.
Ngẫm lại một tuần này xem, bản thân mình rốt cuộc là ăn uống cực khổ như thế nào.
Như thế có thể không kích động sao?
Đến mức biểu hiện của Hứa Thanh Lãng vừa rồi Châu Trạch cũng không thấy kỳ lạ, thật ra trước đó bọn họ đã nhìn thấu nhau rồi, chỉ có điều không nói ra thôi.
Hứa Thanh Lãng nguýt Châu Trạch một cái, trong phút chốc ánh mắt cậu ta phong tình vô cùng, tựa như chim muôn trên núi đều ùa ra. Nhưng cùng lúc đó, cậu cũng tức giận nói:
- Anh định mở bữa tiệc đêm xuân ở chỗ này hả?
- Tôi cũng đâu muốn thế.
Châu Trạch thuật lại đơn giản lại mọi chuyện cho Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng gật gù ra hiệu bảo tự mình biết, chắp tay nói với sáu người này:
- Mọi người, đầu thất là đêm linh hồn trở về, mọi người vẫn nên quay về thăm người thân đi, bọn họ đang ở nhà chờ mọi người về đấy, còn chuyện ở chỗ này, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.
Sáu người kia nghe vậy đều yên lặng xuyên qua tấm kính rời đi.
Ánh mắt Châu Trạch nhìn vào bát cơm có chứa “gạo đen” kia.
- Tại sao thứ này không có tác dụng đối với tôi?
Khóe miệng Hứa Thanh Lãng giật giật, có nén việc nổi khùng đại chiến ba trăm hiệp với Châu Trạch, cậu hừ một tiếng rồi nói:
- Anh không giống họ.
Cậu còn tức giận, còn có ý kiến với Châu Trạch, còn cảm thấy bất công, nhưng bởi vì ngoại hình, khí chất cùng với tiếng nói của cậu làm cho câu “Anh không giống họ” mang theo nồng đậm oán niệm khuê phòng.
Ngay sau đó, Hứa Thanh Lãng nhìn về cậu thanh niên giao hàng đang co rúc bên trong vì bị dọa ngất:
- Tên này xử lý thế nào?
Hứa Thanh Lãng làm một động tác cắt cổ.
Châu Trạch lắc đầu, nói:
- Vẫn nên giao cho cảnh sát đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook